Mặc dù Triệu Tử Mặc nhanh mồm nhanh miệng bảo sẽ biến
Cố Thành Ca thành cừu để tuỳ ý sai khiến đùa giỡn, nhưng trên thực tế khi triển
khai kế hoạch tác chiến, cô vẫn tự giác biến mình thành nhân vật “người hầu.”
Bằng vào dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Triệu
Tử Mặc, hành động như thế vẫn thừa sức khiến cho người khác nhìn vào không khỏi
giận sôi, chỉ có điều cô vô cùng thản nhiên, bởi vì dù sao chuyện “lãng phí tài
nguyên quốc gia” này cũng xảy ra như cơm bữa rồi, không có gì đáng phải bàn tới
cả.
Huống chi, cực phẩm là đại nhân vật nổi tiếng khắp
nơi, bẩm sinh cao ngạo lạnh lùng, bề ngoài tuấn tú bất phàm lại vô cùng xuất
sắc, khiến cho bạn bè đồng trang lứa cho dù cố gắng cách mấy vẫn không cách nào
với tới cái vị trí cao xa vời vợi ấy. Ở anh toát lên một loại khí chất khiến
cho người đối diện không khỏi tự giác thuần phục theo.
Cho nên trên sân trường ở học viện Phong Đại, thường
xuyên xuất hiện một cảnh tượng vừa bắt mắt vừa khiến cho người ta phải ghen tỵ
đến hộc máu thế này:
Mỗ mỹ nữ khuynh thành cổ đeo DV bám sát mỗi nhất cử
nhất động của mỗ cực phẩm, mà mỹ nữ cùng cực phẩm sát cánh đứng bên nhau tất
nhiên phải là khung cảnh tuyệt đẹp hiếm có khó tìm rồi, nhưng cái bóp nát cảnh
đẹp kia một cách không thương tiếc lại là, đôi tay mỗ mỹ nữ suốt cả tiếng đồng
hồ cứ phải đưa lên hạ xuống liên tục, trông bộ dạng hệt như một kẻ hầu không
hơn không kém, trong lúc đó mỗ cực phẩm lại vô cùng nhàn hạ, tay đặt trong túi
quần cực kỳ thản nhiên, từng bước đi cũng thoải mái thanh cao như đại thiếu
gia, thỉnh thoảng lại còn chỉ trỏ sai khiến mỗ mỹ nữ đến chỗ này lại chỗ kia,
lùi một bước tiến hai bước cứ loạn xà ngầu cả lên.
Nhưng làm cho người ta phải hộc máu chính là, mỗ mỹ nữ
tựa hồ như rất thích thú.
Giống như hiện tại vậy, có người còn tận mắt chứng
kiến một màn rất chi là hoành tráng thế này.
Trên bãi cỏ héo rũ trong sân vận động học viện Phong
Đại, Triệu Tử Mặc rối rít bám theo đuôi Cố Thành Ca, kể từ khi bắt đầu buổi
chụp ảnh, cô đã bị cực phẩm sai khiến loạn cả lên.
“Em đứng sau cột xà đơn kia chụp đi.” Đợi
đến khi Triệu Tử Mặc đã chỉnh đúng khoảng cách như lời anh nói, anh lại tiếp
tục mở miệng: “Mà thôi, vẫn là đứng trên bậc cầu thang ở khán đài thì tốt hơn.”
Triệu Tử Mặc cười híp mắt, y như cún con bảo gì nghe
nấy, không một câu oán trách, có điều bây giờ trời đã vào đông, không khí lạnh
ùa đến bất ngờ và đột ngột, lúc sáng rời khỏi ký túc xá cô lại quên mang theo
găng tay, cho nên bây giờ hình như những ngón tay đã đông cứng lại cả, đỏ ửng
một màu, tựa hồ tê dại đến mất hết cảm giác.
