Sau đó Triệu Tử Mặc buộc phải trợ giúp cho công cuộc
phá án của bên phía cảnh sát, theo họ đến sở lấy lời khai.
Người đảm nhiệm việc điều tra này là vị nữ cảnh sát
ban nãy đến hỏi cô, Triệu Tử Mặc lúc này đây tim vẫn đập chân vẫn run như cầy
sấy, thế là báo cho cảnh sát tất tần tật những gì cô biết về Tùng Dung, bao gồm
cả quan hệ với Chu Đại, quan hệ với giáo sư Trình Tấn Nam, và còn cả thời gian
địa điểm cô nhìn thấy Tùng Dung lần cuối cùng nữa.
Lần cuối Triệu Tử Mặc bắt gặp Tùng Dung là vào khoảng
bốn ngày trước, để nhằm mục đích khuyên bảo an ủi cố vấn cho Thi Tiểu Phì, cô
cố ý chọn một nơi khá hẻo lánh và yên tĩnh, đến lúc chuẩn bị rời khỏi đó, trong
lúc vô tình quay đầu lại, cô bất ngờ nhìn thấy Tùng Dung đang đứng với giáo sư
Trình sau một bụi cây cách đó không xa.
Triệu Tử Mặc cẩn trọng nhớ lại từng chi tiết: “Hình
như lúc ấy bọn họ đang tranh chấp cãi cọ chuyện gì thì phải, lát sau tôi thấy
Tùng Dung bỏ đi, mà giáo sư Trình lại nhất quyết giữ tay chị ta lại, bị chị ta
đấm đá thế nào cũng không chịu buông.”
Vị nữ cảnh sát đột ngột chen ngang lời cô: “Quan hệ
trước đó của hai người họ không được tốt ư?”
“Cũng bình thường,” Triệu Tử Mặc lại tiếp tục cẩn thận
trả lời: “Đến tận năm ngoái hai người đó mới chính thức nhận nhau, có khả năng
là tình cảm giữa bọn họ chưa được lớn lắm.” Hơn nữa, lúc trước chính Tùng Dung
là người đã ép buộc Trình Tấn Nam phải nhận đứa con gái là cô ta trước mặt tất
thảy mọi người, tuy rằng chuyện đó cũng chẳng ghê gớm gì, nhưng quả thật, nếu
nhận nhau bằng cách ấy thì tình cảm không bị sứt mẻ mới là lạ.
Nghĩ một lát, Triệu Tử Mặc bổ sung thêm: “Nhưng Tùng
Dung thường đi dạo nói chuyện phiếm với giáo sư Trình ở sân trường sau mỗi giờ
cơm tối, giáo sư Trình cũng chẳng tỏ ra ghét bỏ gì, tuy không được coi là vui
vẻ thân thiết nhưng cũng khá là hoà hợp đấy chứ.”
…
Đến lúc ra khỏi đồn cảnh sát, trong lòng Triệu Tử Mặc
bất giác dấy lên một cảm xúc buồn bã nặng nề không nói nên lời, trong đầu luôn
lởn vởn hình ảnh thi thể trắng dã đã trương phình lên của Tùng Dung, lại còn cả
đôi mắt vẫn mở banh dưới mái tóc dài xoã tung…
Đúng vậy, lúc thi thể Tùng Dung được vớt lên, cặp mắt
chị ta vẫn mở toang, thực ra đôi mắt ấy của chị ta vốn không lớn, nhưng khi đó
hai mắt lại trợn tròn, tròng mắt lồi ra nhưng bất động. Triệu Tử Mặc cảm thấy,
sao mà mấy hôm trước cô vừa gặp một người sống sờ sờ như thế, nay tất cả lại đã
tiêu tan rồi, không ngờ sinh mệnh lại mong manh đến thế, mất đi dễ dàng biết
bao.
Chuyện đời (*), hoá ra lại là như vậy.
(*) Nguyên là “Vô thường”, chỉ sự biến hoá, thay đổi,
mình thấy có câu đại loại như “Chuyện đời biến hoá ảo diệu”, nên mình thay bằng
chữ “chuyện đời” đó luôn.
Lúc này cũng đã đến giờ tan tầm rồi, Triệu Tử Mặc ngồi
dưới một tấm biển quảng cáo ở góc đường, rút điện thoại ra bấm bấm.
