Đêm qua ngủ trễ lại thêm mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, Khánh Vân ngủ một giấc đến chín giờ, bên cạnh hiện tại đã không còn ai. Tuy nhớ rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua nhưng lo lắng, không yên vẫn cứ luẩn quẩn trong lòng.
Kiều Trang thức dậy sớm nấu bữa sáng cho Khánh Vân, muốn tẩm bổ chị ấy, muốn thấy chút da thịt trên gương mặt hao gầy. Nàng vào phòng thấy Khánh Vân ngẩn người ngồi trên giường, mỉm cười đi đến dùng hai tay nâng lấy gương mặt cô, dịu dàng hỏi.
"Đang nghĩ cái gì?"
Khánh Vân chăm chú nhìn Kiều Trang vô thức nói:"Nghĩ về em!"
Kiều Trang cong môi, hai lúm đồng tiền càng sâu, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Em đang ở trước mặt chị đây!"
Khánh Vân vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gương mặt nghiêm túc đáp: "Em không chỉ ở ngay trước mặt chị mà còn ở trong khối óc và trái tim của chị."
Kiều Trang nghe xong mắt cười càng híp lại, đưa hai tay nựng lấy hai bên má không có bao nhiêu thịt của cô, tinh nghịch hỏi: "Em đi mới có một tháng mà cái miệng của chị lại ngọt như vậy?"
Khánh Vân không đáp, sau đó ôm chầm lấy nàng, mặt áp vào bụng nàng, không ngừng lặp lại:"Chị nhớ em. Thực sự rất nhớ em! Sau này, đừng xa chị lâu như vậy có được không?"
Kiều Trang vuốt lấy mái tóc đen mềm mại của cô, chắc nịch đáp: "Sẽ không!"
Khánh Vân lúc này bỗng đứng dậy, Kiều Trang ngay lập tức trở nên nhỏ bé trước mặt cô. Nàng ngẩng mặt chưa kịp hiểu ra đã bị cô giữ lấy gáy cổ, đôi môi mềm lập tức bị chiếm lấy.
Khánh Vân tỳ trán mình lên trán nàng: "Không cho em nuốt lời!"
Kiều Trang mỉm cười thật sâu, gật đầu: "Em đã nói nguyện cùng chị cả đời thì sẽ không bao giờ nuốt lời."
Khánh Vân lần nữa mất khống chế, cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt. Kiều Trang quấn lấy eo cô, hé môi đáp lại. Môi lưỡi triền miên luyến tiếc không ngừng.
***
Cốc cốc...
Sau hai tiếng gõ cửa, Hoàng Yến đi vào nhìn Kiều Trang đang chăm chú xử lý công việc, khẽ nói.
"Giám đốc, có cô Flora muốn gặp chị!"
Kiều Trang nghe đến cái tên này bỗng ngẩng đầu, hàng mày hơi nhíu lại, ánh mắt có phần đăm chiêu, yên lặng một vài giây mới cất giọng.
"Để chị ta vào!"
Không lâu, người phụ nữ tóc nâu uốn xoăn, giẫm giày cao gót bước vào, gương mặt lai Á Âu sắc bén, trên người khoác một thân váy đen ôm sát đường cong gợi cảm.
Flora hơi nheo mắt nhìn Kiều Trang, khóe môi đỏ cong lên, cười như không cười: "Bé con, cuối cùng cũng gặp được em!"
Kiều Trang nhìn Flora không mang nhiều cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Chị tìm tôi làm gì?"
Flora tự nhiên đến gần bàn làm việc của nàng, con ngươi màu lam có phần sâu sắc:"Tất nhiên là tìm vị hôn thê của chị về rồi!" Flora nói bằng tiếng Việt rõ ràng, giọng nói trầm nhưng không ấm.
Kiều Trang mặt không đổi sắc, lạnh giọng: "Lúc ở bên Úc chẳng phải tôi đã nói rõ!"
Flora bật cười một tiếng, nhìn Kiều Trang như một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Đừng có bướng! Hai ngày nữa đến lễ đính hôn rồi theo chị về!"
Kiều Trang đứng dậy đối mặt Flora, ánh mắt đầy kiên định: "Sẽ không có lễ đính hôn nào cả."
Flora mặt lạnh đi, mày sắc nhướng lên, ánh mắt không hài lòng, nâng lấy chiếc cằm nhỏ của Kiều Trang, thanh âm không nghe ra chút độ ấm nào.
"Vì Trần Khánh Vân?"
Kiều Trang không do dự đáp:"Chị là người hiểu rõ ràng hơn ai hết!"
Flora nghe xong bật cười lớn, sau đó, không hề báo trước, đột ngột chiếm lấy bờ môi đỏ mọng của nàng. Kiều Trang vùng vẫy nhưng không cách nào thoát khỏi sự kìm hãm của Flora.
Khánh Vân hẹn buổi chiều đến rước Kiều Trang, bên ngoài gặp Hoàng Yến mới biết Flora Nguyễn đến tìm nàng, tâm cô lập tức treo lên, không kịp nghĩ ngợi liền đẩy cửa vào trong.
Khánh Vân nhìn Kiều Trang bị Flora điên cuồng hôn, sắc mặt âm lãnh, bước chân càng lớn, chỉ tầm vài bước đã mạnh mẽ đem hai người tách ra, kéo Kiều Trang về phía mình.
Kiều Trang không ngờ Khánh Vân sẽ xuất hiện ngay lúc này, nàng ửng hồng đôi mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, trong lòng thêm khẩn.
Khánh Vân nắm chặt lấy cổ tay Kiều Trang đến ửng đỏ cũng không phát hiện, trong mắt lạnh lẽo nhìn Flora, hai người bốn mắt nhìn nhau, khí thế không ai nhường ai. Rốt cuộc, Flora là người lên tiếng trước.
