Diệp Tiểu An mè nheo thay y phục ra ngoài, Giang Thiệu đã sớm thay xong chờ cô ở trong xe dưới lầu.
"Động tác của em còn chậm hơn người bị thương như anh." Giang Thiệu tắt thuốc mở cửa xe cho cô, thấy cô vẫn đứng tại chỗ. "Động tác nhanh chút! Đừng làm trễ nãi thời gian!"
Diệp Tiểu An chu mỏ ngồi lên, Giang Thiệu phát động xe nhưng không đi ngay. "Dây nịt an toàn cũng cần anh dạy em cài?"
Mặc dù anh không có nổi trận lôi đình, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, nhưng quanh người anh bị bao phủ bởi một tầng khí ép cực thấp, Diệp Tiểu An có thể cảm thấy lúc này Giang Thiệu thật tức giận.
Trên đường đến bệnh viện, không khí trong xe cực kỳ trầm muộn. Tay phải của Giang Thiệu vẫn hoạt động bất tiện, tốc độ xe cũng không nhanh. Nhưng Diệp Tiểu An không biết thật ra Giang Thiệu giữ vững tốc độ thấp hoàn toàn bởi vì cô và cái bụng có thể đã có một hạt đậu nhỏ của cô.
Lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, Giang Thiệu ngồi trên ghế dài ở hành lang, tầm mắt rơi vào phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi. "Đã bao lâu em không có cái kia?"
Diệp Tiểu An không có lên tiếng, đứng trước người anh như học sinh bị phạt.
"Giao phó chi tiết!" Giang Thiệu khiển trách, Diệp Tiểu An lập tức uất ức. "Anh bị bệnh nghề nghiệp? Tôi đâu phải phạm nhân của anh chứ!"
Giang Thiệu nhíu nhíu mày, hòa hoãn giọng nói. "Rốt cuộc đã bao lâu?"
"Từ lần đó đến bây giờ vẫn chưa tới." Diệp Tiểu An cắn cắn môi, ngón tay xoắn xuýt vào nhau.
Giang Thiệu thu hồi tầm mắt, đẩy ra từng ngón tay xoắn xuýt của cô. "Em. . . . Xác định?"
Diệp Tiểu An phản ứng một lát mới hiểu được ý tứ của anh, tức giận đẩy anh một cái hung hăng quát. "Giang Thiệu! Anh muốn chết sao! Tôi chỉ từng với anh thôi. . . . !"
Giang Thiệu bỗng dưng kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt, cái trán đặt trên cổ cô. "Đừng kích động, anh không có ý đó."
Thanh âm của anh đã hơi nghẹn ngào, Diệp Tiểu An chợt nghĩ đến Cận Thanh, người phụ nữ chưa có chia tay với anh đã mang thai con của người đàn ông khác. Vậy mà biểu hiện của Giang Thiệu cho tới nay đều quá mức bình thường, không mất tinh thần, không phẫn giận, không oán than, cũng không bi thương. Anh bình thường đến mức cô thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
"Tại sao không nói sớm cho anh biết?" Tay Giang Thiệu đặt trên bụng của cô.
"Không phải còn chưa rõ sao?!"
"Nếu như có thì sao? Em định làm gì? Len lén bỏ đi?" Giang Thiệu hỏi, nếu cô dám trả lời "phải", anh liền bóp chết cô tại chỗ!
Diệp Tiểu An hao hết hơi sức cuối cùng mới có thể giãy giụa ra khỏi ngực anh. "Anh nghĩ anh là ai? Thần Tiên? Tùy tùy tiện tiện là có thể làm cho người ta mang thai?"
Giang Thiệu không có lên tiếng, chính mình cũng biết rõ tỷ số này thật sự cực kỳ bé nhỏ.
Rốt cuộc có thể đi lấy kết quả xét nghiệm, Diệp Tiểu An kiên trì bắt anh chờ ở bên ngoài, tự mình đi vào. Giang Thiệu khoanh tay ôm ngực đứng ở phía trước cửa sổ, một cảm giác rung động xa lạ từ từ thay thế sự tức giận vì bị giấu giếm lúc đầu. Tất cả đàn ông chờ đợi ở đây đều có cùng chung mục đích, mong đợi một sinh mạng mới đến.
Như vậy, anh thì sao?
Gió thu cuốn lá khô quanh quẩn rơi xuống, trải qua mùa đông, sang đầu mùa xuân thì trên ngọn cây lại nảy mầm mới.
