Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 20




Thu – phục – Cố – Thành – Ca!

Triệu Tử Mặc sau khi lãnh nhiệm vụ này do Trịnh Nhược Du giao cho, trong đầu chỉ còn duy nhất một cảm giác kinh hãi. Cái…cái…cái gì? Thu phục? Cái từ này có ý nghĩa quá há!!

Giọng nói của Trịnh Nhược Du vẫn đều đều vọng qua điện thoại: “Hãm hại lừa gạt, bức hiếp dụ dỗ, bất luận cô dùng phương pháp gì, cũng phải ép cho bằng được Cố Thành Ca trước khi tốt nghiệp xuất hiện trên chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm (*)” của chúng ta!”

(*) Ầy, cái Tiểu hà tiêm tiêm này ấy mà, nó là 小荷尖尖. “Hà” (荷) là “hoa sen”, “tiêm” (尖) là nhọn, sắc. Cái chuyên mục này theo như A.T hiểu thì có nghĩa là nói về những người nổi tiếng ấy.

Hoá ra “thu phục” nghĩa là như vậy sao!

Triệu Tử Mặc âm thầm vã mồ hôi, có lẽ do cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng mà… “Sư tỷ, em chỉ là một ký giả nho nhỏ thôi mà, bây giờ người có thể cùng bàn bạc dụ dỗ một cực phẩm như thế, ít nhất cũng phải là một tổ trưởng dày dạn kinh nghiệm như chị, hoặc là Trầm Tích Vi – người dẫn chương trình chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” mới đúng chứ, làm như thế hình như có hiệu quả lớn hơn rất nhiều mà…”

Được rồi, cô thừa nhận, cứ cho là cô đem câu “Thu phục Cố Thành Ca” để suy ra theo một ý nghĩa đen tối mờ ám vô sỉ nào đó đi, nhưng mà cô thật sự không dám chắc trong khi làm nhiệm vụ mình sẽ không sinh ra cái loại tạp niệm này đâu, cho nên, nhiệm vụ này tạm thời cứ đổ lên đầu người khác là tốt nhất.

Nhưng Trịnh Nhược Du hiển nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như thế cho Triệu Tử Mặc: “Xin cô, tôi với Trầm Tích Vi nếu có thể thuyết phục được hắn thì đã làm xong từ ba năm trước rồi, đâu phải đợi tới phiên cô! Thôi, nói tóm lại bất luận là thế nào, nhiệm vụ lần này cô nhất định phải làm, không muốn làm cũng phải làm!”

Trong đài truyền hình trường có một chuyên mục gọi là “Tiểu hà tiêm tiêm” chuyên về phỏng vấn. Mỗi tháng một lần, học viện Phong Đại sẽ đưa ra một gương mặt tiêu biểu, oai phong lẫy lừng làm nhân vật chính cho chuyên mục này.

Giống như Cố Thành Ca vậy đó, anh là một truyền thuyết thần kỳ trong giới sinh viên ở cái thành phố này, tất nhiên không tránh khỏi việc “bị” người ta để ý, nhưng mà anh kể từ lúc học tại Phong Đại đến nay, chưa một lần nào công khái xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, vì thế cho nên từ người phụ trách là giáo sư Bùi Mẫn cho đến bọn ký giả vô danh, không một ai có thể thuyết phục được cực phẩm, cả đám người ai nấy đều lực bất tòng tâm.

Trịnh Nhược Du vừa vào đại học năm nhất đã lập tức tham gia vào đài truyền hình trường, lúc chị ta chỉ mới là một ký giả vô danh tiểu tốt thì Cố Thành Ca đã tự mình lập ra công ty phần mềm máy tính, đồng thời anh cũng chính là nhân vật có vị thế lớn nhất trong học viện Phong Đại, từng có không ít ký giả cùng biên tập viên muốn tiếp cận để phỏng vấn anh, nhưng đều tay trắng ra về, chuyện đó thần kỳ đến nỗi, thậm chí ngay cả đài truyền hình trung tâm thành phố còn treo thưởng, nếu ai có thể mời được Cố Thành Ca tham gia phỏng vấn, đài truyền hình sẽ không ngần ngại mà ký hợp đồng luôn với người đó.

