Pháo hoa vẫn rực sáng trên bầu trời, người xung quanh thì huyên náo nhộn nhịp, nhưng trong lòng Kỷ Hạ lại thấy rất yên tĩnh.
Một lát sau Phó Ninh Tất mới nói: “Em có muốn ước gì không?”
Kỷ Hạ quay đầu lại nhìn anh: “Anh trẻ con thế, chỉ là pháo hoa thôi mà, ước gì chứ.”
Phó Ninh Tất lại bảo: “Hy vọng sau này mỗi sáng tỉnh dậy, người đầu tiên em thấy chính là anh.”
Kỷ Hạ cau mày, cô thấy có chỗ không đúng, cái này không phải là ước vì pháo hoa mà là vì cô.
“Anh đã nói nguyện vọng của anh rồi, hy vọng em có thể thực hiện được.” Phó Ninh Tất nhìn bầu trời, nghiêm túc nói với cô.
Kỷ Hạ đánh anh một cái, “Phó Ninh Tất, đừng có được voi đòi tiên nhá.”
Phó Ninh Tất ôm bụng, mếu máo đáp: “Chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi thôi mà.”
Kỷ Hạ bất lực nhìn anh, sau đó nói: “Hết pháo hoa rồi, bọn mình về thôi”
Phó Ninh Tất ôm eo cô, lải nhải bảo, “Kỷ Hạ, em có nghe thấy lời anh nói không? Em có muốn suy xét gì không?”
“Phó Ninh Tất……”
“Anh đây.”
“Câm miệng vào cho em.”
Hết đêm Bình An là tới Giáng sinh.
Mới sáng sớm Phó Ninh Tất đã nhắn tin cho Kỷ Hạ, chúc cô Giáng sinh vui vẻ.
Kỷ Hạ đang đi tới lớp học, dưới tòa dạy học có 2 cây thông Noel, còn treo rất nhiều đồ trang trí và hộp quà, nhiều bạn học tới đây chụp ảnh.
Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt cũng thế, Kỷ Hạ giật mình, cô chụp cùng với hai cô nàng.
Đúng lúc này cô nhận được tin nhắn của Phó Ninh Tất, Kỷ Hạ bật cười, gửi ảnh vừa chụp được cho anh, còn chúc anh Giáng sinh vui vẻ.
Kỷ Hạ cất điện thoại vào cặp rồi đi học với Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt.
Vừa vào lớp thì thấy ấm áp hẳn, 3 người tìm chỗ ngồi, Kỷ Hạ nhìn ra cửa sổ.
Tuy rằng bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng trong phòng lại rất ấm, mùa đông cũng không lạnh như cô nghĩ.
***
Sau khi thi học kì xong, ba Phó tới đón Phó Ninh Tất và Kỷ Hạ nhưng cô định từ chối.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Phó Ninh Tất đã bỏ vali của cô vào cốp xe.
“Được rồi đi thôi.” Phó Ninh Tất cười hì hì, trên mặt xen chút đắc ý.
Kỷ Hạ thở dài, thôi thì đi cùng vậy.
“Cháu cảm ơn chú ạ.”
Phó Ninh Tất ngồi xuống cạnh cô, anh nói, “Mình đi thôi ba.”
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Phó Minh Viễn nhìn kính chiếu hậu, nói: “Mẹ con với bạn đi chơi nên mới không tới.”
“Không sao đâu ba.” Bà không tới cũng không sao
Phó Ninh Tất muốn cùng Kỷ Hạ về nhà, nhưng không ngờ ba anh tới đón, phá hỏng thế giới của hai người.
“Kỷ Hạ, cháu muốn xuống chỗ nào?” Phó Minh Viễn hỏi.
Tim Kỷ Hạ giật thót, cô ngẩng đầu định trả lời nhưng Phó Ninh Tất nhanh mồm đáp, “Đến thị trấn nhá ba, chỗ đó gần nhà Kỷ Hạ.”
“Không cần đâu ạ, chú đưa cháu tới thành phố Đồng là được, cháu đi xe bus về.” Kỷ Hạ nói.
Phó Minh Viễn cười trả lời: “Chú đưa cháu tới thị trấn nhé, đằng nào cũng đi ngang qua, nếu về tới thành phố Đồng thì lại phải vòng về, xa lắm.”
“Đúng đúng.” Phó Ninh Tất gật đầu phụ họa theo.
Kỷ Hạ thở dài, khẽ cười bảo, “Làm phiền chú rồi ạ.”
