Sau khi cơm nước xong xuôi, Khương Khương cùng Thi
Tiểu Phì muốn đi siêu thị bên ngoài trường để mua đồ, Triệu Tử Mặc mượn cớ
không đi, đem chiếc cặp lồng đựng cháo gà còn thừa quay về khu ký túc xá Mẫu
Đơn.
Lúc này đây, Cố Thành Tây đang đứng trên sân thượng
trước phòng tưới nước cho một chậu hoa cúc cành lá sum suê tươi tốt, bóng lưng
cô có chút gầy gò mảnh mai, bộ quần áo màu trắng toát đang mặc lại càng làm nổi
lên vẻ thanh lệ tố nhã nơi cô, nhẹ nhàng mà trầm tĩnh.
Mỗi khi Cố Thành Tây một mình đứng trầm tư tĩnh lặng
như thế, luôn toát ra một vẻ đẹp khiến người ta bất giác phải cảm thấy bàng
hoàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Thành Tây quay đầu lại,
chậm rãi cất bình nước tưới đi: “A Mặc.”
Khuôn mặt của Triệu Tử Mặc dường như giãn ra, chìa ra
chiếc cặp lồng còn đang cầm trong tay: “Tây Tây, cháo gà ở trong này, ta vừa
rồi múc cho Khương Khương và Thi Tiểu Phì cùng ăn nữa, mi sẽ không để bụng
chứ?”
Cố Thành Tây bĩu môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi
kêu: “Tại sao lại phải để bụng, hắn mang đến cho mi ăn mà, đâu có liên quan gì
đến ta”, dứt lời, ngẩng đầu lên thấy Triệu Tử Mặc vẫn đang còn nhìn mình, cô
muốn nói rồi lại thôi: “A… A Mặc, lời đồn về mi với Tiêu Sở Diễn…”
Triệu Tử Mặc cười cười vỗ bộp bộp lên vai cô: “Được
rồi, Tây Tây, ta biết mi muốn nói gì mà, mi yên tâm đi, ta bị người ta nhòm ngó
chỉ trỏ cũng thành quen rồi, bị đồn thành bạn gái của Tiêu Sở Diễn cũng là
chuyện bình thường thôi, đi học ăn cơm ngủ nghỉ gì gì đó, tất cả cuộc sống của
ta vẫn diễn ra tốt đẹp mà. Chỉ cần mi không ghen với ta là được rồi.”
Triệu Tử Mặc cười một cái vô cùng sáng lạng… không,
phải nói là cực kỳ ngọt ngào mới đúng.
Cố Thành Tây chẹp chẹp miệng: “…Nhưng mà ta ghen tỵ,
hắn vừa rồi đến một cái cũng không thèm đưa mắt nhìn ta…”
Trong mắt Triệu Tử Mặc lập tức loé ra một tia ảm đạm,
đôi tay đang đặt trên vai Cố Thành Tây khẽ buông xuống, cố gắng nở một nụ cười
gượng gạo: “Hắn trước kia có lần công khai quan hệ với mi, mi ngay cả đi ra
ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán giống như Tinh tinh trong vườn bách thú,
mà mi không phải là cực ghét cái này sao? Hơn nữa sau đó mỗi lần xuất hiện tin
đồn gì khác, đều là ta lấy mặt ra gánh…”
Cố Thành Tây mãnh liệt bẻ ngón tay, hoàn toàn đối lập
với bộ dạng cực kỳ bình tĩnh thường ngày, giống như một đứa trẻ đang lâm vào
đường cùng vậy: “Khi đó ta là mới học năm nhất trung học mà, nếu yêu lúc đó
cũng vẫn còn quá sớm, còn bây giờ đã lên đại học rồi, trong trường có biết bao
nhiêu là cặp tình nhân…Hơn nữa, Tô □ xinh đẹp như vậy, lại suốt ngày bám
đuôi, sống chết đòi theo đuổi hắn, trong lòng ta cảm thấy rất không thoải mái,
hôm trước có lần bày ra kế hẹn hò cùng nam sinh khác, cũng chỉ là muốn hắn…”
Không thể không thừa nhận, trình độ tự che dấu của Cố
Thành Tây quả thực rất giỏi, vì thế cho nên Tiêu Sở Diễn thường xuyên goi cô
nàng là “Tiểu nha đầu dối trá”.
Ví dụ như: đối với người không quen, cô nàng bao giờ
cũng nở một nụ cười thân thiện, vui vẻ chào hỏi, vui vẻ trò chuyện, cho dù nhìn
người kia có không vừa mắt cách mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ biểu
hiện ra nửa điểm… Nhưng chỉ cần người kia xoay đi một cái, trên mặt cô nàng
liền hiện lên vẻ chán ghét cực độ.
