Em Dám Quên Tôi

Chương 23




Cảnh Giai Tuệ khó hiểu, hỏi : “Vậy ạ? Bà ấy nói gì với mẹ đó ba?”

“Nói gì chứ, hai người đều chỉ biết khóc lóc suốt, Giai Tuệ à, rốt cục con và Đồng Hiểu Lượng vì cái gì mà phải chia tay vậy, người ta cũng đã đồng ý đâu, còn nói đến cả mặt cũng chưa được gặp, con lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy.Thằng bé kia rất cố chấp, đi khắp nơi không tìm thấy con, nhẫn nhịn đến đau lòng, cuối cùng uống thuốc ngủ tự sát…”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong liền run cả người, ngồi bệt xuống giường : “Anh ấy…” Cô muốn hỏi xem Đồng Hiểu Lượng sống chết thế nào, nhưng vì quá sợ hãi nên lại không dám nói.

Ba Cảnh nói tiếp : “May là người nhà bọn họ đã kịp thời phát hiện, đưa cậu ấy đi rửa ruột, bây giờ không sao nữa rồi!”

Cảnh Giai Tuệ lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng hiện tại bác gái kia vẫn cố tình ở trong nhà mình không chịu đi, xin Cảnh Giai Tuệ hãy tự mình đến gặp con trai bà một lần, mặt đối mặt nói cho rõ ràng, ba mẹ cô sao dám đuổi người chứ, chỉ có thể vội vàng gọi điện thoại cho con gái, bảo cô nhanh chóng về nhà giải quyết cục diện rối rắm này.

Cảnh Giai Tuệ xoa nhẹ huyệt thái dương, nhẹ nhàng an ủi ba mẹ, nói họ hãy truyền lời tới mẹ của Đồng Hiểu Lượng là cô sẽ cố gắng trở về, sau đó mới ngắt máy.

Cô thật sự không nghĩ rằng Đồng Hiểu Lượng sẽ có hành động tiêu cực như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc trước, người bạn trai này có hay nói giỡn với cô : “Nếu em không để ý tới anh, anh sẽ ngồi xổm trước cửa nhà ga của thành phố A này, giống như những chú chó trung thành đợi chủ chiếu trên TV vậy, em mà không đến thì ngày ngày anh vẫn sẽ canh giữ ở đó, chết đói ở cửa luôn, chờ người ta đến mang anh đi tạc tượng!”

Hiện tại hồi tưởng lại câu “nói đùa” này, làm cho người ta có một cảm giác không rét mà run.

Cô nằm trên giường xoa bóp đầu một lúc rồi mới ngồi dậy xem lại bản hợp đồng, lật đi lật lại vài lần, rốt cục cũng phát hiện ra một điều, ở phần đầu văn kiện, có một trang giấy có chất liệu hoàn toàn khác biệt.

Công ty của cô là công ty chuyên kinh doanh đồ văn phòng phẩm, hồi trước cô còn từng giúp nhập hàng vào kho, cho nên chỉ vừa mới sờ nhẹ vào giấy là đã nhận ra chất liệu giấy không bình thường, có vẻ mỏng hơn một chút.

Một tờ giấy ghi không rõ ràng về hợp đồng đã bị người ta thay vào đây! Quả thực mấy ngày trước Trần tổng đưa bản phác thảo cho cô xem, bởi vì cảm thấy không có vấn đề gì nên cô mới có thể ký tên nhanh như vậy, nhưng ký xong vẫn còn chưa yên tâm, cô còn dặn Dương Xán Sinh đối chiếu lại một lần rồi mới giao cho Dương tổng.

Xảy ra chuyện, cô lập tức gọi điện thoại cho Dương Xán Sinh, nhưng anh ta nghe xong cũng không có cảm giác nóng như lửa đốt giống cô, ngược lại còn trắng trợn rũ bỏ trách nhiệm : “Hợp đồng đều là do cô xem, cũng là tự cô ký, đã lúc nào cô để cho tôi tham gia vào đâu.”

Cảnh Giai Tuệ cố nén cơn giận trong lòng, nghẹn ngào nửa ngày mới cắn răng nói : “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ báo cáo lại với Dương tổng.”

Đặt điện thoại xuống, Cảnh Giai Tuệ đã hoàn toàn minh bạch, nhà xưởng tuy rằng vẫn còn chưa xây dựng, nhưng đã có người cảm thấy chướng mắt với cô rồi.

Cô biết lúc này có giải thích với Dương tổng thì cũng vô dụng, hơn nữa Dương Xán Sinh còn là cháu ruột của Dương tổng, thật sự trong chuyện này cô không trốn tránh được trách nhiệm rồi.

