Em Dám Quên Tôi

Chương 53




Đợi đến khi hắn đi tới trước sô pha, mới phát hiện ra cô gái kia khuôn mặt phiếm hồng, ánh mắt không nhìn vào TV, nhìn quanh trái phải, rốt cục cũng thấy chai rượu để trong góc phòng bếp.

Cô gái này đúng là biết chọn rượu, chai này uống rất ngon, lại có thể quật ngã cả Võ Tòng, đáng tiếc Tuệ Tuệ lại ngả ngớn chẳng có chút sức lực nào, mắt cũng không mở ra được, còn có thể hung hăng đánh hổ, lảo đảo giơ chân lên đá thẳng vào mặt Đồng Nhiên vừa mới ngồi xuống sô pha, “Tắm…rửa chưa, tránh xa em ra.” Khuôn mặt tuấn tú của Đồng Nhiên bị bàn chân trắng nhỏ của cô đạp trúng, khóe miệng tức giận đến phát run.

“Đứng lên nào, em uống nhiều quá! Ăn một mình chắc vui lắm đúng không!” Đồng Nhiên cầm lấy mắt cá chân đang náo loạn của cô, chuẩn bị đem cô kéo lên rồi ném xuống giường.

“Anh có biết…Biết mình là gì không? Hả? Anh là một con cẩu! Con cẩu thích ăn phân!” Thật sự là không biết sống chết, cậy có rượu mà làm anh hùng, Đồng Nhiên đối mặt với một Cảnh Giai Tuệ như vậy, thực sự có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể véo lên khuôn mặt say rượu như mèo nói : “Em dũng cảm thật đấy!”

“Dũng cảm cái đầu anh! Em…Nếu em là Thiết Phiến công chúa…Có quạt ba tiêu…thì tốt quá, em chỉ cần quạt mấy cái, cho anh bay đến Thái Bình Dương luôn…”

Nhìn dáng vẻ say khướt của cô khiến cho sự tức giận của hắn giảm đi không ít.Hắn mạnh mẽ ôm cô lên, để cho cô giống như con gấu Koala bám chặt lấy người mình, bước lên cầu thang đi lên phòng ngủ.

Vừa mới đặt cô xuống giường, không ngờ cô lại nắm chặt lấy cà vạt của hắn, dùng sức kéo hắn lên giường, xoay người ngồi lên trên người hắn, sau đó lấy tay dí lên mũi hắn rồi nói, “Anh có biết hôm nay em đã làm gì không? Em đi chợ mua thức ăn, đột nhiên cảm thấy mình đã chệch ra khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường đã lâu, kế hoạch của em là trước 27 tuổi sẽ kết hôn.Chồng em không cần quá đẹp trai, nhưng phải thật tốt bụng…Anh ấy sẽ…Sẽ cùng em đi chợ mua thức ăn, thỉnh thoảng sẽ đi xem phim vào Chủ Nhật, mỗi ngày khi tan tầm sẽ cùng em trò chuyện.Họ Đồng kia…anh nói xem…Anh có điểm nào phù hợp hả? Thế mà còn dám không sợ chết can thiệp vào cuộc sống của em…”

Nói xong, cô gái kia không biết bị chọc giận cái gì, lung tung bứt áo của Đồng Nhiên, sau khi làm cho hắn lộ ra cơ ngực rắn chắc, cô lại đem mặt mình vùi vào cơ bụng hắn mà cọ cọ, khuôn mặt bị men rượu làm cho nóng bừng trở nên thư thái hơn rất nhiều, sau đó lại thoải mái mà ợ một hơi.

Đồng Nhiên bị cô cọ xát đến phát lửa, cổ họng khô khốc nói : “Đúng là anh không phù hợp với bất cứ tiêu chuẩn nào của em, bộ dạng anh quá đẹp trai, tính tình lại không tốt, nhưng mấy thứ còn lại thì anh có thể làm được…Em mau ngồi xuống giường cho anh!”

Con mèo nhỏ say rượu kia sau khi cọ xát lên ngực anh xong, bây giờ lại dám ngang nhiên mà nằm ngủ, còn rất hào phóng lưu lại nước miếng.Đồng Nhiên cảm thấy bên dưới quần lót bị cọ đến sắp phát nổ rồi, thế mà sau khi trêu chọc hắn xong, cô lại coi hắn là nệm mà nằm ngủ!

Tướng ngủ của cô rất lôi thôi, nhưng Đồng Nhiên vẫn nhịn không được, nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu khẽ hôn cô, đôi môi anh đào có chút ướt át, mùi rượu thoang thoảng quanh quẩn ở đầu lưỡi, mèo nhỏ say rượu không hề chống cự, để mặc cho hắn tham lam hôn lên môi cô, lên chiếc cổ thon dài, vành tai đầy đặn…Cô bị hôn có chút không thoải mái, nhẹ nhàng khẽ ngâm nga vài tiếng, tựa hồ như đang cổ vũ hắn.Hắn đưa tay cởi nút áo trước ngực cô, sau đó cởi áo lót, da thịt bóng loáng trắng nõn dưới ánh sáng từ cửa sổ trông càng sáng rực như tuyết gấm, hắn không chút khách khí cầm lên phần ngực đầy đặn của cô, nhẹ nhàng âu yếm xoa bóp.

