Triệu Tử Mặc không biết Tiêu Sở Diễn rốt cục dùng cách
gì để giải quyết, nhưng nếu hắn đã đồng ý, rằng đến lúc đó mà cô vẫn chưa hoàn
thành được nhiệm vụ, liền có thể ở cuộc thi biện luận mà đặt câu hỏi, vì vậy
cho nên, hiện giờ cô cực kỳ bình thản không chút gì lo lắng.
Dù sao thì, tình yêu trong bóng tối của Tiêu Sở Diễn
hắn, cũng đã đến lúc phải đưa ra ngoài ánh sáng rồi.
Sau khi tan học, Thi Tiểu Phì như bao ngày phi thẳng
luôn về nhà, Cố Thành Tây ở ký túc xá tiếp tục viết tiểu thuyết, còn Khương
Khương thì kiên nhẫn đi tìm tung tích của Tề Lỗi, chỉ còn lại Triệu Tử Mặc đành
một thân một mình lê xác đến thư viện.
Ở thư viện rất yên tĩnh, giờ này căn bản là không có
người nào, Triệu Tử Mặc đi qua mấy giá sách tìm tư liệu liên quan đến Văn học,
những ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cứ thế mà lướt qua từng quyển sách.
Triệu Tử Mặc thật lòng rất muốn tìm kiếm bóng dáng của
cực phẩm, thường xuyên không tự chủ được mà mở thật to đôi mắt, con ngươi long
lanh như mặt gương dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta một khi nhìn vào thì
rất khó mà dứt ra được.
Đến gần hàng sách cuối, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng tìm
thấy cuốn cần tìm, hai bản in song song nằm cùng một chỗ, cô cẩn thận rút một
cuốn ra, bất ngờ một cuốn sách dày cộp phía đối diện cùng lúc đó cũng được đưa
khỏi giá, để lộ một khoảng không hình vuông khá rộng, khiến cho một khuôn mặt
thanh nhã phóng khoáng ngay lập tức hiện ra.
Không ngờ, lại chính là cực phẩm mỹ nam.
Trong lòng Triệu Tử Mặc không khỏi toát lên một tia
vui vẻ.
Tựa hồ như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Cố
Thành Ca hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Triệu Tử Mặc lại không nhịn được mà để
lộ ra một nụ cười thanh vũ, ngược lại anh chỉ nhè nhè gật đầu, sau đó đem cuốn
sách đang cầm trong tay nhét trở lại giá sách, cắt đứt luôn tầm nhìn của cô.
Á, vị cực phẩm này đối xử với người khác sao mà lạnh
lùng xa cách thế hử = =. Triệu Tử Mặc còn đang định hỏi chuyện của Lương Kính
thế nào rồi, nhưng mới nhấc chân muốn vòng qua giá sách, chiếc điện thoại để
trong túi xách bỗng nhiên điên cuồng vang lên.
“Tiêu Sở Diễn, em bây giờ đang ở thư viện, anh tìm em
có chuyện gì không?” Cô xoay người thấp giọng nhận điện, khoảng cách với Cố
Thành Ca cũng vì thế mà càng ngày càng xa.
Triệu Tử Mặc cùng Tiêu Sở Diễn mỗi lần gặp mặt, đều là
Tiêu Sở Diễn gọi điện thoại rồi chỉ đường này nọ, chỗ hẹn lần này, lại là trong
phòng ăn của trường.
Trời ạ, không ngờ lại là phòng ăn đất rộng người đông
bát quái nhiều, truyền tin nhanh như chớp giật sấm rền a a a!
Triệu Tử Mặc cúp điện thoại, giữa tiếng ồn ào huyên
náo trong phòng ăn, Tiêu Sở Diễn lại vô cùng nổi bật, thân hình cao lớn anh khí
bức người nhẹ nhàng đứng dậy, hắn quay về phía cô ngoắc ngoắc: “A Mặc, ở đây.”
A Mặc A Mặc, thật ra người đầu tiên gọi cô bằng cái
tên này, không phải là cha mẹ ruột thịt, mà chính là hắn – Tiêu Sở Diễn.
Từ đó đến giờ, Triệu Tử Mặc vẫn cực kỳ vui vẻ khi nghe
thấy hắn gọi cô như vậy.
