Em Dám Trèo Tường

Chương 43: Bao nuôi




Sau cuộc gọi bất đắc dĩ đó Hàn Tử Quân cũng không gọi điện hay nhắn tin gì thêm. Có lẽ là đang rất bận rộn. Bận rộn thì bận rộn nhưng có cần phải để nhân dân trong,ngoài nước giật gân từng ngày không. Mấy ngày trước miệng liên tục cảnh cáo tôi không được gần gũi với nam nhân khác. Được thôi, ta liền thục nữ một chút, e thẹn cách xa nam nhân khác giống như tiểu thư khuê cát thời cổ đại. Ngay cả đến phòng học cũng chọn chỗ ngồi cùng với một đống nữ sinh, nhìn thấy nam sinh đến gần liền chạy cách xa, đến cả mỹ nam trước mặt cũng phải nuốt nước miếng mà uất hận đi ra chỗ khác.....

Nhưng việc này rốt cuộc là sao đây? Chuyện gì đang xảy ra a?...

Trong khi tôi ngoan ngoãn dời xa nam sắc thì anh ta lại gần gũi với nữ sắc. Đúng nữ sắc!

Không những vậy nếu ai đem hai chúng tôi ra so sánh cũng sẽ giống như 3 người bạn vì sắc quên bạn của tôi.

Lưu Ly: So sánh Hi Nhiễm với lão tam? Không cần phải nói nhiều, chỉ có một từ để diễn tả. Đó chính là " thảm"

Tôi:?

Lưu Ly: Nếu cô ấy là hằng nga tiên tử xinh đẹp mê người thì cậu chính là cái chày mà cô ấy dùng để giã cối. Tóm lại là thảm, rất thảm, vô cùng thảm...

Tôi:....

Lão đại: So sánh? Lão tam cậu không có gì mà đem ra so sánh với cô ấy cả. Có chăng cũng chỉ có cân nặng của cậu là thắng chắc cô ấy

Tôi: 😭

Lão tứ: Mình từ nhỏ rất ghét mấy vụ so sánh. Lần thi nào có bài so sánh là mình không ăn được điểm nào. Nhưng mà lão đại nói có vẻ đúng, cây liễu đó chắc chắn thua cậu về cân nặng. Như thế có nghĩa là cậu đã thắng cô ấy rồi.

***

Lăn lộn trên cái giường n lần, tôi rời giường được. Haizz, dạo này giấc ngủ của mình có phần kém đi. Mọi lần vào ngày nghỉ cuối tuần ít nhất phải 10 giờ mới lăn khỏi giường. Nhưng hiện tại mới có 8 giờ hơn, quá sớm rồi......

Chiếc điện thoại trên tay đột ngột rung lên, giọng hát của Châu Kiệt Luân chuyền đến tai của tôi sau đó theo dây thần kinh đến não bộ. Tôi giống như bị điện giật thoát khỏi suy nghĩ về việc giấc ngủ, chiếc điện thoại liền tuột khỏi tay rơi xuống gối. Nhặt điện thoại lên xem, năm chữ quen thuộc đập thẳng vào mắt tôi, " Bạn trai Hàn Tử Quân " cái tên này do chính Hàn Tử Quân đặt tôi lúc đó cũng lười đổi, đến lúc muốn đổi lại phát hiện không có cách nào để đổi. Theo phản xạ có điều kiện, chiếc điện thoại lại tiếp tục tuột khỏi tay mà nơi hạ cánh chính là nền nhà. Chiếc điện thoại yêu quý của tôi sau khi hạ cánh pin máy văng mỗi thứ một nơi. Tôi vội xuống giường nhặt nên nắp pin, nhấn nút nguồn.

Lần 1 không lên

Lần 2 vẫn không lên

Lần 3 tôi chính xác nhận ra em điện thoại đang kêu gào tôi đưa em đi bảo dưỡng....