Trịnh Nhược Du lúc đó còn thoả thuê mãn nguyện lắm, tràn đầy nhiệt huyết chờ anh xuất hiện, sau một thời gian dài cuối cùng chị ta cũng đợi được, vậy mà vị cực phẩm này lại không thèm nhìn chị ta lấy một cái, trực tiếp coi chị ta là chướng ngại vật mà xoay người bước vòng qua, trong mắt không coi ai ra cái củ cà rốt gì.

Mà Trầm Tích Vi ban đầu khi cố gắng tiếp cận Cố Thành Ca, không ai ngờ được rằng, sau này chị ta lại lâm vào tình cảnh còn đáng thương hơn của Trịnh Nhược Du nhiều.

Không thể phủ nhận Trầm Tích Vi là đại mỹ nhân, mặc dù không bốc lửa không gợi cảm như Triệu Tử Mặc, nhưng trên người chị ta lại tản mát ra một loại khí chất tài trí uyên bác hơn người, vừa vào đại học đã được người ta xưng tụng bằng cái tên ‘hoa khôi’. Chị ta đi đến đâu, nam sinh ngoái nhìn theo trẹo cả cổ đến đó. Cuối cùng không hiểu trời xui đất khiến thế nào, chị ta vừa nhìn thấy đã lập tức mê ngay mỹ nam Cố Thành Ca đạm mạc lạnh lùng.

Trầm Tích Vi cậy mình xinh đẹp, cho nên suốt ngày quấn lấy gửi thư tình cho Cố Thành Ca, không ngờ vị cực phẩm này vẫn trước sau như một không thèm liếc mắt nhìn chị ta lấy một lần.

Sau đó Trầm Tích Vi tham gia vào đài truyền hình trường, trở thành người dẫn chương trình cho chuyên mục Hoạt động đoàn trường, muốn Cố Thành Ca cùng lên sân khấu hợp tác, không ngờ cực phẩm lại lạnh lùng phun ra ba chữ như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt chị ta: “Miễn bàn đi.”

Sau nữa, Trầm Tích Vi bằng vào sắc đẹp và tài trí của mình, liên tục cố gắng chiến đấu ở các chiến trường “Tiểu hà tiêm tiêm”, chị ta muốn tự mình mời Cố Thành Ca tham gia phỏng vấn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được sự lạnh lùng dửng dưng của anh: “Không có hứng thú.”

Hai năm trôi qua, Trầm Tích Vi đối với vị cực phẩm danh bất hư truyền cũng chính vì thế mà không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Chỉ là đột nhiên trong một khoảng thời gian ngắn, Cố Thành Ca lại đột nhiên xuất hiện giữa công chúng những hai lần.

Lần thứ nhất là chuyện người đời tung tin đồn về giáo sư Trình và Tùng Dung, Cố Thành Ca không biết từ đâu nhảy ra giải quyết hết mọi chuyện; còn lần thứ hai, là việc hắn khuyên ngăn Chu Đại vào buổi tối ngày hôm trước.

Hai tin này quả thực như đường rạng đông chiếu rọi trong đêm tối, trong thâm tâm Trịnh Nhược Du bất giác mãnh liệt cảm thấy, có lẽ nào ông trời nhận ra tài năng của Cố Thành Ca bị ém nhẹm như thế là quá phí phạm rồi không, cho nên mới an bài Triệu Tử Mặc giữa lúc này đột nhiên xuất hiện?

Phải nói thêm rằng, người ghi hình lại mọi diễn biến trong cả hai lần Cố Thành Ca ra mặt trước công chúng, đều là đại mỹ nữ Triệu Tử Mặc.

Đến ngay cả Trịnh Nhược Du cũng phải bình tĩnh mà thừa nhận rằng, mặc dù chị ta không tài nào nhìn ra được Triệu Tử Mặc có điểm gì thông minh giỏi giang hơn Trầm Tích Vi, nhưng ít nhất về dung nhan xinh đẹp kia, trong cả học viện Phong Đại này có lẽ không ai có thể sánh bằng.

Trong lúc đó, Triệu Tử Mặc lại vẫn một mực cho rằng Trịnh Nhược Du đang uy hiếp mình, cho nên sống chết gật đầu đồng ý. Nghe thiên hạ đồn đại rằng từ trước tới nay chưa ai thuyết phục được Cố Thành Ca, chỉ có điều vị cực phẩm này trong giang hồ được người đời xưng tụng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*), cho nên nhiệm vụ hàng đầu bây giờ mà cô phải làm là tìm cho bằng được hành tung của cực phẩm đại bổn tôn.