Cơ mà giờ phút này, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy bị
một tiếng gọi này làm cho sởn cả da gà, vốn dĩ lúc cô bước vào đây đã thu hút
không ít ánh mắt, giống như một diễn viên bị ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào
người, muốn trốn cũng không được, muốn giấu cũng không xong.
Ba vị nam sinh ngồi cùng bàn với Tiêu Sở Diễn cũng
đồng loạt nhìn sang, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, ba khuôn mặt ấy đã nhanh
chóng chuyển sang hứng thú dào dạt.
Trong cái không khí bừng bừng khí thế và nhiệt huyết
như thế, Triệu Tử Mặc rốt cục là nên bình thản mà đi tới, hay phải xoay người
bỏ chạy đây?
Cô rất nhanh đã cân nhắc dứt khoát, hùng hổ lấy chiếc
DV từ trong túi xách ra, mạnh mẽ đeo dây lên cổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện
lên một tầng dào dạt khí thế, ngụ ý rõ ràng bắn ra bốn phía: ta chính là ký giả
báo trường đi làm nhiệm vụ, các người nhìn cái gì mà nhìn!
Quả nhiên, những ánh mắt đang chằm chằm đeo bám nơi
cô, rốt cục cũng phải chuyển dời sang phía Tiêu Sở Diễn.
Tiêu Sở Diễn như cũ vẫn khí định thần nhàn(*) đứng đó,
phảng phất có nét giống với con hạc xinh đẹp giữa bầy gà nhà quê, hắn đối với
tiếng xôn xao rì rào xung quanh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, khoé miệng chậm rãi
nhếch lên làm thành một nụ cười dịu dàng mà quyến rũ, con ngươi đen thẳm thâm
thuý nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn
trước mặt kia.
(*)”Khí định thần nhàn”: khí tức ổn định, thần
sắc thư thái.
Ánh nhìn chăm chú đến cực độ đó khiến cho người ta
không khỏi nghi ngờ, vì không muốn mình phải chịu cảnh bị mọi người hiểu lầm
thêm nữa, Triệu Tử Mặc từng bước tiến lại gần mà không ngừng nháy mắt ra hiệu
cho hắn, nhưng mấy cái nháy mắt này của cô, trong đầu của quần chúng vây xem,
lại biến thành liếc mắt đưa tình…
Sau khi Triệu Tử Mặc bi tráng tới gần, Tiêu Sở Diễn
lại thân mật nắm lấy tay cô, mà Triệu Tử Mặc vốn tập mãi đã thành quen, cũng
không giật tay ra, chỉ thấp giọng nói: “Tiêu Sở Diễn, anh không phải là nói có
chuyện rất quan trọng sao? Tại sao lại gọi em tới đây?”
Tiêu Sở Diễn khẽ cười: “Ừ, đúng là có chuyện muốn nói,
nhưng trước tiên phải ăn cơm xong đã.”
Triệu Tử Mặc nháy mắt mấy cái, cái đồ xấu bụng thâm hiểm
này, tại sao từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người nắm quyền điều khiển cô hả?
Vốn dĩ ba vị nam sinh cùng bàn đã tự giác ngồi xuống
phía đối diện từ lúc nào, mấy đôi mắt không ngừng quét đi quét lại trên người
Tiêu Sở Diễn cùng Triệu Tử Mặc, trong mắt toát ra ngụ ý rất rõ ràng: “□
a □!(*)”
(*) □ là ký hiệu thường gặp trong tiểu thuyết, ý nghĩa
thì là…ờm hớm…là… >>___________
Nam sinh ngồi giữa mở miệng trêu chọc: “Lão Tiêu, cậu
bảo hôm nay giới thiệu một người rất đặc biệt cho chúng tôi làm quen, không ngờ
lại là Triệu đại mỹ nữ nha.”
Nam sinh ngồi bên phải, người có khuôn mặt rất chi là
baby cũng nhanh miệng hùa theo: “Tôi còn đang tự hỏi cậu gần đây tại sao lại
vắng vẻ Tô mỹ nữ rồi, hoá ra là có nội tình sao!”
Tiêu Sở Diễn không thèm đếm xỉa đến ánh mắt và giọng
điệu trêu chọc của đám bạn, bình tĩnh ấn Triệu Tử Mặc ngồi xuống rồi chậm rãi
giới thiệu: “Ngồi bên trái là Đại Hác, ở giữa là A Đỗ, bên phải là Dương
Dương.”
