Rốt cuộc là từ lúc nào, anh bắt đầu rung động trước
cô…
Đến tận mười giờ đêm hôm đó, Cố Thành Ca mới phát hiện
ra, sau khi anh rời khỏi trường, trong đầu vẫn cứ quanh quẩn lởn vởn mỗi câu
hỏi đó.
Đứng trên ban công hóng gió đêm, từng đợt gió nhẹ dịu
dàng mơn man, anh lại bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Chẳng phải là giáng sinh đêm đó bình thủy tương phùng
(*), dù sao thì, lúc ấy cô vẫn còn nhỏ tuổi, còn anh đang bận vùi sâu vào đau
khổ khôn nguôi. Tại thời điểm đó đối với anh mà nói, cô cùng lắm cũng chỉ là
một vị khách qua đường, cho dù sau tối hôm ấy, không hiểu sao anh vẫn đến quảng
trường chờ cô để trả lại chiếc khăn tay, chỉ là anh đợi mãi, cô vẫn không xuất
hiện.
(*) “Bình thủy tương phùng”: bèo nước gặp nhau.
Lần gặp lại nhau là khi cô cầm DV xông vào ký túc xá,
vốn dĩ nhờ có Thành Tây, cho nên anh chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra cô. Cô
đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng cũng không đủ khiến anh rung động.
Nhưng có một chuyện anh không thể phủ nhận, rằng sau
chuyện của Lương Kính, anh nghe Kỷ An Thần thuật lại, có người nào đó muốn ám
chỉ anh: , anh lại đột nhiên sinh ra cảm giác muốn được gặp cô, trong lòng đầy
ắp sự áy náy về chuyện Lương Kính, muốn trực tiếp mặt đối mặt xin lỗi, và thế
là, bữa ăn tối ở nhà Lương Kính được đưa ra.
Mà trước đó, Kỷ An Thần nói với anh rằng hắn muốn theo
đuổi cô, hơn nữa hành động cũng rất quyết liệt, không hiểu sao lúc ấy, anh lại
bật thốt lên: “Nếu như cậu theo đuổi cô ấy rồi, sau này lại chỉ yêu đúng một
tháng thì không nên…”
Có lẽ, sâu thẳm trong tiềm thức anh vẫn nhớ như in câu
nói đêm hôm đó của cô: “Sau này khi tìm bạn trai, nếu không xác định có thể ở
bên tôi cả đời, tôi tuyệt đối sẽ không bắt đầu!” Kể từ khi đó, có lẽ anh đã bắt
đầu cảm thấy hứng thú rồi chăng…
Song không lâu sau, anh lại vô tình nghe được những
tin đồn thổi về cô và Tiêu Sở Diễn, cho nên đến cả gặp mặt cũng chẳng muốn chào
hỏi, chỉ là anh không thể ngờ, cô lại có những hành động ngoài sức tưởng tưởng
đến như vậy, khiến cho anh bất tri bất giác phải nghe theo cô, nói dừng là
dừng, nói đi phải đi, làm anh dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy, cái cảm
giác dâng lên trong lòng anh đó… rất xa xỉ.
Trong thâm tâm anh tựa hồ như đã bắt đầu rung động,
anh tìm cơ gội gửi trả cô chiếc khăn tay màu hồng phấn mà năm đó cô đã ‘gửi
tạm’ nơi anh, chỉ có điều, cô hình như không còn nhớ ra anh nữa.
Trong lòng anh lúc ấy, mơ hồ xẹt qua một tia mất mát.
Sau đó anh mới biết, thì ra Thành Tây mới là bạn gái
của Tiêu Sở Diễn. Tình cảm của anh và cô em gái này khá tốt, nhưng từ khi anh
bị đuổi ra khỏi cổng Cố gia từ rất nhiều năm trước, hai người cũng rất ít khi
gặp nhau, sự hiểu biết lẫn nhau, chính vì thế mà cũng bớt đi nhiều, việc Thành
Tây có bạn trai, đương nhiên anh không hề biết.
Mà tin tức này lại có thể khiến anh không điều khiển
nổi chính bản thân mình, đi giúp đỡ cho Trình Tấn Nam và Tùng Dung, sau lần đó,
anh lại tình cờ gặp cô ở viện dưỡng lão của bà ngoại, cũng chẳng hiểu sao,
người bà luôn xa cách anh ấy, lần đầu tiên kể từ sau sự kiện đó, đã giữ anh lại
cùng ăn cơm.
Anh thật sự cảm thấy rất tò mò, không biết cô làm cách
nào, khiến cho bà ngoại từ một người lạnh lùng như thế, lại có thể trở nên vui
vẻ gần gũi trong thoáng chốc.
Sự tò mò đó của anh, cuối cùng đã bùng phát thành ham
muốn tột độ.
Chính anh cũng chẳng ngờ tới, lần cô nhờ vả anh “làm
bạn trai một lần”, trong đầu anh bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ, chi bằng đem cô làm
bạn gái mình thử xem sao?
Cho nên, khi Kỷ An Thần một lần nữa nói muốn theo đuổi
cô, anh đã thẳng thừng mà nói: “Nếu như không thể đối với cô ấy toàn tâm toàn ý
suốt đời suốt kiếp, cho dù có cố gắng yêu lâu đến mấy, tốt nhất cũng không
nên…”
Chính anh cũng không thể hiểu tại sao, trong một thời
gian ngắn đến thế, ý niệm đem cô thử làm bạn gái, đã hoàn toàn chuyển biến
thành đem cô trở thành bạn gái chân chính của mình…
Có lẽ là do tính cách thanh thoát, sảng khoái mà mát
lành của cô, khiến cho mỗi lúc anh ở bên cô đều cảm thấy thật sự thoải mái, cho
dù cô mang trên mình vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trước nay tuyệt nhiên
vẫn chưa từng đem ra làm lợi thế, ngược lại cô vẫn thẳng thắn vô cùng.
Hoặc có lẽ, cô thường mặc kệ thiên hạ mà cười hung
hăng ngang ngược, nụ cười ấy của cô, lại như ánh mặt trời rực rỡ sưởi ấm cõi
lòng anh. Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, không bao giờ có một chút lo lắng, chỉ
đơn thuần là bừng bừng sức sống, hăng hái khôn cùng, khiến cho anh mỗi lần nhìn
cô, tựa hồ như cũng muốn ‘lây bệnh’.
Thực sự, anh không thể nói rõ ra mình bắt đầu rung
động từ lúc nào, chỉ cảm thấy rằng, anh ở bên cạnh cô, đơn giản là điều hiển
nhiên không cần bàn cãi.
Cuộc hẹn ngày mai, anh vô cùng mong đợi.