Em Dám Quên Tôi

Chương 28




Đêm hôm đó, Cảnh Giai Tuệ trằn trọc tới khoảng 3 giờ sáng, sau đó mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau là thứ sáu, nhà xưởng mới còn hàng trăm đồ phế thải cần giải quyết, khắp nơi đều có việc phải chú ý.Cảnh Giai Tuệ mắt thâm quầng thu xếp mọi chuyện, nhưng lúc cô quay người lại, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng mọi người đang vụng trộm bàn tán về mình.

Cảnh Giai Tuệ tự trấn an mình phải thật bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút để bụng, suy cho cùng thì vẫn còn có chỗ sơ suất, vị trí của các trang thiết bị trong nhà máy được bày bố trong một không gian chật hẹp khiến cho cô phải tính toán lại.

Tuy rằng phải phiền toái các công nhân sắp xếp lại vị trí của máy móc một lần nữa, nhưng cô cũng không muốn vì những lời oán trách của họ mà mắc sai lầm, thế nhưng Dương Xán Sinh lại vừa vặn đi qua nhà xưởng nhìn thấy.

Kết quả ngay giữa cuộc họp lúc nghỉ trưa, hắn đã đem chuyện này ra để nói, trước mặt toàn bộ các quản lý nghiêm khắc phê bình Cảnh Giai Tuệ không thương tiếc, về phương diện này hắn hoàn toàn khác hẳn so với chú mình, mắng người ta một cách cay nghiệt và hung ác, có khi đến cả những người đàn bà chanh chua ngoài chợ cũng phải quỳ xuống mà bái phục hắn.

Cảnh Giai Tuệ nắm chặt hai tay đặt trên đùi.Cô hiểu suy nghĩ của Dương Xán Sinh, lúc trước khi mua đất đều là do cô đi trước hắn một bước, Dương Tổng nhiều lần còn phải dạy bảo hắn, song đối với cô thì lại thưởng rất nhiều, cho nên trong lòng Dương Xán Sinh chắc hẳn tồn trữ vô số oán khí, hơn nữa lúc ở Thượng Hải Dương Xán Sinh đã lợi dụng đơn hàng để hãm hại cô như vậy, đủ để thấy được tầm mắt của hắn hạn hẹp tới cỡ nào rồi.

Cảnh Giai Tuệ hôm qua mất ngủ một đêm, không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện từ chức chạy lấy người, hiện tại chức vụ của cô so với ban đầu chính là đổi thang mà không đổi thuốc, công việc lại còn phức tạp rườm rà hơn rất nhiều! Thế nhưng tiền lương lại không hề tăng chút nào, mượn lời Dương tổng nói thì là vì máy móc trong nhà máy còn chưa được chuyển tới, chờ năng suất và lợi nhuận tăng lên thì lập tức mọi người sẽ được hưởng xứng đáng!

Hầu như những nhà tư bản đều chỉ biết hứa suông, Cảnh Giai Tuệ một chữ cũng không tin, nhưng sau khi nghe giọng đàn ông sắc nhọn chửi bới mình như vậy, cô lại mạnh mẽ ra quyết định : Tên Dương Xán Sinh kia càng muốn loại bỏ cô thì cô lại càng không đi đấy! Cảnh Giai Tuệ này sẽ cùng với tên nhóc họ Dương kia “chơi đùa” đến cùng!

Nghĩ vậy, hai tay nắm chặt của cô liền giãn ra, Cảnh Giai Tuệ cầm lấy bút, nghiêm túc ghi lại “ý kiến chỉ đạo” của Dương tổng nhỏ, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ tán thành.Cứ mềm mại nhu thuận như vậy, ngược lại sẽ khiến cho Dương Xán Sinh chanh chua kia không còn gì để nói nữa.

Sau khi mắng nhiếc vài câu, hắn rốt cục cũng phải thu về một bản mặt khó coi.

Sau khi hội nghị kết thúc, những người khác đều rời đi, chỉ có quản lý vật tư Cẩu Hồng Na là ở lại, thừa dịp không có người liền an ủi Cảnh Giai Tuệ đôi ba câu, Cảnh Giai Tuệ chỉ cười nói cảm ơn, cũng không có giãi bày tâm sự giống như Cẩu Hồng Na dự đoán.