Triệu Tử Mặc cũng nghĩ qua trong đầu xem không biết có
nên trở về phòng ký túc lấy găng tay không, nhưng mà nếu làm như vậy quả thực
sẽ phí mất bao nhiêu thời gian quý báu của cực phẩm, phải biết rằng, cực phẩm
là người vô cùng bận rộn, cố gắng lắm mới dành được chút thời gian để cô chụp
hình như thế này.
Cho nên, cô chỉ còn duy nhất mỗi cách là ở lại, thỉnh
thoảng chà xát hai bàn tay vào nhau, sau đó đặt lên sát miệng thổi phù một cái,
cũng có thể nói là tạm thời áp chế được cái lạnh trong chốc lát.
Triệu Tử Mặc kẹp lấy chiếc DV, đưa hai tay lên hà hơi
vài cái, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Thành Ca ngồi xuống đất một cách vô cùng thản
nhiên.
“A Mặc, em có lạnh không?” Anh hỏi.
Triệu Tử Mặc lập tức cầm lấy chiếc DV, cười híp mắt
lắc đầu: “Không lạnh không lạnh, em mặc áo khoác lông mà.”
Cố Thành Ca nhìn cô, từ tốn xoa xoa đôi tay: “Nhưng mà
tay anh sắp đông cứng lại rồi…”
“Anh lạnh à…” Triệu Tử Mặc nhổm người dậy, lúc này mới
thật sự chú ý đến cực phẩm, trời lạnh thế này mà anh chỉ mặc một chiếc áo khoác
mỏng, cho nên cô lập tức để chiếc DV xuống, cười một cái vô cùng tươi sáng rạng
ngời: “Như vậy đi, trong phòng ký túc xá của em có găng tay, em lập tức đi lấy
cho anh”…Thuận tiện còn có thể lấy một đôi cho cô luôn nữa…
Cố Thành Ca lập tức gật đầu: “Được, anh chờ em trở
lại.”
Cảnh tượng này được ba vị nam sinh chính mắt nhìn
thấy, mặc dù Cố Thành Ca được người đời xưng tụng là truyền thuyết thần kỳ của
học viện Phong Đại, nói đâu xa, trong thâm tâm ba vị nam sinh này cũng rất chi
là sùng bái, nhưng mà nhưng mà, dù có như thế nào đi nữa, Cố Thành Ca đường
đường vẫn là một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có lạnh cách mấy cũng
phải cố nghiến răng mà chịu đựng chứ, đằng này lại mặt dày sai khiến một nữ
sinh chân yếu tay mềm chạy đi kiếm găng tay cho mình, thật sự là làm cho người
ta cảm thấy quá mức vô sỉ mà…
Thật đáng tiếc, ba vị nam sinh lại không thể tận mắt
chứng kiến tình cảnh vô sỉ của cực phẩm chuyển biến thành thâm hiểm đến thế
nào.
Sau khi Triệu Tử Mặc cầm theo đôi găng tay chạy tới,
cực phẩm cũng chỉ mang vào một lúc, sau đó liền tháo ra trả lại cho cô: “Đến
lượt em.”
Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy thì vội vàng giơ hai bàn
tay mình lên, bày ra hai chiếc găng tay có hình con thỏ xinh xinh: “Không
cần đâu, em cũng có mà, tay em bây giờ ấm lắm, anh cứ giữ lấy đi.”
Hai người tiếp tục đi thẳng vào công việc chính, cực
phẩm lại nghiễm nhiên trở thành đạo diễn như ai, liên tục chỉ huy Triệu Tử Mặc
không ngừng nghỉ: “Nếu em nằm trên bãi cỏ kia để chụp có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn
đó.”
Cô nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng y theo lời cực phẩm mà
nằm rạp xuống bãi cỏ, cúi đầu cẩn thận điều chỉnh góc độ camera, bộ dạng cực kỳ
giống…
Một con cừu cúi đầu…
Đang ăn cỏ…
Cố Thành Ca bỗng nhiên mở miệng: “Đáng tiếc bây giờ là
mùa đông, cây cỏ cũng khô héo cả rồi…”
Triệu Tử Mặc rất chi là nhiệt tình tiếp lời: “Đúng vậy
đúng vậy, nếu như là mùa xuân thì tốt rồi, cây cối tốt tươi, muôn màu muôn sắc,
hình chụp cũng sẽ đẹp hơn.”