Cố Thành Ca vừa lúc đã hoàn thành công việc, ra khỏi
pháp viện rồi, phát hiện ra người bên kia điện thoại nãy giờ vẫn chưa mở miệng
nói câu nào, liền không khỏi nhíu mày: “A Mặc, sao không nói gì?”
Bên kia vẫn im lặng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng
xe phóng vèo vèo.
“A Mặc!” Anh bước ra đường, giơ tay vẫy một chiếc
taxi.
“Thành Ca, em muốn gặp anh…”
Ánh mắt Cố Thành Ca lập tức trở nên mềm mại dịu dàng
như nước, anh nhẹ giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đoạn ngã tư đường bên cạnh sở cảnh sát…”
Nghe giọng nói của cô, Cố Thành Ca lập tức nhận ra có
chuyện gì đó không ổn, anh quay sang dặn người lái taxi: “Vị sư phụ này, làm
phiền quay lại hộ tôi.”
Đến khi Cố Thành Ca đã tới nơi rồi, thấy Triệu Tử Mặc
vẫn còn đang ngồi chồm hổm dưới tấm biển quảng cáo, anh vội sải bước đến cạnh
cô: “A Mặc! Có chuyện gì rồi?”
Triệu Tử Mặc ngẩng đầu, để yên cho anh kéo cô dậy,
trăm ngàn cảm xúc lúc ấy của cô đã kết lại bằng một câu: “Thành Ca, nếu sau này
anh có bận chăng nữa, cũng đừng khiến em không được gặp anh lâu như thế, được
không?”
Cố Thành Ca bấy giờ mới dám thả lỏng, thở phào một
hơi.
Hoá ra, cô nhỏ này chỉ giận anh thôi mà.
“Được.” Anh gật đầu đồng ý, thời gian này không thấy
có ai đến gây phiền phức cho anh nữa, chắc sự việc cũng đã qua, “em một thân
một mình chạy đến đây làm gì thế?”
“Em vừa ra khỏi sở cảnh sát.”
Cố Thành Ca nhíu mày.
“Tùng Dung chết rồi.”
Dứt lời, cô cẩn thận kể hết một lượt sự tình xảy ra
ngày hôm nay cho anh.
Cố Thành Ca rốt cục cũng biết, hoá ra ngay từ đầu, cô
nhỏ này đã chẳng giận hờn gì anh cả…
Ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc quyết định đến gặp giáo sư
Trình, nhưng sáng đó Trình Tấn Nam lại không có mặt ở trường, hình như ông ta
bị phía cảnh sát gọi đến lấy lời khai, mãi cho đến tận lúc chiều tối mới thấy
về.
Lúc Triệu Tử Mặc trờ tới, đã thấy ông ta ngồi trên
chiếc ghế dưới khu nhà nghỉ dành cho giáo viên và nhân công của trường, ông
khom lưng cúi đầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Ánh tịch dương của buổi chiều tà hắt qua đôi vai đang
rũ xuống ấy của ông, phản chiếu xuống mặt đất một chiếc bóng vô cùng thê lương,
khiến cho người ta không khỏi sinh lòng đồng cảm xót xa.
“Giáo sư Trình.” Triệu Tử Mặc lên tiếng gọi.
Trình Tấn Nam chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy cô, ông
trưng ra một loại biểu cảm mà cô không rõ hàm ý: “Bạn học Triệu, có chuyện gì
sao?” Ông vẫn còn nhớ rõ cô học sinh đang đứng trước mặt, lần trước vụ phơi bày
mối quan hệ thật sự giữa ông và Tùng Dung cho toàn thiên hạ biết, không ai khác
chính là cô nhỏ kiên cường không chịu khuất phục này.
Triệu Tử Mặc nhẹ nhàng nói: “Giáo sư Trình, xin thầy
hãy nén đau thương.”
Trình Tấn Nam kinh ngạc nhìn cô: “Sao em lại biết?” Rõ
ràng đến ông là cha của nạn nhân mà sáng nay còn mới nhận được tin…
Triệu Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Hôm qua,
tình cờ em cũng có mặt ở hiện trường…”
Trình Tấn Nam nhìn cô, hàng lông mi khẽ rung rung, lại
nhìn cô một cái đầy thâm sâu nữa, cuối cùng ông mới thở dài, ánh mắt ảm đạm,
cúi đầu.
Triệu Tử Mặc không biết nên nói gì để an ủi ông, đành
phải giữ im lặng. Lúc này đây, cho dù có nói gì đi nữa thì cũng đều vô dụng.
