Giờ tự học hôm đó kết thúc khá muộn, trên đường trở về
ký túc xá, bốn người Triệu Tử Mặc, Cố Thành Tây, Khương Khương và Thi Tiểu Phì
vẫn hệt như ngày thường, vừa đi vừa cười nói nhộn nhạo không thôi.
Bỗng nhiên, Triệu Tử Mặc “A” lên một tiếng, rồi lập
tức ba chân bốn cẳng chạy về phía khu ký túc Mẫu Đơn, khiến cho ba vị mỹ nữ
đang bám theo sau cũng phải toát cả mồ hôi.
Thi Tiểu Phì lập tức gọi với theo: “A Mặc, mi vội vội
vàng vàng làm cái quái gì thế hả?”
Người đông quá, thậm chí còn không nhìn thấy bóng
Triệu Tử Mặc đâu nữa!
Cô Thành Tây đi bên cạnh, để lộ ra một nụ cười vẻ hiểu
biết.
Khương Khương nhìn thấy vậy liền hỏi: “Mi biết chuyện
gì à?”
Cố Thành Tây bình tĩnh đáp: “Vừa nãy, có phải có một
‘thiếu nữ’ vừa ba chân bốn cẳng chạy về phía ký túc Mẫu Đơn kia không?”
Khương Khương đánh giá cách nhấn mạnh của Cố Thành
Tây, rồi khẽ gật đầu, hình như đã hiểu ra đôi chút.
Cái vị ‘thiếu nữ’ kia hình như đã có nói với ba người
cô rằng: “Mai ta đi hẹn hò, bọn mi nói xem ta nên mặc gì thì tốt?”
Quả nhiên ba người vừa về tới ký túc xá, liền thấy
Triệu Tử Mặc vẻ mặt tràn đầy đau khổ đang ngồi bên mép giường, bên cạnh là một
lô một lốc quần áo váy xống đủ màu sắc.
“Bọn mi tư vấn cho ta đi, mai ta nên mặc gì thì đẹp?”
Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng buồn rầu.
Ngày mai là buổi hẹn hò đầu tiên của cô với cực phẩm
đó!
Nếu như theo lời anh thì, hôm sinh nhật anh, hai người
cùng đến chỗ Phó nãi nãi vẫn không được tính là hẹn hò, vậy thì ngày mai đích
xác là buổi hẹn đầu tiên rồi, hơn nữa lại còn do cô chủ động nói ra!
Vã mồ hôi, tại sao buổi hẹn đầu cũng là do cô chủ động
cơ chứ!!!
Mà thôi, ai chủ động trước cũng được, việc quan trọng
trước mắt là phải chuẩn bị cho ngày mai, trọng đại đến thế cơ mà!
Cố Thành Tây nhìn thấy vẻ sầu thảm của cô, tiện thể
trêu chọc vài câu: “Mi mặc quần áo bình thường không được sao?”
Triệu Tử Mặc cầm lên một chiếc áo khoác lông, rồi khoa
tay múa chân trả lời: “Nhưng ngày mai không giống với ngày bình thường.”
Khương Khương cũng xen vào góp vui: “Có gì mà không
giống?”
Ngoài dự kiến, Triệu Tử Mặc đáp lại cô nàng một cách
rất thản nhiên: “Thì là ngày mai ta đi hẹn hò với cực phẩm mà!”
Thi Tiểu Phì nhìn bản mặt nhơn nhơn của cô, không chịu
nổi liền “Hứ” một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Sao ta thấy trước đây mi gặp cực
phẩm có bao giờ chịu ăn mặc chải chuốt gì đâu? Thôi đi nhá, đừng có bày đặt
chơi trò sợ sệt thua bạn kém bè (*) nữa đi.”
(*) “Thua bạn kém bè”: Hán Việt là “Tương hình kiến
truất”, tức là nếu so sánh thì thấy mình kém cỏi hơn người ta.
Triệu Tử Mặc: “Cái đó khác, chẳng phải cố nhân có câu
‘nữ vi kỷ duyệt dung’ (*) đấy sao?” Dứt lời, cô lại tiếp tục lên giọng khệnh
khạng kẻ cả: “Rốt cục bọn mi có chịu giúp không hả, nói một câu cho ta còn liệu
đường!”
(*) “Nữ vi kỷ duyệt dung”: Thiếu nữ làm đẹp vì người
yêu.