Hở, sao lại không chịu giới thiệu bằng tên đầy đủ hả
trời?
Triệu Tử Mặc cực kỳ nghi ngờ, nhưng Tiêu Sở Diễn rất
nhanh đã xoay người đi lấy đồ ăn. Về sau cô mới được Cố Thành Tây nói cho biết,
hoá ra tên của bọn họ, chính là độc nhất vô nhị, trên trời dưới đất không nơi
nào có thể đỡ nổi.
Đại Hác tên đầy đủ là Hác Ngọ Mị, hình như là giữa lúc
mẹ hắn đang hứng chí ngủ trưa thì bỗng đùng một phát dãy dụa sinh ra hắn, cho
nên lấy cái tên này rất chi là có ý nghĩa, nhưng mà Hác Ngọ Mị, cái tên dễ
thương thế này…hắn lại là một chàng trai to lớn khí phách ngời ngời nha…
A Đỗ, tên thật là Đỗ Tử Đằng, nghe đâu cha mẹ hắn ban
đầu vốn định đăt tên là Đỗ Tử Dự, nhưng chợt có một hôm mẹ hắn bỗng lên cơn đau
dữ dội, cho nên đổi “Dự” thành “Đằng”, mà từ đó, Đỗ Tử Đằng, cái tên nghe thật
là đau bụng à…
Dương Dương lại càng thú vị hơn, căn bản lúc còn mang
thai hắn, cha mẹ hắn cực thích có một đứa con gái, mà hắn vừa ra đời lại nhìn
như một cô bé cực kỳ dễ thương, vì muốn đền bù “khuyết điểm bên trong”, cho nên
cuối cùng quyết định đặt tên cho hắn là Dương Oa Oa, vì thế, một nam sinh thân
cao mét tám vô cùng tuấn tú đẹp trai, lại danh xưng là “cô bé”…
Lúc đó Triệu Tử Mặc vốn không hề biết có những điển
tích điển cố này, cho nên vô cùng hồ hởi mỉm cười chào hỏi: “Các vị biểu sư
huynh mạnh khoẻ, em là Triệu Tử Mặc.”
Thấy mỹ nữ trước mặt, ba nam sinh kia chỉ mỉm cười
châm chọc, đại Hác sau khi cười xong mấy tiếng mới kịp phản ứng: “Biểu sư
huynh?”
Cách xưng hô này, quả thực là từ trước đến nay chưa có
ai dùng đến nha…
Triệu Tử Mặc 囧 (*)
(*) 囧: ký hiệu mặt mếu, cũng
thường xuất hiện trong tiểu thuyết.
Nhưng mà, đây chính là quy định của ba vị mỹ nữ trong
ký túc xá mà: cùng khoá thì kêu ‘sư huynh’, cùng khoa gọi ‘đường sư huynh’, còn
khác khoa thì chỉ cần ba tiếng ‘biểu sư huynh’ là được. Triệu Tử Mặc cũng vì
thế đã thành thói quen.
Tiểu Sở Diễn ân cần mang đống thức ăn đến, thấy Triệu
Tử Mặc vẫn còn đổ mồ hôi hột ngơ ngơ ngác ngác ngồi nhìn, đối diện là ba đại
nam sinh ánh mắt như hổ rình mồi, hắn nghiêm túc ngồi xuống, từ tốn mở miệng:
“A Mặc là đứa em gái tôi quen biết nhiều năm, các cậu đừng bắt nạt em ấy nữa.”
Ba vị nam sinh ngồi đối diện lập tức trợn tròn mắt.
Thật oan uổng quá!
Tiêu Sở Diễn tiếp tục thong thả nói: “Còn nữa, tôi đã
có bạn gái nhiều năm rồi, sau này đừng gán ghép tôi với Tô □ nữa.”
Ba vị nam sinh đang trợn mắt ngồi kia lập tức nở nụ
cười vô cùng mập mờ: “Hiểu, đã hiểu!”
Đồng thời lúc này, xung quanh cũng nổi lên một bầu
không khí đầy quỷ dị…
Nếu nghe thoáng qua thì hai câu nói của Tiêu Sở Diễn
cũng không có liên quan gì đến nhau, nhưng mà, nếu đem hai câu nói đó ghép vào
chung một chỗ, nhất định sẽ cực kỳ có vấn đề, hơn nữa còn có điểm chung là cái
từ “nhiều năm” này nữa…
Theo giác quan thứ sau của mình, Triệu Tử Mặc lập tức
mãnh liệt nhận ra: Cô gặp nguy hiểm rồi!