Cảnh Giai Tuệ sau khi ra khỏi phòng họp liền ngồi vào bàn làm việc của mình, cô biết, cô nhất định phải đấu lại anh ta.Nhưng biết phản khích như thế nào đây? Cô mở cặp hồ sơ ra, xem thật kỹ các giấy tờ liên quan của nhà xưởng…

Hết giờ làm hôm đó, xe của Đồng Nhiên rất đúng giờ đỗ trước cửa nhà máy của Cảnh Giai Tuệ.Bởi vì cửa kính xe không hạ xuống, cho nên các đồng nghiệp cũng chỉ nhìn thấy một hình dáng mờ nhạt bên trong, nhưng có thể cảm giác được người trong xe không phải là cậu bạn trai tên Đồng Hiểu Lượng của Cảnh Giai Tuệ, ai nấy nhất thời đều ồ lên, có người còn nhỏ giọng nói : “Lại kiếm được một kẻ có tiền khác rồi…Cậu bạn trai trước thật quá đáng thương…”

Cảnh Giai Tuệ cầm túi xách đi thẳng lên xe, sau đó lại rất nhanh đóng sầm cửa xe lại, kỳ thật không cần nghe cũng có thể đoán được là những người đồng nghiệp cũ đang bàn luận cái gì, hai ngày nữa không biết có đồng nghiệp nữ nào đến hỏi cô để “lấy kinh nghiệm” hay không đây?

Nếu như theo lẽ thường thì chắc chắn lão già lưu manh này sẽ nhanh chóng kéo cô tới một nhà trọ nhỏ ở khu này để mây mưa, nhưng hôm nay lại rất khác biệt, xe đã đưa bọn họ tới trung tâm thành phố.

“Muốn đi đâu vậy?” Di chứng mất ngủ hôm qua vẫn còn có chút ảnh hưởng cho tới bây giờ, Cảnh Giai Tuệ khẽ xoa bóp huyệt thái dương đau nhức hỏi.Đồng Nhiên đã sớm nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ mệt mỏi của Cảnh Giai Tuệ.

“Hôm nay tôi có hẹn đi chơi golf với một vài người bạn, không thể hoãn được, lát nữa tôi sẽ đặt một phòng cho em, nghỉ ngơi một lúc đi.”

Đợi đến khi tới được sân golf thì sắc trời đã bắt đầu tối sầm, nhưng trong sân thì vẫn được bật đèn sáng trưng.

Loại “ánh đèn sân bóng” này thật sự là thử thách lớn nhất đối với người chơi bóng, chỉ cần là người hay chơi thể thao thì sẽ đều biết – chơi bóng vào buổi tối, kẻ thù lớn nhất không ai khác chính là cái bóng của mình.Khi nhìn vào cái bóng chiếu xuống đất của bản thân, năng lực phát huy ngày thường sẽ bị ảnh hưởng.Nếu ngọn đèn không chiếu tới chỗ mình thì còn cần phải thể hiện bản năng trong bóng tối nữa.

Cho nên có thể xem như nhóm những ông lớn này đến chơi bóng vào buổi tối thì đều là các cao thủ.

Cảnh Giai Tuệ liếc mắt một cái liền nhận ra Thượng Thiết trong đám bốn năm người đàn ông.Hắn mặc một chiếc áo phông màu cà phê kẻ sọc, phối với một chiếc quần màu trắng.Vì là buổi tối, không có mặt trời chiếu vào, cũng không có đội mũ, mái tóc kiểu Hàn Quốc của hắn che phủ hết vầng trán, cho nên chỉ lộ ra một khuôn mặt đen thui nhìn không rõ.

Thấy Đồng Nhiên ôm vai Cảnh Giai Tuệ đi tới, hắn cũng không liếc nhìn cô một cái, chỉ đưa tay ôm eo cô bạn gái đang đứng bên cạnh, nói với Đồng Nhiên : “Anh Nhiên, bọn em chờ anh lâu lắm rồi đấy, anh mau đi thay quần áo đi!”

