Triệu Tử Mặc chăm chú nhìn vào tạo hình của mình trong
gương, rốt cục cũng hiểu được đôi chút, cực phẩm vừa rồi bảo “Em sẽ gây chuyện”
là có ý gì.
Bên trong chiếc gương sáng loáng kia là một người con
gái đeo chiếc kính đen to đùng xấu òm, trên đầu đội bộ tóc giả chẳng khác gì
của mấy phụ nữ trung niên, mấy cái đồ này, tuyệt đối là dùng để che dấu mỵ lực
của đại mỹ nữ cô đây mà.
Triệu Tử Mặc hiển nhiên cực kỳ không hài lòng: “Này,
cực phẩm, không cần phải biến dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của em thành
thế này đấy chứ?”
Kể từ sau ngày nghe được tiêu chuẩn bạn gái của cực
phẩm, mỗi lần nhắc đến diện mạo của mình, cô đều cố ý nhấn mạnh thêm bốn chữ
‘nghiêng nước nghiêng thành’ vào.
Cố Thành Ca không đáp, chỉ lẳng lặng đưa mắt chăm chú
nhìn cô, ánh mắt anh bình tĩnh đến độ không thể nào bình tĩnh hơn, tựa hồ như
mặt biển sâu thẳm không chút gợn sóng.
Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, cho đến tận bây giờ
cô vẫn chưa một lần nào đủ can đảm để đối mặt với ánh mắt bình tĩnh đầy áp bức
đó của anh, cô ấm ức níu níu lấy mái tóc giả và gọng kính đen, hết sức không
cam lòng nhỏ giọng lên án: “Người nào đó ấy, chỉ cho phép bản thân mình ăn mặc
phong lưu phóng khoáng một mình thôi, đúng là điển hình cho kiểu người kiêu
căng phách lối (*) mà…”
(*) “kiêu căng phách lối”: nguyên văn là “Chích hứa
châu quan phóng hoả, bất hứa bách tính điểm đăng” : theo nghĩa đen là bọn quan
lại được phép phóng hoả mà không cho dân chúng đốt đèn: chỉ người kiêu căng
hống hách.
Khinh bỉ! Vô cùng khinh bỉ!
Nhưng mà, điều Triệu Tử Mặc tò mò nhất lại là, lúc
trước anh từng chém đinh chặt sắt mà nói rằng cô sẽ gây chuyện, vậy thì nơi anh
muốn đến, chính là…
‘Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành’! (*)
(*) Là vũ trường kiêm casino gì đó bạn không rõ lắm.
Nhìn dòng chữ bảy từ to đùng lấp la lấp lánh này trước
mắt, trong thâm tâm Triệu Tử Mặc hiển nhiên không thể kìm chế được cảm xúc bất
bình cùng tức tối: “Cực phẩm ơi là cực phẩm, anh bảo thời gian này anh tương
đối bận rộn, hoá ra là tới cái chỗ thanh sắc khuyển mã này để tầm hoan tác nhạc
(*) đây!?”
(*) “Thanh sắc khuyển mã”: lối sống hoang dâm vô độ;
“Tầm hoan tác nhạc” : vui chơi tìm lạc thú.
Cố Thành Ca nhíu mày, khẽ chạm vào gáy cô: “Chú ý cách
dùng từ của em đi.”
Cái gì mà ‘tầm hoan tác nhạc’ chứ? Rõ ràng là anh có
việc đàng hoàng đứng đắn muốn làm mà!
Triệu Tử Mặc ngậm miệng, khoé môi khẽ nhếch tự giễu
bản thân, cô việc gì phải đứng đây mà tỏ vẻ bất bình chứ, người ta có tầm hoan
tác nhạc hay không cũng chả liên quan tới cô, thậm chí mấy ngày qua ngay cả một
cú điện thoại cũng không có, điều đó hết sức, hết sức bình thường mà! Hơn nữa,
nhiệm vụ chụp hình và ghi chép tài liệu của cô về anh cũng đã hoàn thành xong
từ đêm Giáng sinh hôm đó rồi, anh và cô không hề có bất cứ liên lạc gì nữa,
cũng chỉ là điều đương nhiên thôi mà!