***

- 200 tệ

-Bác ơi, bác có nhầm không vậy nó chỉ bị rơi xuống đất thôi mà

-Cô sửa hay không sửa

Tôi chỉ có thể nuốt nước mắt ghẹn ngào nói

- Sửa, cháu đương nhiên sửa

1 tiếng đồng hồ dằn vặt chiếc điện thoại cuối cùng cũng về chỗ tôi. Nhưng mà 200 tệ trong ví tiền của tôi lại cứ thế chạy về phía bác sửa điện thoại.

Vừa bước ra khỏi quán sửa điện thoại thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Tôi nâng niu chiếc điện thoại thật cẩn thận, nhìn dòng chữ trên màn hình chần chừ một lúc mới ấn nghe

Một tiếng thở đều đều vang lên đầu tiên, sau đó là một giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên

- Vì sao không nghe điện thoại?

Tôi suy nghĩ 2 giây rồi mới trả lời

- Điện thoại bị rơi hỏng, vừa mới sửa xong

Im lặng

Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới đếm gạch nát đường, chờ đợi người bên kia nói

- Triệu Nhã Đình?

- Hả?

- Tôi nhớ em

Tôi ngẩn người, vừa nãy mình đếm đến đâu rồi ta?

- Triệu Nhã Đình, đến sân bay đón tôi đi

***

Oán hận liếc người bên cạnh

Hừ, Triệu Nhã Đình mày rốt cuộc là có chút bình thường không vậy? Nghe người ta gọi đến liền đến chỉ vì ba từ " Tôi nhớ em" kia mà gấp gáp đón taxi đến sân bay đón anh ta. Mày đúng là không có tiền đồ mà. Chẳng lẽ mày chính là có số làm cu li cho người khác.......

- Nghĩ cái gì?

Hàn Tử Quân lên tiếng

- Đang tính xem tháng này phải ăn gì để sống. Vừa rồi tốn 200 tệ gọi taxi đến sân.....

Biết mình lỡ lời, tôi dừng không nói nữa. Mẹ ơi! con vừa nói cái gì thế này?

- Triệu Nhã Đình, em đây là muốn anh bao nuôi em, hử?

- Không có, làm gì có chuyện đó, em vừa rồi là nói đùa thôi

Hàn Tử Quân nhướng mày: Thật?

- Thật, đương nhiên là thật

-Ồ, vậy thì tiền xe này em hãy trả đi

-Hả?

Có lí nào lại thế, tôi bây giờ chỉ còn 300 trong người đó, 300 tệ này sẽ là tài sản sống còn của tôi trong vòng một tháng này đó. Nhà tư bản tiền còn đè chết người các anh sao có thể rút tiền từ cái ví mỏng tanh rách nát này cơ chứ?

- Cái này hình như.... hình như có chút....

- Hử?

-Không, không có gì

Tôi uất hận nuốt nước mắt vào trong. Ví ơi chị xin lỗi em! hu hu! Em lại phải sống cuộc sống cô đơn rồi

Đột nhiên tôi phát hiện có gì đó không đúng a. Đường này không phải đường về trường mà.

- Bác tài, hình như bác nhầm đường rồi

Bác tài ngồi trên còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã lên tiếng trả lời thay

- Không có nhầm.

- Hả? Chúng ta bây giờ không phải về trường sao?

Hàn Tử Quân giống như đang rất mệt mỏi tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Đôi môi mỏng nhịp nhàng chuyển động

- Lệnh cấm yêu mới ban hành còn chưa được 2 tháng. Em nghĩ chúng ta là nên về trường sao?

Ờ ha, mình suýt nữa là quên mất cái lệnh cấm yêu này

-Vẫn là không nên cùng về thì tốt hơn, ha ha.

Bà đây tuy sắp chết đói nhưng cũng không muốn chết đuối trong biển nước bọt của nữ sinh trong trường đâu.

- Thế này đi anh vừa xuống máy bay chắc rất mệt, anh về trường trước đi. Em đi lòng vòng một chút rồi về trường sau.