Nhìn cành khô này, trong lòng Giang Thiệu cũng dần bình tĩnh lại, tầm mắt trở nên ấm áp, chậm rãi nhếch khóe miệng lên.
Qua một lúc lâu Diệp Tiểu An nắm hóa đơn mất hồn lạc phách đi tới trước mặt anh, mái tóc đen thui rủ thấp xuống. Giang Thiệu xoay người dựa lưng vào bệ cửa sổ, giơ tay lên sờ sờ tóc để cho cô thêm an ủi và dũng khí.
"Giang Thiệu." Diệp Tiểu An chần chừ nửa ngày, mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh. "Bác sĩ nói tôi —— ưmh!"
Giang Thiệu ngăn cô nói tiếp, bỗng chốc ôm cổ của cô kéo về phía mình, hôn mạnh lên môi cô. "Diệp Tiểu An anh cảnh cáo em, em đã không còn đường khác, dù kết quả thế nào cũng đừng làm kiêu với anh nữa, ngoan ngoãn ở bên anh đi."
Nhịp tim Diệp Tiểu An hơi chậm lại, chợt đè vào vết thương của anh mới ép anh buông ra được, "Tôi đã nói đừng động tay động chân với tôi! Khốn kiếp!"
Giang Thiệu căn bản không xem trọng sự phản kháng của cô, gạt tay của cô ra nhốt cô vào lòng lần nữa. "Bác sĩ nói gì?"
"Anh buông tôi ra trước!"
"Em nói rồi anh buông."
Người chung quanh rối rít thảy tới ánh mắt trêu chọc, da mặt cô mỏng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ như lửa đốt, khẽ cắn răng. "Ông trời có mắt, mới không khiến tôi mang thai xui xẻo thế!"
Giang Thiệu nhìn cô chằm chằm chốc lát, bỗng dưng bật cười nhỏ, ôm cô mạnh một cái, rồi rút tờ kết quả trong tay cô ra xem lướt qua. "Anh không tốt, về sau sẽ không để em uống thuốc tránh thai nữa."
"Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào không biết xẩu hổ như anh!" Diệp Tiểu An nghe hiểu sự ám chỉ trong lời nói của anh, tức giận quay người bỏ chạy.
Thân hình cô mảnh mai linh hoạt, xuyên qua trong đám người nháy mắt bỏ chạy mất dạng rồi. Giang Thiệu sợ đụng phụ nữ có thai nên không đuổi theo, lấy ít thuốc điều lý cho cô ở cửa chính lầu một rồi mới bắt lấy cô. Diệp Tiểu An chết sống không trở về với anh, Giang Thiệu dỗ nửa ngày, hết cách mới túm cô qua một bên.
"Tiểu tổ tông, có thể nói cho anh biết em đang uốn éo cái gì không?"
Diệp Tiểu An nghiêng đầu không để ý tới anh, Giang Thiệu xoay đầu cô lại đối mặt mình. "Chẳng lẽ em đang tiếc nuối không có mang thai thật?"
Diệp Tiểu An xoay tay lại tát anh một cái, đáng tiếc Giang Thiệu sớm có dự liệu, linh xảo tránh ra, cố ra vẻ kinh ngạc. "Thẹn quá thành giận, anh nói đúng rồi?"
Cô tức giận dậm chân, mắt đỏ lên. "Tôi không lo cho anh nữa! Lấy oán trả ơn, anh không cảm thấy đáng xấu hổ sao? Tại sao anh cứ khi dễ tôi?"
"Đó là vấn đề của em, sao anh không khi dễ người khác?" Giang Thiệu dù bận vẫn ung dung, nở nụ cười khiến người ta chán ghét.
"Bởi vì tôi không có gia thế không có bối cảnh, dễ khi dễ chứ sao!"
Diệp Tiểu An lã chã chực khóc khiến Giang Thiệu nhìn ở trong mắt nhột ở trong lòng. Sợ giỡn tiếp sẽ thật sự gặp chuyện không may, anh nhẹ nhàng lau nước mắt vươn trên lông mi cô. "Nha đầu ngốc, quyền thế bối cảnh gì em cũng không cần, anh có là tốt." Giang Thiệu sờ sờ cằm cô. "Anh chính là bối cảnh của em, đủ vinh dự chưa? Cả thành B cũng không tìm ra được người phụ nữ thứ hai có thể khiến anh ăn nói khép nép vừa dụ dỗ vừa nâng niu."
