Kiều Trang nhìn căn phòng tối om không biết bản thân ngủ bao lâu, hiện tại là mấy giờ. Nàng không có nhiều sức lực, mệt mỏi ngồi dậy, đầu vừa đau vừa nhức. Kiều Trang thanh tĩnh một hồi, ký ức đêm qua nhanh chóng ùa về, là nàng mắng chị ấy, đánh chị ấy...tất cả đều không sót một chi tiết nào.
Kiều Trang nhíu chặt mày, muốn cho chính mình một bạt tai. Nàng sao có thể làm ra những hành động ấy? Khánh Vân sẽ giận nàng? Kiều Trang ôm đầu, đúng là điên rồi, tại sao để bản thân mất khống chế, tại sao lại để bản thân làm càn.
Dì Năm vào phòng xem tình hình của Kiều Trang, thấy nàng ôm đầu càng thêm lo lắng.
"Kiều Trang, con làm sao vậy? Không được khỏe chỗ nào?"
Kiều Trang nhìn dì Năm, bà trước đây làm việc ở Trần gia, một tháng trước bà nghỉ việc ở Trần gia nên Khánh Vân nói bà về đây phụ giúp việc nhà cửa.
"Con không có sao!" Kiều Trang thả tay xuống, vô lực nói.
Dì Năm thở phào nhẹ nhõm: "Hôm qua nửa đêm con phát sốt là Khánh Vân thức cả đêm chăm sóc còn gọi bác sĩ riêng đến truyền nước."
Kiều Trang nghe dì Năm nói Khánh Vân thức cả đêm chăm sóc, trong lòng tràn ngập tự trách. Nàng quấy một đêm còn bắt Khánh Vân chăm sóc nàng? Kiều Trang mím môi, nhìn dì Năm hỏi.
"Khánh Vân...chị ấy đã đi làm rồi sao?"
Dì Năm lắc đầu: "Cô ấy đang ở thư phòng."
Kiều Trang nghe xong, không nói không rằng liền đi tìm Khánh Vân.
Kiều Trang đứng trước thư phòng một lúc. Nàng sợ Khánh Vân còn tức giận, nhưng không gặp được chị ấy càng làm nàng lo lắng. Kiều Trang lấy dũng khí đẩy cửa, cửa mở nàng chỉ đứng ở đấy cũng không tiến thêm bước nào.
Khánh Vân nghe tiếng mở cửa lại không nghe tiếng bước chân khó hiểu ngẩng đầu, thấy Kiều Trang chỉ đứng trước cửa không tiến vào, nhìn nàng một lượt mày hơi nhíu lại. Kiều Trang mới hạ sốt lúc hừng đông, sức khỏe còn yếu lại đi chân trần, bên ngoài trời đang mưa, bệnh trở nặng phải làm sao? Khánh Vân liền rời khỏi bản làm việc, đứng trước mặt Kiều Trang.
Kiều Trang trước sau không nhìn cô, cúi mặt xuống đất, bàn tay nắm chặt lấy tà váy. Khánh Vân áp tay lên má, nhẹ nhàng nâng lấy gương mặt nàng đối diện với mình, nhìn nàng hốc mắt ửng đỏ, âm ỉ đau lòng.
Kiều Trang mắt đỏ nhìn cô không ngăn được lo lắng, ngập ngừng nói: "Khánh Vân...em xin lỗi. Chị đừng giận em...có được không?"
Khánh Vân thở dài: "Chị không có giận em, cũng không có trách em. Tất cả đều do chị suy nghĩ không chu đáo làm em tổn thương."
Kiều Trang cắn môi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, không dễ dàng tha thứ cho mình: "Khi đó...em đánh chị...hay là...chị đánh lại em đi."
Khánh Vân lau nước mắt cho Kiều Trang, đem nàng ôm vào lòng: "Đánh em không khác nào tự đánh chính mình?"
Kiều Trang ngẩng mặt, hít hít cái mũi đỏ, như mèo kêu: "Khánh Vân..."
Khánh Vân mỉm cười, xoa đầu nàng, không nói gì liền đem nàng bế lên. Kiều Trang kinh ngạc kêu: "Khánh Vân..."
"Nghe lời!"
Khánh Vân bế nàng về phòng, cho nàng đánh răng rửa mặt, mang dép, khoác thêm áo mới đem xuống phòng ăn.