Vốn dĩ cô muốn lợi dụng lời nhờ vả của Trầm Tích Vi để
chạy đến đây tìm anh, nhưng hoá ra cũng chỉ là tự mình đa tình…
Triệu Tử Mặc buồn bực bước vào thang máy.
Thang máy chạy lên thẳng đến tầng năm, đại sảnh của
tầng này là một nơi khiêu vũ rất lớn, các phòng xung quanh còn có thể dùng làm
KTV.
Triệu Tử Mặc xưa nay thích náo nhiệt ghét yên tĩnh,
cho nên vừa nhìn thấy sàn nhảy chật cứng người với đủ bản nhạc sôi động đầy hào
hứng, tâm tình chán nản buồn bã cũng lập tức biến mất theo.
Nhưng mà, đến lúc cô tiến vào với những thứ lỉnh kỉnh
đáng ghét trên đầu, mới đột nhiên phát hiện ra Cố Thành Ca không đi bên cạnh
cô, nhìn ngó quanh quất tìm kiếm một hồi, lại thấy lối vào của vũ trường bỗng
nhiên nổi lên một trận xôn xao.
Cố Thành Ca bình tĩnh thoải mái bước vào, tầm mắt quét
một đường thẳng tắp qua chỗ cô đang đứng, ánh mắt anh lúc này vừa lạnh lùng lại
vừa xa cách, cũng không hề lên tiếng nói một câu nào, tronng vũ trường này có
lẽ một số người quen biết anh, cho nên anh hoặc là mỉm cười, hoặc là gật đầu
chào hỏi một cái.
Mà trong đám người tiến đến chào hỏi anh, phần lớn là
những cô gái trẻ tuổi thướt tha phong tình, đám con gái này cũng thật can đảm
à, liên tục xán đến mời mọc đủ trò.
Triệu Tử Mặc chứng kiến cảnh này, nhất thời sững sờ
không nói ra câu: mây trôi trên cả mây trôi trong truyền thuyết, chẳng lẽ cứ
thế này mà biến thành kẻ hạ lưu suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Cô rất không rõ trong lòng mình bây giờ là cảm giác
gì, thì ra đối với cực phẩm, cô lại hoàn toàn không hiểu rõ, vầng mây trôi trên
mây trôi trong truyền thuyết này, lúc này sao mà xa vời quá…
Có điều, Cố Thành Ca từ lúc bước vào đây cho đến tận
bây giờ, vẫn chưa nhận lời nhảy cùng cô gái nào, chỉ duy nhất một cử chỉ dù
lịch sự nhưng vẫn điềm nhiên, như gần như xa , ánh mắt bình thản lạnh lùng
không biết đang tìm kiếm điều gì.
Triệu Tử Mặc đứng dưới ánh đèn, vì có tóc giả và kính
đen ‘bảo vệ che chắn’, cho nên người bên cạnh cũng không chú ý đến cô là bao,
tuy nhiên, không có nghĩa là hoàn toàn không có ai chú ý.
“Mỹ nữ ơi, có thể cùng tôi nhảy một bản được không?”
Một giọng nói đột nhiên từ sát bên tai truyền tới,
khiến cho Triệu Tử Mặc sợ hết hồn dựng cả tóc gáy lập tức quay đầu nhìn sang,
lại thấy một dáng người cao to tuấn tú đang đứng đó, vẻ mặt trêu đùa, hoá ra là
đại luật sư Hà Tất Tranh.
“Hà…”
Hà Tất Tranh rất không đứng đắn cười một tiếng, ánh
mắt lặng lẽ hướng tới phía cô nháy nháy mấy cái: “Mỹ nữ không muốn nhảy sao?
Vậy thì đến đằng kia uống rượu hàn huyên một chút đi?”
Triệu Tử Mặc mặc dù một bụng đầy rẫy nghi ngờ, không
biết hắn ta rốt cuộc tính dở trò gì đây, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra cực kỳ
phối hợp: “Uống, uống một chén, tất nhiên là được!”