Cô nói xong thì không ai nói thêm gì nữa, Phó Minh Viễn không phải người hay nói, ông chuyên tâm lái xe.
Kỷ Hạ trầm mặc nhìn cửa sổ, Phó Ninh Tất muốn nói chuyện với cô nhưng ba anh ở đây, anh cũng không tiện nói gì cả.
Anh nghĩ tới một cách, cầm điện thoại nhắn tin với Kỷ Hạ.
Thấy cô không để ý, anh chọc vào tay cô, nhướng mày bảo cô xem điện thoại.
Kỷ Hạ lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Phó Ninh Tất.
Anh bảo: Bọn mình nhắn tin nói chuyện với nhau đi.
Kỷ Hạ thở dài gõ vài chữ.
Phó Ninh Tất nhìn cô chằm chằm, thấy cô gửi tin nhắn cho mình, anh nhanh tay cầm điện thoại.
Kỷ Hạ: Đang đi xe mà nghịch điện thoại sẽ bị đau đầu.
Cuối cùng Phó Ninh Tất không nhắn lại nữa, trầm mặc cả quãng đường.
***
Hơn một tiếng sau thì đi tới thị trấn.
Kỷ Hạ ngó đầu ra xem nên dừng ở chỗ nào, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, “Chú ơi chú dừng ở đây cũng được ạ.”
Phó Minh Viễn làm theo lời cô, xe dừng lại ở ven đường.
“Em họ cháu ở đây ạ.” Kỷ Hạ giải thích với ông, cô nói xong thì mở cửa xe ra, vẫy tay với Kỷ Đông Lịch ở gần đó, “Đông Lịch.”
Kỷ Đông Lịch thấy có người gọi tên mình, cậu nhóc ngẩng đầu thấy Kỷ Hạ, “Chị về rồi hả?”
Kỷ Hạ nói, “Em đợi chị một lát nhé.”
Cô đi tới chỗ Phó Minh Viễn, bảo: “Cháu cảm ơn chú ạ.”
“Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo.”
“Chú đi đường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Cô nói vài câu với Phó Minh Viễn rồi xoay người kéo Kỷ Đông Lịch qua, cô còn tưởng Phó Ninh Tất giúp mình lấy hành lý, ai ngờ lúc mở cốp xe ra lại thấy anh nói chuyện gì đó với Kỷ Đông Lịch.
“Anh thực sự là bạn trai của chị em ư?” Kỷ Đông Lịch cả kinh, cậu nhóc không ngờ bà chị họ mình lại tìm được anh người yêu đẹp trai thế này.
Phó Ninh Tất cười đắc ý: “Đúng đấy, em không tin thì hỏi chị em đi. Cô ấy đi về với anh và ba anh, bạn học bình thường sẽ không vậy đâu, em thấy có đúng không?”
“Hóa ra hai người đã đến bước ra mắt phụ huynh rồi!” Kỷ Đông Lịch sững người, đôi mắt trợn tròn trả lời anh.
Kỷ Hạ đặt vali xuống, đóng cốp xe rồi mà vẫn thấy hai người kia nói chuyện với nhau, cô đi tới bảo, “Được rồi, ba anh còn đang chờ đấy, anh mau về đi.”
Phó Ninh Tất mếu máo, “Em còn chưa giới thiệu anh với em trai em mà.”
“Không phải hai người nói chuyện với nhau rồi à?” Cứ làm như kiểu cô không thấy ý.
Phó Ninh Tất lưu luyến nhìn cô, Kỷ Hạ híp mắt, đôi mắt hình viên đạn nhìn anh, “Anh mau về đi, chú chờ lâu lắm rồi đó.”
“Chị ơi……”
“Sao?” Kỷ Hạ cau mày nhìn Kỷ Đông Lịch.
Cậu nhóc lập tức cúi đầu, “Không có gì ạ”
Phó Ninh Tất không nỡ, trước lúc lên xe còn bảo, “Nhớ gọi cho anh nhé.”
Kỷ Hạ nhìn chiếc xe rời đi, sau đó mới nhìn Kỷ Đông Lịch, “Sao em lại ở đây?”
“Hôm nay là thứ bảy, em tới đây chơi.” Kỷ Đông Lịch thành thật trả lời nhưng lại trách Kỷ Hạ, “Sao chị không kể chuyện chị có người yêu?”
Kỷ Hạ mất tự nhiên đáp, “Mới được một thời gian thôi.”
Kỷ Đông Lịch bày vẻ mặt hóng chuyện, “Em nghe anh Phó bảo là hai người yêu nhau được nửa học kì rồi, hơn nữa ngày xưa còn là bạn cùng bàn.”