Ba vị mỹ nữ kia bất giác cảm thấy cực kỳ bực bội,
người đâu mà, đã nhờ vả lại còn yêu sách…
Cố Thành Tây gương mẫu dẫn đầu trước, tiến đến bên
chiếc giường đang tấp một đống quần áo váy xống, cầm lên một bộ nhìn vừa bắt
mắt lại vừa xinh đẹp quyến rũ, mở miệng nói: “Mặc cái này đi!”
Triệu Tử Mặc vừa nhìn thấy, khuôn mặt đã liền dãn ra.
***
Sáng hôm sau, trong phòng ký túc xá 0609 ở khu Mẫu
Đơn, có ba vị mỹ nữ nào đó thi nhau trợn mắt há mồm, trân trối nhìn vào phía trong.
Bạn Triệu Tử Mặc của chúng ta đứng ở cửa phòng tắm,
vừa bước ra đã bị ánh mắt của ba kẻ kia hù cho sợ hết hồn, vội vàng níu lấy
chiếc cổ áo vốn đã mỏng đã ngắn đến thảm thương, nhất thời lùi không được mà
tiến cũng chả xong.
Chẳng lẽ, bộ dạng này của cô lại có thể khiến cho ba
vị mỹ nữ kinh ngạc đến thế sao!
Có điều, bộ váy mà cô đang mặc trên người này đây hình
như cũng có chút…
Màu sắc hình như khá bắt mắt lại hơi phô trương: màu
hồng đào. =..=
Dáng người cũng có vẻ quyến rũ hơn ngày thường: bỏi vì
cổ áo khoét khá sâu, cho nên thấp thoáng thấy được cả đường cong uốn lượn của
cặp cup 34 C…
Những đường cong hoàn hảo này, khuôn mặt xinh đẹp này,
đôi mắt sáng ngời quyến rũ này, đôi môi đỏ mọng yêu kiều này…
Chẳng phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đã tiến
hóa thành tinh thì còn là gì!
Cố Thành Tây trấn tĩnh lại trước tiên, vội vàng đẩy
Triệu Tử Mặc quay trở vào phòng tắm: “A Mặc, như thế không được, hoàn toàn
không được!”
Triệu Tử Mặc dĩ nhiên chẳng hiểu mô tê gì: “Tại sao?”
Bộ váy này chẳng phải do đích thân cô nàng chọn hay sao!
Hơn nữa, đây cũng là quà sinh nhật của Cố Thành Tây
tặng cho cô vào năm ngoái, sở dĩ cô cảm thấy màu sắc của nó quá phô trương quá
lòe loẹt, hơn nữa lại không hợp với cái độ tuổi thanh khiết đơn thuần này, cho
nên vẫn cất sâu vào tận đáy hòm.
Cố Thành Tây trịnh trọng trả lời: “Nếu như anh trai
biết người đã đề nghị mi mặc bộ váy này chính là ta, đảm bảo sẽ băm vằm ta ra
thành trăm mảnh!”
Triệu Tử Mặc: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Cố Thành Tây gật đầu y như thật: “Đúng đúng đúng, mi
nhất định phải tin tưởng ta, ta có thể hãm hại mi, nhưng tuyệt đối không bao
giờ làm hại bản thân mình!”
Triệu Tử Mặc:”…”
Có loại bạn bè nào như thế này không hả trời!
Thi Tiểu Phì đứng ngoài cửa bắt đầu la hét: “A Mặc A
Mặc, điện thoại mi đang reo kìa, trên màn hình còn hiện hai chữ ‘cực phẩm’…”
***
Ngày hôm đó, thời tiết cực kỳ thuận lợi, khí trời tuy
vẫn còn khá lạnh, nhưng những tia nắng cũng đã bắt đầu dày lên, khiến cho người
ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cố Thành Ca không lái xe vào, chỉ đi bộ vào khuôn viên
ký túc xá Mẫu Đơn.
Anh mặc một bộ tây trang màu xanh thẫm, bên trong là
chiếc áo tím mà hôm trước Triệu Tử Mặc đã tặng anh, mặc chiếc áo này lên người
rồi anh mới biết, thì ra nó không lòe loẹt không phô trương như anh tưởng,
ngược lại còn toát lên một vẻ gì đó rất trang nhã.
Anh dừng lại, đứng đợi dưới một tán cây.
Tư thái điềm đạm, vẻ mặt yên lặng mà kiên nhẫn.
Triệu Tử Mặc leo từ trên phòng ký túc xuống dưới lầu,
xa xa liền nhìn thấy hình ảnh yên tĩnh ấy của anh.
