Em Cứ Việc Trốn. Tôi Sẽ Tìm!

Chương 4: Sập bẫy




Nó chạy đi tìm thầy giám thị với vẻ mặt hốt hoảng. Nó tìm thấy thầy giám thị gọi to:- Thầy ơi bạn Tùng bị ngất xỉu rồi

- Sao vậy ? - Thầy cũng hớt hải chạy đi ( chị này diễn đạt thật )

Vừa đến phòng giám thị thì thầy thấy hắn nằm ngất xỉu ở cạnh tủ còn nhỏ, nàng , chàng, anh thì ngồi kế hắn với vẻ mặt lo lắng (mấy người này đi làm diễn viên được ). Thầy vừa bước vào cửa thì anh nhanh chóng giật sợi dây sinh tử kia. Lập tức từ đâu rơi xuống một xô nước làm ông thầy ướt như chuột lột. Tụi nó và tụi hắn rất muốn cười nhưng cố kìm chế nếu không kế hoạch sẽ bị lộ mất

- Thầy có sao không ạ ? - Nó lo lắng hỏi

- Các em dám chơi tôi - Ông thầy tức giận

- Có đâu ạ đây là phòng của thầy mà tụi em có biết gì đâu - nhỏ lên tiếng

- Các cậu.....- Thầy cứng họng

Đúng vậy cái bẫy này là do thầy làm ra trong lúc rãnh rỗi chưa kịp dẹp bỏ nó cho nên bây giờ mới thành ra như vậy đây. Vì vậy nên ông bà xưa có câu " Gậy ông đập lưng ông "

Đúng lúc đó có cô hiệu phó đi ngang qua ông thầy như bắt được vàng, gọi to:

- Cô hiệu phó cô phải trừng trị lũ học sinh hỗn láo này mới được

- Có chuyện gì thế - Cô hỏi

- Tụi nó giám ....- Thầy ấp úng

- Tụi nhỏ làm sao ? - Cô hỏi

- Tụi nó lừa tôi - Cuối cùng ông thấy cũng tìm được lí do để buộc tội tụi nó

- Tụi nhỏ lừa gì thầy ? - Cô hỏi

- Không có ạ - Nàng nói - Thưa cô bạn Tùng bị ngất xỉu cho nên bạn Thiện mới đi gọi thầy giám thị ai ngờ thầy vừa bước vào thì từ đâu rơi xuống một xô nước làm thấy ướt như vậy đấy ạ

- À , tôi hiểu rồi cái bẫy này là do thầy làm ra, trong lúc hỗn loạn tụi nhỏ vô tình giật sợi dây đúng lúc thầy bước vào nên mới thành ra thế này. Lỗi cũng không phải là do tụi nhỏ- Cô phân tích

- Nhưng... - Không để ông thầy có cơ hội cô chen vào

- Thôi các em đưa bạn vào phòng y tế nhanh đi

- Dạ em chào cô - Nó nói

Anh và chàng dìu hắn đi. Khi ra ngoài nó nháy mắt với cô hiệu phó thật ra cô hiệu phó chính là cô ruột của nó. Cô cũng rất ghét ông thầy giám thị nhưng không có cớ để tống cổ ông ta ra khỏi trường hôm nay thấy tụi nó chơi ông thầy như vậy cô thấy rất vui

6 đứa tụi nó không lên phòng y tế mà ra thẳng căn tin. Đang đi anh nói:

- Tao thấy tụi mình phối hợp rất ưng ý đấy hay là làm hòa chơi chung đi đừng ghét nhau như chó với mèo nữa

- Tao thấy trong cuộc đời làm người của mày câu này được nhất đấy - Nhỏ vỗ vai anh

- Tao còn nói nhiều câu hay hơn vậy nữa - Anh tự kêu

- OK nhất trí - Nàng và chàng đồng thanh- Còn hai bây sao ? - Nàng hỏi nó và hắn

- Sao cũng được - Nó và hắn cùng nói còn 4 đứa kia thì vừa đi vừa hú như mấy thằng điên mới xổng chuồng

- Từ nay là bạn - Anh nói

- Đừng vui mừng mình còn một kẻ thù đó - Nó nghiêm túc

- Ừ đúng rồi - Nhỏ quay lại với vẻ mặt hình sự

- Ai vậy ? - Nàng hỏi

- Thì cái thằng Phong Vũ chứ ai - Anh nói

- Cái thằng đó là con gái hay con trai mà nhiều chuyện quá vậy ? - Chàng hỏi

- Nó được mệnh danh là cái siêu thị thông tin của lớp đó - Nhỏ nói

- Giờ làm sao xử nó - Nó nói

- Dọa nó - hắn im lặng nãy giờ mới lên tiếng

- Ừ há mà nãy giờ tao nghĩ không ra - nó như trút được gánh nặng

- Ngu như mày nghĩ được gì - hắn cốc đầu nó

- Tao ngu kệ cha tao, bộ tao ngu ăn hết của ông cố ông sơ nhà mày à, mày không ngu được như ta mày tức à - nó tức giận

- Kệ mày - hắn quăng cho nó 2 chữ rồi bỏ đi

Giờ ra chơi tụi nó và tụi hắn lôi đầu tên Phong Vũ r vườn hoa sau trường

- Thằng chó tụi tao đánh nhau có liên quan gì tới mày mà mày mách thầy hả ? - Nó hỏi

- Ai mượn tụi mày đánh nhau tụi mày mà đánh nhau lớp mình sẽ bị trừ điểm tao chỉ vì lớp mình thôi- Phong Vũ bình thản

- Mày cãi hả ? - Nhỏ đá chân Vũ

Phong Vũ đau quá kêu la oai oái :

- Sao đá tao

- Mày liệu hồn mày đó - Nàng trợn mắt - Sau này mà còn xía vào chuyện tụi tao nữa thì đừng trách

- Mai mốt mà còn nhiều chuyện nữa là tao xẻo mỏ mày á - Anh nói

6 đứa bỏ đi để lại anh Phong Vũ đứng đó nén cơn giận, anh Vũ cũng đâu phải dạng vừa : " Hãy đợi đấy. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Đợi đấy tao sẽ báo thù. "

( Còn tiếp ) ( ^_^)