Đến khi đặt chân được đến viện dưỡng lão rồi, bất chợt
Triệu Tử Mặc lại cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.
Vốn dĩ trước kia, cô vì nhà trường bắt ép nên mới đến
viện dưỡng lão này, rồi quen biết với Phó nãi nãi, mỗi khi đến đây đều rất tự
nhiên nói nhăng nói cuội thế nào cũng được. Nhưng còn bây giờ, thân phận cô đã
khác rồi, khiến cho tâm trạng cũng chuyển biến ít nhiều.
Mặc dù trước giờ cô vẫn luôn không hiểu, vì sao cực
phẩm có cha đàng hoàng, vậy mà chỉ sống với mỗi mình bà ngoài, nhưng riêng
chuyện này thì cô có thể khẳng định chắc chắn, rằng cực phẩm rất coi trọng Phó
nãi nãi, cho nên…
Lần này, nghĩ sao cũng thấy giống như là cô đang đi
“ra mắt cha mẹ” nhà người ta ấy.
Cố Thành Ca nắm lấy tay cô, cô cứng đầu giật tay ra,
anh lại nắm, cô lại giật.
“Từ từ, từ từ chút đi.”
Cố Thành Ca thấy thế thì cũng rất biết nghe lời, không
nắm lấy tay cô nữa, chuyển sang phương pháp ôm choàng qua vai cô, ngữ điệu rất
mực bình thản ung dung: “Không cần ngượng, bà ngoại biết cả rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, đành phải chấp nhận sự thật rằng cực phẩm đã
tốc chiến tốc thắng khai báo sạch sẽ phanh phui mọi chuyện giữa họ rồi, huống
chi giờ cô có muốn chu miệng lên cãi chày cãi cối thêm thì cũng chẳng được nữa.
Cơ mà, cả người cô gần như bị anh ôm trọn thế này thì…
Cô thà chọn cách nắm tay còn hơn = =
Thế là, Triệu Tử Mặc chủ động đưa tay ra nắm lấy tay
anh kéo đi.
Quả nhiên vừa nhìn thấy hai người họ dắt tay nhau, Phó
nãi nãi một chút cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ là niềm vui hiện lên trong
ánh mắt bà có vẻ hơi khác xưa, khiến cho Triệu Tử Mặc cảm thấy sung sướng phần
nào, nhưng mà…
Vừa bước vào, cô bỗng thấy hôm nay có phần căng thẳng
hơn ít nhiều: “Phó nãi nãi.”
Phó nãi nãi nở một nụ cười trông rất dễ gần: “A Mặc,
từ hôm nay con có thể giống như Thành Thành, gọi bà là bà ngoại.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô thừa nhận, Phó nãi nãi đúng là chẳng từ
tốn tí nào.
Sau đó… một giọng nói vút lên cao.
“Khá khen cho A Mặc nhà mi, chuyện tình kinh thiên
động địa chao đảo chúng sinh như vậy mà mi dám cả gan lừa gạt ta!”
Triệu Tử Mặc ngoảnh sang, đối mặt với bạn Cố Thành Tây
đang nhướn mày giương nanh mua vuốt đứng kia.
Đúng là hết chỗ nói.
Lần đó cô chủ động tỏ tình, sau này đã thấy hối hận
muốn chết rồi, suốt mấy ngày liền cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như ở trên mây,
cô làm gì còn tinh thần tâm trạng mà đi kể lể này nọ cho người ta nghe về
chuyện cô nhặt được cực phẩm làm bạn trai cơ chứ!
May mà Cố Thành Tây vẫn chưa đến mức như bọn người vô
lương khác, chỉ chọc cô một câu đó thôi, rồi liền im bặt không tiếp tục lên
tiếng nói gì nữa.
Sau đó, đến khi ngồi vào bàn ăn lúc tối muộn, tâm
trạng Triệu Tử Mặc cũng dần hồi phục trở lại, vứt bỏ hết mọi căng thẳng, lấy lại
bản sắc nói nhiều vốn có của mình, mở đầu bằng chuyện “Có một lần cháu đi mua
quần áo”, lôi hết tất tật chi tiết đòi tiền thừa của 299.99 tệ ra mà kể, khiến
cho Phó nãi nãi ngày thường vốn ít cười ít nói, bây giờ cũng phải bật cười. Chỉ
có Cố Thành Ca ngồi một bên là vẫn một mực an tĩnh như thường, chỉ thỉnh thoảng
quay sang gắp thức ăn cho kẻ nào đó mải mê nói mà quên hết sự đời. Còn Cố Thành
Tây thì…
Thái độ của con nhỏ này hôm nay hết sức khác thường,
suốt cả bữa cơm chả thèm lên tiếng nói câu nào, chẳng nói chẳng rằng cứ thế
lặng lẽ ăn.
