Sau lần ăn cơm đó, Hàn Tử Quân không đến đón tôi nữa. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, bởi chân của tôi cũng đã tốt hơn rồi. Cuộc sống bình thường của tôi lại trở lại, tin đồn cũng giảm xuống. Tuy trong lòng tôi hơi có chút chống rỗng.
Cuối cùng cũng đến ngày tháo băng, tôi lại được vui vẻ đi trên đôi chân của mình sau khi loại bỏ cái chân vịt trắng xấu xí, gò bó kia. Ông bác sĩ cùng cô y tá lúc tiễn tôi ra khỏi cửa ánh mắt hết sức chăm chú dặn dò tôi phải hết sức cẩn thận không được để bị tái phát một lần nữa. Lúc tôi đi ra khỏi cửa còn nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của họ.
Vui hơn nữa là mẹ già thân yêu của tôi đã từ bi tăng tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi. Đã vậy bạn thân của tôi đang học ở trường đại học B bỗng dưng đến thăm tôi, đã vậy còn mang theo một đống đặc sản của thành phố B đến cho tôi. Cứ như vậy cuộc sống tươi đẹp của một con sâu gạo chính thức trở lại với đầy đủ thức ăn ngon cùng tiểu thuyết ngôn tình đặc sắc do lão tứ mang về. Nhưng cuộc sống đó không kéo dài được bao lâu thì tôi đau khổ nhận ra rằng... kỳ kiểm tra sắp đến. Nhìn từng khuôn mặt nghiêm khắc của từng giáo sư, tôi chỉ có thể học ngày học đêm để bù đắp kiến thức. Trong phòng kí túc xá 812 bỗng dưng nổi lên phong trào học tập làm mọi người khó thể tin. Bốn người ngày đêm đến lớp học rồi lại chạy đến thư viện tìm tài liệu để học. Trong đó lão tứ là khổ nhất, cậu ta ngày đêm cày game trốn tiết nhiều đến nỗi không thể thống kê. Mỗi buổi sáng rời giường nhìn cậu ta đang ngồi ở bàn học tôi hoảng sợ tưởng gấu trúc xổng chuồng đến chỗ tôi.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, về phần điểm thi của tôi thì đương nhiên môn nào cũng miễn cưỡng đứng trước nguy cơ phải thi lại. Nhưng dù sao thì tôi cũng rất vui vẻ vì cả phòng đều đỗ tất. Tôi hào phóng móc túi tiền xẹp lép của mình mời cả phòng ăn cơm ở căn tin. Ăn xong một bữa cả đám bắt đầu bàn tính xem mấy ngày nghỉ lễ sắp tới nên đi đâu.
Lưu Ly: Lão tam, cậu định đi đâu?
Tôi buồn chán trả lời
-Về nhà
Lưu Ly: Hả? Cậu với Hàn Tử Quân không đi hẹn hò sao?
Lão đại: Hai người cãi nhau sao? Sao đợt này không thấy anh ta đến đón cậu?
Tôi: Không phải mình đã nói rồi sao, mình với anh ta căn bản chẳng có gì. Anh ta đến đón mình chẳng qua là do hối hận vì đã làm mình mất xe và bị thương mà thôi. Các cậu nghĩ thử xem nếu các cậu là anh ta các cậu có thích mình không?
Ba người không do dự lắc đầu
Tôi cười, trong lòng lại có chút buồn bực nhưng vẫn tiếp tục nói
Tôi: Thấy chưa, ngay cả các cậu còn nghĩ vậy huống chi là anh ta. Với lại anh ta cũng không phải mẫu bạn trai lý tưởng của mình. Mẫu bạn trai của mình là phải dịu dàng, mạnh mẽ lại còn biết cách quan tâm người khác. Giống như sư huynh Thiệu Minh vậy, anh ấy vừa đẹp trai vừa tài giỏi quan trọng nhất là anh ấy luôn giúp đỡ mình.