Thật lâu sau, Trình Tấn Nam mới buồn bã mở miệng: “Đứa
nhỏ Tùng Dung này…” Ông lại thở dài một cái: “Tính tình nó cũng quá nóng nảy
cứng đầu, một khi chưa đạt được mục đích thì nó nhất quyết không chịu từ bỏ.”
Triệu Tử Mặc ngồi nghiêm túc lắng nghe.
“Vì một cậu nam sinh họ Chu nào đó, nó lại muốn tôi phải
cho đỗ một bài luận văn tốt nghiệp không xứng chút nào, chuyện lớn như thế làm
sao có thể để cho nó ung dung làm bậy được chứ!” Trình Tấn Nam vừa nghiêm nghị
đó, nói dứt lời, giọng điệu lại chuyển thành đầy ân hận thê lương: “Nhưng đáng
lẽ ra tôi không nên trách nó, không nên để nó bỏ đi…”
Hoá ra buổi hoàng hôn hôm đó, giáo sư Trình và Tùng
Dung cãi cọ tranh chấp về chuyện này.
Triệu Tử Mặc rốt cục cũng hiểu: “Giáo sư Trình, xin
thầy hãy nén đau thương.” Cái cô có thể nói, cũng chỉ còn mỗi một câu đó mà
thôi.
Trình Tấn Nam khoát tay, chậm rãi đứng lên quay trở về
khu nhà nghỉ, đi được mấy bước, lại nghe giọng ông từ xa xa vọng lại: “Cha con
ruột thịt…”
Triệu Tử Mặc trở về ký túc xá, Cố Thành Tây biết cô đi
tìm Trình Tấn Nam, bèn cảm thấy vô cùng khó hiểu: “A Mặc, mi không quen thân gì
với Tùng Dung, sao lại phải đi an ủi ba của cô ta?”
Triệu Tử Mặc đưa mắt liếc nhìn cô nàng một cái: “Nếu
là ta thì đương nhiên không cần, nhưng dù sao vị cực phẩm anh trai mi cũng là
học trò cưng của ông ấy mà! Dạo này Thành Ca rất bận, ta thay anh ấy đi an ủi
ông một chút.”
…
Sự việc về Tùng Dung rất nhanh đã lan ra khắp học viện
Phong Đại, khiến cho người ta không ngừng bàn tán xôn xao, lại còn thay nhau
đoán này đoán nọ, tạo ra đủ thứ chuyện, nào là “Chết vì tình” rồi thì “Chết vì
hận”, không thiếu một thứ gì. Còn bạn Triệu Tử Mặc của chúng ta thì vẫn đang
phải tiếp tục đi theo đoàn phóng viên tìm hiểu về vụ án.
Theo như điều tra, Tùng Dung chết vì bị ngạt thở,
trước khi chết lại bị cưỡng bức, chiếc giếng hoang ở thôn Đào Sơn là nơi thủ
phạm vứt xác, cảnh sát đã sắp xếp một đội trinh sát đến nghiên cứu theo dõi ở
đây, nhưng hai ba tháng trôi qua rồi mà vụ án vẫn chưa có gì tiến triển, thậm
chí còn không tìm ra được chút manh mối nào.
Trong thời gian này, người khổ sở nhất có lẽ là Thi
Tiểu Phì. Từ sau tang lễ của Tùng Dung, khoảng cách giữa cô và Chu Đại dường
như càng trở nên xa hơn. Tuy rằng anh ta không nói gì, nhưng Thi Tiểu Phì biết,
có lẽ cô đã bại dưới tay một kẻ đã chết.
Cố Thành Tây lúc này lại hồi phục được vẻ bình tình
sáng sủa ban đầu của mình, cô nàng chẳng biết có phải Tiêu Sở Diễn đã nói gì
với ba hắn hay không, nhưng Vương Cức Chính không ép hai người phải chia tay
nữa, quái lại một điều là thậm chí ông còn mời cô ăn một bữa cơm.
Sau khi Triệu Tử Mặc chính thức trở thành thành viên
của đài truyền hình trung tâm, cho dù cô không thuộc một tổ cụ thể nào, nhưng
cũng đã bận ngập đầu ngập tai đến nỗi không thể có đủ thời gian mà quan tâm kỹ
càng đến suy nghĩ tình cảm của mấy cô nàng kia được. Nay chuyện của Tùng Dung
không có tiến triển, cô lại bị sắp xếp đi theo một vị phóng viên họ Dương đến
gặp cảnh sát để tìm tư liệu, rất chi là ra dáng vì nước quên thân, vì dân phục
vụ.