Có điều, nằm rạp trên mặt đất quả nhiên có hiệu quả rõ
rệt, chỉ cần điều chỉnh góc quay hơi nghiêng sang một chút là có thể chụp được
toàn bộ phong thái của cực phẩm.
Bên trong máy quay, hình ảnh cực phẩm hiện ra với đôi
môi khẽ cong lên thành một hình cung tinh tế, đôi mắt xinh đẹp đen thăm thẳm
cùng nụ cười thích thú của anh, bất chợt khiến cho cô không khỏi ngẩn ngơ.
Triệu Tử Mặc chớp được cảnh quay cực kỳ hiệu quả này
thì vô cùng sung sướng: “Cực phẩm anh thật lợi hại, không ngờ đến ngay cả cách
nằm rạp xuống đất để tăng hiệu ứng hình ảnh này mà anh cũng có thể nghĩ ra
được!”
Vẻ mặt cực phẩm vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt từ từ
di chuyển đến một vị trí cách đó không xa: “Nếu em có thể đứng quay ngược lại ở
đó, hiệu quả còn khó tưởng tượng hơn nữa…”
Hai mắt Triệu Tử Mặc lập tức sáng bừng lên như đèn
pha: “Thật không?”
Cố Thành Ca trịnh trọng gật đầu: “Thật.”
Cho nên là, A Mặc nhà ta không nói thêm câu nào nữa,
ton tót ôm DV chạy đến chỗ cực phẩm nói tới.
Nhưng mà, đương lúc cô đang loay hoay làm y theo lời
cực phẩm, thì bất giác ngẩng đầu lên một cái, liền thấy cực phẩm đang nhàn nhã
đứng đó, nở một nụ cười chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen thẳm loé ra những tia
sáng mê người.
Triệu Tử Mặc nhất thời ngớ ra.
Vốn dĩ bình thường cực phẩm đã cực kỳ tuấn tú xuất
thần rồi, bây giờ nụ cười này lại tuyệt đối xuất phát từ nội tâm anh, càng làm
nổi bật lên vẻ phong tư trác tuyệt của anh, khiến cho người ta chỉ cần nhìn qua
thôi cũng đủ thất thần mà sảng khoái lạ thường, một nữ sinh nghiêng nước
nghiêng thành như Triệu Tử Mặc, cũng vì thế mà không tránh khỏi u mê.
Nhưng mà, nụ cười này của cực phẩm, cũng thật cổ quái
quá…Đôi môi hơi nhếch lên kia, nhuốm một vẻ gì đó ngỗ nghịch của trẻ con, y hệt
như thể đang dựng nên một trò đùa quái ác nào đó.
Triệu Tử Mặc nghĩ nghĩ một hồi, sau đó bình tĩnh tiến
lại gần cực phẩm, nụ cười quái dị ấy như cũ vẫn đang ngự lãm trên môi anh.
“Cực phẩm, anh có âm mưu!” Cô trịnh trọng dùng một câu
trần thuật rất chi là đơn giản, nhanh chóng kết luận phỏng đoán của mình.
“Ừ.” Cố Thành Ca vô cùng phóng khoáng, thẳng thắn thừa
nhận: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn chứng mình quan điểm của mình một
chút thôi.”
Tuy giờ phút này Triệu Tử Mặc đã cảnh giác đầy mình
nhưng vẫn không thể ngăn nổi tò mò: “Quan điểm gì?”
“Chú cừu trong tưởng tượng của em…hẳn không phải là
anh…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Ngay lập tức, những hình ảnh đầy mờ ám lại một lần nữa
lượn lờ trước mắt cô.
“Cừu, ăn cỏ đi!”
“Cừu, quay ngược lại!”
….