Tôi nói xong cúi đầu tiếp tục ăn. Bỗng dưng tôi cảm thấy không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Tôi ngẩng đầu nhìn ba người kia đều trợn mắt kinh ngạc nhìn về phía sau tôi, lão tứ đang gặm miếng sườn há mồm to làm miếng sườn rơi xuống đĩa. Lưng tôi cứng lại, lúc này tôi cảm giác giống như đang có một ánh mắt nhìn thẳng vào mình. Tôi xoay người bi thảm nhận ra người đằng sau.
Hàn Tử Quân ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, bộ dạng anh ta nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Áo sơmi trắng nhăn nhúm, mắt lờ mờ có tia máu, hai tay hờ hững bỏ trong túi quần.
Tôi khua khua chiếc đũa trong tay theo thói quen nói
- Hi, chào buổi sáng
Hàn Tử Quân: Đã trưa rồi
Tôi: À, vậy chào buổi trưa
Hàn Tử Quân lần này không nói gì, nhìn tôi một lúc rồi xoay lưng đi về phía cửa căn tin. Tiểu Dương tay cầm hai phần đồ ăn từ chỗ lấy đồ ăn gọi
-Lão tam, cậu không ăn sao?
Hàn Tử Quân không trả lời tiếp tục đi về phía trước
Tiểu Dương: Thật là không thể hiểu nổi mà
Tôi ngây người nhìn Hàn Tử Quân bỏ đi
Ba người kia lấy lại tinh thần quát tôi:
-Đứng đó làm gì? Còn không mau đuổi theo
-Hả? A...-tôi nói.
-A cái gì mau lên.
Tôi đứng bật dậy đuổi theo, ra đến cửa thì nhìn thấy Hàn Tử Quân đang chầm chậm bước đi. Rõ ràng là anh ta đi rất chậm vậy mà tôi chạy mãi mới đuổi kịp đứng trước mặt anh ta thở hổn hển mãi mới ổn định được hơi thở thì tôi mới ngu ngốc nhận ra rằng một điều:
"Tôi đuổi theo anh ta làm gì?"
Hàn Tử Quân vẻ mặt âm trầm nhìn tôi lên tiếng
-Có chuyện gì sao?
-Tôi...
"phải nói cái gì bây giờ? Mình phải nói cái gì đây?"
-Tôi...
Tôi bối rối không biết làm gì, ngẩng đầu lên nhìn thì tôi có cảm giác giống như bầu trời vốn đang âm u bỗng sấm chớp ầm ầm. Tôi lại làm gì sai sao?
Hàn Tử Quân sắc mặt tối thui nhìn tôi một lúc sau đó lạnh lùng vòng qua tôi đi, để lại một câu
-Ngu ngốc
......
Tôi quay lại căn tin, ba người kia nhìn tôi lo lắng hỏi
Lưu Ly: Sao rồi? Anh ấy nói gì?
Tôi lắc đầu
Lão đại: Lắc đầu cái gì? Rốt cuộc là sao?
Tôi lắc đầu
Lão tứ sốt ruột: Lão tam, cậu thích ăn sườn chua ngọt đúng không?
Tôi tiếp tục lắc đầu
Lão tứ vui sướng kéo đĩa sườn, lão đại tức giận cầm đũa đánh lão tứ rồi quay sang đánh tôi
Lão tứ: Rõ ràng là cậu ấy nói không thích mà. Mình chỉ là nghe lời ông bà phải biết quý trọng đồ ăn thôi
Lão đại tiếp tục cho thêm một cái cốc đầu, lão tứ lần này im lặng ấm ức trả lại cho tôi
Lưu Ly: Anh ấy rốt cuộc nói cái gì?
-Ngu ngốc
Lão đại, nhị: Hả?
Lão tứ: Cậu ấy vốn dĩ là đồ ngốc
Lão đại nhìn lão tứ: Ăn cơm của cậu đi
Lưu Ly: Cậu đã làm gì mà anh ta nói vậy?
Tôi ngẩng đầu nhìn ba người kia cũng đang nhìn tôi chăm chú rồi tiếp tục lắc đầu
Lão đại tức giận: Lắc cái gì mà lắc, cậu có tin mình cho cậu không còn đầu để lắc nữa không hả? Mau nói
-Mình chưa kịp nói gì thì anh ta đã đi luôn, còn mắng mình là ngu ngốc nữa
1 phút trôi qua...
