Sáng sớm, Khánh Vân cho Huy lái xe đưa cô lên Bình Dương. Đây là quê nội của cô, hôm nay cũng là ngày giỗ của bà nội.
Ở nhà họ Trần ngoài mẹ ra, bà nội là người đã hết lòng yêu thương cô, chỉ tiếc họ ra đi quá sớm, không thấy được thành tựu của cô cũng không để cô có cơ hội báo hiếu.
Mười mấy năm qua, ngoại trừ ngày giỗ của bà, cô cũng không đặt chân lên mảnh đất này, bởi nơi đây chỉ khơi lại những ký ức mà cô không muốn nhớ đến.
Xe chạy qua cánh cổng sắt, đi hết qua một mảnh vườn, dừng trước căn biệt thự màu trắng, đây là nhà tổ của Trần gia. Khánh Vân bước xuống xe, chỉnh lại quần áo mới bước vào trong, Huy vẫn đi theo sát phía sau không rời bước.
Khánh Vân vào phòng khách thấy ngay một ông lão hơn bảy mươi, râu tóc đã bạc, trên gương mặt mang nét uy nghiêm của một bậc trưởng bối. Đấy là ông nội cô, là người đàn ông quyền uy nhất nhà họ Trần
Ông nội nhìn thấy cô, tay đang cầm ly trà khẽ đặt xuống, đôi mày tức khắc cau lại. Khánh Vân không thấy lạ với biểu hiện này. Mấy chục năm qua, ông nội chưa từng cho cô một sắc mặt tốt, cô từ lâu cũng chẳng quan tâm ông ấy đối với cô thế nào.
Khánh Vân giữ đúng lễ, cúi đầu chào ông. Ông nội hừ một tiếng sau đó xem như không nhìn thấy cô.
Khánh Vân lãnh đạm xoay người, hướng nơi đặt bàn thờ đi đến. Khánh Vân đốt cho bà một nén nhang, khấn nguyện xong mới cắm vào lư hương, quỳ xuống ba lạy mới đứng dậy.
Khánh Vân ra phòng khách thấy ông nội vẫn còn ngồi ở đấy, chào ông một cái định ra về nhưng không ngờ đến ông gọi cô lại.
"Nói chuyện một lát."
Khánh Vân có chút nghi hoặc nhưng cũng không từ chối, cô ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, điềm tĩnh chờ xem ông sẽ nói gì.
"Cô cũng đã 36 không định kết hôn sinh con sao?" Ông nội bất mãn nói.
Đối với ông, phụ nữ nên sớm yên bề gia thất, không cần quá thông minh, cứ ngoan ngoãn làm vợ hiền mẹ đảm là tốt rồi.
Khánh Vân cười nhạt:"Phải phụ lòng ông rồi!"
Ông nội đối với thái độ dửng dưng của cô càng không vui:"Thật không ra gì! Phụ nữ mà suốt ngày cứ thích tranh giành đấu đá với bọn đàn ông."
Khánh Vân mặt không biến sắc. Đấy là tư tưởng của ông ấy mấy chục năm nay, cái tư tưởng cổ hủ đã ăn sâu vào huyết quản. Khánh Vân không đôi co với ông ấy, thản nhiên đáp.
"Nếu không có những người phụ nữ như bà, như mẹ con và như con thì Việt Á có được như ngày hôm nay sao?"
Ông nội nghe xong gương mặt tức khắc đỏ bừng, ông ấy luôn cố phủ nhận vai trò của những người phụ nữ trong sự phát triển của Việt Á, bởi đấy là điểm hổ thẹn của ông. Ông không bằng bà, ba cô không bằng mẹ cô và Trần Đình Quân là cái thứ vứt đi không đáng để so sánh với cô. Thế nên, những người đàn ông ở Trần gia luôn không cam lòng vì thua kém vợ mình, cũng dễ hiểu tại sao họ thích nɠɵạı ŧìиɦ với những người phụ nữ ngốc hơn. Khi đó họ được kiêu ngạo làm người hiểu biết và bản lĩnh, được tôn sùng và ngưỡng mộ như một vị thần, được o bế và nâng niu cái tôi. Thật đáng thương!
Ông nội không nói được gì ngoài hầm hừ quát:"Cô quá xấc xược."
Khánh Vân không cãi lại, không cần cố gắng đào sâu nỗi đau thầm kín của họ.
Ông nội uống một ngụm trà mới hòa hoãn nói:"Dù sao thì đó cũng là ba và em trai cô, cô định tranh với họ đến khi nào?"