"Vậy Cận Thanh thì sao?" Diệp Tiểu An bật thốt lên. Nét mặt Giang Thiệu cương cứng một chốc rồi mau chóng khôi phục lại, siết chặt mặt của cô cười xấu xa. "Ghen?"
Diệp Tiểu An hung hăng xí anh, khinh thường nghiêng đầu. Cũng không biết tại sao mình lại nhắc tới Cận Thanh, mặc dù chẳng hiểu rõ quá khứ của hai người nhưng cũng biết đó là người phụ nữ anh đã quen nhiều năm.
Trong lòng Diệp Tiểu An hơi chua, không lên tiếng nữa. Giang Thiệu còn muốn nói gì lại chợt liếc thấy một bóng người quen thuộc.
"Tiểu Trương!"
"Giang đội?" Một cảnh viên mặc cảnh phục nghe được thanh âm của Giang Thiệu thì kinh ngạc dừng lại bước chân. Giang Thiệu liền chú ý thấy vết máu trên người của anh ta. "Cậu bị thương à?"
"Không phải của em, là Tả đội, chúng em nhận được tin tức có một nhóm người muốn đánh cướp xe của ngân hàng, hành động rất thành công, nhưng mà có một người chạy thoát nên Tả đội đuổi theo, không để ý bị đâm một dao, máu trên người em đều là của anh ấy."
Giang Thiệu sợ hải trong lòng, "Tả Trí đâu? Ở đâu? Có nguy hiểm hay không?"
"Ngài đừng có gấp, không có chuyện lớn, chỉ là mất máu nhiều nhìn rất dọa người, tiểu tử này cầm tinh con khỉ, làm sao để mình gặp chuyện không may." Cảnh viên báo số phòng bệnh rồi vội vã rời đi.
Diệp Tiểu An đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, vẻ lo lắng lộ hết trên mặt. Giang Thiệu vỗ vỗ gương mặt của cô an ủi, "Hình cảnh bị thương là chuyện thường xảy ra, cơ thể cậu ta tốt lắm sẽ không có đáng ngại."
Cô kinh ngạc gật đầu nhưng hình như còn chưa phục hồi tinh thần lại, Giang Thiệu thở dài bé không thể nghe, "Lo lắng như vậy vậy hãy đi thăm cậu ta với anh đi."
Tả Trí đã được đưa từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh, phòng bệnh hai người hiện tại chỉ có mình anh. Trước khi đẩy cửa Giang Thiệu chần chờ một chút, "Tự em đi vào! Anh ở bên ngoài chờ em."
Lúc Diệp Tiểu An đi vào thì Tả Trí đang gối lên một cánh tay, nửa hí mắt nhìn ngoài cửa sổ, một cái tay khác cắm ống truyền dịch. Cô cho rằng anh ngủ nên động tác vô cùng nhẹ. Tả Trí nghe tiếng vang rất nhỏ, còn tưởng là y tá, vạn vạn không ngờ vừa nghiêng đầu liền thấy Diệp Tiểu An.
Anh không dám tin, chợt chống thân thể lên ngồi dậy, khiến vết thương vừa vá lại ở bụng bị đụng, nhưng lại không thấy đau. Hai mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt ngày nhớ đêm mong, chỉ sợ đây là ảo giác do mình mất máu quá nhiều.
Diệp Tiểu An bị cử động của anh làm kinh ngạc một chốc, bả vai gầy yếu bỗng chốc co rụt lại. Vậy mà phản ứng cực nhỏ này lại như châm lên ngòi nổ trong tim Tả Trí, tất cả ký ức lộn xộn ùa về từ khoảnh khắc đó.
Đó là Diệp Tiểu An mà anh rất quen thuộc, thì ra tim của anh đã len lén nhớ rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến cô.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt sau khi chia tay. Diệp Tiểu An ngay từ đầu hơi khẩn trương, nhưng nghĩ đến Giang Thiệu đang ở ngoài bức tường thì cô rất nhanh trấn định lại.
"Hi." Cô nhẹ giọng lên tiếng chào, độ cong bên môi rất cạn.
Tả Trí há miệng lại không phát ra được thanh âm nào.
"Mới vừa rồi gặp được đồng nghiệp của anh nghe nói anh bị thương, cho nên tôi tới thăm, thật vui mừng vì anh không có việc gì." Diệp Tiểu An nói xong cũng nhận rõ một sự thật.