(*) “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ”: chỉ sự bí ẩn, tức “rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”.

Bằng vào dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Triệu Tử Mặc, vốn đã có thể đến hỏi thẳng Kỷ An Thần xin số điện thoại của cực phẩm (chỉ cần dựa vào việc cực phẩm đem hồ sơ vụ án quan trong bỏ vào laptop Kỷ An Thần cũng đủ thấy quan hệ giữa hai người này không tầm thường rồi), nhưng mà, cô không muốn.

Lợi dụng sắc đẹp để đạt được một mục đích nào đó, ý nghĩ này thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Triệu Tử Mặc, huống chi Kỷ đại tài tử hôm trước còn trêu chọc lại cô, làm sao cô còn dám bén mảng đến gần hắn nữa chứ!

Cho nên, lần này Triệu Tử Mặc lựa chọn hai phương pháp nguyên thuỷ nhất: không ngại học hỏi kẻ dưới và ôm cây đợi thỏ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, kể từ sau được Trịnh Nhược Du giao cho nhiệm vụ thu phục cực phẩm này, Triệu Tử Mặc ít bị chị ta gọi điện thoại sai khiến làm này làm nọ hẳn, mỗi lúc rảnh rỗi không có tiết học, cô đều xông thẳng tới khoa Luật chạy đông chạy tây hỏi han tung tích Cố Thành Ca, áp dụng triệt để chiêu thức “không ngại học hỏi kẻ dưới”, nhưng mà, thật đáng buồn cho cái sự thực phũ phàng, hiệu quả của phương pháp này lại nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Cực phẩm đúng là đứng ở vị trí quá cao rồi, người học khác khoá thì không quen biết anh, người học cùng khoá lại quá bận rộn ít vãng lai đến nơi này…Thậm chí, phần lớn đám sinh viên cũng mới chỉ nghe người ta đồn về truyền thuyết cực phẩm, chứ mặt mũi thực hư thế nào vẫn còn chưa biết. Lại còn khổ một nỗi, cực phẩm đã khó đánh hơi, đến ngay cả đám người cùng làm việc với anh cũng chẳng thấy tung tích đâu.

Chỉ là có một lần Triệu Tử Mặc tình cờ gặp được Kỷ An Thần, vị đại tài tử này chân đi giày da, trên người lại còn khoác bộ quần áo nhìn rất chi là dân tri thức, trông sành điệu vô cùng.

Nhìn thấy hắn, Triệu Tử Mặc phản xạ có điều kiện vội vàng lẩn trốn, không ngờ bị hắn nhanh như chớp chạy ra cản lại.

Kỷ An Thần thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặt trông thảm bại vô cùng: “Triệu Tử Mặc, chẳng lẽ anh đáng sợ như vậy sao?”

Triệu Tử Mặc gượng gạo cười hô hô mấy tiếng: “Kỷ đại tài tử, chẳng lẽ chúng ta còn không phải là người dưng sao? Xin anh, anh đứng ở vị trí cao như thế tôi không với nổi.”

Kỷ An Thần nhìn cô, khoé môi quyến rũ chậm rãi nhếch lên, trông điệu bộ cực kỳ gian xảo: “Triệu Tử Mặc, em sẽ không cho rằng anh đang theo đuổi em đó chứ?”

Triệu Tử Mặc sửng sốt: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Không lẽ, lần trước hắn đùa bỡn cô, cũng chỉ vì muốn đùa chút cho vui thôi à?

Kỷ An Thần đột nhiên bật cười: “Em thật sự hy vọng?”

“Dĩ nhiên không!” Hừ hừ, hắn ta không theo đuổi cô đã là phúc tám đời nhà cô rồi!

Trong nháy mắt, trên gương mặt Kỷ An Thân bất chợt hiện lên vài tia hoảng hốt.

“Triệu Tử Mặc, có người nói với anh, nếu như không thể toàn tâm toàn ý yêu em cả đời, vậy thì cho dù muốn kéo dài đến thế nào đi chăng nữa, tốt nhất vẫn đừng nên làm thì hơn.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Người nói với hắn những lời như thế, rốt cuộc là người nào a a a???

