Em Đã Quên Không Nói

Chương 46: 46: Chương 45






Vào một ngày hết sức bình thường, James Smith quyết định một việc cực kỳ bất thường, anh tuyên bố trước mặt William và Mariana trong một bữa cơm tối chỉ có ba người...!
"Nếu tôi nói, muốn thử theo đuổi cậu nhóc hôm trước ở nhà cậu thì sẽ thế nào?"
William giật mình, bên ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm kích động "Anh nói vậy là thế nào?"
"À, chỉ là vì tôi cảm thấy có chút hứng thú với cậu ấy!" anh bật cười ngọt ngào, nghĩ tới viên kẹo đường đó tránh không khỏi cảm thấy cao hứng.

Mariana cũng mừng rỡ theo, hết nhìn William rồi lại nhìn anh mình ra vẻ tán thành "Anh, em thấy cũng được đó, nhóc kia dùng để giải trí cũng không tệ!" Cô che miệng cười ủy mị, vẫn còn đang nghĩ là anh mình đang muốn giúp cô em gái này nên mới làm như vậy để cảnh cáo hắn.

Để giải trí sao? Hắn khó chịu nhìn xuống miếng beefsteak không nói gì.

Đêm hôm đó về, hắn dùng im lặng áp đến Tô Thế Hoan cảm thấy khó thở, bây giờ hắn mới biết được rằng, có những chuyện cứ tưởng rằng sẽ không xảy ra, không ngờ rằng trong vô thức nó đã xảy ra.

Cậu nhóc của hắn đang giấu một đống đồ chơi ở phòng kho, những thứ đó không phải của hắn mua cho cậu.

Nếu lúc nãy hắn không vô tình trở về và đi thẳng tới đây, có phải sẽ không biết được rằng James đã nhân lúc hắn không có ở nhà mà ghé qua.


Đây có xem là bị lừa dối không?
"Shu Shu! Em có muốn rời khỏi đây không?" William nhẹ giọng hỏi.

Cậu căng thẳng đứng bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh, liên tục lắc đầu.

Hắn nhếch môi cười "Vậy, nếu người đó là James?"
Tô Thế Hoan ngốc lăng nhìn hắn, không biết James là người nào và hắn đang nói tới chuyện gì, khoảnh khắc này thật đáng sợ, nhìn vào mắt hắn dường như có nộ hỏa đang phun trào, muốn thiêu rụi cậu.

"James...!Là ai?" Cậu rụt rè hỏi.

William cười khổ đưa tay xoa xoa thái dương "Là người mà mấy hôm nay tới đây chơi cùng với em!"
Lúc này cậu giống như được khai sáng, rụt rè gật đầu "Anh ấy...!Ừm, anh ấy là người tốt! Nhưng mà..."
"Nếu em thích, có thể tới sống cùng anh ấy?"
"Còn anh thì sao?"
William trầm mặc hồi lâu "Ân...!Tôi không sao, dù gì cũng sắp kết hôn, có Mariana ở cạnh tôi, em không cần lo đâu!"
Tô Thế Hoan quay mặt đi, che giấu khóe mắt dần ửng hồng ngập nước của mình "Ừ!" một tiếng rồi gấp rút rời khỏi phòng hắn.

Tim đau quá, không biết đây là cảm giác gì, thời khắc hắn nói ra câu nói ấy, tựa như cậu bị ai đó đẩy xuống vực thẳm vậy, rơi mãi rỡi mãi chẳng tới đáy, cảm giác lơ lững đứng cũng không còn vững nữa.

William sẽ kết hôn, như vậy nếu cậu ở lại sẽ biến thành gánh nặng có đúng không? Vậy thì tới sống cùng với James cũng tốt, anh ấy quan tâm cậu, còn mua đồ chơi rồi ngồi cả buổi chơi cùng cậu nữa.

Tô Thế Hoan tự lừa mình dối người rằng cậu rất muốn đến sống cùng với James, vì cậu không muốn làm phiền đến William, thời gian vừa qua đã là quá đủ rồi.

- --------------------------------------------------------

Từ sớm, dịch vụ chuyển nhà đã tới trước cửa nhà William, hắn còn chưa kịp chuẩn bị, vừa vén màn cửa lên nhìn xuống đã thấy một đội hình phô trương đứng trước cửa.

"Có chuyện gì vậy?"
Đội trưởng đội chuyển nhà tiến lên phía trước một bước đại diện lên tiếng "Chúng tôi đến theo lệnh của cấp trên, được thuê bởi ngài James Smith, ngài ấy bảo rằng tới đây giúp Shi Huan tiên sinh chuyển vật dụng tới căn hộ của ngài ấy!"
Hắn im lặng khép màn lại, mở cửa phòng trực tiếp đi xuống đối diện với đám người đó, nói vài câu rõ ràng rồi chỉ cho họ những thứ của Tô Thế Hoan.

Tới lúc đoàn người đã đem hết đồ đi rồi, hắn thở dài đứng nhìn khoảng không trống trải có điểm không quen mắt, căn nhà này vốn dĩ là dành cho cậu, nhưng mà...!
William đi tới phòng của cậu gõ cửa ba tiếng, không có ai trả lời, hắn vặn tay nắm cửa mở ra, cậu vẫn còn chùm chăn qua đầu mà ngủ.

Tay hắn vừa chạm tới, thân ảnh nhỏ bên trong chăn bất giác run rẩy "Em dậy rồi sao?"
Cậu gật đầu nhưng vẫn không chịu mở chăn ra.

Hắn cố ý kéo cậu ra khỏi đó, mới phát hiện đôi mắt ướt nhẹm, môi đỏ hồng đồng thời sưng tấy "Em làm sao vậy?"
"Không có, em..." cậu muốn giải thích.

"Được rồi, chuẩn bị một chút, James nói sẽ tới đón em trong vòng hai giờ nữa!" nói xong William đứng dậy quay lưng đi, hắn không muốn nhìn cậu nữa, sợ mình không đành lòng, sợ một lần nữa chính tay mình phá vỡ hạnh phúc của cậu.


James rất đúng hẹn, vừa tròn hai giờ sau khi thông báo, anh đứng trước nhà nhấn chuông cửa, William vẫn đi làm như mọi khi, chỉ có Tô Thế Hoan ở nhà, cậu ra mở cửa cho anh rồi cùng anh đi khỏi.

Trước khi đi còn luyến tiếc quay lại nhìn thật lâu, cậu tự nhủ rằng sẽ không bao giờ quên quãng thời gian vui vẻ ở cùng với William, nhưng tiếc rằng hắn cũng phải có hạnh phúc của mình, cậu vẫn là nên sớm một chút đi thôi.

"Em tiếc nuối sao?" James mỉm cười nhìn sang cậu đang ngồi ở ghế lái phụ.

Tô Thế Hoan cười lắc đầu "Không có, chỉ là chưa kịp tạm biệt William, rồi cảm ơn anh ấy!"
"Vậy một thời gian sau, khi ổn định chỗ ở rồi, mới William tới chỗ chúng ta ăn bữa cơm cảm ơn nhé, được không?"
Cậu gật đầu lia lịa đồng ý, nếu có thể như vậy thì tốt quá.

Lo sợ cậu buồn chán, anh nói đủ chuyện trên trời dưới đất, còn mập mờ giới thiệu máy chơi game PS của mình đang cất ở trong thư phòng, tới nơi sẽ cho cậu mượn chơi thử.

Tô Thế Hoan kìm không được reo hò hoan hô ầm ĩ..