Cô ngồi trên băng ghế của công viên, lấy hợp đồng ra, cẩn thận xem lại một lượt, rốt cục cũng cân nhắc được một việc: Sơ hở của hợp đồng đúng là không có ghi rõ cụ thể về trang thiết bị muốn nhập khẩu, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, hoặc là ăn bớt một chút tiền hàng, nhưng nếu muốn ngấm ngầm chiếm đoạt hơn một ngàn vạn tiền thiết bị thì hoàn toàn không có khả năng.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Dương Xán Sinh dám yên tâm dùng chuyện này để hãm hại cô.

Tuy nhiên, tên công tử ăn chơi phóng túng kia hình như đã quên mất một điều, tiền mua thiết bị mà Dương tổng cấp, chính là lấy từ khoản tiền cho vay của ngân hàng sau khi đem thế chấp một số khu vực bất động sản, đối với một công ty mới mà nói thì đây đúng là một nhát dao trí mạng.

Không nói đến tên Dương Xán Sinh chết tiệt kia, nhưng mà Trần tổng, ông ta làm vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ uy tín bao năm qua của công ty ông ta cũng không cần nữa sao?

Cảnh Giai Tuệ chắc chắn sẽ phải đến gặp Trần tổng để nói chuyện, nhưng ông ta vẫn trốn tránh không gặp, trong điện thoại còn nói một chuyện khiến cô không thể tin nổi : “Tiểu Cảnh à, tháng sau tôi sẽ chuyển đi, công ty này tôi đã bán lại với giá cao cho Đồng tổng của tập đoàn Triệu Dương rồi, về vấn đề hợp đồng, tôi nghĩ cô nên tới thương lượng với anh ta đi.”

Cảnh Giai Tuệ dựa vào ghế, không cẩn thận làm rơi điện thoại, cách đó không xa, tập đoàn Triệu Dương nguy nga tráng lệ đang oai hùng đứng vững, dường như không có một nơi nào có thể sánh bằng.

Cô không gọi xe, tuy rằng đã không còn cần đến gậy, nhưng chân vẫn chưa khỏi hẳn, đi đường vẫn cảm thấy hơi đau, ấy vậy mà cô vẫn từng bước đi tới tập đoàn Triệu Dương, dọc đường đều cân nhắc xem nên mở miệng nói với Đồng Nhiên như thế nào.

Người đàn ông kia chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu như thẳng thắn chỉ trích thì đảm bảo hắn sẽ tiếp tục ngáng đường mình, chỉ còn cách làm ngược lại…Cứ mải nghĩ ngợi, cuối cùng cũng tới được tập đoàn Triệu Dương.

Cô nói một tiếng với nhân viên lễ tân thì được họ lịch sự trả lời : “Thật sự rất xin lỗi, cô không có hẹn trước, hôm nay có khả năng sẽ không gặp được Đồng tổng.” Nhưng nếu hẹn trước thì có thể sẽ phải đợi đến tháng sau…Cảnh Giai Tuệ xem như đã hoàn toàn cảm nhận được mức độ bận rộn của một ông chủ tập đoàn lớn, không chừng có thể đem ra so với thủ tướng của cả một quốc gia.

Lúc này, Dương tổng cũng gọi điện thoại tới, vốn là người nóng tính, hiện tại lại càng giống như một đám lửa cháy lan ra cả cánh đồng, quả thực có khả năng làm hỏng cả ống nghe, “Cảnh Giai Tuệ, tôi đã nói với cô rồi, lượng hàng này nếu kéo dài tới một năm rưỡi thì sẽ không theo kịp được tiến độ, tôi đây sẽ táng gia bại sản, táng gia bại sản đấy cô có biết không! Giai Tuệ à, cô không thể hãm hại tôi như vậy chứ!”

Cảnh Giai Tuệ biết giờ phút này Dương tổng vì đang quá bực tức nên không thể suy nghĩ kỹ càng được điều gì nữa, cô cũng không nhắc tới “chuyện tốt” của cháu hắn làm, chỉ nói một câu : “Dương tổng yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết chu đáo.”

Cảnh Giai Tuệ ngồi lên sô pha ở đại sảnh, nghĩ một lúc rồi lần đầu tiên bấm vào số điện thoại cá nhân của Đồng Nhiên.Cô nín thở tập trung, đợi bên kia bắt máy.

Nhưng tiếng piano bài Kanon sau khi đã vang lên nhiều lần mà vẫn không có người trả lời.Cảnh Giai Tuệ suy nghĩ rồi hỏi lại lễ tân, xác nhận Đồng tổng hôm nay có đi làm thì lại kiên nhẫn canh giữ ở đại sảnh, chờ hắn ra ngoài.

Nhưng đợi mãi đến khi lễ tân chuẩn bị tan tầm mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, vừa hỏi mới biết được, thì ra sếp tổng của bọn họ có đường ra vào chuyên dụng nối thẳng tới bãi đỗ xe, từ trước ba giờ hắn đã bỏ chạy lấy người rồi.