Cảnh Giai Tuệ bị Đồng Nhiên nắm chặt eo nhỏ, cô nhắm chặt mắt, mặc cho hắn đùa giỡn ngực mình, lúc hắn bóp ngày càng mạnh, cô bắt đầu kháng nghị xoay thắt lưng, nhẹ nhàng ưm một tiếng.

Đồng Nhiên cầm lấy một bên ngực cô, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ đỏ tươi, dùng lưỡi liếm, đôi lúc còn khẽ cắn một cái, Cảnh Giai Tuệ không chịu nổi cảm giác ngưa ngứa ở ngực, đưa tay nắm chặt tóc hắn, mắt buồn ngủ khẽ mở, môi hé ra, nhẹ nhàng ngâm nga, giống như đang say mê khiêu khích người đàn ông đang bị cô cưỡi lên kia.

Về sau cứ để cô uống nhiều rượu một chút cũng được! Cảm giác biến một con nhím nhỏ xù lông thành một con mèo dịu ngoan quả thật có thể khiến cho người ta thích thú đến nghiện!

Đồng Nhiên vội vàng kéo một nửa quần dài của cô xuống, bàn tay không chút khách khí thò vào chiếc quần lót nhỏ, ngón tay tìm tòi, ở trên nơi tư mật mềm mại như bánh bao thịt kia sờ đến cửa huyệt ướt át, rốt cục không thể kìm chế nổi nữa, hắn cũng cởi quần dài và quần lót của mình ra, Cảnh Giai Tuệ mắt mờ sương nhìn hắn thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình, đột nhiên đưa tay ra, thô lỗ cầm lấy vật cứng rắn của hắn, bóp bóp phần đầu giống như đang vắt sữa bò.

Lực ở tay cô rất lớn, làm cho Đồng Nhiên sợ tới mức nghiêng người tránh đi : “Nhóc con chết tiệt kia! Còn dám bóp nữa thì cẩn thận em sẽ biến thành quả phụ đấy!” Nói xong, hắn vội vàng cởi quần của cô ra, theo cặp đùi thon dài bắt lấy mắt cá chân cô, nhẹ nhàng kéo hai chân cô ra, không chút khách khí nằm đè xuống.

Cơ thể của cô giống như là rượu quý, làm cho hắn muốn ngừng mà không được…

Kết quả của việc chưa ăn cơm mà túng dục chính là, mới nửa đêm đã bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.Cảnh Giai Tuệ mở mắt ra, thấy mình đang nằm một mình trên giường lớn, hoàn toàn tỉnh rượu, trên người có một vài dấu vết sau hoan ái.

Cảnh Giai Tuệ nhớ lại sự phóng túng của mình lúc đó, thực hận không thể đâm đầu vào thành giường mà chết luôn cho rồi, việc bộc lộ tình cảm ra ngoài, còn khiến cho cô sợ hơn cả việc trần truồng xuất hiện trước mặt người khác…

Chậm rãi đứng dậy choàng thêm áo ngủ, Cảnh Giai Tuệ phát hiện bên trong thư phòng vẫn sáng đèn.

Từ từ đi qua, qua cánh cửa mở to có thể nhìn thấy, người đàn ông kia đang ngồi trước máy tính, nghiêm túc xử lý văn kiện.

Cô không phải là một cô gái ngây thơ, đương nhiên sẽ không thật sự nghĩ rằng những người cao cao tại thượng chèo lái tập đoàn lại nhàn nhã đến mức không cần tăng ca.Đã vài lần, cô thức dậy lúc nửa đêm, đều thấy người đàn ông kia không biết đã rời giường từ lúc nào, bận rộn ngồi làm việc.

Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn kiên trì tan ca sớm để cùng cô ăn cơm đi ngủ…Trong lòng cảm thấy hơi rung động, hôm nay gọi điện thoại bảo anh về ăn cơm cũng là vì nguyên nhân này…Cảnh Giai Tuệ thầm nhắc nhở bản thân không được giẫm lên vết xe đổ nữa, sẽ chỉ nhận lấy tổn thương mà thôi.

“Trong phòng bếp anh đã hầm thức ăn rồi!” Đồng Nhiên nghe thấy tiếng Cảnh Giai Tuệ rời giường, không ngẩng đầu lên mà chỉ mở miệng nói.

Cảnh Giai Tuệ đi qua nhìn, quả nhiên trên bếp có một nồi thức ăn.

“Buổi chiều anh, Huỳnh tổng ở tập đoàn Hằng Thái và con gái ông ấy hẹn nhau chơi golf…Lúc thay quần áo không nghe thấy chuông điện thoại em gọi tới…”Trong thư phòng lại truyền đến một tiếng.