Hà Tất Tranh dẫn cô đến một góc khuất trong vũ trường,
gọi mấy chai đồ uống, còn chưa kịp để cô mở miệng nói câu nào, hắn ta đã trưng
ra một vẻ mặt vô cùng cảm khái: “Lão Cố này thật là, nếu muốn dẫn em đến đây,
cũng cần gì phải…”
Hắn ta ngừng câu nói lại giữa chừng, đưa mắt liếc nhìn
bộ tóc giả và gọng kính đen trên mặt cô, sau đó liên tục lắc đầu mấy cái.
“Lão Hà, Dương Di Phỉ bên phía anh tại sao lại còn
chưa tới?” Cố Thành Ca thong dong bước tới gần, giọng nói lạnh lùng đến độ
không thể lạnh lùng hơn: “Mà cũng đúng, cô ta tới đây nhất định sẽ nổi bật giữa
đám người, lão Hà à, gạt qua mấy cái suy nghĩ đó của anh đi, tôi không có lòng
hư vinh kiểu này đâu.”
Hà Tất Tranh ngậm miệng, mặt mày nhăn nhó, bộ dạng như
vừa ăn phải bả.
Triệu Tử Mặc không nhịn được mở miệng hỏi: “Ai là
Dương Di Phỉ?”
Hà Tất Tranh cuối cùng cũng tìm được cái dây mà leo
lên: “Bí mật quốc gia không thể tiết lộ.”
Cố Thành Ca hiển nhiên không có ý định lại chọt vào
chỗ đau của người anh em này thêm một lần nữa, anh chỉ nghiêng đầu nhìn sang
cô: “Có muốn ra nhảy một chút không?”
“Muốn, dĩ nhiên muốn!”
Nhìn đám người náo nhiệt, Triệu Tử Mặc hiển nhiên cũng
cảm thấy hưng phấn bừng bừng, có điều vì nhảy với anh cho nên không thể tránh
khỏi những cử chỉ động tác tiếp xúc thân mật, khiến cho trong thâm tâm cô bất
chợt cảm thấy khẩn trương, hơn nữa còn liên tục bước sai.
Thậm chí, còn dẫm lên chân cực phẩm đến mấy lần.
Cực phẩm rất không hiền hậu ném cho một câu: “Em khẩn
trương sao?”
Khẩn trương, dĩ nhiên phải khẩn trương rồi!
Không ngờ lại còn bị cực phẩm nhìn ra!
Thâm tâm Triệu Tử Mặc giờ phút này đã rối rắm lắm rồi,
nhưng bề ngoài vẫn cố làm ra vẻ ta đây trấn tĩnh: “Khẩn trương cái gì chứ,
chẳng qua là đối với ba trò nhảy nhót này không có thiên phú mà thôi.”
Cố Thành Ca bình tĩnh đáp: “Ừ, em không khẩn trương là
được rồi, tập nhiều sẽ quen mà.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cực phẩm ơi cực phẩm, xin anh đừng có nói mấy câu dễ
gây hiểu lầm như thế nữa có được không? Em quả thực rất ngốc rất ngốc, không
thể hiểu hết được đâu mà!
Triệu Tử Mặc xoay một vòng theo tiết tấu bản nhạc, bất
ngờ ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi một dáng người nhìn khá quen mắt, mặc dù người
đàn bà kia đã cải trang kỹ càng, nhưng cô nhìn một cái vẫn có thể nhận ra.
“Mẹ của Chu Đại?”
Ngày xét xử phân chia tài sản hôm đó, bởi vì sự xuất
hiện đặc biệt ấn tượng của Chu Đại và Tùng Dung, cho nên Triệu Tử Mặc cũng có
chú ý đôi chút đến mẹ của hai người.
Cố Thành Ca khéo léo xoay người cô lại: “A Mặc, không
nên hết nhìn đông lại nhìn tây như vậy.”
Triệu Tử Mặc dĩ nhiên cảm thấy được, thần sắc của anh
lúc này có điều gì đó hoàn toàn không bình thường.
“Giang Chức Mộng, tiền án hút thuốc phiện, mười năm.