Không lâu sau đã thấy một nữ cảnh sát bước vào, là
người hôm trước lấy lời khai cho Triệu Tử Mặc ở thôn Đào Sơn, vị cảnh sát này
họ Hạ tên Vi Lương, cái tên dịu dàng tĩnh tại biết bao, mà người cũng xinh đẹp
thanh thuần làm sao, người đó mặc chiếc quần màu trắng đứng trước mặt Triệu Tử
Mặc, khiến cho cô cảm thấy chị như bông hoa lê trong trắng thuần khiết đang nở
rộ, tuyệt đối không thể ngờ rằng chị lại là đại đội trưởng của đội hình sự.
Nhưng chỉ cần chị khoác bộ quân phục lên người, tay
mang súng lục, đôi mắt sắc bén lợi hại khẽ đảo qua, trên người chị lập tức tỏa
ra một loại khí chất oai hùng hiên ngang. Không hiểu sao Triệu Tử Mặc bỗng
nhiên cảm thấy thân thiết lạ lùng, tính cách cô bộc trực thẳng thắn, Hạ cảnh
quan lại thanh thoát dịu dàng, khiến cho việc phỏng vấn tiến hành vô cùng thuận
lợi.
Hôm nay là cuối tuần, đúng lúc này Hạ cảnh quan lại nhận
được một vụ trinh sát, Triệu Tử Mặc và phóng viên Dương lập tức thực hiện nhiệm
vụ, đến lúc hoàn thành xong thì cũng đã là tám giờ tối, Hạ cảnh quan dừng xe
lại ở một chỗ khá vắng vẻ hoang vu.
“Hôm nay hai người theo tôi cả ngày, chắc là đã mệt
lắm rồi. Xuống xe đi, tôi mời hai người đi ăn bát mỳ.”
Triệu Tử Mặc hoan hỉ xuống xe: “Đúng là chết mệt, lại
còn chết đói nữa, nhưng kết quả thu hoạch được thì không tồi chút nào. Hạ cảnh
quan quả là có phong thái của Phó Khinh Chước năm đó, dũng mãnh phi thường vô
địch!” Nói đoạn, cô quay đầu gọi phóng viên Dương: “Nha đầu, xuống nhanh nào.”
Hạ cảnh quan mỉm cười hỏi: “Làm sao em biết chị có
phong thái của Phó Khinh Chước?”
Triệu Tử Mặc thuận miệng đáp: “Em từng xem qua nhiều
ảnh chụp của Phó Khinh Chước, bà ấy cũng dịu dàng thanh thoát, tư thái cũng oai
hùng hiên ngang, có điều bà không đẹp bằng chị, nhưng lại giống cảnh sát hơn.”
Ba người rẽ vào một con ngõ nhỏ, vì đang ở vùng ngoại
ô thành phố nên con ngõ này khá là cũ kỹ đổ nát, chỉ còn mỗi một ngọn đèn đường
đang tỏa ra tia sáng yếu ớt mỏng manh.
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng bắn tới những luồng sáng
trắng cực kỳ chói mắt, Hạ cảnh quan ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc ô tô
màu đen đang lao nhanh như chớp về phía ba người, hệt như mũi tên rời cung,
chiếc xe phóng vọt tới, Triệu Tử Mặc còn chưa kịp phản ứng, cô và phóng viên
Dương đã bị Hạ cảnh quan lập tức đẩy ra.
Phóng viên Dương bị đẩy té lăn trên mặt đất, tránh
được một kiếp nạn, còn Triệu Tử Mặc thì lảo đảo vài bước, cuối cùng đâm sầm vào
gốc cây bên cạnh, quay đầu nhìn lại, khiếp đảm nhận ra Hạ cảnh quan đã bị chiếc
xe màu đen đó đâm trúng, bay sang một bên, cô hoảng loạn thét lên một tiếng,
muốn chạy lại xem xét tình hình, lại thấy chiếc xe kia quay đầu lao thẳng về
phía cô, Triệu Tử Mặc lúc này chỉ cảm thấy kinh hồn táng đởm, không biết phải
làm sao, lập tức theo bản năng chạy đến núp sau gốc cây.
Chiếc xe đột nhiên phanh kít lại, chuyển hướng lao
nhanh ra khỏi con ngõ. Bởi vì ánh sáng ở đây quá yếu ớt mịt mù, khiến Triệu Tử
Mặc cố nhìn cách mấy cũng không thể thấy rõ được người ngồi trong xe.