Hàn Tử Quân bất chợt mở mắt nhìn tôi. Tôi bởi vì ánh mắt đó mà có hơi chột dạ. Tôi thế này hình như không muốn cho người ngoài biết chuyện của chúng tôi.

Trầm ngâm một chút Hàn Tử Quân mới lên tiếng

- Chúng ta bây giờ sẽ đi ăn cơm

Tôi theo bản năng mà nói

- Em không đói

Đúng vậy, muốn làm thục nữ thì trước mặt bạn trai không nên lộ ra bản tính tham ăn của mình. Cho dù có đói sắp chết cũng không được phép. Đây chính là lời dạy bảo của Lưu Ly nói cho tôi.

Nhưng mà có vẻ tôi không thích hợp làm thục nữ thì phải. Bởi vì cùng với ba từ

"em không đói" kia chính là lời kháng nghị của cái bụng không sợ trời không sợ đất và hơn hết là nó chẳng sợ tôi.

Ọc...ọc...ọc...ọc...

Nếu có thể tôi hi vọng, rất rất hi vọng Hàn Tử Quân không nghe thấy. Tuy nhiên tia hi vọng vốn yếu ớt kia cũng bị dập tắt bởi tiếng khúc khích cố nín cười của bác tài ngồi ghế trước.

Cũng tại hôm nay phải đi sửa điện thoại nên chưa kịp bỏ gì vào bụng. Hu hu, rốt cuộc mày là bụng của tao mà toàn làm chuyện bán đứng tao là sao?là sao?A a a...

Lén nhìn người bên cạnh, cái vẻ mặt cố nhịn cười kia càng làm cho nỗi xấu hổ trong lòng tôi dâng cao.