Một ví dụ khác: rõ ràng Cố Thành Tây quen biết với
Tiêu Sở Diễn, thậm chí cô nàng chính là bạn gái nhiều năm trong truyền thuyết
của hắn ta, vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc cùng Khương Khương, Thi Tiểu
Phì hùa nhau thuyết phục Triệu Tử Mặc “tìm kế thông đồng với đám mây trôi” là Tiêu
Sở Diễn Tiêu đại bản tôn.
Thêm một ví dụ nữa: mẹ của Cố Thành Tây là Phó Khinh
Chước từng là người rất nổi danh trong giới cảnh sát, lúc còn đang trong quá
trình nằm vùng thì đột nhiên biến thành kẻ phản loạn, lợi dùng quyền hạn trong
tay mà qua lại với bọn buôn thuốc phiện, cuối cùng sự việc bị bại lộ… Vậy mà Cố
Thành Tây mỗi lần nghe thấy có người hỏi về mẹ mình, trước sau như một mặt
không đổi sắc trả lời: “Mẹ ta chỉ là một hoạ sĩ nhỏ thôi.”
Dĩ nhiên, Triệu Tử Mặc cũng cực kỳ bất ngờ khi biết
được sự thật về mẹ của Cố Thành Tây, cho nên sau trận hai người đánh nhau hồi
sơ trung, đã quyết tâm về sau sẽ che chở bảo vệ cho cô nàng, chẳng qua là, Cố
Thành Tây hoàn toàn không biết rằng Triệu Tử Mặc đã biết hết sự thật.
Cố Thành Tây vẫn luôn tạo ra một vẻ ngoài dối trá để
tự bảo vệ lấy mình như vậy, bây giờ cô nàng chỉ cần nói nửa câu thôi, Triệu Tử
Mặc liền hiểu, sâu thẳm trong tim lại cảm giác như có con kiến bò vào, vừa gặm
vừa cắn, sau một hồi đau đớn đến quặn thắt, cô bỗng nhiên nhướn mày cười cười:
“Ha ha, Tiêu Sở Diễn đúng là lão hồ ly tu luyện ngàn năm, lần này quả thực ta
đã tính sai một bước rồi.”
Nói rồi, cô lại đưa tay lên vỗ vỗ vai Cố Thành Tây:
“Tây Tây, mi yên tâm đi, ta đã nói thì nhất định sẽ làm.”
Cô bước ra khỏi phòng ký túc xá, ngẩng đầu hứng những
giọt nắng cuối cùng của buổi ban trưa, những tia sáng như nụ cười trên môi cô,
từng giọt từng giọt cứ thế mà chảy dài.
Tiêu Sở Diễn…
Lúc còn bé tý, Triệu Tử Mặc thường xuyên vận đồ đẹp
bám theo đuôi hắn, còn gọi hắn là “Sở ca ca”, hắn gọi lại cô là “A Mặc”, hai
đứa lại vốn nghịch ngợm như quỷ, cho nên thường xuyên bám lấy nhau, bày trò
chọc phá mọi người trong khu phố…
Bọn họ là thanh mai trúc mã hoạn nạn có nhau, gặp hoạ
thì chung nhau chịu, cùng nhau cắn răng chịu phạt, cũng như thế mà cùng nhau
lớn lên từng ngày.
Đến tuổi dậy thì, mối tình đầu của Triệu Tử Mặc chính
là người thanh niên vận áo sơ mi trắng ấy, người đó luôn hấp dẫn ánh mắt của
cô, là một cảm giác mông lung nhưng cũng rất thực, lại tuyệt vời mà đẹp đẽ vô
cùng.
Tết nguyên đán, ở trường trung học của Triệu Tử Mặc có
tổ chức một buổi hội diễn văn nghệ, cô nhanh mắt nhanh chân chiếm được hàng ghế
ngồi đầu tiên, một phần lớn cũng chính bởi vì hôm đó Tiêu Sở Diễn có tiết mục.
Ngồi bên cạnh Triệu Tử Mặc là một cô bạn tầm tuổi,
dung mạo thanh lệ dịu dàng, đôi mắt đang nhìn chằm chằm trên sàn diễn còn rực
rỡ hơn cả ánh mặt trời, cũng đến sau này cô mới biết được, cô bé ấy tên Cố
Thành Tây, mà thần tượng lớn nhất của cô nàng là Tiêu Sở Diễn.
Sau khi Tiêu Sở Diễn kết thúc tiết mục của mình, còn
thuận tay ném một bông hồng đỏ bằng vải xuống khán đài, lúc đó lại rơi xuống
chính giữa vị trí của Triệu Tử Mặc và Cố Thành Tây, hai người do nhanh tay lẹ
mắt, cho nên đồng thời bắt được, lại đều sống chết không chịu buông ra.