Hạ cảnh quan đã hôn mê bất tỉnh, phóng viên Dương bình
an vô sự lập tức nhanh tay gọi điện cho cảnh sát và cứu thương.
Một đêm đầy biến cố.
Khi xe cứu thương trờ tới nơi, Triệu Tử Mặc và phóng
viên Dương lập tức đưa Hạ cảnh quan đến bệnh viện, trên trán và bàn tay Triệu
Tử Mặc cũng bị trầy da do lúc nãy quẹt vào thân cây, tiện lúc vào bệnh viện
băng bó một thể.
Ngay sau đó, xe của phía cảnh sát cũng tới nơi, cô và
phóng viên Dương phải ở lại lấy lời khai, thông qua miêu tả của hai người họ,
cảnh sát nhận định rằng đây là một vụ mưu sát có chủ đích, hung thủ rất có thể
nhắm vào Hạ cảnh quan, dù sao thì Hạ cảnh quan đã làm trong đội hình sự được
nhiều năm rồi, kết không ít thù với bọn tội phạm, người hận chị tính ra cũng
được ối tên.
Triệu Tử Mặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bởi vì bản thân cũng bị thương, cho nên thời gian này
Triệu Tử Mặc không dám gặp Cố Thành Ca, ngày hôm sau khi đối diện với sự nghi
ngờ của ba đứa mỹ nữ cùng phòng ký túc, cô cũng chỉ dám nói không cẩn thận nên
bị ngã mà thôi.
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc cứ nghĩ rằng việc này có lẽ đã qua
rồi, nhưng vào chiều mấy ngày hôm sau, cô lại bị gọi tới gặp cảnh sát.
Lần này người ta không yên cầu cô đến sở cảnh sát nữa,
mà là tới thẳng bệnh viện nơi Hạ cảnh quan đang điều trị. Lúc này chị đã thoát
khỏi cảnh hiểm nghèo, nhưng thân thể vẫn còn rất suy yếu, hôm đó cô cũng từng
đến thăm chị một lần. Dù sao thì, nếu như không phải Hạ cảnh quan nhanh tay lẹ
mắt, hy sinh bản thân đẩy cô và phóng viên Dương ra, không biết lúc này người
nằm trên giường bệnh sẽ là ai nữa.
Lúc Triệu Tử Mặc bước vào phòng bệnh, đã thấy một
người đàn ông mặc thường phục ngồi đó từ bao giờ, Hạ cảnh quan dường như muốn
nhỏm dậy, lại bị người kia giữ lại: “Cô chỉ cần nghe thôi, để tôi hỏi được rồi.”
Rồi anh ta đứng lên, ra hiệu mời Triệu Tử Mặc ngồi xuống, sau khi giới thiệu
mình là cảnh sát, anh ta mới nói: “Tôi họ Tô, có một số chuyện muốn hỏi cô.”
Triệu Tử Mặc gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
Tô cảnh quan tay cầm giấy bút cũng ngồi xuống cạnh cô,
sau khi hỏi một số thông tin cần thiết, anh ta liền đi thẳng vào vấn đề chính:
“Triệu tiểu thư, gần đây cô có gây thù kết oán với kẻ nào không?”
“Gây thù kết oán?” Triệu Tử Mặc kinh ngạc hỏi lại.
“Chúng tôi đã điều tra ra rồi, vụ việc xảy ra ở vùng
ngoại thành hôm đó, đối tượng hung thủ nhắm tới, không phải Vi Lương, mà là
cô.”
“Tôi?” Triệu Tử Mặc kinh hoảng giật mình, nhớ lại đêm
hôm đó, khó trách sau khi đâm vào Hạ cảnh quan, chiếc xe kia liền quay lại
phóng thẳng vào cô, nhưng mà, “Tôi có gây thù với ai đâu!” Trước giờ cô vẫn
luôn làm việc tốt, giúp đỡ người khác cơ mà, nếu có xích mích chăng nữa cũng
đâu đến nỗi phải thù oán như thế kia chứ.
Tô cảnh quan nhíu mày: “Vậy thì, có thể nào cô đã làm
việc gì đó gây tổn hại đến lợi ích của người khác không?”
Có thể nào đã làm việc gì đó gây tổn hại đến lợi ích
của người khác?
Triệu Tử Mặc suy nghĩ nát cả óc.
“A!”
Cô nghĩ ra rồi!