Tựa hồ như cảm thấy điều gì, đột nhiên anh quay đầu
nhìn sang, nhiệt độ trong đôi mắt thâm trầm ấy bỗng trở nên nóng rực như có
lửa, anh yên lặng dõi theo từng bước chân cô, ánh mắt không hề di chuyển một
chút nào.
Triệu Tử Mặc vẫn khoác trên mình bộ váy màu hồng đào
lúc nãy, có điều trên cổ nay đã choàng thêm một chiếc khăn cùng màu, mái tóc
dài mềm mại xõa ra hai bên, che đi một mảng cổ để hở khá lớn, đồng thời lại
càng làm nổi bật nét khuynh quốc khuynh thành trên khuôn mặt cô.
Trên hành lang tầng sáu khu ký túc, có ba vị mỹ nữ
đang ha hả cười đùa, lại cộng thêm ánh mắt vừa nóng rực lại vừa chăm chú của
người nào đó, khiến cho Triệu Tử Mặc vốn dĩ mang trong bình tâm trạng thản
nhiên, nay bỗng cảm thấy có chút chùn bước rồi.
Cố Thành Ca lẳng lặng đợi cô tiến đến gần, ánh nắng
ban mai chiếu rọi trên khuôn mặt anh, tụ lại thành một điểm sáng nhỏ trong đôi
mắt, sau đó phản ra bốn phía, đẹp đến khó tin.
Triệu Tử Mặc đón nhận ánh mắt vừa si mê vừa chuyên chú
ấy của anh, tim bỗng đập thình thịch, lại vừa cảm thấy ngượng ngùng, không cách
nào khác đành hơi cúi đầu xuống, hai bên má bắt đầu nóng rực, đỏ hồng như hai
bông hoa đào.
Đợi cô bước đến gần, anh liền nắm lấy tay cô.
“Đi thôi.” Giọng nói của anh hôm nay không hiểu sao
lại có chút lạ lùng.
Tâm trạng lúc này của Triệu Tử Mặc có thể nói rằng vừa
thấp thỏm lại vừa vui mừng, chỉ là đi mãi, cô vẫn không thể có đủ dũng khí để
ngước lên nhìn người bên cạnh.
Vì là ngày cuối tuần, cho nên trên sân trường lúc này
có rất ít người, hai người họ lại tiếp tục chọn một nơi vắng vẻ nhất là cổng
Tây, dọc đường đi chỉ gặp đôi ba vị bạn học, nhưng ai nấy khi nhìn thấy hai
người bọn họ đều không thể không toát lên vẻ ngưỡng mộ sùng bái.
Sắp tới cổng Tây, Cố Thành Ca bỗng nhiên dừng lại.
“Chờ chút.”
Triệu Tử Mặc giương mắt lên nhìn anh: “Sao thế?”
Cố Thành Ca nhích tới gần, giơ bàn tay khác lên chạm
vào mắt cô, những ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt vuốt nơi hàng mi dài.
Triệu Tử Mặc: “Có chuyện gì thế?”
Cố Thành Ca giơ ngón tay út của anh ra trước mặt cô.
Phía trên đó, là một sợi lông mi.
Triệu Tử Mặc không thể không kinh ngạc: “Nhỏ thế mà
anh cũng phát hiện ra sao?”
Cố Thành Ca mặt không đổi sắc gạt sợi lông mi đi, dưới
ánh mặt trời, đôi mắt anh giờ đây lóe ra muôn vàn màu sắc.
Anh thản nhiên nói: “Trên đường đi anh đều nhìn em,
sao có thể không phát hiện cho được.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Này này này, làm ơn đừng có bắt tim cô ngày càng đập
mạnh như thế chứ!
Trời ạ, không ngờ suốt cả quãng đường vừa rồi, cực
phẩm đều chăm chú nhìn cô!
Có điều, vẫn không thể phủ nhận rằng, sau khi kinh
ngạc qua đi, trong lòng Triệu Tử Mặc lại cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Cực phẩm có thể phát hiện thấy một sợi lông mi bị rơi
ra của cô, chứng tỏ trên đường đi anh phải quan sát cô cực kỳ chăm chú cực kỳ
kỹ lưỡng, khiến cho cô giờ phút này cảm thấy có chút đắc ý, thì chẳng phải là,
bất cứ người con gái nào cũng muốn bị bạn trai ‘trộm sắc’ theo kiểu ấy hay sao!
