Triệu Tử Mặc mặc dù cảm thấy cô chủ động tỏ tình với
cực phẩm đúng là chuyện hối hận nhất trong đời, nhưng thế nào đi nữa thì cực
phẩm cuối cùng cũng trở thành bạn trai cô, cho nên ba cái chuyện nuối tiếc đó
có thể tạm gác sang một bên, dù sao cái kết quả này cũng khiến cho cô vô cùng
đắc ý.
Chị Noãn Noãn cả buổi sáng bị cô vứt chỏng chơ trên
đường, vừa nhìn thấy cô liền nở một nụ cười vô cùng xán lạn.
“Chị, chị là phúc tinh của em đấy, hôm nay em rất cảm
ơn chị.”
Chị Noãn Noãn buồn cười nhìn cô: “Chuyện gì mà khiến
cho em vui vẻ như vậy?”
Triệu Tử Mặc trưng ra một điệu bộ cực kỳ dương dương
đắc ý: “Hôm nay em rốt cục cũng đã tỏ tình với người con trai em thầm mến rất
lâu rồi! Thì ra anh ấy cũng có tình cảm với em, em có thể không vui được sao?
Cho nên chị là người có công lớn nhất, em nhịn đau nhịn đớn mà từ chối buổi hẹn
hò hôm nay của bọn em, để tránh cho ba nổi nóng với chị, chị có thấy em nghĩa
khí cao thượng không?”
Triệu Tử Mặc theo bản năng liếm liếm đôi môi còn có
chút sưng đỏ, loại cảm giác kinh động tâm can, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc này
lâu thật lâu vẫn không tiêu tan, sau tai cô bất giác đỏ ửng lên một vùng…
Đột nhiên chột dạ…
Haiz —
Hôm nay cô làm sao còn đủ can đảm để đi hẹn hò cùng
cực phẩm nữa chứ…
Chị Noãn Noãn nhìn một loạt diễn biến tư tưởng hiện rõ
trên khuôn mặt cô, chỉ mỉm cười nói: “Ừ, nghĩa khí.”
Dọc theo đường đi Triệu Tử Mặc cứ hệt như chú chim nhỏ
chạy nhảy không ngừng, cuối cùng tự hào tổng kết một câu: “Chị Noãn Noãn, em
cảm thấy có một số việc nhất định phải thử mới biết được, tỷ như chị thích
người ta, chị yêu người ta, nếu như không chịu thổ lộ thì hắn làm sao mà biết
được đây? Cho dù biết, cũng không thể nhận được cảm giác an toàn khi chính
miệng đối phương thừa nhận rằng có tình cảm với chị, chị nói xem có đúng hay
không?”
Được rồi, mặc dù là cô chủ động tỏ tình trước, nhưng
tuyệt đối là cực phẩm rung động trước, cho nên hai người hẳn cũng coi như là
thăng bằng đi, còn về phần bao ngày qua không được hưởng thụ quyền lợi làm bạn
gái của anh, thôi thì sau này thời gian còn dài, cô không tin không thể bù đắp
được.
Nhưng mà…
Rùa rụt đầu thì vẫn chỉ là rùa rụt đầu.
Buổi tối, Triệu Tử Mặc được đặc ân bãi bỏ lệnh cấm,
bèn chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại đang lập loè xanh xanh trắng trắng,
mãi một hồi lâu vẫn không dám nhận điện.
Trên màn hình lúc này, đang hiện rõ hai chữ ‘Cực
phẩm’…
Nếu như nhận, liệu anh sẽ nói gì đây? Cô phải nói gì
thì mới không mặt đỏ tim đập như lúc sáng?
Đương lúc cô ngượng ngùng cuống quýt nhìn chiếc điện
thoại với vẻ mặt đầy phân vân không biết nên làm thế nào, Bắc Dã Thanh Vũ yên
lặng không một tiếng động đẩy cửa bước vào, thình lình lên tiếng: “Mặc Mặc, con
ngồi ngốc ở đó làm cái gì vậy, sao không nghe điện thoại?”
Triệu Tử Mặc nhanh chóng cầm chiếc điện thoại lên, bối
rối không biết rốt cục có nên nghe hay không, xoay người lại bày tỏ mất mãn với
má mì đại nhân: “Mẹ, tại sao mỗi lần vào đều không gõ cửa, mẹ nhớ đó, sau này
nếu người ta bảo con không có lễ phép, con nhất định sẽ trút hết lên đầu mẹ cho
coi.”
Bắc Dã Thanh Vũ vẫn một điệu bộ dương dương không thèm
để ý: “Mẹ vào để báo cho con một tiếng, lần sau làm việc gì sai thì cố mà giấu
đi đừng để ba con biết, cẩn thận ba con bắt viết bản kiểm điểm dài một vạn chữ
đó.”