Kỷ Hạ sững người, “Hai người mới nói chuyện một tí mà em đã gọi là ‘anh’ rồi á?” Với cả cái gì Phó Ninh Tất cũng kể nữa chứ.
“Anh Phó đẹp trai thật đó, còn bảo sẽ liên lạc với em.” Kỷ Đông Lịch cười tủm tỉm nói.
Kỷ Hạ: “……”
Cô đã từng chờ mong hai người này gặp nhau rồi xem ai nói nhiều hơn, vậy là ngày đó đã tới rồi ư?
***
Trên đường về nhà, Kỷ Hạ uy hiếp Kỷ Đông Lịch không được nói chuyện này, cuối cùng cậu nhóc cũng thỏa hiệp.
Ở nhà không thay đổi gì cả, Kỷ Hạ ôm bà nội, đây là lần đầu tiên cô xa nhà lâu như vậy.
“Biết hôm nay cháu về nên bà nướng khoai lang đó, bây giờ là ăn được rồi.” Bà nội vỗ lưng cô.
Đôi mắt Kỷ Hạ sáng lên, trời lạnh thế này được ăn khoai lang nướng là sướng nhất, đây cũng là món cô thích, không ngờ bà nội sẽ làm.
“Mùa đông năm nay lạnh quá, bà định để dành nhiều hơn nhưng lại bị thối.” Bà nội tiếc nuối bảo, rồi lại nói chuyện khác, “Không sao, vẫn còn nhiều lắm, chắc chắn đủ ăn.”
“Đợi cháu thu dọn đồ đạc đã ạ.” Kỷ Hạ vui vẻ bảo.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Phòng cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn cũng được phơi khô, Kỷ Hạ chỉ cần để quần áo vào tủ là xong.
Cô đi vào phòng bếp lấy khoai, vừa ăn được một miếng thì Phó Ninh Tất gọi tới.
Kỷ Hạ chạy vào phòng, cô ngó ngang ngó dọc không thấy bà nội đâu rồi mới ấn nút nghe, “Sao anh lại gọi cho em? Anh về tới nơi rồi à?”
“Ừ, anh về đến nhà rồi.” Phó Ninh Tất trả lời.
Kỷ Hạ vừa xúc khoai vừa hỏi, “Sao anh không nghỉ ngơi một lúc đi, còn gọi cho em làm gì?”
Tuy cô đang chất vấn anh nhưng Phó Ninh Tất lại vui vẻ đáp: “Chỉ là anh muốn nói chuyện với em thôi, Kỷ Hạ, có phải em muốn bỏ rơi anh không, anh cảm thấy em không thích anh gọi cho em lắm.”
Thấy giọng nói buồn rầu của Phó Ninh Tất, Kỷ Hạ biết ngay anh đang giả vẻ đáng thương, “Bọn mình mới xa nhau một tiếng thôi, mỗi ngày bên nhau lâu thế còn chưa đủ hả?” Cô cũng hết cách với anh luôn.
“Không đủ.” Phó Ninh Tất nằm ườn ra giường, lắc đầu nói.
Kỷ Hạ hỏi anh, “À đúng rồi, anh muốn nói chuyện gì với em trai em, hai người trao đổi số điện thoại lúc nào?”
Lúc Kỷ Đông Lịch nói vấn đề này, Kỷ Hạ cực kì kiếp sợ, hai người này mới nói chuyện với nhau được 5 phút mà đã kể hàng đống chuyện, hình như còn muốn nói nhiều hơn.
“Anh mới chỉ bảo anh là người yêu em thôi, anh chưa nói gì khác cả.” Phó Ninh Tất vội vàng giải thích.
“Thế còn chuyện hồi cấp 3 bọn mình ngồi cùng bàn thì sao?”
Phó Ninh Tất im lặng một lát mới trả lời, “Mồm đi chơi hơi xa.”
Kỷ Hạ bật cười, cười đến nỗi Phó Ninh Tất không biết cô đang giận hay không.
“Sao thế?”
Kỷ Hạ cười một hồi mới trả lời anh: “Phó Ninh Tất, anh biết không? Mỗi lần anh nhận sai đều rất nhanh.”
Phó Ninh Tất hậm hực trả lời, “Còn không phải vì em quá hung dữ ư…” Cô làm anh sợ chết khiếp.
“Gì ơ? Anh nói gì?” Kỷ Hạ nghiêm túc hỏi.
Phó Ninh Tất vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, anh có nói gì đâu.”
—