Vốn dĩ ban đầu, cô còn cảm thấy hơi lạnh vì mặc độc
mỗi một chiếc váy, nhưng lúc này đây, dường như cảm nhận thấy tình yêu của anh
dành cho mình, trong lòng cô như có một dòng nước tuôn trào, khiến cho bầu
không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn.
Sau khi lên xe, Cố Thành Ca mới hỏi: “Đi đâu đây?”
Triệu Tử Mặc ngơ ngác hỏi ngược lại anh: “Anh chưa lên
kế hoạch hả?”
Cố Thành Ca: “…”
Triệu Tử Mặc: “Thân làm bạn trai như anh cũng quá thất
trách rồi đi…”
Cố Thành Ca: “… Em chủ động hẹn hò với anh, anh còn
tưởng em đã có dự định trước cả rồi.”
Vốn dĩ anh thật sự rất mong đợi, còn muốn chờ xem cô
muốn đi đâu hôm nay cơ mà!
Triệu Tử Mặc: “…”
Ngước mắt hỏi trời ~ing, hôm trước cô chủ động hẹn hò
với người ta xong, ngay sau đó đã cảm thấy rất rất xấu hổ rồi, làm gì có thời
gian mà lên kế hoạch này nọ chứ!
Còn nữa, anh ấy có cần phải nhấn mạnh hai chữ ‘chủ
động’ thế kia không!
“Được rồi,” Triệu Tử Mặc đành nhượng bộ: “Thì em quyết
định vậy.”
Vậy là, dưới sự chỉ huy của bạn Triệu Tử Mặc nhà ta,
xe liền dừng lại tại một bãi đậu xe gần siêu thị.
Sau khi xuống xe, cô liền mạnh mồm tuyên bố: “Kế hoạch
của em là, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo cả ngày trong siêu thị! Đúng lúc có rất
nhiều thứ cần mua nè.”
Cô hất tóc sang bên, hùng hổ bước lên mấy bậc thang.
Cố Thành Ca nhìn theo dáng vẻ yêu kiều mảnh khảnh của
cô, cuối cùng đành đưa tay lên sờ sờ cằm.
Có phải, đôi lúc anh rất ngốc không?
Chọc giận cô thế kia, anh có nên chạy đến dỗ dành
giảng hòa với cô không nhỉ?
Trong siêu thị, Triệu Tử Mặc đẩy xe chở hàng chen chúc
qua đám người một cách khá là cực khổ, vậy mà Cố Thành Ca ở phía sau vẫn thản
nhiên như thường, bước đi không nhanh không chậm, tư thái nhàn tản vô cùng.
Dần dần, đồ trong xe cũng ngày một nhiều hơn.
Triệu Tử Mặc xoay người lại, chăm chú so sánh giá tiền
của mấy hộp sữa tắm, chọn một loại rồi chuẩn bị đi tiếp, đến lúc quay lại mới
thấy, xe đẩy đã bị một người nào đó cướp lấy từ bao giờ, cô đành đưa hộp sữa
tắm cho anh, anh nhận lấy bỏ vào xe đẩy, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc dài của cô.
Ánh mắt anh lúc này đây, sao mà dịu dàng đến lạ.
“A Mặc.”
Triệu Tử Mặc nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi chẳng
nói chẳng rằng cứ thế đi tiếp.
Cố Thành Ca nắm lấy tay cô: “A Mặc.”
Triệu Tử Mặc trợn mắt lườm anh, vẫn chẳng nói câu nào.
Cố Thành Ca vừa giữ xe đẩy, vừa nhích lại gần phía cô:
“A Mặc.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cố Thành Ca: “A Mặc…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Tại sao nãy giờ cô cứ luôn cảm thấy, anh gọi tên cô
thế kia, ngữ điệu sao mà giống như đang làm nũng thế nhỉ?
Trời ạ, đừng nói là cực phẩm đang làm nũng với cô đấy
nhá!
Cố Thành Ca: “Bảo bối…”
Được rồi được rồi, cô đầu hàng!
Thật không ngờ, một Cố Thành Ca ngày thường lạnh lùng
xa cách, cũng có thể tỏ ra vô sỉ đến nhường này.
Những người mua hàng đi ngang qua họ, ai nấy cũng đều
không nhịn nổi mà ngoái lại nhìn họ một cái.
Triệu Tử Mặc lôi xe hàng chạy như bay: “Đi thôi đi
thôi! Anh làm em buồn nôn muốn chết!”
Cô cúi đầu, không khỏi để lộ một nụ cười.
