Không thể tin vào bất cứ ai ngoài bản thân mình, hoặc có thể nói ngay cả bản thân mình cũng không thể tin tưởng, ngủ quên ở góc sân dưới tán cây lớn, Tô Thế Hoan giật mình bị cơn gió lạnh vừa đi ngang qua đánh thức.
Vào trong nhà, toàn bộ đều im lặng không có một tiếng động nhỏ nào, đi một vòng, chỉ có mình cậu ở đây, buồn chán chạy lên phòng lục trong tủ ra tìm vật bí mật vốn đã muốn tiết lộ từ lâu nhưng chẳng ai có thời gian để nghe cậu.
Một nỗi sợ hãi từ đâu kéo tới dâng trào trong lòng, Tô Thế Hoan vội mở cửa chạy xuống phòng khách, vẫn như ban nãy, không có ai nhưng tiếng động cậu vừa nghe thấy là gì?
Trong quãng thời gian bệnh này, cậu thật sự là cái dạng ngây ngốc không biết gì, nhưng ai nói rằng tên ngốc ấy không cảm thấy cô đơn, William trong suy nghĩ của cậu đã dần thay đổi, giống như kiểu người ích kỷ, hắn có thể ra ngoài tự do làm điều mình thích, vậy nhưng người khác tới đây hắn sẽ không cho phép, hắn muốn cậu buồn đến chết hay sao?
James Smith vừa về nước được vài hôm, ngày nhận chức tổng giám đốc vẫn còn xa, thời gian này anh có thể xem là rảnh rỗi, ban ngày ở nhà xem TV, ngủ, đọc tạp chí, thỉnh thoảng mở máy PS của mình lúc nhỏ ra chơi lại những trò rất lâu rồi không có đụng tới, chắc cũng từ những năm 80 tới nay rồi.
Khi lục đống đĩa game, thấy trò chiến binh thép đột nhiên nhớ tới gì đó, vô thức nở nụ cười.
Anh nhớ tới ngày hôm qua tới chỗ William, thấy cậu nhóc có nụ cười thật đẹp, còn nhớ tới tính cách trẻ con của cậu ấy, mấy trò chơi này tuy cũ rồi nhưng chắc có lẽ cậu ta sẽ thích vì ở thế hệ của cậu ta chắc gì còn mấy người chơi những thứ game lạc hậu này.
Mà thôi, cần gì nghĩ tới người khác nhiều như vậy, chẳng thân thiết, mối quan hệ càng không có, nếu có thì gọi là tình địch của em gái sao?
Anh cười khổ xếp lại băng đĩa vào hộp gỗ, thuận tay cất lại chỗ cũ, đứng dậy phủi lớp bủi mỏng trên người mình ra khỏi phòng.
Tìm cho mình một nơi để giải trí.
James gọi cho mấy người bạn thân lúc trước học cùng đại học hẹn họ 1 giờ sau đi đánh golf, nhưng chẳng ai có thời gian, anh đành tìm một hướng khác, đi bar mãi cũng chán, dạo một vòng trung tâm thương mại, anh nhìn thấy bộ đồ chơi giống hệt với bộ hôm qua nhìn thấy ở nhà William, chắc là cậu sẽ thích những kiểu thế này, tiến vào trong cửa hàng, anh mua một xe lớn toàn là miếng lắp ráp, chuyển cho dịch vụ giao hàng đem tới chỗ William còn mình thì tới đó trước.
Hôm nay bà Sophie không có tới, hay nói đúng hơn mấy hôm nay William nói bà ấy không cần tới, hại Tô Thế Hoan ở một mình vừa buồn vừa sợ, nếu không phải căn nhà này quá rộng và trống trải thì tốt rồi.
Chuông cửa vang lên, cậu đang thất thần ngồi nhìn TV thì giật mình đứng dậy đi mở cửa, James đứng trước mặt cậu nở nụ cười giống như gặp lại người bạn rất thân vậy.
"A! Anh tới đây làm gì? William anh ấy không có ở nhà!"
"Không sao! Tôi tới tìm cậu!" anh tỏ ra vẻ rất tự nhiên len lỏi qua kẽ hở bên cạnh cậu mà vào trong nhà, nhìn thấy TV đang mở, anh lại chẳng thích ồn ào nên hỏi một câu theo phép lịch sự "Cậu có phiền không?" nhìn cậu rồi lại nhìn màn ảnh đầy màu sắc kia.