Khánh Vân nhìn ông nội, nhẹ nhàng đáp:"Ông nên biết đấy không phải là tranh! Chỉ là họ không đủ năng lực."
Trước giờ cô không tranh với ai. Những thứ cô có được đều đường hoàng chính chính dựa trên năng lực và sự nỗ lực. Hơn hai mươi năm học tập và phấn đấu, bỏ cả tuổi trẻ và thanh xuân, đánh đổi bằng mạng sống và sức khỏe để đạt được vị trí ngày hôm nay thì tại sao cô phải nhường cho những kẻ thiếu năng lực, ngồi không hưởng lợi?
Ông nội nghe xong cứng họng không nói được gì: "Cô..."
Khánh Vân ngồi thẳng sống lưng, bộ dạng ung dung của những kẻ chiến thắng, chậm rãi nói tiếp.
"Vào đại hội cổ đông cuối năm, chiếc ghế chủ tịch cũng nên đổi người rồi. Ông xem, con trai và cháu trai của ông đều không bằng một đứa con gái như con."
Ông nội nghiến răng, đôi mắt giận dữ chằm chằm nhìn cô. Khánh Vân không xem vẻ tức giận kia vào trong mắt, cười như không cười, bâng quơ nói.
"Ông đừng nhìn con như vậy! Ánh mắt đấy như muốn gϊếŧ người. Ông định gϊếŧ con thêm một lần nữa sao?"
Ông nội sắc mặt tái đi, ánh mắt né tránh, nhíu mày hỏi:"Cô nói cái gì?"
Khánh Vân hơi híp mắt, chậm rãi nhắc lại:"Tai nạn năm đó không phải ông làm sao? Ông nội muốn gϊếŧ cháu gái của mình. Chuyện tàn nhẫn như vậy mà ông cũng có thể làm. Nhưng con thì khác, con không nhẫn tâm nhìn ông nội mình ngồi tù. Cho nên, dù ông có căm ghét con thế nào thì cũng nên kiềm chế lại."
Gương mặt ông nội càng khó coi, bàn tay gân guốc cầm đầu gậy siết chặt. Khánh Vân không muốn nhìn thêm, đứng dậy, ẩn ý để lại một câu: "Ông cũng già rồi không chịu được cực khổ đâu."
Khánh Vân nói xong rời đi, sau lưng không lâu nghe thấy tiếng ly tách vỡ nát. Khánh Vân thở dài:"Người già thật nóng tính!"
Huy lái xe đưa cô ra khỏi nhà tổ, lúc đi ngang qua hồ cá, Khánh Vân liền bảo dừng lại. Cô xuống xe, nhìn hồ cá sau bao nhiêu năm cũng không có nhiều thay đổi, chỉ là cô bé yếu đuối năm đó giờ đã trưởng thành.
"Chị bắt chước ai mà đi câu cá nữa?"Trần Đình Quân lon ton đi đến, ánh mắt chế nhạo nhìn Khánh Vân nói.
Khánh Vân không quan tâm đến đứa trẻ thua mình năm tuổi, tập trung nhìn cần câu của mình. Trần Đình Quân thấy mình bị lơ liền nhíu mày tức giận, hùng hổ đi đến quát.
"Tránh ra! Hồ cá này là của tôi. Tôi nói chị tránh ra!"
Trần Đình Quân thấy Khánh Vân không hề nhúc nhích cũng không xem lời cậu nói bỏ vào tai, gương mặt ngây ngô liền lóe lên một tia ranh ma, nụ cười trẻ con mang đầy ác ý.
"Được rồi, tôi sẽ đi méc ông nội nói chị ức hiếp tôi. Lần trước bị đánh mười roi chị còn chưa sợ. Lần này nói ông đánh chị 20 roi."
Nói rồi Trần Đình Quân liền đi, nhưng đi được hai bước liền bị Khánh Vân nắm lấy cổ tay giữ chặt.
"Không được đi!" Khánh Vân lạnh lùng nói.
Trần Đình Quân hất cằm, láo xược đáp:"Chị là cái thá gì mà không cho tôi đi?"
Khánh Vân nhíu mày:"Tôi nói cậu không được đi."
Trần Đình Quân càng nổi giận, chống cự:"Buông ra nghe chưa?"
Chống cự không được, Trần Đình Quân cúi xuống cắn mu bàn tay Khánh Vân, thấy cô buông ra liền không do dự đẩy cô một cái. Khánh Vân mất căn bằng ngã vào hồ cá, theo quán tính với lấy tà áo của Trần Đình Quân xem như sợi dây cứu sinh. Kết quả, cả hai cùng rơi xuống nước.