Dì Năm múc cho nàng nửa tô cháo. Kiều Trang nhìn tô cháo nóng hổi lại không muốn ăn, nàng ngẩng mặt nhìn Khánh Vân, chị ấy nghiêm khắc nhìn nàng, nàng lại không dám không ăn, kết quả ăn không được bao nhiêu liền yếu ớt nói.
"Em...em ăn no rồi!"
Khánh Vân nhíu mày nhìn tô cháo, sau đó kéo đến trước mặt mình, múc một muỗng thổi nhẹ đưa đến miệng nàng: "Há miệng!"
Kiều Trang mím môi, thấy Khánh Vân nhíu mày liền bỏ cuộc, ngoan ngoãn há miệng. Ăn cháo xong, Kiều Trang theo Khánh Vân ra phòng khách ngồi, nàng gối đầu lên đùi, ôm lấy eo cô, không nói gì.
Khánh Vân xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói: "Có cái gì muốn hỏi chị không?"
Kiều Trang lắc đầu: "Không có!"
Khánh Vân nhướng mày: "Thật?"
Kiều Trang do dự một hồi, không nhịn được: "Chị tại sao không nhận 5% cổ phần?"
Khánh Vân vuốt mái tóc nàng, từ tốn giải thích: "Phạm Tuân là gay, năm đó, anh ta bị gia đình thúc ép cưới vợ, lúc ấy anh ta đã có bạn trai rồi. Để tạm thời đối phó với gia đình, anh ta tìm đến chị, nếu chị chịu đóng giả làm bạn gái anh ta trong một năm, anh ta sẽ giúp chị có được dự án resort ở Phú Quốc. Năm đó, chị sở dĩ qua đêm là cùng anh ta bàn bạc về việc phát triển resort."
"..."
"Còn về Gia Linh, chị ta là người yêu cũ của chị. Nhưng sau khi chia tay, chị và chị ta không có cái gì mập mờ, chị qua lại với Gia Linh cũng chỉ đứng ở phương diện hợp tác. Chung quy, chị và Phạm Tuân hay chị và Gia Linh đều là mối quan hệ vì lợi ích nhưng em thì khác."
"..."
"Từ khi em trở về, trong mắt chị, em đơn giản là em. Chị yêu em không liên quan đến việc em là ai, địa vị ra sao. Vậy nên, chị không muốn mối quan hệ của chúng ta có liên quan đến lợi ích. Nhưng đó là suy nghĩ của chị, chị lại quên nghĩ đến suy nghĩ và cảm nhận của em, đó là lỗi của chị."
Kiều Trang nghe Khánh Vân bộc bạch đem tất cả nghi vấn của nàng mấy năm nay đều có câu trả lời. Kiều Trang không nhịn được ngồi dậy, đôi mắt phiếm hồng, đem nỗi lòng của mình chậm rãi nói ra.
"Khánh Vân...chị muốn chăm sóc và bảo vệ em bao nhiêu thì em cũng muốn chăm sóc và bảo vệ chị bấy nhiêu. Năm đó, em ra đi vì sự tự ti, em cảm thấy mình không xứng với chị, không giúp được gì còn trở thành gánh nặng cho chị, cảm giác vô dụng ấy lúc nào cũng đeo bám em. Em đã nghĩ, nếu em bản lĩnh hơn, xuất sắc hơn thì chị sẽ không cần đóng giả làm bạn gái của Phạm Tuân, không cần phải qua lại với Gia Linh. Cho nên cuối cùng, em chọn theo ông Trịnh về Úc."
"..."
"Ông Trịnh mất con không có người nối dõi, ông nội sẽ không bao giờ để lại G&D cho ông ta. Vì không muốn sự nghiệp tiêu tan, không muốn chú và em họ được hưởng lợi nên mới bất đắc dĩ tìm em."
"..."
"Bây giờ, em đã có đủ tự tin để ở bên cạnh chị, muốn được san sẻ và hỗ trợ chị chứ không phải chỉ biết núp dưới đôi cánh của chị. Em biết Việt Á sớm hay muộn cũng thuộc về chị, nhưng em vẫn muốn dùng năng lực của mình để hỗ trợ chị. Đó chính là ước muốn, là điều khiến em phấn đấu trong suốt mấy năm nay."
"..."
"Khánh Vân, chị hãy nhận 5% cổ phần có được không?"