- Triệu Nhã Đình, lần sau muốn nói dối thì trước hết lên quản cái bụng của em đi

~~~

Xe dừng là trước một nhà hàng, Hàn Tử Quân ung dung bước xuống xe trước. Tôi tiếc nuốt run run móc ví ra lấy tiền đưa cho bác tài. Trong đầu thì không ngừng oán hận cái tên tư bản vô lương tâm nào đó.

-Triệu tiểu thư, tôi là lái xe nhà họ Hàn cô không cần phải trả tiền cho tôi. Cô mau xuống xe đi, thiếu gia đang đợi cô. Nếu để thiếu gia tức giận sẽ không tốt.

Tôi bặm môi, tức giận nhìn người ngoài xe kia. Người kia lại làm như không thấy nói với bác tài

-Bác Hàn mang đồ của tôi về căn hộ

-Thiếu gia cậu không về biệt thự gặp lão phu nhân sao?

Hàn Tử Quân dường như có thái độ rất tốt đối với bác tài, giọng ôn hòa nói

- Cứ làm theo lời tôi, khi nào xong việc tôi sẽ về thăm bà nội

-Vâng, thiếu gia

Hàn Tử Quân nhìn tôi vẫn trên xe nhíu mày nói

- Em còn không xuống xe, vẫn chưa đói sao?

Bị Hàn Tử Quân nhắc đến tôi lại bị đỏ mặt một phen.

Mất mặt, thật là mất mặt quá mà.

Bác tài ngồi trước nhìn tôi qua gương vui vẻ nói

- Triệu tiểu thư, thiếu gia đã 18 tiếng chưa được nghỉ ngơi rồi. Mong cô thông cảm

18 tiếng? Đúng là làm nhà tư cũng không dễ a.

Tôi nhanh chóng xuống xe, cùng Hàn Tử Quân đi vào nhà hàng.

Sau khi gọi đồ ăn, người phục vụ đi khỏi không khí bỗng trở lên ngột ngạt. Dù sao thì chúng tôi cũng rất ít khi ở riêng cùng nhau thế này

-Hôm nay thời tiết thật là nóng nha

Tôi cười ha ha nói

Hàn Tử Quân uống nước thong thả nhả từng chữ

- Không nóng, là em mặc nhiều áo thôi

Nhìn lại bản thân quả đúng là tôi đã đem bản thân bọc thành cái bánh. Vừa rồi lúc ở ngoài trời lạnh nên không thấy nóng. Bây giờ vào đây người liền chảy mồ hôi.

Tôi liền cởi áo khoác ra, vắt lên ghế rồi lại ngồi nghiêm chỉnh.

- Triệu Nhã Đình?

Hàn Tử Quân đột ngột lên tiếng làm tôi giật bắn người.

- HẢ?

Tôi không hiểu, ngây người ra

Hàn Tử Quân kiên nhẫn lập lại lần nữa

- Lại đây

- A

Tôi đẩy ghế đứng dậy đi đến chỗ anh. Khi còn cách khoảng 3, 4 bước nữa thì Hàn Tử Quân bất ngờ đưa tay ra kéo tôi ngồi vào lòng anh. Tôi hốt hoảng muốn thoát khỏi liền bị anh giữ chặt không thể làm gì.

Mông và đùi của tôi

đang đặt trên đùi của anh mà tôi cảm giác như đang ngồi trong lò luyện tiên đơn của thái thượng lão quân. Cả người nóng như hòn lửa, đã vậy còn bị giữ chặt không thể cựa quậy. Hơi thở ấm nóng mang theo hương vị bạc hà truyền tới làm mặt tôi nóng ran.

Sau đó là một vật mềm mềm nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, ấm nóng, mang theo hương vị bạc hà thơm mát. Đầu tiên là nhẹ nhàng ma sát bên ngoài tiếp đó chợt trở lên hung hăng công thành đoạt đất. Tôi loay hoay muốn tránh thì gáy bị giữ lại, cố định. Động tác cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, không biết là bao lâu sau tôi mới hoàn toàn tự do, hít lấy hít để không khí.

Một lúc sau hơi thở của tôi mới ổn định, tuy nhiên tư thế mờ ám này khiến da mặt mỏng này của tôi càng tăng nhiệt độ lên.

Khoảng cách giữa cả hai không đến 5 cm, tay của anh vẫn để sau gáy của tôi, tay còn lại cố định người tôi tránh bị ngã.

Mẹ nó! Đây mà nói là người 18 tiếng chưa được nghỉ ngơi sao? Sức lực này không cẩn thận còn có thể khiến tôi chết không kịp ngáp nữa.

Hàn Tử Quân giọng khàn khàn lên tiếng

- Nói đi

-Hả?- Tôi ngây ngô chưa hiểu ý

Ngây một lúc, đầu óc mới bắt đầu làm việc trở lại. Nói? Hẳn là trả lời câu hỏi vừa rồi.

Nhưng mà nói chuyện trong cái bộ dạng này có chút...

Tôi loay hoay muốn leo xuống kết quả bị giữ lại. Hàn Tử Quân thanh âm càng trầm hơn, khàn khàn nói

- Ngoan, ngồi im