Cô và Tả Trí thật sự đã hết. Rất khó tưởng tượng một ngày kia lời khách sáo mà xa lạ như thế sẽ từ trong miệng mình nói ra.
Tả Trí vẫn nhìn cô không hề chớp mắt, mắt không nháy một cái mà hai quả đấm lại bắt đầu nắm chặt. Diệp Tiểu An mấp máy môi, bị anh nhìn chằm chằm nên thấy không tự tại, tầm mắt rơi vào ống truyền dịch của anh liền kinh hãi, vội vàng tiến lên nâng tay của anh lên.
"A! Máu chảy ngược rồi, anh đừng quá dùng sức!"
Trên tay truyền đến nhiệt độ của cô, cho tới giờ khắc này Tả Trí mới dám tin tưởng cô là chân thật, giơ tay lên xoa gò má cô. "Tiểu An. . . ."
Nhưng làm anh không ngờ chính là Diệp Tiểu An theo phản xạ nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của anh. "Em đi gọi y tá."
Tả Trí sao chịu để cho cô rời đi vào lúc này, chợt nhổ hết kim tiêm, một tay kéo cô trở lại ôm chặt vào ngực. "Đừng đi! Đừng đi. . . ."
Anh có thể không thèm nghĩ trừ Giang Thiệu cô không nhận ra được bất kỳ một đồng nghiệp nào khác của anh thì làm sao biết được tin tức anh bị thương, lại càng không suy nghĩ tại sao cô phải xuất hiện ở bệnh viện với Giang Thiệu, chỉ hy vọng giờ khắc này cô không rời xa anh.
"Tiểu An. . . . Anh nhớ em lắm. . . . . ."
Thanh âm Tả Trí khàn khàn, đầu đặt trên vai cô, hít thật sâu hương vị khiến anh nhớ nhung đến tê tâm liệt phế.
Giang Thiệu đến bàn y tá hỏi thăm vết thương của Tả Trí, biết được không có thương tổn cùng nội tạng mới yên tâm. Thật ra thì để Diệp Tiểu An ở riêng với Tả Trí là chuyện rất mạo hiểm. Diệp Tiểu An hận Tả Trí, nhưng cô dù sao cũng mềm lòng. Nhưng cô phải học không chỉ là hiểu ra và buông tha, còn phải học được không trốn tránh và đối mặt như thế nào nữa.
Trần Dao vốn đang đi họp, biết Tả Trí bị đâm liền bỏ người cả phòng lại chạy như bay chạy tới. Chạy vào thang máy đúng lúc gặp cục trưởng Trương và mấy đồng nghiệp trong đội hình cảnh cũng ở đây, Trần Dao giấu lo lắng vào trong lòng rồi lên tinh thần chào hỏi.
"Trương cục, sao ngài cũng tới?"
Cục trưởng Trương liếc mắt liền thấy đôi mắt ửng đỏ của Trần Dao, vỗ vỗ bả vai của cô an ủi. "Đừng lo lắng, tiểu tử này chỉ khâu mấy kim, còn chưa nghiêm trọng như lần đầu, ngày mai sẽ có thể xuống giường."
Trần Dao miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu một cái.
Giang Thiệu vừa nghĩ ngợi có nên về về đội ngay không, vừa bấm sớ điện thoại của cục trưởng Trương.
Bên này đoàn người cục trưởng Trương và Trần Dao đã đi ra thang máy thẳng tới phòng bệnh của Tả Trí. Trần Dao thấy biển số phòng liền không kềm chế được vội vàng đi nhanh đến đẩy cửa phòng ra.
"Ông xã anh làm sao vậy?"
Vậy mà tình hình bên trong phòng bệnh lại làm cho cô bất ngờ, che miệng ngạc nhiên ngây ngốc tại chỗ. Cục trưởng Trương vừa bấm nghe điện thoại Giang Thiệu gọi tới vừa đi vào phòng, thấy tình cảnh này sắc mặt nhất thời đen xuống.
"Tôi ở trong bệnh viện."
Giang Thiệu ngừng bước chân lại một chút, xoay người liền chạy về phòng bệnh của Tả Trí. Mà nhìn thấy đồng nghiệp của mình ngoài phòng bệnh còn có bóng lưng Trần Dao ở cửa thì trong lòng Giang Thiệu dâng lên dự cảm vô cùng xấu.