Kiều Trang nói xong nước mắt lã chã rơi xuống. Với nàng, bảy năm qua chưa bao giờ dễ dàng. Nàng chịu sỉ nhục, khinh bỉ, chèn ép và cũng không ít lần suýt mất mạng mới có thể bước ngồi vào vị trí ngày hôm nay. Nàng và nhà họ Trịnh không có bao nhiêu tình cảm, đối với ông Trịnh càng không có bao nhiêu tình cha con.
Vốn dĩ, hai người nhận lại nhau đều dựa trên lợi ích, nàng không trách ông ta. Bởi đó là lựa chọn của nàng. Nhưng thành quả mà nàng đạt nếu không được Khánh Vân đón nhận thì nàng không biết bản thân nỗ lực thời gian qua là vì cái gì?
Đêm qua nàng mất kiểm soát làm loạn, nàng không thể đổ hết trách nhiệm cho rượu. Lời nói trong lúc say thường là lời thật lòng, vì khi đó, nàng không đủ lý trí để biết cái gì nên hay không nên nói.
Khánh Vân trước giờ không hỏi Kiều Trang trong bảy năm đã trải qua như thế nào bởi cô đều hiểu được. Từ cái ngày nàng trở về, biết nàng là người thừa kế của G&D cô đã rõ. Chuyện tranh chấp của nhà họ Trịnh không còn là chuyện bí mật. Nhưng cô trước đó không hề biết Selina Trịnh chính là Kiều Trang. Có lẽ vì việc thay tên đổi họ mà cô không cách nào tìm ra Kiều Trang hay nói cách khác ông Trịnh không muốn cô tìm ra Kiều Trang trước khi ông ta đạt được mục đích.
Khánh Vân nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, hôn lên mi mắt ướt đẫm, không một chút do dự đồng ý.
"Được, chị sẽ nhận. Sau này, em cho chị cái gì chị đều nhận."
Kiều Trang sụt sùi nhào vào lòng Khánh Vân. Trên đời này, nàng chỉ có thể tin tưởng Khánh Vân cũng chỉ có chị ấy mới đối xử thật lòng với nàng.
Kiều Trang ôm Khánh Vân một lúc mới ngóc đầu lên, nước mắt đều bị áo ngủ của cô lau khô: "Khánh Vân...em còn một chuyện muốn hỏi chị."
Khánh Vân dịu dàng nhìn nàng.
Trong mắt Kiều Trang có chút lo lắng: "Tại sao...chị lại phủ nhận em là bạn gái của chị?"
Khánh Vân cũng đoán được Kiều Trang sẽ hỏi cái này, chậm rãi đáp: "Em bây giờ là CEO của G&D, nếu bị tiết lộ là người đồng tính chị không biết nó có ảnh hưởng đến sự nghiệp của em hay không? Tuy chị và Phạm Tuân có qua lại nhưng chị không tin anh ta."
Kiều Trang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khánh Vân luôn suy nghĩ cho nàng nhưng nàng lại đoán già đoán non trách oan chị ấy. Kiều Trang biết nàng có tính chiếm hữu. Khánh Vân quá tốt, nàng sợ bản thân một phút lơ là sẽ mất đi chị ấy.
Kiều Trang hôn hôn lên môi Khánh Vân, ngang ngược nói: "Đám người kia biết thì đã sao? Em còn muốn kết hôn với chị, sinh con cho chị." Kiều Trang mong đợi nhìn cô: "Khánh Vân...chị có muốn không?"
"Sinh con?" Khánh Vân trầm mặc, sau đó kiên quyết nói: "Không được!"
Kiều Trang nhíu chặt mày: "Tại sao?"
Khánh Vân nhìn vào mắt nàng không giấu được sợ hãi: "Năm đó em đã suýt chết."
Kiều Trang tưởng rằng Khánh Vân không muốn có con với nàng, thì ra chị ấy vẫn còn nhớ chuyện năm đó. Kiều Trang không vì sự phản đối của Khánh Vân mà chùn bước, ôm lấy cánh tay cô, phấn khích.
"Sức khỏe em bây giờ rất tốt, huống chi có chị bên cạnh..."
Nàng chưa nói xong đã bị Khánh Vân hôn lấy. Chị ấy cố tình không muốn nàng bàn đến chuyện sinh con.
Khánh Vân đem nàng ôm vào lòng, kiên định: "Chuyện đó để sau nhé!"
Năm đó Kiều Trang xảy ra tai nạn vẫn thường xuyên xuất hiện trong đầu. Cô không muốn Kiều Trang xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ muốn em ấy khỏe mạnh ở bên cạnh cô là đủ rồi.
***