"Trần Khánh Vân, Seline là vị hôn thê của tôi!" Flora thẳng thắn tuyên bố.
Kiều Trang nào quan tâm cổ tay bị nắm đến phát đau, nàng chỉ lo nhìn Khánh Vân, định lên tiếng giải thích thì bên tai nghe thấy giọng nói của chị ấy.
"Em ấy có đồng ý?"
Flora nghe xong sắc mặt hơi cương lại. Cô làm sao không hiểu hàm ý trong câu nói của Trần Khánh Vân. Cô ta muốn ám chỉ dù lễ đính hôn có được công bố hay thậm chí có sự hậu thuẫn của ông Trịnh thì một khi Kiều Trang không đồng ý, việc đó chẳng khác nào như rác vứt đi.
Flora trong lòng bực tức, xét về gia thế và sự nghiệp cô so với Trần Khánh Vân khó phân thắng bại, nhưng về tình cảm, cô lại không có được tình cảm Kiều Trang. Cô gái quật cường này mấy năm qua tâm tâm niệm niệm Trần Khánh Vân khiến cô không ít lần ngậm bồ hòn.
Flora nhanh chóng lấy lại tinh thần, tuy không thay đổi được Kiều Trang nhưng cô không tin không làm Trần Khánh Vân dao động. Flora ánh mắt thâm sâu nhìn Khánh Vân, chậm rãi nói.
"Cái đêm cô gọi, cô có biết sau đó chúng tôi đã làm gì không? Còn cái đêm tuyết nữa. Nếu Seline không đồng ý tôi có thể qua đêm cùng em ấy sao?"
Khánh Vân hơi nhíu mày, trên mặt không lộ ra suy nghĩ. Dù tự nhủ bản thân không để ý, cũng chưa từng mở miệng hỏi qua Kiều Trang, nhưng chỉ có cô mới rõ nỗi băn khoăn đó chưa từng biến mất chỉ là cô vẫn luôn tận lực áp chế.
Kiều Trang mờ mịch không biết Flora muốn ám chỉ điều gì, nàng sợ Khánh Vân hiểu lầm nàng cùng Flora có mờ ám. Kiều Trang không giấu được tức giận với Flora, lập tức chất vấn.
"Chị đang nói cái gì?"
Flora vờ như không nhìn ra sự tức giận của Kiều Trang, thản nhiên đáp:"Seline, đêm đó em say chúng ta đã cùng nhau đến sáng. Còn nữa, đêm tuyết em còn ôm cổ hôn chị, nói muốn kết hôn với chị, em quên rồi sao?"
Kiều Trang nhíu chặt mày nhìn Flora sau đó lo lắng nhìn Khánh Vân cuống quýt nói:"Khánh Vân...chị đừng tin chị ta có được không?"
Đôi mắt Kiều Trang đỏ ửng, trái tim như bị treo lên, vừa đau vừa căng chặt.
Khánh Vân lúc này mới nhận ra cổ tay của nàng bị cô nắm đến đỏ ửng, đau xót trong lòng không nén được, vội vàng buông tay.
Kiều Trang thấy Khánh Vân đột ngột bỏ tay tưởng cô không tin mình đau lòng đến rơi lệ.
Khánh Vân ý thức Kiều Trang là cô gái nhạy cảm, một hành động nhỏ của cô cũng có thể thương tổn em ấy. Cô không nói lời nào lập tức ôm Kiều Trang vào lòng, không ngừng vỗ về.
"Chị tin em, chị chỉ tin em thôi, chị không tin người nào cả."
Flora nhìn cảnh này mày phải nhíu chặt, rõ ràng muốn khiêu khích hai người mâu thuẫn kết quả thành thế này. Flora bụng mang lửa giận, hừ lạnh một tiếng.
"Nếu em không muốn mất hết tất cả thì theo chị về Úc."
Flora đem hạ sách ra uy hiếp, cô chưa bao giờ bị người khác từ chối nhưng từ khi biết Kiều Trang, cô không biết bản thân bị từ chối bao nhiêu lần. Quả thật không cam lòng!
Khánh Vân nghe lời này mới tạm buông Kiều Trang ra, ánh mắt cương nghị thẳng thắn nhìn Flora, hai bên giao chiến ngầm không ai nhường ai, vài giây sau, chém đinh chặt sắt nói.
"Có tôi ở đây, dù là cô hay ông Trịnh cũng đừng hòng làm khó em ấy."
Flora giận quá hóa cười:"Được lắm!" Dứt lời liền nện giày cao gót rời đi, chưa kịp rời khỏi đã nghe thấy giọng nói mang đầy ý cảnh cáo.
"Sau này, cô còn tự tiện với Kiều Trang thì đừng trách tôi."
Flora dừng bước chân, chậm rãi khiêu khích: "Tôi sẽ chờ xem. Haha."
Nói xong lời này, Flora cuối cùng cũng không thấy bóng dáng.
Flora đi rồi Kiều Trang vẫn chưa buông xuống ngực trái đè nặng, nàng chăm chú nhìn Khánh Vân, sau đó nhào vào lòng ôm cô, uất ức nói.
"Khánh Vân...em và Flora không có gì cả!"
Khánh Vân nhẹ nhàng vỗ lấy đôi vai mảnh khảnh của nàng, trấn an: "Chị biết! Đừng lo gì cả, có chị ở đây không ai có quyền ức hiếp em."
Dù trời có sập xuống cô cũng vì em ấy chống đỡ. Em ấy là điểm chí mạng của cô, bất luận là ai cũng không có quyền bức bách.
***