Cảnh Giai Tuệ dừng lại, cô biết người đàn ông này đang muốn giải thích vì sao mà Huỳnh Kỳ Kỳ lại nghe máy.Cô có nên tặng cho người này một tờ giấy khen hay không, hắn cư nhiên còn phá lệ đi giải thích với cô.Phải biết rằng trước kia, cho dù cô có tận mắt chứng kiến hắn và người phụ nữ khác ôm ôm ấp ấp, thì hắn cũng chỉ dùng ánh mắt kiểu “Sao em lại không hiểu chuyện như vậy” để nhìn cô.

Cảnh Giai Tuệ không nói gì, tắt bếp rồi đổ ra bát, chốc lát sau, người kia cũng từ thư phòng đi tới, ngồi bên cạnh cô, há mồm ăn từng miếng to…

Đến khi trời sáng, Cảnh Giai Tuệ phát hiện Đồng Nhiên đã rời đi sớm rồi, bất quá ở đầu giường lại có một tập văn kiện kế hoạch về vấn đề nhà máy bia Sơn Đông.

Ánh mắt cô rất phức tạp, cầm lấy bản kế hoạch kia, dù cô có không nói thì Đồng Nhiên cũng nắm rõ được từng chuyện lớn chuyện nhỏ.Người đàn ông kia luôn không thích mọi việc vượt quá phạm vi của mình, điểm này chưa bao giờ thay đổi.

Hôm đó, cô đơn giản thu xếp một số đồ, chỉ gói gọn trong một chiếc túi du lịch nhỏ, đến sân bay với Đồng Hiểu Lượng, xuất phát đến Sơn Đông.

Dọc đường đi, Đồng Hiểu Lượng không nói một câu với cô, Cảnh Giai Tuệ tuy cảm thấy không được tự nhiên nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.Lần này Đồng Nhiên lại không hề ngang ngược ngăn cản việc Đồng Hiểu Lượng đi cùng cô, thật sự vượt xa suy đoán của cô, song nghĩ lại, trong lòng Đồng Nhiên, chỉ sợ đã coi cháu của mình thành một nhân tố không đáng để bận tâm.

Lúc máy bay hạ cánh, Cảnh Giai Tuệ cũng thu lại những suy nghĩ trong lòng, chuẩn bị tiến đến “chiến trường”.

Xe của Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng còn chưa tới, một vài quản lý và nhân viên của công ty đã đứng ở cửa chờ rồi.

Xa xa trông thấy xe tới, không đợi xe dừng hẳn, quản lý nhà máy đã bước lên trước mở cửa xe cho Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng, cẩn thận đưa hai người tới phòng họp.Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng đơn giản cùng quản lý hàn huyên vài câu, quản lý đưa hai người đi một vòng quanh công ty, hơn nữa còn đặc biệt nhìn kho nguyên liệu, xưởng sản xuất và đóng chai.Trong nhà xưởng đã được tỉ mỉ quét dọn, sáng sủa sạch sẽ, nhóm công nhân mặc đồng phục màu xanh lục, đeo khẩu trang.

Cảnh Giai Tuệ rất hài lòng về vấn đề vệ sinh, phân phó quản lý sắp xếp thời gian cho phóng viên đến trực tiếp nhà xưởng để tham quan.

Đồng Hiểu Lượng tựa hồ rất bất mãn với những câu hỏi ngắn gọn của Cảnh Giai Tuệ, lúc cô chuẩn bị kết thúc cuộc tham quan thì lại hỏi thêm vài câu, song cũng không hỏi đến những vấn đề quan trọng, Cảnh Giai Tuệ cảm giác rằng hắn nghe chưa hiểu, cũng không vạch trần, đứng lại nghe quản lý giải thích.

Bất quá cô cảm thấy quản lý dường như rất lo lắng, luôn nhìn đồng hồ, dáng vẻ nóng lòng muốn bọn họ mau chóng giải quyết.

Trở lại phòng họp, quản lý lại báo cáo về hiện trạng và sản lượng của công ty, cuộc điều tra hôm nay coi như xong.Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng tạm biệt quản lý rồi rời khỏi công ty.

Đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy phía trước có một đám người đang đứng, ăn mặc rách rưới, trên quần áo còn dính bùn đất và cỏ, có người còn cầm cả dĩa ăn.Vừa thấy xe của bọn họ, có người lớn giọng hô : “Trên xe chính là bọn đứng đầu phung phí tiền của đó! Vây quanh xe của bọn nó đi!”

Tài xế không biết phải làm sao, cách đám người chừng hơn mười mét thì dừng lại.Trông thấy xe dừng lại, đám người kia lao tới vây quanh hai bên xe, ở bên ngoài nói gì đó.Cửa xe cách âm rất tốt, cách cửa xe, Cảnh Giai Tuệ không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng thoạt nhìn tất cả đều rất kích động.Người bên ngoài thấy bọn họ không xuống xe, lại tới kéo cửa xe ra, kéo không được lại bắt đầu đập cửa, có người còn dùng dĩa ăn đâm lên thân xe.