-Ngu ngốc
Tôi ngơ ngác nhìn lão đại, lão nhị đi khỏi căn tin.
?????
Tôi nhìn lão tứ ngồi đối diện mà cảm động, cuối cùng cũng có người hiểu tôi
Lão tứ như cảm nhận được ánh mắt của tôi liền quay qua nhìn tôi
-Thực ra mình muốn nói cậu rất rất ngu ngốc
Tôi: 😭
Đây là muốn sỉ nhục riêng sao???
.........
One two three amigo four five six
Tối thò tay lần mò dưới gối tìm điện thoại
-Alô
-"Tiểu Đình, cậu đang ở đâu vậy?"
-Hả?
-"Đừng nói với mình là cậu vẫn còn đang ngủ. Cậu có biết mấy giờ rồi không? "
- 7 rưỡi. Có chuyện gì sao?
-" Triệu Nhã Đình hôm nay là ngày thi đấu bóng rổ của trường chúng ta với đại học K cậu quên rồi sao?"
-Á...
-"Còn á cái gì? Cậu với lão tứ nhanh đến đây mau lên"
-Được, mình cúp máy đây
Sao tôi có thể quên mất chuyện này cơ chứ.
- Lão tứ, mau dậy nhanh lên
Tôi lay người gọi lão tứ
-Hả? À ừm
-Chúng ta phải đến sân bóng trước 8 giờ cậu mau dậy đi. Mình vào thay đồ trước
-Ồ
Tôi nhanh chóng đi thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân trong vòng 5 phút. Nhưng khi đi ra ngoài, tôi bi thảm nhìn cái người cuộn mình tròn trong chăn.
- Mau dậy cho mình...
......
Tôi hì hục đạp xe đến nơi thi đấu. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Lưu Ly đứng ở cửa đợi.
-Cậu thật là, nhanh vào thay đồ đi
-Thay đồ?
- Là đồng phục của CLB, nhanh vào thay đi. Lão tứ đi theo mình
Lão tứ gật gù đi theo Lưu Ly. Còn tôi nhanh chóng đi tìm phòng thay đồ. Tôi nhìn trên cửa ghi hai chữ thay đồ liền đẩy cửa bước vào. Vừa mở cửa đi vào, tôi trợn mắt nhìn cái người có làn
da trắng mịn hơn mình, nhưng vấn đề quan trọng ở đây không phải là da trắng mà quan trọng là người kia là con trai. Người kia nghe tiếng mở cửa liền quay lại nhìn, khi hai ánh mắt giao nhau tôi nuốt nước bọt ực một nhát. Người trước mặt tôi là cái người chửi tôi ngu ngốc rồi bỏ đi Hàn Tử Quân.
- Anh
-Cô
Hai âm thanh cùng phát ra. Hàn Tử Quân kinh ngạc nhìn tôi, tôi vội vàng xoay người nói xin lỗi rồi nhanh chóng mở cửa. Nhưng mà, tại sao cái cửa này lại không mở ra a? Tiếng bước chân phía sau ngày một gần hơn, tôi sợ hãi lắc lắc cửa nhưng không thể mở ra.
Hơi thở dồn dập, tôi xoay người lại nhìn thì thấy Hàn Tử Quân đã đứng trước mặt tôi khoảng cách 😭 vô cùng gần. Anh ta cởi trần ánh mắt thâm sâu nhìn tôi, rồi bất ngờ đưa tay về phía tôi. Tôi sợ hãi đứng sát vào cửa, nhắm mắt nín thở.
Cạch
Tiếng gì vậy? Tôi mở mắt ra thấy Hàn Tử Quân đang cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt trong veo như nước mùa thu, nàn da trắng mịn, đôi môi gợi cảm....A mình đang nghĩ cái quái gì thế này?
Hàn Tử Quân giọng trầm khàn lên tiếng
-Cửa này phải mở như thế này
Tôi theo ánh mắt anh ta nhìn lên thì thấy bàn tay anh ta đang dừng ở chỗ chốt cửa.
- Đã nhớ chưa?