Nhìn thấy bông hoa hồng đỏ sắp bị xé toạc đến nơi, Cố
Thành Tây bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt loé ra những tia nhìn dã
man: “Đừng kéo nữa, chúng ta tìm nơi khác PK(*) một trận, ai thắng người
đó được lấy bông hoa này.”
(*) PK: đánh nhau.
Lúc đó tuổi còn nhỏ, Triệu Tử Mặc cũng là một
phần tử bất hảo, cho nên chỉ sững sờ nhìn một chút, sau đó liền hớn hở đồng ý.
Vì thế cho nên là, hai đại mỹ nữ của chúng ta, oanh
oanh liệt liệt đứng trên bãi cỏ xanh mởn mà PK túi bụi, cuối cùng bởi vì Triệu
Tử Mặc vốn đánh nhau với bọn con trai đã thành thói quen, cho nên liền nhảy bổ
lên người Cố Thành Tây, đè cô nàng nằm xuống bãi cỏ, hoa hoa lệ lệ đoạt được
bông hồng về trong tay.
Sau khi kết thúc trận chiến, nhìn bộ dạng rối tinh rối
bù của đối phương, hai đại mỹ nữ không nhịn được cười phá lên, từ nụ cười chân
thành này, hai người biến thành bạn tốt, cộng thêm việc sau này Triệu Tử Mặc
biết được sự thật về mẹ của Cố Thành Tây, lại càng ra sức giúp bạn không tiếc
cả mạng sống…
Sau đó, Triệu Tử Mặc cô, lại tự đâm mình hai nhát dao.
Bởi vì không lâu sau, Tiêu Sở Diễn nói với cô một câu
thế này: “A Mặc, anh thích một tiểu nha đầu vô cùng xảo trá.”
Tiểu nha đầu kia, tên gọi là Cố Thành Tây – cũng chính
là người bạn thân nhất của cô.
Nhưng dù sao lúc đó tuổi vẫn còn nhỏ, cho nên Triệu Tử
Mặc không cảm thấy đau xót lắm, chỉ mơ hồ cảm giác được một chút khó chịu cùng
mất mát nảy ra trong lòng.
Sau này cô mới biết, mối tình đầu của cô, là dành cho
hắn, nhưng thời gian cứ thế trôi đi, tâm tư của cô cuối cùng cũng để ở một nơi
khác.
Đây hẳn là một quãng thời gian mà mỗi con người trên
đường đời đều phải có lần trải nghiệm, chẳng qua chỉ là, từ lâu cô đã hướng tầm
mắt chú ý đến Tiêu Sở Diễn.
Cảm giác như vậy không chỉ gọi là thích, mà còn hơn
thế, là mối tình đầu, trong sáng, thuần khiết như dòng sữa tươi dịu ngọt mát
lành, là dấu ấn khó quên nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, cô không còn gọi hắn là
“Sở ca ca” nữa, lại chuyển sang kêu “Tiêu Sở Diễn”, không hề lễ phép chút nào.
Thật lâu thật lâu sau này, Triệu Tử Mặc mới bất giác
giật mình, cái thứ tình cảm quẩn quanh trong trái tim cô từ bấy đến giờ, cuối
cùng lại giống như một cành hoa không hẹn mà tự mình khô héo.
Cho đến tận bây giờ, Cố Thành Tây như cũ vẫn chỉ phản
ứng như một đứa con nít chưa đến tuổi dậy thì, không bao giờ dám thừa nhận rằng
mình “yêu sớm”, mỗi lần bị người ta nhòm ngó thì y rằng lại như con rùa rụt cổ,
thân là bạn tốt như Triệu Tử Mặc tất nhiên sẽ bị đẩy ra làm người chết thay,
Tiêu Sở Diễn cũng chính vì thế mà không thể tránh khỏi tai kiếp.
Vốn dĩ Triệu Tử Mặc cô cứ tưởng rằng, chỉ cần đồng tâm
hiệp lực, luôn sát cánh bên nhau, thì mặc kệ cho người ta đồn đại gì cô vẫn sẽ
mãi vui vẻ như vậy, nhưng cô biết, từ nay về sau, cô không bao giờ còn cơ hội
nữa…
Cố Thành Tây dưới sự kích thích của Tiêu Sở Diễn, cuối
cùng cũng chịu nhìn thẳng vào vấn đề.
Nhưng cũng thật may mắn, mối tình đầu của cô không ai
được biết, người thiếu niên mặc áo trắng có tên Tiêu Sở Diễn ấy, từng là đoá
hoa nở rộ trong trái tim cô…
Đoá hoa ấy tự mình bung nở, tự mình tàn úa, rồi cũng tự
mình chôn sâu…