Nghĩ đến cừu, lại liên tưởng đến một màn vừa rồi…
Đương lúc cô nằm rạp trên bãi cỏ điều chỉnh góc độ
quay của camera, cực phẩm bỗng nhiên từ tốn mở miệng nói: “Đáng tiếc bây giờ là
mùa đông, cây cỏ cũng khô héo hết cả…”
Mà sau đó, cực phẩm lại còn giật giây, bảo cô đứng
quay ngược lại thì hiệu quả hình ảnh sẽ tốt hơn nhiều…
Triệu Tử Mặc 囧, hắc tuyến rơi xuống vực
sâu vạn trượng: chẳng lẽ ý của cực phẩm chính là, anh muốn chứng minh “con cừu
bị tuỳ ý sai khiến đùa giỡn”, thật ra lại là cô sao??
Đau khổ tột cùng, Triệu Tử Mặc yên lặng nhẫn nhục ngồi
xổm xuống đất, nhặt một cành cây lên vẽ vẽ lung tung trên mặt đất, trong lòng
âm thầm gào thét: ta nguyền rủa chết ngươi ta nguyền rủa chết ngươi!!!
Thì ra cực phẩm lại là kiểu người vừa thâm hiểm vừa
thù dai như thế…
Chẳng qua lúc ấy cô cũng chỉ là, trong lúc hưng phấn
tột độ mới nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ chưa kịp qua khảo nghiệm của đại não
đã bật văng ra ngoài thôi mà!
Cố Thành Ca vẫn nghiễm nhiên đứng trước mặt cô, điềm
tĩnh chăm chú nhìn vào bộ dạng đầy ấm ức của cô, ý cười trong đáy mắt cũng vì
thế mà càng ngày càng sâu.
Thật lâu thật lâu sau này, lúc Triệu Tử Mặc ôm một
bụng tức tối lôi sư kiện “cừu nhỏ” ra làm bằng chứng lên án cực phẩm, thần sắc
anh vẫn vô cùng thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh lạ thường.
Anh nói: “Khi đó cũng không tính là thù dai, chỉ là
cảm thấy bạn gái anh quá hung hăng ngang ngược, phải phạt một chút thì thiên hạ
mới thái bình được.”
Mặc dù hiện tại Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy cực kỳ, cực
kỳ ấm ức, nhưng không còn cách nào khác đành phải đè cục tức xuống, để nó tiêu
hoá hết, cừu thì cừu chứ, phải làm người hầu bổn cô nương đây cũng chấp tuốt,
dù gì thì sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, chắc chắn cô sẽ trở thành thành viên
của đài truyền hình thành phố đó…
Vì tiền đồ sáng lạn đang mở ra trước mắt, Triệu Tử Mặc
cắn răng ném sang một bên nỗi ấm ức của một “người hầu”, chỉ cần lúc nào rảnh
rỗi không có tiết học, cô đều quấn quýt bám theo cực phẩm, ngoan ngoãn vào vai
một chú cừu dễ thương, nếu không thực hiện nhiệm vụ thì cũng không hề làm phiền
đến anh, toàn tâm toàn ý “hầu hạ chủ nhân”.
Ví dụ như, sáng sớm hôm đó trời rét căm căm, Triệu Tử
Mặc biết cực phẩm phải cố lắm mới dành ra được nửa tiếng đồng hồ cho cô, vì thế
cho nên cô cũng cực kỳ biết quý trọng thời gian quý báu, liền xuống phòng ăn
mua đồ ăn sáng cho cực phẩm hòng thực hiện nhiệm vụ lấy lòng, sau đó sống chết
phi thẳng đến khu ký túc Phù Tuyết.
Sau khi Cố Thành Ca ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng
ký túc xá, đã thấy Triệu Tử Mặc nhanh như chớp giật không biết từ đâu nhảy ra
chặn đường mình, cô đưa một cái bánh mì nóng hổi thơm phức được đựng trong một
chiếc hộp vuông đẹp mắt ra trước mặt anh, trên khuôn mặt thanh vũ nở một nụ
cười tươi sáng như ánh mặt trời: “Cực phẩm, anh ăn đi, nhanh nhanh còn thực
hiện nhiệm vụ.”