Đi qua một hàng dài xe đẩy, Cố Thành Ca bỗng nhiên lên
tiếng hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”
Triệu Tử Mặc: “Khương Khương muốn mua mì với tương ớt,
còn Tiểu Phì thì muốn một đống đồ ăn vặt…”
Được rồi, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, sao lại bốc
đồng đến nỗi đem buổi hẹn hò quý giá ra mà đi siêu thị chứ, đúng là qua hoang
phí mà!
Nghĩ đến đó, cô nhanh như chớp lôi một đống đồ ăn vặt
mà Thi Tiểu Phì thích nhét vội vào xe chở hàng.
“Rầm!”
Hình như có tiếng vật nặng gì đó va vào nhau, giây lát
sau, Triệu Tử Mặc chỉ còn biết ngây ngẩn nhìn kệ hàng đang đổ hướng vào người
mình, nhất thời choáng váng không thể nghĩ được gì.
Đột nhiên, có một đôi tay rắn chắc kéo cô vào lòng.
Bởi vì đang đứng ở vị trí trung tâm các kệ hàng, cho
nên bây giờ có muốn chạy cũng không kịp, Cố Thành Ca chỉ có thể ôm lấy cô, rồi
để mặc những bao hàng, những chiếc hộp lớn cứ thế mà rơi xuống lưng mình.
Còn cô, cô đang rất an toàn, trong vòng ôm của một
người nào đó.
Bên tai văng vẳng tiếng đồ đạc rơi xuống, cùng những
tiếng thét chói tai của khách mua hàng.
Một mảnh hỗn loạn.
Cũng may bên kia còn có cột đá ngăn lại, cho nên mấy
kệ hàng không sập xuống hoàn toàn, nhân viên siêu thị thấy thế cũng lập tức
chạy tới, giải nguy cho những vị khách đang bị chôn vùi dưới đống đồ to nhỏ.
Đến lúc ra được bên ngoài rồi, Triệu Tử Mặc vẫn không
nói một câu nào, chỉ vội vàng ôm lấy một người nào đó, thật chặt.
“Thành Ca, Thành Ca!”
Bất chợt người anh khẽ run lên.
Lần đầu tiên trong đời, cô gọi anh như vậy.
Trong tim anh bỗng nhiên dâng trào một dòng nước ấm
áp, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “A Mặc, anh không sao mà.”
Triệu Tử Mặc vẫn siết chặt lấy anh, tay cô vòng qua eo
anh, đầu cô vùi sâu vào ngực anh, không dám rời anh dù chỉ một giây.
Đột nhiên, cô ngước đầu lên, nắm lấy tay anh vội vàng
hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Có bị cái gì nện trúng không?” Hình như lúc
nãy, cô có nghe loáng thoáng tiếng một vật nặng gì đó nện vào lưng anh mà.
Cố Thành Ca chỉ im lặng nhìn cô.
Quả thật anh cũng hơi xui xẻo, cái kệ hàng gần anh đó
lại chất một đống hộp bánh quy lớn có nhỏ có, cơ mà, có thể thấy được sự lo lắng
quan tâm không chút kiêng dè này của cô dành cho anh, kể ra cũng đáng…
Lát sau, anh mới khẽ mỉm cười: “Anh không sao.”
Triệu Tử Mặc vẫn không yên tâm: “Thật sự không sao
chứ?”
Cố Thành Ca khẽ vuốt ve mái tóc dài nay đã hơi rối của
cô, nhẹ giọng nói: “A Mặc ngốc, không sao thật mà.” Chỉ là, trên lưng anh lúc
này vẫn có cảm giác đau đau một chút thôi.
Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng ảo não: “Cũng đều tại
em, đáng lẽ ra em không nên bốc đồng đến nỗi lôi anh đi siêu thị mới phải.”
Cố Thành Ca nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh
thoáng qua tia vui sướng: “Anh rất thích.”
“Hả?”
Cố Thành Ca: “Anh rất thích kiểu hẹn hò như vầy. Rất
có không khí gia đình, rất lãng mạn.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô không thể nói được gì, bởi vì đã quá cảm động.
Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, thì ra chỉ cần một
hành động quan tâm, một lời nói ấm áp, cũng đủ khiến cho đối phương vui vẻ hạnh
phúc rồi.
Đột nhiên anh lên tiếng gọi: “A Mặc.”
“Ừm?”
“Nếu như thật sự em chưa lên kế hoạch gì hết cho hôm
nay thì…”
“Hả?”
“Mua
thức ăn đến nhà anh làm cơm đi!”