Nhưng mà Triệu Tử Mặc quả thực không có thời gian để suy nghĩ nhiều về mấy cái chuyện nhỏ tí lãng nhách này, công việc đè nặng trước mắt là lần cho ra tung tích của Cố Thành Ca, cho nên cô triệt để áp dụng chiêu thức ôm cây đợi thỏ, chiều nào cũng xông đến khu ký túc Phù Tuyết “cắm dù”, thực ra suy nghĩ trong đầu cô rất ư là đơn giản, nếu như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong phòng ký túc xá, thì chắc chắn anh vẫn còn ở lại đây, nói cách khác, anh buộc phải trở về.

Nhưng mà, một tuần lễ ròng rã qua đi, Triệu Tử Mặc sống dở chết dở không thu hoạch được cái củ cà rốt gì, thậm chí thiên hạ còn đồn đại ác ý rằng: “Sau sự kiện Tô □ dai dẳng bám đuôi Tiêu Sở Diễn, tiếp đến lại là xì căng đan Triệu Tử Mặc Triệu đại mỹ nữ mặt dày đeo đuổi đại cực phẩm Cố Thành Ca!!!”

Nếu nói mấy tin đồn mang đậm tính tiêu khiển này là việc trọng đại, thì chắc có lẽ Triệu Tử Mặc đã bị đánh đồng với Tô □ từ đời tám hoánh nào rồi.

Lại nói đến Tô □, sau khi Tiêu Sở Diễn Tiêu đại bổn tôn tiết lộ với bàn dân thiên hạ chuyện bạn gái chính thức của hắn, cô ta vẫn một mực hào sảng rộng rãi như lúc ban đầu, cho nên mới sinh ra chuyện, kể từ sau khi Triệu Tử Mặc bị dính vào tin đồn “bám dính Cố Thành Ca”, cũng có gặp cô ta một lần.

Tô □ không thèm chào hỏi độp thẳng vào vấn đề: “Triệu Tử Mặc, cô thật sự đang theo đuổi Cố Thành Ca sao? Cô cam đảm thật đó, tôi đây đến ngay cả nghĩ còn không dám nữa là.”

Triệu Tử Mặc không nói gì, có điều trong bụng đã mãnh liệt tự kiểm điểm: trời ạ trời ạ, đem nhiệm vụ thu phục ra để nghĩ theo một chiều hướng xấu xa mờ ám khác, có phải là giống như lời cô ta vừa nói hay không đây??

Tô □ tiếp tục ngữ xuất kinh nhân (*): “Nhưng mà người cô thích không phải là Tiêu Sở Diễn sao? Chẳng lẽ vì nỗi nhục thua một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt, cho nên mới quyết định chiến đấu ở chiến trường cao hơn?”

(*) “Ngữ xuất kinh nhân”: mở miệng ra là nói toàn những chuyện động trời.

Triệu Tử Mặc ngượng ngùng lúng túng đáp lời: “Làm gì có chuyện đó…”

Tô □ lại vặn ngược: “Chẳng lẽ cô không thích Tiêu Sở Diễn à? Không lẽ nào tôi lại nhìn lầm chứ!”

Triệu Tử Mặc âm thầm thổ huyết, tại sao cô lại phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường như lời cô ta nói chứ? Vả lại, chuyện cô thích Tiêu Sở Diễn, coi như đá nó về quá khứ luôn đi có được không…

Vì thế mới nói, tần suất xuất hiện của Triệu Tử Mặc ở khoa Luật càng ngày càng nhiều, cho nên xì căng đan tình ái của cô lại càng ngày càng dữ dội.

Triệu Tử Mặc một mực giữ yên lặng không dám đưa ra bất cứ lời bình luận nào, chuyện xấu trong cái xã hội này thì vô kể mà, chút vặt vãnh này thì có đáng gì, hơn nữa từ nhỏ đến lớn cô cũng bị người ta đồn thổi bàn tán nhiều đâm quen, chỉ cần không làm tổn hại đến danh dự, bất kể thiên hạ tung tin gì đi chăng nữa cũng không sao cả.

Nhưng thật không ngờ tới, người hưng phấn nhất trong vụ này, lại chính là ba vị mỹ nữ cùng phòng với Triệu Tử Mặc.