Dùng cơm xong, Cố Thành Tây liền chủ động dọn dẹp bát
đĩa, Triệu Tử Mặc để ý thấy thái độ yên lặng đến kỳ lạ của cô nàng trong suốt
bữa ăn, bình thường nó hay chọc mình lắm cơ mà, thế là cô liền lẽo đẽo theo Cố
Thành Tây đi vào bếp.
Tiếng va chạm từ những chiếc bát kêu lên leng keng một
hồi, cuối cùng Cố Thành Tây không thể nhịn được nữa, đành thở dài cảm khái:
“Haiz…”
Triệu Tử Mặc: “Sao vậy Tây Tây?”
Cố Thành Tây u oán liếc cô một cái, bắt đầu quở trách:
“Haiz, A Mặc ngày hôm nay đã khác xa A Mặc của ngày xưa rồi, bây giờ mi đã là
người của ông anh kia, ta không còn cơ hội trêu chọc giễu cợt mi nữa rồi, thiếu
mất mấy cái thú vui đó, cuộc sống của ta rồi đây sẽ tẻ nhạt lắm cho mà xem!”
Triệu Tử Mặc yên lặng kéo dài hắc tuyến: cô đường
đường là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, vậy mà không ngờ, lại bị biến thành
đứa dở hơi đi cung cấp niềm vui thú cho quần chúng nhân dân!
Triệu Tử Mặc: “Mi muốn bắt nạt muốn trêu chọc ta thì
cứ làm đi, đằng nào ta cũng có ngăn được mi đâu.”
Ánh mắt Cố Thành Tây giờ đây lại càng thêm u oán: “Cho
dù mi có không cản, ta cũng không dám.”
Triệu Tử Mặc: “???”
Cố Thành Tây: “Mi không thấy anh trai ta thương yêu
chiều chuộng mi đến mức nào sao?”
Triệu Tử Mặc: “??????”
Cố Thành Tây: “Lúc mi vừa bước vào, ta mở miệng chọc
mi một câu, anh ấy liền uy hiếp ta!”
Triệu Tử Mặc: “?????????”
Cô đâu có thấy gì đâu! Tuyệt đối không thấy cực phẩm
có bất cứ hành động uy hiếp nào mà!
Triệu Tử Mặc: “Ta chỉ để ý thấy anh ấy bình tĩnh liếc
nhìn mi một cái…”
Cố Thành Tây dậm chân: “Thì đó đó, cái ánh mắt bình
tĩnh không chút gợn sóng khiến cho người ta không thể nhìn ra bất cứ tâm trạng
gì kia, chẳng lẽ mi không biết rằng ánh mắt đó làm người ta cảm thấy rất áp bức
rất ngộp thở sao?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Hình như là thế.
Bất giác cô lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ: thì ra suốt cả
bữa cơm, Tây Tây không hề mở miệng nói câu nào, đều là do con nhỏ này vừa bị
cực phẩm “bĩnh tĩnh nhìn” cả á!
Há há há, cực phẩm thật cường đại!
Triệu Tử Mặc bắt đầu tiểu nhân đắc chí: “Rất tốt rất
tốt, xem xem sau này mi có dám lấy việc bắt nạt ta ra làm thú vui nữa không,
cảm giác có chỗ dựa thật là sung sướng quá á há há!”
Cố Thành Tây: “…”
Cố Thành Tây chẳng hung hăng ngang ngược như ai kia,
cơ bản cũng là vì thấy người ta cười sảng khoái quá, cho nên cũng dần nở nụ
cười.
Tốt rồi, xem ra người anh xưa nay lạnh lùng điềm tĩnh
của cô giờ đã được con nhỏ tuy xinh đẹp nhưng cũng rất ồn ào này tiếp thêm sức
mạnh, mắt nhìn người của anh ấy quả nhiên cực kỳ sắc bén mà.
Nói đến đây, Cố Thành Tây lại bắt đầu nổi hứng bát
quái: “A Mặc, mi với anh trai ta, là ai tỏ tình trước thế?”
Chạm trúng tim đen rồi!