Triệu Tử Mặc tức thời ngậm miệng.
Được rồi, cô thừa nhận, ít nhận cô vẫn có một chỗ dựa
cực kỳ vững chắc là má mì đại nhân.
Bắc Dã Thanh Vũ đi thẳng đến bên giường, nhấc chăn
lên, không do dự mà chui vào: “Bảo bối, ngủ ngon.”
Triệu Tử Mặc trợn trừng mắt: “Mẹ, mẹ lại chiếm giường
của con nữa hả?”
Bắc Dã Thanh Vũ dúi đầu vào chăn, không thèm ló mặt ra
nữa, Triệu Tử Mặc ngước nhìn trần nhà, trong lòng mãnh liệt oán thán: mẹ lại
bắt đầu giận dỗi với ông già nữa sao…
Ngơ ngẩn một hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhìn xuống màn
hình điện thoại, sau đó…
Trợn tròn mắt.
Vừa nãy cô nhấn vào phím “từ chối” để tắt cuộc gọi,
nhưng mà…
Nhưng mà, bàn phím của chiếc điện thoại này lại ngược
hoàn toàn với cái cô thường sử dụng, cho nên…
Triệu Tử Mặc quay đầu lại nhìn má mì đại nhân đang yên
lặng nằm trên giường một cái, mồ hôi thánh thót vội vàng cầm lấy điện thoại phi
như điên chạy ra bên ngoài hành lang, không chút sức lức đem chiếc điện thoại
lên kề sát bên tai, đầu bên kia vẫn rất an tĩnh, phảng phất mang theo một loại
không khí khiến cho người ta phải cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Người này đúng là nhẫn nại quá, thời gian dài như vậy,
không ai trả lời cũng không biết đường mà cúp điện thoại sao!
Triệu Tử Mặc hít vào vài cái, sau đó mới khẽ lên
tiếng: “Cực phẩm….”
Tim cô thình thịch đập loạn, giọng nói không có chút
sức lực nào.
Cố Thành Ca rất bình tĩnh hỏi: “Em đang làm gì?”
Triệu Tử Mặc cố gắng duy trì cách nói chuyện bình
thường: “Cùng mẹ đấu khẩu một chút, ngoài ra thì chẳng làm gì cả.”
Cố Thành Ca vẫn tiếp tục thong dong như cũ: “Tại sao
lúc nãy không nghe điện thoại?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Người nào đó mãnh liệt chột dạ, bắt đầu lên cơn nói
lắp: “Lúc lúc lúc trước em bận xem TV mà điện thoại di động lại để ở ở ở phòng
ngủ…”
Đầu bên kia, Cố Thành Ca dừng công việc đang làm dở
lại, sửa lại tai nghe, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái một chút, rốt cục quyết
định… tạm tha cho cô lần này.
Nếu không, nguy cơ điện thoại bị ngắt đứt ngay lập tức
sẽ rất cao.
Cho nên hai người chỉ thuần tuý nói mấy chuyện phiếm
đơn giản, không khí rất hoà hợp vui vẻ. Triệu Tử Mặc ban đầu tâm tư còn đang
ngượng ngùng không được tự nhiên, cuối cùng cũng gác hoàn toàn mấy chuyện đó
sang một bên.
Cho đến khi…
Hai người trò chuyện rất lâu, Cố Thành Ca bất chợt
hỏi: “A Mặc, ngày mai em có rảnh không?”
Ngày mai anh muốn gặp em…
Triệu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chói mắt nơi hành
lang, vầng sáng này khiến cô liên tưởng đến những tia sáng lấp lánh lấp lánh
trong mắt anh khi anh mỉm cười dịu dàng, cũng đồng thời làm cô nhớ đến nụ hôn
vừa ngọt ngào vừa kinh tâm động phách kia…
Triệu Tử Mặc lần nữa đỏ mặt.
“Ngày mai em phải đến đài truyền hình trung tâm biên
tập lại mấy tiết mục em muốn đi ngủ tạm biệt!”
Triệu Tử Mặc bắn ra một tràng nổ như pháo rang, nói
xong lập tức nhanh như chớp ấn nút cắt đứt cuộc gọi.
Haiz, không có biện pháp, chỉ cần nghĩ đến nụ hôn đó
cũng đủ khiến cho máu trong người cô sôi trào, mặt đỏ tim đập không cách nào
kiềm chế nổi, một phần là vì nếu gặp anh cô sẽ ngượng ngùng chết mất, về phần
khác..