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ mấy ngày sau đã lập
tức nghe được lời đồn đại “Bạn gái nhiều năm = em gái quen biết nhiều năm” kinh
thiên động địa.
Triệu Tử Mặc nước mắt lưng tròng: tại sao kẻ đứng ra
gánh tiếng xấu cho người khác, lại luôn là ta??? Tại sao tại sao???
Mà cô cũng biết, Tiêu Sở Diễn là cái đồ gian trá xấu
bụng, nhất định mời cô bữa cơm hôm đó chính là để mua chuộc cô.
Mấy ngày sau, đương lúc Triệu Tử Mặc ở phòng
ăn cùng ăn cơm với ba vị mỹ nữ, sau khi nghe được lời đồn thổi của đám bát
quái, cô liền ngước mắt lên nhìn Khương Khương, Khương Khương lại im lặng không
hề nói tiếng nào, cô nhìn sang Thi Tiểu Phì, nhỏ này lại chỉ hừ hừ mũi.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, hai con nhỏ này thật ra
rất là buồn bực, Triệu Tử Mặc đã quen biết nhiều năm với Tiêu Sở Diễn nhưng lại
nhất mực giấu diếm, còn làm bộ đưa ra một lời thề son sắt vì ba vị mỹ nữ mà sẽ
cố gắng tiếp cận Tiêu bản tôn, bây giờ lại truyền ra tin đồn nghiêm trọng thế
này…
Như thế chẳng phải là hành vi lừa gạt trắng trợn sao,
cần phải trừng trị nghiêm khắc!
Cuối cùng, Triệu Tử Mặc vừa vô tội vừa tội nghiệp đành
phải đưa mắt nhìn sang Cố Thành Tây, tiểu nha đầu này đang cúi gằm mãnh liệt
lùa lấy lùa để bát cơm vào miệng.
Hừ, còn biết chột dạ sao!
Thôi coi như là có chút lương tâm, làm thiện tích đức
đi, Triệu Tử Mặc quyết định, sẽ giúp vị bằng hữu này mà không tiếc cả mạng sống.
Rất nhanh, hậu quả của việc giúp bạn không tiếc cả
mạng sống chính là: Triệu Tử Mặc một lần nữa, lại bị cô lập.
Cơm nước xong xuôi ra khỏi phòng ăn, Khương Khương
cùng Thi Tiểu Phì kéo Cố Thành Tây phăm phăm xông lên phía trước, vẻ mặt ai nấy
đều như cùng chung một mối thâm thù đại hận, còn riêng Triệu Tử Mặc thì hệt như
một con chó nhỏ đáng thương bị vứt lại đằng sau.
Haiz, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì khinh bỉ cô, cô
cũng không có gì để nói, bởi vì đằng nào nói dối cũng là nói dối.
Nhưng mà, người dối trá nhất trong chuyện này, không phải Triệu Tử Mặc, mà chính là Cố Thành Tây, tuyệt đối là nha đầu
này! Cố Thành Tây không những đã quen biết Tiêu Sở Diễn nhiều năm, hơn nữa lại
còn là… trong truyền thuyết của hắn. Vậy mà, nha đầu kia lại cực kỳ bất lương
mà hùa theo người ta cô lập Triệu Tử Mặc!
Cái gì gọi là ngộ nhân bất thục, cái gì gọi là kết
giao phỉ loại(*), lần này chính là ví dụ tốt nhất để chứng minh.
(*) “Ngộ nhân bất thục”, “Kết giao phỉ loại”: Có nghĩa
là người tốt mà gặp phải kẻ xấu, kết bạn với kẻ xấu, trong các truyện kiếm
hiệp, ở các chính phái khi thu nhận đệ tử thường răn dạy “Ngươi chớ nên kết
giao phỉ loai”, chính là ý khuyên bảo đừng kết bạn với bọn tà ma ngoại đạo. Ở
đây Triệu Tử Mặc ám chỉ Cố Thành Tây là đồ xấu bụng XD~
Nhưng
mà không sao cả, thực ra thì, cô cũng thích.