Giữa cả đám nam và nữ, Cảnh Giai Tuệ lại phát hiện ra hai người quen, chính là ông Trương và ông Lưu, người mà đã từng ở trong bữa tiệc ở Thượng Hải, được Đồng Nhiên đề xuất đẩy mạnh tiêu thụ đồ văn phòng giúp cô.

Bọn họ đương nhiên cũng nhận ra Cảnh Giai Tuệ, họ còn nhớ rõ ràng lúc trước Đồng Nhiên đã từng giới thiệu đây là cháu dâu của cậu ấy.Nhưng hiện tại hai chú cháu lại tình cảm nồng nhiệt như vậy, thật sự là vượt quá phạm vi trai gái bình thường.Hai người nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười ra vẻ đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ : Chắc là tên nhóc Đồng Nhiên này trêu đùa chút thôi, lại đi đùa giỡn với cả vợ của cháu mình!

Đồng Nhiên cười chào bọn họ, sau đó cúi đầu nói với Cảnh Giai Tuệ : “Đi thôi, theo anh đi thay quần áo.”

Khi bọn họ từ hai phòng thay đồ nam nữ cách biệt đi ra, Đồng Nhiên mặc một chiếc áo phông thể thao cộc tay màu xám rất đơn giản, phối với một chiếc quần màu đen, Cảnh Giai Tuệ cũng thay một bộ quần áo thể thao màu trắng.

Các ông chủ hầu như đều đi cùng với một người bạn hoặc là bạn gái, nhưng ngoại trừ Cảnh Giai Tuệ ra, cơ hồ tất cả những người phụ nữ ở đây đều thỉnh thoảng liếc nhìn Đồng Nhiên hoặc Thượng Thiết một chút.Phải biết rằng, giữa những ông chủ bụng phệ đầu trọc thành công trong sự nghiệp, thì hai người này có thể đem so với những hình mẫu nam thần tinh anh, sức quyến rũ thật sự không thể chối bỏ.

Cảnh Giai Tuệ không chơi golf, cũng không biết phải nói chuyện thế nào với đám phụ nữ kia, đem so sánh với họ, quả thật là vô cùng xấu hổ.Nhìn bọn họ nhẹ nhàng vung gậy đánh bóng, trong đầu cô cảm thấy rất hỗn loạn.

Cô yêu cầu một ly đồ uống từ bồi bàn, tránh đi đám phụ nữ đang vui vẻ bàn luận về các món đồ hàng hiệu của châu Âu, một mình đi vào chỗ nghỉ ngơi.Nằm xuống một chiếc ghế dài, mắt nhìn lên trần nhà trong suốt với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mi mắt trở nên nặng dần, cuối cùng Cảnh Giai Tuệ liền ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên vì trong lòng có chuyện nên cô cũng không ngủ được sâu, nửa mê nửa tỉnh cảm thấy cơ thể có chút nặng, miễn cưỡng mở mắt ra, thấy trên người mình đã được đắp lên một chiếc chăn mỏng, ánh mắt chạm phải bóng lưng của Thượng Thiết đang vội vàng chạy ra ngoài…

Lúc này trên sân bóng nổi lên tiếng vỗ tay, Đồng Nhiên hiển nhiên phong độ không tệ, một đường bóng đẹp vào thẳng lỗ, đem điểm số của mọi người cách biệt rất xa.

Ông Lưu thấy Thượng Thiết trở về liền nói : “Thật đáng tiếc, cậu vừa đi vệ sinh nên không được nhìn thấy cảnh đó, đường bóng của Đồng Nhiên rất đẹp! Xong rồi, ông Vương kia vừa cùng cậu ấy cược một chiếc Lexus, xe mới mua còn chưa chạy được hai ngày thì đã phải trao lại cho Đồng Nhiên rồi, người ta đều nói ‘đỏ tình đen bạc’, nhưng tôi thấy thằng nhóc Đồng Nhiên này lại luôn được cả hai.”

Ông Vương tuy thua mất một chiếc xe trị giá hơn 500 vạn, nhưng rất có phong thái của một đại tướng, tình nguyện chịu thua, chỉ cười nói : “Mọi người nhớ cho kỹ, sau này trăm ngàn lần không được đánh cược với Đồng Nhiên, thằng nhóc này chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc được thế trận, tuyệt đối là một tên láu cá!”