Cô sợ vừa nhìn thấy anh, cô sẽ không kiềm chế nổi bản
thân mà vội vàng nhào tới!
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể! Cô là người tỏ tình
trước rồi, bây giờ phải làm ra vẻ một chút, không thể để vẻ mặt như hổ sói đang
đói bụng của cô hiện ra trước mặt anh được, như vậy thì mất mặt quá đi!
Ngày hôm sau Triệu Tử Mặc quả thật có đến đài truyền
hình trung tâm, dù sao hoàn thành sớm một ngày là cô có thể sớm một ngày trở
thành thành viên chính thức của đài truyền hình, nhưng mà, toàn bộ nhiệm vụ lần
này của cô lại lại là biên tập tư liệu về cực phẩm…
Kết quả tất yếu, Triệu Tử Mặc lâm vào trạng thái thất
thần một cách cực kỳ nghiêm trọng.
Khuôn mặt anh tại sao lại đẹp đẽ đến thế, những đường
nét kia sao mà tinh xảo đến thế, nụ cười như gió thoảng lại càng khiến cho
người ta phải mẩn mê si ngốc, bờ môi của anh tại sao lại… vừa nhìn thấy đã
khiến cho tâm tư cô phải xao động không thôi.
Anh lạnh lùng như mặt nước, thanh nhã như bầu trời,
sâu thẳm như đáy vực.
Anh đẹp trai tuấn tú, anh bình tĩnh thong dong, anh
tao nhã khác người, nhất cử nhất động của anh cũng đều lỗi lạc đến vậy…
Mà một đám mây xa vời như thế, lại trở thành bạn trai
của một kẻ khờ khờ ngốc ngốc là cô, mà quan trọng hơn là, lúc đó anh dường như
không có đủ tự tin, không nắm chắc được trong lòng cô có cùng những suy nghĩ
như anh hay không…
Anh nói: Anh muốn chờ, chờ cho đến khi em cũng có
những cảm giác rạo rực như trong trái tim anh.
Triệu Tử Mặc suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy chiếc
điện thoại di động, ngồi xuống ghế ấn một dãy số đã khắc sâu trong thâm tâm,
đợi đến khi bên kia có người bắt máy lập tức lên tiếng hỏi: “Này, cực phẩm, làm
sao anh dám chắc chắn rằng cuối cùng em sẽ thích anh?”
Lúc đó Cố Thành Ca đang ngồi trong phòng giám đốc công
ty phần mềm máy tính CC triển khai kế hoạch quảng bá mấy tháng đầu năm, nghe
thấy vậy chỉ khẽ nhướn mày, tâm tình anh lúc bình thường rất ít khi để lộ ra
bên ngoài, vậy mà lúc này đây ý cười trong đáy mắt anh lại không nhịn được mà
tràn ra.
“Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liêu thanh sơn kiến ngã
ứng như thị? (*)”
(*) “我见青山多妩媚,料青山 见我应如是。” Tạm dịch: “Ta
thấy núi xanh quá xinh đẹp, liệu núi xanh có thấy ta như thế?”
Đầu bên kia điện thoại: “…”
Sau đó…
“Tút — Tút —”
Điện thoại bị cắt đứt không hề thương tiếc.
Triệu Tử Mặc leo ra khỏi bàn máy tính, “phập” một
tiếng, cô điên cuồng đóng chiếc điện thoại lại.
Cái đồ siêu siêu siêu tự cuồng này!
Nhưng mà, chỉ cần nhìn vào chiếc máy vi tính đang hiện
lên hình ảnh thanh tao như một, khí chất khác người của anh, cô lại không nhịn
được mà cảm khái: cực phẩm có tư chất tự cuồng, cũng đều là hợp lẽ hợp tình mà!
Cho nên, cô liền gửi tin nhắn đến quấy rối anh.
“Cực phẩm, may mà anh đủ ‘Quyến rũ’.”
Cố Thành Ca ngồi trong phòng họp đang lên tiếng phát
biểu về dự án, nhận được tin nhắn này của cô, anh thuận tay gửi một tin đã được
lưu sẵn từ trong máy, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục thảo luận.
Rất nhanh, trên màn hình điện thoại của Triệu Tử Mặc
xuất hiện một hình ảnh thế này:
Một thằng nhóc đỏ choé từ đầu đến chân, đứng bên cạnh
một con nhóc cũng đỏ choé từ đầu đến chân; hai cái đứa nhóc đỏ choé loé này
chụm đầu vào hôn nhau, bên trên còn nhảy ra vô số hình trái tim phập phồng phập
phồng, trông thật là ái muội vô cùng.
Ở trong hình trái tim to nhất, Triệu Tử Mặc nhìn thấy
có xuất hiện bảy chữ.