Tôi làm như không nghe thấy, giãy giụa kịch liệt muốn thoát ra. Ngốc sao, mà ngồi im cho anh chiếm tiện nghi.

Hàn Tử Quân bỗng trở nên nóng nảy quát nhẹ

-Anh nói em ngồi im.

Tôi giật mình không dám động đậy. Hàn Tử Quân thấy tôi như vậy liền ôn hòa vài phần nói

- Xin lỗi, anh hơi lớn tiếng dọa em sợ rồi. Hiện tại em tốt nhất thành thật ngồi im tại chỗ, nếu không anh cũng không chắc mình sẽ làm cái gì đâu.

Tôi chính là bị thái độ của Hàn Tử Quân dọa sợ, liền thành thật ngồi im.

Hàn Tử Quân sau khi hoàn toàn ổn định mới nới lỏng tay, tôi nhân cơ hội đó liền thoát ra chạy đến chỗ ghế xa nhất ngồi xuống.

Hàn Tử Quân thấy tôi hành động như vậy liền chưng ra cái bộ mặt cười như không cười nói

- Cũng không cần phải đến mức tránh anh như tránh ôn thần vậy chứ?

Tôi bên này bĩu môi, lẩm bẩm

-Chẳng lẽ ngồi đó đợi anh chiếm tiện nghi tiếp

Hàn Tử Quân liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, sau đó nói

-Em thực có tiện nghi để anh chiếm?

Tôi nhìn theo ánh mắt của Hàn Tử Quân, thấy ánh mắt như có như không dừng trước ngực tôi. Thẹn quá hoá giận, tôi phừng phừng lửa giận. Trong thâm tâm đang không ngừng kêu gào " Tôi muốn đánh người a".

Người nào đó có chút nhận thấy tôi có chút không đúng liền nhanh chóng chuyển đề tài

-Được rồi, không nói việc này nữa. Vào vấn đề chính, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh

Tôi chính là không thèm để ý

-Được rồi, em không muốn nói cũng không sao. Dù sao thì việc này để người mặt mỏng như em nói. Bây giờ anh hỏi em chỉ cần trả lời ngắn gọn là được. Em thấy sao?

Tôi chăm chú nhìn hoa văn chạm khắc trên tường, giả bộ như không nghe thấy

Hàn Tử Quân bị bơ cũng không tức giận, tươi cười nói

- Câu hỏi thứ nhất: Em thích anh?

Đây là câu hỏi sao? Anh cũng mặt dày quá đi. Ai nói tên này tính cách lạnh lùng? Đúng là lừa người quá đi.

-Không thích

Tôi không thèm nhìn Hàn Tử Quân trả lời

-Thật sự không thích?

Nhiệt độ phòng giống như giảm xuống mấy độ. Tôi run run mặc chiếc áo khoác vừa rồi bị nóng mà cởi ra. Tuy nhiên, tôi là ai? Tôi chính là người không bao giờ để cho người khác lên mặt. Vì vậy tôi liền gan cùng mình nói

- Không thích

Hàn Tử Quân đứng bật dậy, ghế ngồi liền bị đẩy ngã, bước đến gần tôi cúi người mặt sát mặt tôi. Ánh mắt xuyên suốt như sớm đã nhìn thấu tôi. Rất tự nhiên vuốt tóc tôi ôn hòa nói

-Ngoan, thật thực trả lời

Vô cùng ôn hòa, mang theo 8 phần sủng ái. Nhưng sao tôi lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt tê cứng. Được rồi, tôi thừa nhận mình đúng là chẳng có chút khí phách.

-Thích...

-Hử? Em thích cái gì?

Cúi thấp đầu hết mức, trả lời

- Em thích anh

-Ngoan

Ặc, sao mình cảm thấy mình giống sủng vật a

-Em nói thích anh, vậy vì sao luôn tìm cách tránh né, không muốn người ngoài biết quan hệ của chúng ta?

Lần này rút kinh nghiệm, hoàn toàn thành thật trả lời

- Thời gian, là vấn để về thời gian. Mọi chuyện đối với em đều mơ hồ, khó hiểu. Em thực sự chưa kịp thích ứng

Hàn Tử Quân nhướng mày

-Chỉ có vậy?

- Còn nữa. Em muốn xác định tình cảm của anh với em. Anh thực sự thích em?

Lần này tôi hỏi ngược lại anh.

Hàn Tử Quân nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, trân thành

-Triệu Nhã Đình, anh thích em

( Triệu Nhã Đình, anh thích em. Thích từ rất lâu rồi)

~~

Bật mí rồi nha...

**

Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, gặp nhiều may mắn, gặt hái được nhiều thành công.....

☆Happy new year☆

Yêu mọi người

Nhớ ủng hộ mình nha♡♡♡ facebook mk là Tử Nhã https://www.facebook.com/profile.php?id=100022996633045

các bạn vào góp ý nha