Cố Thành Ca thoải mái nhận lấy, vừa đi vừa ăn, bên tai
còn vương lại giọng nói của Triệu Tử Mặc, cả đoạn đường cô cũng chỉ ríu rít kể
lể nội dung của buổi chụp hình. Kể từ lúc anh gặp cô đến nay, cô vẫn luôn là
một bộ dạng sinh khí bừng bừng, nhiệt huyết ngập tràn, từ thần thái đến động
tác của cô đều khiến cho người ta cảm thấy thật yêu đời, cho nên giờ phút này
đây, bữa ăn sáng cô đem đến, bỗng nhiên anh thấy ngon miệng lạ thường.
Sau khi ăn xong, trong tay anh còn lại chiếc túi đựng
đồ ăn và chiếc hộp nhựa hình vuông, Triệu Tử Mặc thuận tiện đưa tay cầm lấy,
đem chiếc túi ném vào một thùng rác gần đó, sau đó lấy ba lô ra bỏ chiếc hộp
nhựa vào, bảo muốn đem về ký túc xá rửa sạch sẽ…
Lời đồn đại của chốn giang hồ, cũng vì thế mà rầm rộ
nổi lên.
Trịnh Nhược Du sớm đã thảy cái tin Cố Thành Ca sẽ tham
gia chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” cho bàn dân thiên hạ biết, mặc dù cũng đã
tuyên bố Triệu Tử Mặc là ký giả chính thức thực hiện nhiệm vụ chụp hình, nhưng
tin đồn vẫn rất nhanh mà được thổi bùng lên, người ta đồn đại rằng Triệu đại mỹ
nữ không quản khó khăn gian khổ theo đuổi cực phẩm Cố Thành Ca, cuối cùng cũng
đã đại công cáo thành (*), phá vỡ luôn cả mấy cái chuyện tiêu khiển trong giang
hồ trước đây.
(*) “Đại công cáo thành”: nôm na là thành công
ấy.
Người ta nói thế cũng là có lý do của nó cả, xưa nay
vốn dĩ Cố Thành Ca là nhân vật huyền thoại ở học viện Phong Đại, được người đời
xưng tụng mây trôi trên cả mây trôi, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận tham gia
tiết mục của đài truyền hình như thế được? Hơn nữa, lạnh lùng xa cách như hắn
ta, tại sao lại chịu để một ký giả suốt ngày bám đuôi?
Đáp án hẳn rất rõ ràng: bởi vì người mời hắn tham gia
“Tiểu hà tiêm tiêm” đích thị là đại mỹ nữ Triệu Tử Mặc, cả ngày bám hắn không
rời, cũng là Triệu Tử Mặc.
Cho nên, nếu không phải Triệu Tử Mặc theo đuổi Cố
Thành Ca, thì những chuyện gây chấn động nhân tâm thế này, tuyệt đối sẽ không
thể nào phát sinh!
Đồng thời lần này đám bát quái trong trường còn phát
hiện thêm, thời gian Cố Thành Ca có mặt ở trường, rõ ràng là nhiều hơn trước
kia gấp mấy lần , ghê gớm hơn là hình như hắn ngày nào cũng có mặt đầy đủ… Thêm
nữa, chỗ nào có hắn xuất hiện, lập tức người ta đều nhìn thấy bóng dáng Triệu
đại mỹ nữ, mặc dù đài truyền hình đã tận lực cố gắng bưng bít rằng Triệu Tử Mặc
chỉ là ký giả thực hiện nhiệm vụ, nhưng mà có lần đến tận mấy tiếng đồng hồ hai
người không hề quay chụp gì ráo, Triệu Tử Mặc vẫn một mực quấn lấy Cố Thành Ca…
Cùng lúc đó, Cố Thành Ca đối với Triệu Tử Mặc, cũng
không đơn giản chỉ là thái độ hợp tác bình thường…
Hây hây hây, ánh mắt của quần chúng nhân dân cũng thật
là sắc sảo quá đi!