Trong tiếng đùa giỡn, mọi người cùng nhau ngồi lên xe điện, cứ hai ba người đi một xe.Đồng Nhiên và Thượng Thiết ngồi cùng xe, Thượng Thiết chúc mừng nói : “Chúc mừng anh Nhiên, chỉ cần một cái vung gậy là đã thắng được cả một chiếc xe rồi.”

Đồng Nhiên cũng cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh : “Thiết Tử, chúng ta là anh em cả đời, có đúng không?”

Thượng Thiết gật đầu : “Đương nhiên rồi ạ…, anh Đồng nói điều này…”

“Nếu đã xem tôi là anh trai, vậy thì hãy nhớ cho kỹ một điều, Cảnh Giai Tuệ cũng chính là chị dâu cả đời này của cậu, bất luận tương lai của tôi và cô ấy có như thế nào đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn sẽ mãi là chị dâu của cậu!”

Nói xong, Đồng Nhiên dùng sức nắm chặt bả vai Thượng Thiết, sau đó sải bước xuống xe.

Thượng Thiết quay đầu nhìn lại, xa xa có thể trông thấy được bức tường bằng thủy tinh trong suốt của chỗ nghỉ, đèn đuốc sáng trưng.Người phụ nữ đó đã ngồi dậy, khoác lên tấm chăn mỏng, cũng nhìn về phía hắn…

Hôm đó từ sân bóng trở về, Cảnh Giai Tuệ phát hiện thấy sắc mặt của Đồng Nhiên rất thâm trầm, người đàn ông xấu tính này vẫn không thay đổi chút nào, vẫn giống như trước đây, khi ở bên ngoài thì luôn ra vẻ không có chuyện gì, nhưng khi chỉ còn lại hai người thì sẽ không kiêng dè, cầm được đồ nặng nào thì sẽ đem đập hết.

Nếu bây giờ là những năm về trước, chắc hẳn cô đã sớm đi tới rồi dựa vào người anh, đưa tay khẽ mát xa bả vai cứng ngắc, vuốt nhẹ nếp nhăn trên mi mắt anh, sau đó nhỏ giọng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Bất quá hiện tại cô đã không còn nghĩa vụ phải làm người tốt đi an ủi người ta nữa rồi.Trong tiếng “đạn pháo” ầm ĩ, cô bình thản đi tắm, sau đó bọc khăn tắm quanh người rồi ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.

Đồng Nhiên đã sớm cởi bỏ quần áo, chỉ mặc mỗi quần lót, cà lơ phất phơ tựa nửa người ra sau giường, ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi chải tóc cách đó không xa.

Hắn đột nhiên phát hiện một điều, người phụ nữ này bất kể là hai cánh tay non mịn trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, hay là đôi mắt to kia, khi đè lên liền trở nên vô cùng mềm mại, không có chỗ nào là không để lộ ra nét phong tình, cho dù cô ấy có thể hiện ra vẻ mặt đứng đắn, thì vẫn sẽ khiến cho người khác không kìm chế nổi mà muốn hung hăng đặt cô ở dưới thân rồi mạnh mẽ chà đạp.

Giống như hắn bây giờ đây, ngồi nhìn người phụ nữ kia sấy tóc, còn có hương thơm của sữa tắm thoang thoảng trong phòng, khiến cho bộ phận bên trong quần lót kia bắt đầu khởi động, căng phồng như cánh buồm.Chính mình đã từng được nếm qua mùi vị của cô mà vẫn còn như vậy, thằng nhóc Thượng Thiết kia có động tâm thì cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà, cho dù có là anh em, lại thèm ăn thì cũng phải cố mà chịu! Người phụ nữ kia đời này kiếp này chỉ được phép nằm dưới thân hắn mà nức nở kêu rên thôi…

Nghĩ vậy, cơn tức trong lòng cư nhiên cũng vì cơn đắc ý mà chậm rãi dập tắt, hắn khẽ mỉm cười, cẩu thả cởi quần lót của mình ra, cứ thế kiêu ngạo giương cao cây gậy thô to đi về phía người phụ nữ của mình…