Tôi cúi đầu nói cảm ơn rồi lách cửa ra ngoài. Lúc ra ngoài thì nghe thấy tiếng cười nhẹ ở bên trong cánh cửa phát ra. Tôi xoa xoa hai má cho bớt nóng rồi mới đi tìm phòng thay đồ nữ. Tôi nhìn cánh cửa thay đồ kỳ lạ cả 1 phút rồi mới đi ra sân. Vừa ra tôi đã nhìn thấy lão đại, lão tứ đang ngồi ở ghế hàng đầu tiên. Lão đại vẫy tay gọi tôi, tôi liền chạy đến đó
-Sao giờ cậu mới đến?
-Mình đi thay đồ, Lưu Ly đâu rồi?
-Cậu ấy đến chỗ đội cổ Vũ rồi
-À
Lưu Ly là đội trưởng đội cổ vũ mà.
Tôi ngồi xuống ghế ngồi. Đúng lúc này thì tiếng loa thông báo trận đấu bắt đầu. Hai đội đi ra sân chào nhau, người dẫn đầu là Quý Bân rồi đến Thiệu Minh rồi lần lượt từng người theo hàng đi ra. Mọi người chăm chú nhìn từng khuôn mặt, cuối cùng cũng thấy Hàn Tử Quân đi ra. Anh ta là người ra cuối cùng, khi anh ta vừa đi ra mọi người ở khán đều hét to
-Hàn Quân cố lên, Hàn Quân cố lên...
Tôi bịt kín tai mà tiếng hét vẫn bên tai. Lão đại, tứ đều cùng mấy người kia đứng dạy hét ầm ĩ đã thế lão đại còn lôi kéo tôi cùng hét, tôi ngồi im tiếp tục ăn bim bim.
Trận đấu bắt đầu, sau tiếng còi không khí náo nhiệt ngày càng tăng lên. Cả hai bên liên tục dẫn bóng vào rổ, ngang sức ngang tài.
Thời gian trôi qua ngày một nhanh, trường đại học A liên tiếp dẫn đầu 20 quả.
- Hàn Quân cố lên, Hàn Quân cố lên...
Tiếng cổ vũ át cả tiếng loa.
Hiệp một kết thúc với tỉ số 50-39, phần thắng đang nghiêng về đại học A. Phải công nhận là Hàn Tử Quân gần như liên tục đưa bóng vào rổ.
Giờ giải lao bắt đầu, đội cổ vũ của hai trường bắt đầu ra sân. Với sự dẫn dắt của Lưu Ly đội cổ vũ của trường đã làm cho đội cổ vũ trường đại học K bị lu mờ hoàn toàn. Thật sự không ngờ Lưu Ly lại dùng mĩ nhân kế để mê hoặc chúng sinh nha.
Hiệp hai bắt đầu, lần này đội bóng của trường đại học K có vẻ lo lắng không còn tự tin như hiệp một. Bóng liên tục được đội trường đại học A đưa vào rổ.
Bỗng sự cố xảy ra, khi Hàn Tử Quân chuẩn bị đưa bóng vào rổ thì một người của đội đại học K bỗng lao ra đâm vào người Hàn Tử Quân. Bóng vào rổ nhưng Hàn Tử Quân do bất ngờ bị ngã xuống. Không khí gần như bị lắng đọng. Trọng tài cùng bác sĩ chạy ra sân.Mọi người nhốn nháo, người dẫn chương trình mãi vẫn không ổn định trật tự được.
Tôi ngồi trên khán đài lo lắng nhìn về phía đó xem tình hình nhưng do quá đông không thể thấy gì.
Một lúc sau, người dẫn chương trình thông báo trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về trường đại học A. Đúng lúc này Hàn Tử Quân được người ta đưa lên cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch nhưng không hề kêu đau. Mọi người vội vàng đi theo mặc kệ người dẫn chương trình kia đang nói gì.
Lúc tôi cùng ba người kia chen ra ngoài được thì xe cấp cứu đã chạy đi.
Lão đại gọi điện cho Vũ Hằng hỏi tên bệnh viện rồi cả bốn bắt xe đến bệnh viện.