Trần Đình Quân hoảng sợ cố gắng trồi lên, gọi to:"Cứu...cứu con...ông ơi...ba ơi...cứu con!"
Khánh Vân không khá hơn, cô không biết bơi, cô sợ hãi nhưng lại không biết gọi ai đến cứu mình.
Trần Đình Quân càng vùng vẫy càng chìm nhanh, không lâu liền trôi đến giữa hồ. Khánh Vân không nói một lời, cô chìm xuống rồi lại cố gắng ngoi lên, gương mặt đã bắt đầu trắng bệch.
Lúc này, ông nội cùng ông Trần vừa đi tỉa cây trong vườn xong, nhìn thấy hồ cá có người kêu cứu liền chạy đến.
Ông Trần nhìn thấy hai đứa con vùng vẫy dưới hồ không nghĩ ngợi nhảy xuống, ông bơi đến chỗ Khánh Vân trước, vì vị trí của cô gần hơn, nhưng sau đó bên tai lại vang lên giọng nói nôn nóng, ra lệnh từ ba mình.
"Đông Anh...cứu Đình Quân trước, cứu cháu trai của ba trước!"
Ông Trần vài giây do dự, cuối cùng bơi đến chỗ của Trần Đình Quân, mang cậu lên bờ rồi mới quay lại cứu Khánh Vân đã chìm dưới nước.
Trần Đình Quân được mang lên bờ liền ho sặc sụa, nhào vào lòng ông nội khóc nức nở:"Con sợ lắm ông ơi! Tất cả là tại chị, chị kéo con té xuống!"
Khánh Vân bên này vừa mới sặc nước tỉnh lại, cô chưa hết sợ hãi không hiểu vì sao nhận ngay cái tát từ ông nội.
"Mày muốn gϊếŧ chết cháu đích tôn của nhà họ Trần đúng không? Mày và mẹ của mày đều xấu xa như nhau. Cút đi! Cút khỏi nhà họ Trần cho tao!" Ông nội tức giận quát, ánh mắt chán ghét không che giấu nhìn cô, sau đó đau xót đem Trần Đình Quân ôm vào nhà.
Khánh Vân cả người ướt sũng cảm nhận bên má tê rần. Cô nhìn theo bóng dáng ông nội đôi mắt đã đỏ hoe. Từ ngày mẹ cô mất, cuộc sống ở Trần gia chính là địa ngục!
Năm ấy Khánh Vân 12 tuổi còn Trần Đình Quân 7 tuổi!
Khánh Vân nhớ đến chút chuyện cũ nhạt nhẽo mỉm cười. Cô từ rất lâu đã không cảm nhận được tình thân. Mấy chục năm qua, cô sống một mình, buồn một mình, đau một mình, khóc cũng một mình. May là khi đó, có Gia Linh bầu bạn, ba mẹ chị ta và mẹ cô là bạn thân, thời gian cô và Gia Linh sang nước ngoài du học cũng nhờ sự giúp đỡ của họ.
Hai người quen nhau thời trẻ con, đến khi trưởng thành bắt đầu nảy sinh tình cảm. Cô và Gia Linh chính thức yêu nhau năm cô 19 tuổi. Khoảng thời gian ấy rất hạnh phúc, tính cách hai người không giống nhưng lại có nhiều sở thích chung, Gia Linh biết cách trêu cô vui, quan tâm cô, cũng thật sự yêu cô, nhưng tình yêu ấy không sánh bằng địa vị và sự nghiệp của chị ta bấy giờ. Năm đó, cô cũng bất lực như vậy, không thể làm gì cho chị ta, lặng lẽ nhìn chị ta kết hôn cùng người khác.
Gia Linh hay so đo với Kiều Trang, nói cô yêu Kiều Trang nhiều hơn yêu chị ta năm đó. Nhưng chị ta không hiểu, nếu cô đã yêu ai thì sẽ dành toàn tâm toàn ý cho người đó. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Nhắc đến Kiều Trang, em ấy đi đã được hai tuần, cách ngày sẽ nhắn tin báo bình an cho cô, cả hai không có bất kỳ cuộc gọi nào. Từ khi gặp lại, cô chưa từng xa em ấy lâu như vậy. Khánh Vân thở dài, ánh mắt man mác buồn.
Cô đợi em ấy bảy năm nhưng bất quá một tháng đã không chịu nổi.
***