Triệu Tử Mặc dù hết sức chột dạ, nhưng bề ngoài vẫn
làm ra vẻ ta đây trấn tĩnh lắm: “Là anh ấy thừa nhận ta làm bạn gái của anh ấy
trước.”
Cố Thành Tây tỏ vẻ kinh ngạc: “Này, vậy ra không phải
mi tỏ tình trước sao?”
Triệu Tử Mặc nghe thấy thế thì lập tức nhảy dựng lên:
làm sao con nhỏ này biết được thế!
Cố Thành Tây trưng ra một vẻ mặt bi thương: “Haiz,
thua thảm hại rồi, đành phải cống nạp cho hai đứa kia hai bữa ăn sáng thôi, ta
đau lòng chết mất.”
Triệu Tử Mặc im lặng, sau đó lại ngước nhìn lên với vẻ
mù mịt không hiểu gì.
“Thua”?
Cố Thành Tây không đợi bị hỏi, lập tức chủ động giải
thích: “A Mặc, ta cùng hai đứa kia đánh cuộc với nhau, ta cược mi sẽ tỏ tình trước,
ai ngờ kết cục lại thành ra thế này cơ chứ!”
Triệu Tử Mặc hắc tuyến vạn trượng.
“Sao mi lại cho rằng ta sẽ tỏ tình trước?”
Cố Thành Tây làm ra vẻ đó là điều dĩ nhiên không cần
bàn cãi: “Em gái ơi, cái tính không kiên nhẫn của em gái nó lớn thế nào, chẳng
phải chị đây đã biết quá rõ rồi sao?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Thì ra tính cách quyết định vận mệnh, thế cho nên cô
mới cực kỳ hối hận về chuyện chủ động tỏ tình trước, mãi đến bây giờ vẫn bực
bội bản thân muốn chết ấy!
Có điều…
Triệu Tử Mặc đảo mắt ngó quanh quất một hồi, sau đó
mới yên tâm nói nhỏ: “Mặc kệ ai tỏ tình trước, mi chỉ cần biết rằng người rung
động trước là anh ấy là được.”
Cố Thành Tây nghe thấy vậy thì nổi hứng trêu chọc: “A
Mặc, mi có dám chắc không, sao dám khẳng định người rung động trước là anh trai
ta mà không phải mi?”
Triệu Tử Mặc chớp chớp mắt.
Không lẽ, bây giờ phải đi hỏi anh ấy xem ai rung động
trước sao? Mặc kệ, cho dù người đó có là cô, cũng nhất quyết phải đổi trắng
thay đen, ai bảo cô chủ động tỏ tình chứ, phải làm vậy mới công bằng.
Sau đó Triệu Tử Mặc đành tự biến mình thành kẻ lâm
trận bỏ chạy, chuồn êm ra khỏi phòng bếp. Mới vừa chạy đến đoạn hành lang dẫn
vào phòng khách, cô đột nhiên dừng chân lại.
Cố Thành Ca đang nói chuyện với bà ngoại anh ấy.
Giọng nói của Phó nãi nãi lúc này không hiểu sao rất
nghiêm trọng: “Thành Thành, bà vẫn không biết con đã chịu từ bỏ chưa, có điều,
nếu như án oan của Phó Khinh Chước được thụ lý một lần nữa, chắc chắn rằng cảnh
quan Tô sẽ đảm nhận vụ án này, con cũng không cần đích thân đi điều tra như vậy
đâu, ân của Khinh Chước đối với con, con cũng báo đáp hết cả rồi.”
Cố Thành Ca vẫn một mực điềm nhiên: “Bà ngoại yên tâm,
con sẽ không dấn thân vào nguy hiểm thêm lần nữa đâu.”
Triệu Tử Mặc lặng lẽ quay đi.
Án oan của Phó Khinh Chước?
Dấn thân vào mạo hiểm?
Thì ra, lần trước cực phẩm đến Thiên thượng nhân gian
ngu nhạc thành là để điều tra, chẳng trách tại sao anh lại biết trước rằng sẽ
có cảnh sát ập đến để dẫn cô đi trước.
Thì ra, anh muốn minh oan cho mẹ mình.
Nhưng mà, giọng điệu của Phó nãi nãi có vẻ như…
“Ân của Khinh Chước đối với con, con cũng báo đáp
hết cả rồi.”
Giọng điệu này, có phải quá khách khí không?
Chẳng lẽ làm con, mà không được làm chút gì đó cho mẹ
mình sao…?