Bà ta luôn sử dụng cách nguỵ trang để chuyển ma tuý, thoáng nhìn qua không khác
gì cà phê trắng.” Cố Thành Ca nhẹ nhàng nghiêng người sang nói nhỏ vào tai cô:
“A Mặc, anh không phải tới đây để tầm hoan tác nhạc.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Chẳng lẽ anh tới đây, là để theo dõi người ta sao?
Thiện tai, từ lúc nào mà luật sư cũng chiếm luôn cả nghề của cảnh sát thế này??
Bản nhạc còn chưa kịp kết thúc, thì bất chợt một tiếng
huýt sáo bén nhọn từ phía ngoài cửa truyền tới thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi
người, một vị mỹ nữ hoa thẹn liễu hờn phong hoa tuyệt đại thân hình bốc lửa
nhanh chóng tiến lên sàn nhảy.
Triệu Tử Mặc hiển nhiên cũng có chú ý tới, không nhịn
được mà cảm thán: ôi trời ơi, là thục nữ chân chính đó! Thân hình so với chữ S
còn kinh điển hơn!
Cố Thành Ca kéo cô trở lại bên cạnh Hà Tất Tranh, lại
thấy mặt Hà Tất Tranh đang đần ra như mặt ngựa, miệng hơi há ra, trông mất hình
tượng vô cùng.
Triệu Tử Mặc vô cùng kinh ngạc: ui cha, cái anh Hà
luật sư này, rốt cục là bị gì rồi?
Cố Thành Ca bình tĩnh ném cho một câu: “Anh ta hiện
giờ, tâm tình đang rất đắc ý.”
Hà Tất Tranh càng tỏ ra bi phẫn.
Triệu Tử Mặc lập tức há hốc mồm: Hà đại luật sư tâm
tình đắc ý mà cũng có thể biểu hiện bằng vẻ mặt này sao? Có phải là hơi thái
quá rồi không… Phong cách! Quả nhiên là phong cách!
Ngồi xuống chỉ chốc lát, Cố Thành Ca đột nhiên biến
thành bộ dạng kẻ lãng tử chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tiến lên phía sàn
nhảy, thỉnh thoảng một số mỹ nữ thân hình bốc lửa tiến lại gần mời mọc, anh vẫn
một mực kiên quyết từ chối, nhã nhặn mà lịch thiệp.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.
Triệu Tử Mặc nhìn chằm chằm vào cực phẩm đang cùng cái
vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại vừa xuất hiện kia xoay tròn trên sàn nhảy, cô
không nói gì chỉ khẽ nhếch miệng, có điều trong thâm tâm tuyệt đối chưa hết
giận, lại nhếch miệng lên, vẫn chưa hết giận.
Như thế mà còn dám nói không tới đây để tầm hoan tác
nhạc sao???
Cô khẽ liếc mắt sang, nhìn thấy Hà Tất Tranh vẫn đang
duy trì vẻ mặt đần thối như cũ, hiển nhiên không nhịn được tò mò.
“Hà đại luật sư, anh đang ghen đó hả?” Như vừa phát
hiện ra điều gì cực kỳ trọng đại, khuôn mặt cô thoắt cái biến thành vô cùng
kinh hãi: “Anh anh anh chẳng lẽ, anh đối với cực phẩm có ý nghĩ rất không thuần
khiết, cho nên nhìn thấy cực phẩm nhảy với người khác, mới ghen lồng lộn lên
như thế kia sao?”
Sắc mặt Hà Tất Tranh ngày càng đen hơn: “Giới tính của
tôi rất bình thường, có điều cô gái kia là Dương Di Phỉ.”
“Cô ấy là Dương Di Phỉ thì liên quan gì đến anh…” Bất
chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Cố Thành Ca hôm trước, cô liền ngừng lại, tựa
hồ như đã hiểu ra.
“À… hoá ra vị mỹ nữ kia là thân chủ của anh sao…”
Triệu Tử Mặc nhanh chóng đi đến kết luận: “Nhưng mà anh phải ghen cái gì vậy?”
Người khiêu vũ cùng với cô ta chính là huynh đệ của Hà
luật sư anh mà!
Hà Tất Tranh lại càng u oán: “Danh bất chính, ngôn bất
thuận, đời nào đến lượt tôi ghen.”