Cảnh Giai Tuệ càng nghĩ càng giận, nếu đã muốn trốn cô thì sao phải mất công tính kế thâu tóm toàn bộ đơn đặt hàng của cô chứ?

Tên đàn ông chết tiệt này, đồ thối tha vô lại!

Tuy rằng trong lòng thầm mắng hắn cả trăm ngàn lần, nhưng cuối cùng vẫn phải tiếp tục đi tìm hắn.

Cuối cùng, cô lại đi vào căn nhà cao cấp của Đồng Nhiên ở Thượng Hải, đứng trước cổng đi lại vài vòng, trong lòng cảm thấy không yên tâm, ở trong một không gian riêng tư như vậy, không biết người đàn ông thích đùa giỡn kia sẽ làm những chuyện gì nữa, liệu cô có thể thoát ra ngoài hay không? Chuyện lần trước xảy ra trong căn nhà trọ cũ đã khiến cho cô đi ngủ liên tiếp gặp ác mộng, vậy nên mỗi lần nhớ tới hắn đều làm cho cô cảm thấy đau đớn không nói nên lời.

Một lát sau, Dương tổng lại gọi điện tới, hỏi cô có cần đến gặp sếp tổng của công ty để thương lượng hay không.Cảnh Giai Tuệ biết, cho dù nơi này có là hang sói thì cô cũng muốn kiên trì xông vào.Hít một hơi thật sâu, cô liền lấy hết dũng khí bước vào tiểu khu.

Lần này không có trở ngại gì, sau khi bảo vệ hỏi cô muốn vào nhà nào liền thoải mái cho cô đi.Bước vào thang máy, cô bấm nút số nhà của Đồng Nhiên, chỉ nghe thấy bộ đàm truyền tới tiếng mở cửa, trong chốc lát thang máy liền tự động đi lên, mở ra, Cảnh Giai Tuệ lại một lần nữa đứng trước phòng khách sang trọng cách điệu kia.

Bước ra thang máy, cô liền thấy một đôi dép lông màu trắng kiểu nữ đặt bên cạnh.

Điều hòa mở nhiệt độ rất thấp, sau khi đi dép lông vào, sự mềm mại ấm áp khiến cho người ta có chút luyến tiếc khi phải rút chân ra.

Cảnh Giai Tuệ thử gọi một tiếng “Đồng tổng”, nhưng trong đại sảnh trống rỗng không hề có tiếng đáp lại, không biết người đàn ông kia đi đâu rồi.

Đi vài bước thì nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, Cảnh Giai Tuệ đi vào trong, bất ngờ nhìn thấy người kia đang làm thịt bò bít tết, hắn mặc áo phông quần bò bó sát người, chiếc tạp dề màu lam quấn quanh cơ thể lực lưỡng cao lớn của hắn.

“Cô ngồi vào bàn đợi tôi một chút, bít tết sắp xong rồi.”

Cảnh Giai Tuệ nhìn qua, phát hiện trên bàn ăn đặt cạnh cửa sổ đã chuẩn bị sẵn dao dĩa, thậm chí còn có cả món khai vị trông vô cùng đẹp mắt.

“Đồng…Đồng tổng…Không cần đâu, tôi không đói…Hôm nay tôi đến là để bàn chuyện công việc với anh.”

Đồng Nhiên tay chân bận rộn không dừng lại, cũng không nhìn cô mà chỉ nhanh chóng đem bít tết, khoai tây chiên và cà chua đặt lên bàn, còn có cả lá ô liu làm đồ trang trí, sau khi rưới chút nước sốt thì mới vừa lòng với thành phẩm của mình.Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, nói : “Tôi rất đói bụng, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện đi, tôi không có thói quen bị người khác nhìn trong lúc đang ăn, hay nói cách khác, lần tới cô đến cũng được.”

Cảnh Giai Tuệ không còn cách nào, đành phải kéo ghế ra rồi ngồi xuống trước mặt người đàn ông kia.Lúc này hắn đã cắt xong một phần bít tết, sau đó đẩy đĩa tới trước mặt Cảnh Giai Tuệ.

Màu sắc của thịt bò nhìn rất đẹp, ở giữa là màu phấn hồng, nước thịt trong suốt chảy ra, vừa đúng bảy phần chín, nhẹ nhàng ăn một miếng, có thể cảm nhận được xúc cảm cực hạn của sự mềm mại trong miếng thịt bò phi lê tươi mới này.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, Cảnh Giai Tuệ thật sự không dám tin rằng người đàn ông chỉ có thói quen dùng dao dọa người này lại có thể làm ra một món ăn mỹ vị như vậy.

Hắn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Cảnh Giai Tuệ, khẽ cười, rót cho cô một ly rượu vang.