Tô Thế Hoan lắc đầu, như một đứa trẻ ngoan tự giác hiểu ý tắt đi TV, mời anh ngồi "Ca! Anh ngồi đi, tới tìm tôi có việc gì vậy?"
"Nhớ cậu thì đến!"
Cậu tròn mắt nhìn anh, tự lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình "Nhớ tôi?????"
"Hôm qua không phải nói có điều bí mật muốn cho tôi xem?" anh nhướn mày ra vẻ tò mò hỏi cậu.
Tô Thế Hoan đứng hình tròn mắt nhìn hắn "Cái...Cái đó hả, hết bí mật rồi!"
James bật cười vì đối với con người này không có gì phải che dấu, cậu giống như đứa trẻ vậy, thích thì nói thích, không thích thì nói không thích, sợ người khác buồn thì nói sang chuyện khác.
"Tại sao lại hết bí mật? Tôi còn chưa biết!" Anh vén tóc mái của cậu sang vành tai, ôn nhu nhìn cậu giống khi nhìn những cô gái khác, một ánh mắt đầy mị lực.
Tô Thế Hoan bối rồi quay mặt đi nơi khác, hai tay nắm chặt lấy nhau " Vì bây giờ tôi cảm thấy nó không còn bí mật nữa!"
Anh không phải là muốn biết đó là chuyện bí mật gì, chỉ là trong lòng lúc này đột niên nảy ra một ý tưởng khá điên rồi, anh muốn nhìn xem bộ dáng bối rối của cậu nhóc này, muốn chọc ghẹo đến khi cậu đỏ hồng khuôn mặt "Nếu bây giờ đổi lại, cậu cho tôi biết bí mật, tôi cho cậu đồ chơi?"
Nghe tới đây, cậu lập tức quay đầu nhìn anh chằm chằm "Đồ chơi gì?"
"Chút nữa sẽ có người giao tới, nhưng nếu cậu không nói ra bí mật, có lẽ tôi lại phải đem về nhà!"
Hắn thích thú khoanh tay nhìn cậu phân vân suy nghĩ, vừa ngẫm nghĩ vừa gãi gãi đầu không thèm để ý tới hắn đang ngồi bên cạnh "Được rồi! Đi thôi!"
Cậu quả nhiên dễ bị lừa đến vậy, còn dẫn anh tới phòng kho khóa cửa lại, mở rương gỗ lớn đầy bụi lấy ra một cuốn album lớn vẫn còn mới.
James chau mày từ từ ngồi xuống cạnh cậu, là ảnh của William chụp với một người nữa, cũng là Tô Thế Hoan, ý cậu ta là gì? Anh thầm nghĩ.
"Đây, xem thử đi, tôi vừa tìm thấy không lâu, có một người thực giống tôi đã từng sống cùng với William, anh nói phải không?!"
Anh hết cách khẽ lắc đầu, ngay cả bản thân cũng nhận không ra, cậu đúng là bệnh nặng lắm rồi cần trị gấp, một kế hoạch rất nhanh được vẽ trong đầu anh "Đúng vậy, trước đây có một người rất giống cậu sống cùng với William, nhưng hắn không biết trân trọng nên người đó mới rời đi!"
"Sau đó?"
"Sau đó thì người kia vô tình gặp tai nạn, cả ngày ngồi ngây ngốc tự mình cười với mình!"
"Thật tội nghiệp người đó, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không như vậy!" Cậu cười cười hài lòng với mình.
James mỉm cười, trong lòng sớm bị cậu làm cho làm sinh ra thương cảm, anh không còn muốn đùa giỡn hay giúp em gái mình loại bỏ cậu nữa mà chính là muốn được chính tay mình bảo vệ trân trọng cậu bé ngốc nghếch này, cậu ta xứng đáng mà...!
Có ai lại tự nhìn mình trong quá khứ rồi lại cười giễu cợt như vậy? Ngoài Tô Thế Hoan có lẽ chẳng còn người thứ hai, anh nên trân trọng cậu, có phải không?.