Phó Ninh Tất cúi đầu nhìn chiếc bút, coi nó như bảo vật, một lúc sau mới cất vào túi áo.
“Anh sẽ giữ chiếc bút này, không cho em đòi lại.” Phó Ninh Tất siết chặt túi mình, sợ cô lấy lại.
Kỷ Hạ bật cười: “Anh lo à?”
“Đương nhiên là lo rồi.” Phó Ninh Tất ngẫm nghĩ, sau đó nói, “Không được, hôm nay bọn mình đi một vòng quanh trường đi.” Nói xong anh kéo cô đi về phía trước.
Kỷ Hạ khó hiểu nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
“Phải để cả trường biết em là bạn gái của anh mới được, đến lúc đấy em muốn chạy cũng không thoát nổi đâu.” Càng nghĩ càng thấy ý này rất hay.
Kỷ Hạ nhìn con đường không một bóng người, anh ở đây mãi cũng chẳng gặp được ai đâu.
“Anh nghĩ mình cứ đi loanh quanh thì cả trường đều biết à?” Kỷ Hạ bất lực hỏi.
Phó Ninh Tất đứng lại, ánh mắt sáng ngời, “Em nói đúng, bọn mình phải tới chỗ nào nhiều người một chút, như là căn tin chẳng han.”
Kỷ Hạ cảm thấy dường như cô tự đào hố chôn mình, nhưng cô không cản anh lại, Phó Ninh Tất kéo cô tới căn tin.
Dưới tầng 1 ở căn – tin có quầy bán trà sữa, anh không buông tay, còn hỏi cô muốn uống vị gì?
Nhân viên bán hàng là sinh viên của Lê Đại, thấy hai người nắm tay nhau, nhiệt tình đề cử: “Hôm nay là ngày 14 có chương trình khuyến mãi, order một cốc trà bưởi mật ong sẽ được tặng thêm một cốc, hai người là người yêu đúng không, mỗi người một cốc là vừa đủ.”
Vừa nhắc tới từ ‘người yêu’, Phó Ninh Tất mỉm cười, anh nhìn cô, hỏi: “Em uống gì?”
“Trà bưởi mật ong.” Kỷ Hạ chỉ vào menu.
Phó Ninh Tất lấy thẻ ngân hàng ra, cười bảo: “Vậy thì chọn cái đó đi.”
Mua một tặng một tội gì không uống, Phó Ninh Tất đứng chờ, bảo Kỷ Hạ tìm chỗ ngồi, anh còn chưa kịp cầm 2 cốc trà về thì bị bạn nữ nào đó cản lại.
“Phó Ninh Tất, lần trước thầy dạy môn thống kê bảo chia nhóm, bọn mình cùng một nhóm đi?” Cô ta cười, hỏi cậu.
Sắc mặt Phó Ninh Tất trầm xuống, lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu, tôi cùng nhóm với bọn Dương Thái rồi, cậu tìm người khác đi.”
“Nhưng các cậu chỉ có 4 người, thầy bảo 1 nhóm phải có 6 người.” Cô ta không chịu từ bỏ.
Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, thấy cô chống cằm nhìn mình. Trong lòng anh vang lên tiếng chuông cảnh báo, lạnh mặt bảo, “Chúng tôi có nhóm riêng rồi, bạn gái tôi còn đang chờ, cậu đừng làm phiền tôi nữa.”
Vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi, nhìn Phó Ninh Tất: “Cậu có bạn gái rồi á? Từ bao giờ?”
“Tôi yêu đương thì phải thông báo với cậu à?” Phó Ninh Tất khó chịu, “Cứ làm như tôi với cậu thân nhau lắm ý.”
Mặt cô ta trắng bệch, chạy đi chỗ khác.
Thấy cô ta chạy mấy, Phó Ninh Tất đi tới chỗ Kỷ Hạ, anh vừa ngồi xuống đã giải thích: “Cậu ta là bạn cùng lớp, muốn cùng nhóm với anh nhưng anh từ chối rồi.”
“Ai cũng nhìn ra được cậu ta thích anh.” Kỷ Hạ là con gái, giác quan thứ 6 rất chuẩn xác.
“Haizz, cũng chẳng còn cách nào, gương mặt này của anh đúng là hồng nhan họa thủy, anh không khống chế được sức hút của bản thân, cũng không khống chế được tình cảm của người khác.” Phó Ninh Tất ủ rũ nói.
Kỷ Hạ uống một ngụm trà bưởi mật ong, cô không để tâm anh nói linh tinh, dù sao cũng quen rồi, chỉ khẽ cười, “Không khống chế được bản thân?”