“Trước kia em rất thích ăn bít tết, nói là nhìn nó rất thú vị, đáng tiếc khi đó tôi nếu muốn bỏ ra 200 đồng tiền cơm cũng phải hỏi ý kiến của vợ, cho nên mới nói với em hay là mua thịt bò về xào ăn đi, em cười nói được, vì thế tôi mới ra chợ mua một tảng thịt bò lớn về, nhưng lại rán cháy thành than hết, nhưng dù vậy em vẫn từ từ ăn sạch, còn cười nói cũng không khác lắm so với thịt bò bít tết.”

Cảnh Giai Tuệ yên lặng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, thuận tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn, cô không muốn tiếp tục ôn lại chuyện cũ với Đồng Nhiên, nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ lại, tối hôm đó, cả hai người đều bị đau bụng, hơn nửa đêm vẫn còn cầm đèn pin, thay phiên nhau ra vào nhà vệ sinh công cộng bên ngoài nhà trọ.

“Tôi vẫn nhớ rõ tối hôm đó, cả hai chúng ta đều bị đau bụng…”

“Đồng tổng, tôi nghe Trần tổng nói, anh đã thu mua công ty của ông ta, cho nên lần này tôi tới là muốn tiếp tục thương lượng với anh về bản hợp đồng.” Cảnh Giai Tuệ nhanh chóng lấy văn kiện trong túi ra, cuống quýt ngắt lời Đồng Nhiên.

Vẻ mặt Đồng Nhiên không có chút hờn giận, chỉ đưa tay nhận lấy tập văn kiện, cúi đầu nhìn nhìn rồi nói : “Văn kiện này không nêu rõ quy định cụ thể về trang thiết bị, mà công ty tôi mới thu mua còn có rất nhiều đơn đặt hàng đang chờ xử lý…Để tôi xem xem có thể sắp xếp giải quyết đơn hàng của công ty cô trước hay không…” Nói xong hắn mở điện thoại ra xem lịch, “Vậy thì…để tháng chín sang năm đi!”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong, lập tức trở nên nóng nảy, đang muốn lên tiếng thì lại bị Đồng Nhiên nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Cô biết tin Đồng Hiểu Lượng phải nhập viện rồi đúng không?” Cảnh Giai Tuệ không nghĩ tới là hắn lại nhắc đến chuyện của cháu mình, cô nói : “Tôi…mới biết…anh ấy…”

“Choáng váng quá đúng không? Lại nói, hai chú cháu tôi quả thật cũng có chỗ giống nhau, trên phương diện tình cảm sẽ rất dễ mất bình tĩnh, cứ cố chấp yêu một người phụ nữ, một khi đã quyết định ra đi thì cô ta sẽ không bao giờ quay đầu lại.”

Cảnh Giai Tuệ không nghe nổi nữa, tuy rằng luôn cố gắng tự trấn an mình là hắn có ý tốt, nhưng cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở : “Tôi chia tay anh ấy, là vì anh!”

Đồng Nhiên mỉm cười khẽ lắc ly rượu tinh xảo trong tay, tỏa ra một sự quyến rũ thành thục của một người đàn ông : “Cho dù không có tôi thì sớm muộn gì nó cũng bị cô quăng đi, giống như tôi và cô lúc đó vậy, cho dù không có chuyện của anh trai thì cô cũng đã sớm có ý định rời khỏi tôi hay sao? Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã cân nhắc, rốt cục cũng suy nghĩ cẩn thận được một chuyện.”

Nói xong, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Cảnh Giai Tuệ : “Đứa bé Đồng Hiểu Lượng kia khắp nơi đều muốn bắt chước học hỏi tôi, đáng tiếc có một điều nó sẽ vĩnh viễn không thể học được, đó chính là… ‘Sự tàn nhẫn’.”

Cảnh Giai Tuệ trơ mắt nhìn hắn đưa tay xoa xoa lên mặt mình, muốn né ra nhưng lại không có cách nào khống chế được cơ thể, không biết tại sao bỗng dưng cô lại trở nên nhu thuận như thế.

“Sự yếu đuối này đã nhắc nhở tôi, thay vì để cho bản thân ngã quỵ trên giường bệnh, không bằng đem cô trói vào giường, đối xử với loại phụ nữ như cô thì nhất định không được mềm lòng, mà phải hung hăng bóp cổ cô, sau đó đem xích sắt xuyên qua xương quai xanh của cô rồi khóa chặt lại…”

“Anh…anh cho tôi uống cái gì vậy?” Cảnh Giai Tuệ nhìn cơ thể mình rồi ngã xuống, được người đàn ông kia kịp thời đỡ được.

“Không phải là loại thuốc bẩn thỉu gì đâu, chỉ là thuốc an thần mà thôi, đây là tôi làm theo chỉ định của bác sĩ, chứ nếu không cô cứ luôn nôn nóng như vậy…Tôi sợ làm cô đau.”