‘Vừa nhìn thấy đã muốn hôn em’.
Triệu Tử Mặc ngậm miệng, an phận thủ thường ngậm đắng
nuốt cay quay lại với công việc biên tập còn dở dang.
Liên tiếp mấy ngày, hai người bọn họ vẫn duy trì trạng
thái như vậy.
Ban ngày Triệu Tử Mặc thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc
gửi tin nhắn đến quấy rầy anh, còn buổi tối Cố Thành Ca lại gọi đến cho cô, hai
người cùng trò chuyện, tán dóc đủ thứ trên trời dưới đất, có điều, Triệu Tử Mặc
vẫn như cũ sống chết không chịu ra ngoài gặp anh.
Cho đến ngày hôm đó, là buổi tối trước ngày nhập học.
Cố Thành Ca từ trong điện thoại hỏi: “Ngày mai mấy giờ
em đến trường?”
“Khoảng chín giờ.” Triệu Tử Mặc nói xong, mới cảm thấy
có chút gì đó không đúng, liền lập tức lấp liếm: “À, ngày mai anh cũng đến
trường hả, nhưng mà em sẽ bận lắm đó, anh cũng biết ngày đầu tiên của năm học
mới đều phải quét dọn ký túc xá, lau chùi phòng học, rồi dọn dẹp khu vực vệ
sinh công cộng gì gì đó nữa mà.”
“Ừ, anh biết. Buổi trưa anh đến đón em, chúng ta đi ăn
cơm.”
“A không cần không cần, em đã hẹn với mấy đứa trong ký
túc đi liên hoan rồi.”
Trong lòng cô bây giờ đang rất rối loạn, chỉ vì một nụ
hôn của anh đã đủ khiến cho cô mất hồn liên tiếp mấy ngày rồi, nếu đúng như anh
nói, vừa nhìn thấy đã hôn, vậy thì tinh thần cô lúc nào cũng sẽ ở trên mây mất,
không phải là cô không muốn, nhưng mà khoảng cách xa xa một chút thì vẫn tốt
hơn.
Cố Thành Ca đứng trước cửa sổ phòng ngủ, trầm mặc một
hồi lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “A Mặc, em đang ngượng hả?”
Anh vốn cứ cho rằng, mấy ngày nay anh cố nhịn không
chạy đến gặp cô, cũng chỉ vì sợ cô sẽ ngượng ngùng mà không dám xuất đầu lộ
diện, nhưng mà cũng khá lâu rồi, lại không ngờ…
Triệu Tử Mặc: “…”
Không ngờ bị anh nhìn thấu tâm can, khuôn mặt cô một
lần nữa lại đỏ bừng lên, nóng đến mức có thể luộc được cả trứng gà.
Cố Thành Ca nói tiếp: “Em luyện nhiều sẽ thành quen
mà.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Anh có ý gì đây!
Giọng nói của Cố Thành Ca vẫn bình thản thong dong như
thường: “Cũng giống như thói quen mỗi ngày ăn ba bữa cơm vậy đó.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Thiện tai, tha thứ cho cô, A Mặc nhà chúng ta lập tức
bấm thẳng phím ngắt cuộc gọi không thương tiếc, không ngờ cực phẩm lại là đồ
sói hoang khoác danh kẻ đứng đắn như thế, đến bây giờ mới chịu lộ nguyên hình…
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận, ý của
anh có phải là, mỗi ngày ấy ấy cô, cũng giống như ngày ăn ba bữa không!!!!
Triệu Tử Mặc bụng đầy tức giận, lập tức gửi tin nhắn
đến cho mỗ cực phẩm.
“Giả sử, một ngày nào đó anh đi vào một khu rừng rậm,
bỗng nhiên, trước mặt anh xuất hiện một con sói, sau lưng anh lại hiện ra một
con quỷ, vậy anh sẽ quyết định bắn sói hay bắn quỷ?”
Rất nhanh đã có tin nhắn hồi âm.
Cô mở ra, trong đó duy nhất chỉ có chín chữ, cộng thêm
một dấu chấm tròn ở đằng sau.
“Ở trước mặt người nào đó, anh đều làm. (*)”
(*) “在某人面前,都是。” ~ “Tại mỗ nhân diện
tiền, đô thị.” ~ A.T: không hiểu câu này của anh lắm
Triệu Tử Mặc cười ngất, yên lặng khép điện thoại di
động lại, yên lặng trở vào phòng, yên lặng tắt đèn, rồi yên lặng bò vào chăn…
Trước
đây cô hoàn toàn không biết, thì ra da mặt cực phẩm cũng có thể dày đến vậy.