Ái chà, nói một đằng, làm một nẻo! Vậy chứ cái biểu
hiện kia là gì vậy hả?
Triệu Tử Mặc quay qua ngắm Dương Di Phỉ phong tình
xinh đẹp và cực phẩm tuấn tú bất phàm đang cùng nhau khiêu vũ, trong thâm tâm
không khỏi xẹt qua một tia vô cùng khó chịu: chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là
‘yêu’ trong truyền thuyết đó sao?
Hà Tất Tranh rất nhanh đã khôi phục lại lý trí: “Yên
tâm, bọn họ đang nói chuyện đứng đắn.”
Triệu Tử Mặc lập tức bĩu môi: “Nếu muốn nói chuyện
đứng đắn, vậy tại sao không tìm chỗ đứng đắn mà nói chứ?”
Hà Tất Tranh: “Em ghen cái gì?”
“Tôi không ghen!” Triệu Tử Mặc lâm vào tình thế quẫn
bách, đành mượn tạm câu trước của Hà Tất Tranh: “Danh bất chính, ngôn bất
thuận, đời nào đến lượt tôi ghen! Mà phòng vệ sinh ở chỗ nào vậy?”
Hà Tất Tranh vui vẻ đáp: “Đi thẳng, rẽ phải, sau đó rẽ
trái.”
***
Trong phòng vệ sinh, Triệu Tử Mặc xoay người nhấn nút
xả nước, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện ra chân mình…
Xong đời rồi, bệnh cũ lại tái phát, bị rút gân!
Cô lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy bắp chân mình, cắn
răn chịu đựng một hồi lâu, cuối cùng mới đỡ hơn được một chút, sau khi đứng lên
mới dám xoay xoay thử đôi chân, vẫn còn lưu lại chút tê rần đau đớn.
Ngoài cửa truyền tới tiếng trò chuyện của phụ nữ,
Triệu Tử Mặc nhẹ nhàng hé cửa định đi ra, phát hiện người kia là Giang Chức
Mộng, mẹ của Chu Đại, bà ta đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, đặc
biệt là nội dung của cuộc trò chuyện… khiến cho cô phải lập tức quay vào.
Giang Chức Mộng nói: “Mười lăm phút sau nhớ bao trọn
phòng ‘Bách hợp’, chuẩn bị sẵn sàng phân chia cà phê trắng.”
Cà phê trắng…
Cô nhớ rõ anh đã nói, bà ta luôn nguỵ trang ma tuý
bằng cách này.
Chuẩn bị phân chia à…
Vậy vậy vậy chẳng phải, nơi này là hang ổ tiêu thụ ma
tuý hay sao???
Bất ngờ chiếc điện thoại di động trong túi quần vang
lên, Triệu Tử Mặc giật thót người, nhanh chóng nhận điện.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Thành Ca: “A
Mặc, chúng ta phải về.”
Triệu Tử Mặc: “Được, em lập tức tới ngay.”
Cửa phòng vệ sinh đột ngột bị mở toang, Giang Chức
Mộng phấn so đầy mặt trang sức khắp người lập tức hiện ra trước mắt cô, trong
con ngươi bà ta còn bắn ra những tia nhìn sắc nhọn khôn cùng.
Bà ta từng bước, từng bước tiến vào trong.
Triệu Tử Mặc hiển nhiên cảm thấy được, nguy hiểm đang
kề cận trước mắt.
Không còn cách nào khác, cô đành nở một nụ cười sáng
chói: “Dì à, dì cũng muốn đi vệ sinh sao, vậy được, dì vào…”
Triệu Tử Mặc vừa nói vừa len lén bước sang một bên,
không ngờ rất nhanh đã bị cản lại.
Giang Chức Mộng ngó quanh, sau đó nhìn thẳng vào mắt
cô: “Cô bé nhìn quen quá, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chăng?”