“Anh không thích ai cả, chỉ thích mình em thôi.” Phó Ninh Tất giơ tay thề, “Đối với em anh sẽ không khống chế được.”
Tai cô đỏ lên, vội vàng nhìn xung quanh, may mà hiện tại không phải là giờ ra chơi hay tan học, ở căn tin không có nhiều người, nếu bị người ta nghe thấy thì không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.
“Anh im miệng lại cho em.” Kỷ Hạ nhíp mắt, cảnh cáo Phó Ninh Tất.
Phó Ninh Tất bật cười, “Kỷ Hạ, có phải em hiểu nhầm ý anh rồi không? Ý anh là cảm giác rung động ấy, chứ không phải ở phương diện khác.” Anh uống một ngụm trà, “Em nghĩ linh tinh đi đâu thế?”
Kỷ Hạ nghẹn giọng, rõ ràng anh không nói chi tiết, lại còn bảo cô hiểu nhầm, “Phó Ninh Tất, anh muốn bị mắng hả?”
Anh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Anh không muốn.”
Kỷ Hạ lườm anh, cúi đầu uống trà, Phó Ninh Tất đang định vươn tay ra nắm lấy tay cô thì nghe thấy giọng La Tử Hàng sau lưng.
“Phó Ninh Tất, sao cậu vẫn còn ngồi đây?” La Tử Hàng đi tới, “Sắp tới giải thi đấu bóng rổ của trường rồi, khoa mình tham gia đó, cậu đi đăng ký đi.”
“Hạn là bao giờ thế?” Phó Ninh Tất hậm hực hỏi.
La Tử Hàng nhớ lại rồi đáp, “Thứ 2 tuần sau.”
Phó Ninh Tất nhìn bóng đèn to đùng trước mặt, bảo: “Thế cậu vội vàng cái gì, đã hết thời gian đăng ký đâu.”
Con người này chẳng có mắt nhìn gì cả.
Bấy giờ La Tử Hàng mới nhìn thấy Kỷ Hạ ngồi đối diện, cậu ta chột dạ, nghĩ ngay tới một vấn đề.
“Có phải tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi không?” La Tử Hàng nhỏ giọng hỏi Phó Ninh Tất.
Phó Ninh Tất liếc xéo cậu ta, “Cậu nói xem?”
“Nhớ đấy, đừng quên nhá.” La Tử Hàng cười ha hả rồi chạy đi, không nhìn thấy ánh mắt ăn tươi nuốt sống người khác của Phó Ninh Tất.
Bóng đèn sáng vạn năm này cuối cùng cũng đi chỗ khác, Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, “Cái này uống ngon không?”
Kỷ Hạ: “…… Anh cũng có mà, hai cốc này cùng một vị đấy.”
Đương nhiên là khác nhau, bởi vì em uống cốc này rồi.
“Trên đời này không có hai chiếc lá nào giống nhau, cũng không có 2 cốc trà bưởi mật ong nào giống nhau 100%”. Phó Ninh Tất nhìn chằm chằm cốc trà bưởi mật ong trong tay cô.
Kỷ Hạ bất lực, nói: “Trọng điểm?”
“Cho anh uống một ngụm.”
“Không cho.”
“Đồ hẹp hòi.”
***
Không uống được cốc của Kỷ Hạ, Phó Ninh Tất hậm hực không vui. Anh không thích kiểu buôn bán mua một tặng một này nữa, nếu không thì anh với Kỷ Hạ sẽ uống chung một cốc, có 2 cái ống hút là được.
Chuyện tốt này không thực hiện được rồi.
Đến giờ cơm tối, Phó Ninh Tất còn đang tưởng tượng chuyện này.
“Này, anh phát ngốc gì thế, tối nay anh muốn ăn gì?” Kỷ Hạ nhắc nhở anh.
Phó Ninh Tất còn đang định bảo ăn gì cũng được, nhưng anh lại nhớ tới mấy skill hẹn hò học được trên mạng, người ta bảo lúc ăn cơm, con gái hỏi ăn gì, không được nói ăn gì cũng được.
Anh nhớ vấn đề này, hỏi ý kiến cô, “Em muốn ăn gì? Em ăn gì thì anh ăn nấy.”
“Em không biết.” Kỷ Hạ nhìn quanh, chọn mãi chưa được món nào.
Trong lúc này, anh phải đưa ra một ý kiến hay, nếu không thì sẽ rất vô dụng.
Phó Ninh Tất dựa theo kinh nghiệm học được, anh nhìn qua, nói: “Hay bọn mình ăn canh sườn đi?”