Thi Tiểu Phì dẫn đầu chảy nước miếng ròng ròng, bộ dạng thèm thuồng vô địch thiên hạ: “A Mặc A Mặc, mi thật vĩ đại nha, sau này mi chôm được Cố Thành Ca về nhà rồi, ta hứa sẽ không yêu cầu gì nhiều đâu, chỉ cần một bắt tay hai ăn cơm chung ba KTV cùng bốn đánh mạt chược…A còn nữa, tốt nhất là mỗi ngày gặp đều được nói vài câu với anh ấy đi!!!”

Cố Thành Tây thì bò lăn ra cười, đôi mắt loé ra đủ loại sắc thái: “A Mặc A Mặc A Mặc, nếu dụ được anh ấy vào tròng rồi thì mi đích thị là chị dâu ruột thịt ruột thịt của ta đó!” Kể từ sau khi Khương Khương bức cung cô nàng về chuyện có can hệ gì với Cố Thành Ca, cô nàng cho đến tận bây giờ vẫn một mực dắt luôn cụm từ “ruột thị ruột thịt” ở khoé miệng.

Khương Khương một bộ chắp tay trước ngực hai mắt sáng bừng lên hệt như đèn pha ô tô: “A Mặc A Mặc A Mặc A Mặc, mi đã mặt dày đeo bám Cố Thành Ca như thế rồi, có thể làm ơn làm phước hỏi thăm mây trôi trên mây trôi về tung tích của Tề Lỗi cho ta được không?”

Nhìn tâm tình sôi sục bừng bừng nhiệt huyết của ba vị mỹ nữ, tâm trạng của Triệu Tử Mặc cũng bị lây nhiễm theo, cực kỳ hăng hái nói bừa mấy câu: “Bọn mi yên tâm yên tâm, tỷ tỷ ta đây hứa đáp ứng nguyện vọng của bọn mi, trong vòng một tháng, ta thề nhất định sẽ bắt cho bằng được cực phẩm cực đại mỹ nam!”

Khí thế hừng hực kia thật giống như tướng quân hành quân đánh giặc đòi lại thành trì, khiến cho người xung quanh muốn đỡ cũng không có cách nào đỡ nổi.

Đó là lúc Triệu Tử Mặc đương cùng ba vị mỹ nữ ra ngoài hóng mát, cả bọn đi bộ loanh quanh trên sân trường, hai bên đường những tán cây rợp bóng che phủ cả mặt đất, phía xa xa đám cỏ xanh non ngày nào nay đã héo rũ không còn sức sống. Triệu Tử Mặc mặt đối mặt với ba vị mỹ nữ, hùng hồn trắng trợn tuyên bố.

Vốn còn tưởng rằng sau khi thề thốt xong sẽ được sự ủng hộ nhiệt liệt của ba vị mỹ nữ, nhưng mà không ngờ, khung cảnh lại đột nhiên yên tĩnh dị thường, chỉ thấy ba vị mỹ nữ đang trân trối nhìn về phía sau lưng cô.

Vẻ mặt Cố Thành Tây lúc này đây bình tĩnh một cách dị thường, không cần nghi ngờ gì nữa, vẻ mặt này chỉ được cô nàng trưng ra lúc có chuyện mà thôi, hơn nữa cùng lúc đó, Thi Tiểu Phì cùng Khương Khương cũng không ai thèm mở miệng nói lấy một câu nào, chỉ thi nhau đứng tại chỗ biểu diễn thành ngữ “trợn mắt há mồm” trong truyền thuyết.

Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, cảnh tượng này với cảnh người ta bị sét đánh, hình như cũng không khác nhau là mấy.

Chỉ là cô vẫn không thể giải thích được, đôi chân vô thức lùi về phía sau hai bước, sau đó, cô đột nhiên phát hiện, đúng là đã có chuyện xảy ra.

Một luồng gió cực kỳ mãnh liệt bỗng nhiên từ đâu ập đến phía sau lưng, đôi chân cô lúc này đây, hình như đang giẫm lên…

Chân của người nào đó thì phải…

Triệu Tử Mặc dựng cả tóc gáy lập tức kinh hãi mãnh liệt xoay người.

Sau đó, tựa hồ như cô mới chính là người bị sét đánh quay đơ…