Triệu Tử Mặc trấn định lại, nhe răng cười một tiếng:
“Thì ở bên ngoài sàn nhảy đó, lúc nãy dì khiêu vũ, cháu cũng khiêu vũ, nhất
định là nhìn qua mặt nhau rồi. Cháu phải ra ngoài trước đây, bạn cháu đang đợi
cháu ở ngoài đó…”
Cô lập tức khom lưng, nhân lúc bà ta đang chưa kịp
phản ứng mà lách ra phía cửa, nhưng dưới chân lại đột ngột truyền đến cơn đau,
không ngờ bệnh cũ tiếp tục tại phát nhanh như vậy, Giang Chức Mộng nhân cơ hội
này liền bắt lấy vai cô: “Cô vừa rồi đã nghe được cái gì?”
“Dì à dì nói gì thế!” Triệu Tử Mặc nghiêng người dùng
sức ngoắt một cái, tránh thoát khỏi bàn tay của bà ta, cắn răng cố chịu đựng
bàn chân đang đau đớn, quay ra ngoài nhắm mắt nhắm mũi chạy thẳng một đường.
Đến khi lao ra bên ngoài, cô mới phát hiện tóc giả đã
bị rớt mất từ lúc nào, cô đành tháo chiếc kính đen xuống, để lộ ra dung mạo
phong hoa tuyệt đại nghiêng nước nghiêng thành vốn có của mình.
A Mặc ngốc, đời nào hiểu được hành động này của cô,
mới đích thị là “Gây chuyện” trong lời nói của cực phẩm chứ!
Cô xoay người muốn đi, không ngờ lại chạm mặt trúng ba
tên thanh niên bộ dạng ăn chơi lêu lổng không biết từ đâu chui ra đang xán lại
gần.
Một tên tiến lên phía trước, vẻ mặt háo sắc, giọng nói
trêu ghẹo: “Woa, vị mỹ nữ này quả là thiên tiên hạ phàm, đi đâu mà phải vội như
vậy, có phải là muốn các anh đây yêu thương nhung nhớ hay không!”
Hai kẻ còn lại, cũng đồng loạt lộ ra một bộ dạng □ vô
cùng.
Triệu Tử Mặc sợ hãi lui về phía sau, đang rối tung
không biết nên làm thế nào, thì đột nhiên từ phía xa đi tới một tên thanh niên
khác vừa thấp vừa gầy, ba kẻ lưu manh lập tức lui về, đầu cúi thấp vẻ phục
tùng, không nói thêm một lời nào lập tức răm rắp theo sát tên thanh niên kia.
Triệu Tử Mặc nhíu mày nhìn thằng cha đi xa xa vừa thấp
vừa gầy kia, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhận ra.
Dương Bất Phàm! Tuyệt đối chính là hắn, kẻ đã kéo đám
đàn em đến chặn xe cực phẩm!
Á…
Triệu Tử Mặc đột nhiên mãnh liệt cảm thấy, chuyện xảy
ra tối hôm nay đúng là quá quỷ dị rồi…
Cố Thành Ca chờ một lúc lâu không thấy cô quay lại,
mới tức tốc chạy đi tìm.
“A Mặc, chúng ta mau rời khỏi chỗ này!”
Triệu Tử Mặc càng cảm thấy quỷ dị: “Tại sao?”
Cố Thành Ca: “Đi rồi lát nữa anh sẽ nói cho em.”
Song, hai người còn chưa kịp bước ra khỏi phòng khiêu
vũ, một đám người mặc đồng phục cảnh sát đã nối đuôi nhau đi vào.
Nhìn thấy đám người này, cả vũ trường lập tức nổ ra
những tiếng hét chói tai, cảnh tượng hỗn loạn, tất cả mọi người đều nhất loạt
ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy đầu.
Triệu Tử Mặc và Cố Thành Ca cũng không phải ngoại lệ.
Tình huống đang xảy ra trước mắt, khiến cho tâm trí cô
bùng lên một cơn mù mịt mơ hồ.
Cố Thành Ca thấp giọng, đơn giản giải thích: “Cảnh sát
chống tội phạm ma tuý hành động.”
Nhưng mà, đã đến nước này rồi, chỉ sợ hành động lần
này chỉ còn là vô công nhi phản (*) mà thôi…
(*) “vô công nhi phản”: không công mà về.