Kỷ Hạ nghĩ qua, gật đầu: “Vâng.”
Phó Ninh Tất thở phào, coi như qua ải này.
Kỷ Hạ tìm chỗ ngồi, Phó Ninh Tất đi xếp hàng, anh bên hai bát canh tới trước mặt Kỷ Hạ, mỗi người một bát cơm, Phó Ninh Tất bảo: “Hơi nhiều cơm, em ăn không hết cũng không sao.”
Trên mạng nói, con gái cũng hẹn hò thường khá rụt rè, ăn cơm cũng cẩn thận hơn, anh phải xuống nước nhường cô trước.
Kỷ Hạ uống canh, lại ăn thêm một thìa cơm, thấy anh nói thế, cô trả lời: “Sẽ không đâu, hôm nay canh rất ngon, em ăn hết được mà.”
Phó Ninh Tất: “……”
Hiện thực với trên mạng không giống nhau lắm……
Cuối cùng, Kỷ Hạ ăn xong bát cơm, còn uống hết cả bát canh, Phó Ninh Tất còn không ăn nhiều bằng cô.
“Dạo này hình như em ăn nhiều hơn thì phải…” Phó Ninh Tất nhìn hai phần ăn, trưa hôm nay anh ăn hơi nhiều nên tối ăn ít đi.
“Chắc là em vẫn còn dậy thì, em thấy hình như mình cao lên một chút rồi.” Kỷ Hạ khua tay múa chân, cao thêm 1 cm cũng đã tốt lắm rồi.
Phó Ninh Tất không đồng tình: “Em phải ăn nhiều thịt hơn, chân em còn bé hơn tay anh đấy.”
Kỷ Hạ cau mày, “Ý anh là em nên phát triển chiều ngang chứ không phải chiều dọc hả?”
Thấy cô không vui, Phó Ninh Tất mờ mịt, anh chưa nói sai câu nào mà, sao cô lại tức giận.
“Chỉ là anh thấy em gầy quá, còn chưa đến 50 cân.” Phó Ninh Tất chớp mắt.
Kỷ Hạ: “……”
Không bạn nữ nào muốn 50 cân đâu.
“Bọn mình đi thôi.” Kỷ Hạ thở dài, cô bắt đầu thấy hơi lo rồi này.
***
Ăn xong, hai người đi dạo cho tiêu cơm, Phó Ninh Tất không để tâm chuyện kia nữa, dưới ánh đèn mờ ảo, xung quanh không một bóng người, chỉ có anh và cô, anh chỉ muốn làm một chuyện.
Anh căng thẳng tới nổi đổ mồ hôi tay, Kỷ Hạ nhận ra, hỏi: “Hôm nay trời không nóng, sao anh lại có mồ hôi?”
“Ách……” Phó Ninh Tất không biết trả lời thế nào, anh định nói cho qua, “Chắc là lần đầu tiên đi dạo với em thế này, nên hơi khẩn trương.”
Kỷ Hạ khó hiểu hỏi, “Thật không đó?”
“Thật mà.” Phó Ninh Tất lắp bắp đáp.
Kỷ Hạ dừng chân, cô đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt anh, “Có chuyện gì thì nói mau, không nói thì thôi mai sau cũng đừng kể.”
“Anh muốn hôn em cũng được hả?” Phó Ninh Tất vội vàng mà mở miệng, ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Kỷ Hạ trước nay vẫn luôn bình tĩnh, bây giờ tai cô đỏ bừng, tim đập nhanh thình thịch.
“Không được ư……” Phó Ninh Tất cúi đầu, buồn rầu: “Haizz, anh biết mà, nhưng dù sao bọn mình cũng là người yêu, hôn nhau là chuyện bình thường.”
Mắt Kỷ Hạ xẹt qua một tia giảo hoạt, cười nói với anh, “Anh nhắm mắt lại đi.”
“Nhắm mắt rồi thì có thể hôn hả?” Phó Ninh Tất ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ừ, anh mau nhắm mắt vào đi.”
Phó Ninh Tất làm theo lời cô, vẻ mặt chờ mong, “Em nhanh lên nhé, anh đợi ngày này lâu lắm rồi đấy.”
Kỷ Hạ bước tới sát gần hơn, cô đứng đối diện Phó Ninh Tất, dùng hai ngón tay chạm vào môi anh.
Sau đó cô nhanh chóng lùi về sau, cố nhịn cười, “Cảm giác thế nào?”
Phó Ninh Tất liếm môi, trả lời: “Rất mềm mại….”
—