Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 73




Hoắc Từ nhìn thấy Weibo của Everlasting lần này, có chút sửng sốt, cô đang xem, điện thoại của Mạc Tinh Thần gọi đến.

Bên này vừa bắt máy, Mạc Tinh Thần liền hỏi ngay: “Weibo của Jewelry Everlasting rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Lại còn có chuyện để lộ quảng cáo của T&A nữa, là thật sao?”

Quảng cáo của T&A xảy ra sơ suất lớn như vậy, thực sự khó mà giấu giếm được, vẫn sẽ luôn có người nói hết ra. Mạc Tinh Thần cũng coi như là người trong giới thời trang, cô và Hoắc Từ quan hệ rất tốt, luôn có người muốn từ phía của cô nói bóng gió về chuyện của Hoắc Từ. Lần này cũng không phải là ngoại lệ, chuyện của T&A một khi có tin đồn, cũng không biết có bao nhiêu người đến dò la.

Mạc Tinh Thần là bởi vì không muốn làm phiền cô, cho nên mới không gọi điện tới hỏi Hoắc Từ.

Đêm nay cô ở nhà xem phát sóng trực tiếp, ăn một đoạn cẩu lương* nên mới chuẩn bị gọi điện thoại lên án hành vi của cô bạn một chút.

*吃了一嘴狗粮 [Chīle yī zuǐ gǒu liáng]: ý chỉ những người độc thân phải ngồi xem cảnh thân mật, đôi lứa yêu nhau của người khác.

Ai mà biết được liền nhìn thấy lời thanh minh trên Weibo của Jewelry Everlasting, nếu như trước đó vẫn chỉ là nghe lời giang hồ đồn đại, hiện tại chính là lời đồn đã thành sự thật rồi. Thực sự không ai nghĩ rằng, Jewelry Everlasting lại có thể phát đi một bài thanh minh như vậy, lần này giống như đang bỏ Jewelry Everlasting lên lò nướng.

Càng nói thêm về phần Nam Vãn, ai ai cũng đều nhìn ra, Everlasting đang thí xe bảo vệ tướng*, mang Nam Vãn thành con cừu non thế thân mà đẩy đi.

*弃车保帅 [Qì chē bǎo shuài]: thí xe bảo tướng là câu được dùng trong cờ tướng, chỉ việc hi sinh quân xe để bảo vệ đại cục.

Muốn trộm ý tưởng quảng cáo này, khẳng định không thể nào là một mình Nam Vãn làm, nhưng hiện tại trách nhiệm đều bị đổ lên đầu Nam Vãn. Không thể không nói, chỉ riêng trên mạng tràn lan những người nêu cao tinh thần chính nghĩa, đều rõ ràng muốn lột da Nam Vãn.

“Chuyện trên Weibo tớ cũng vừa thấy, cho nên tớ cũng không biết tình hình như thế nào, chẳng qua là việc bị lộ quảng cáo trang sức của T&A, là thật. Tớ dự định sẽ để chuyện này cho phía T&A giải quyết,” Hoắc Từ lấy tay bóp sống mũi, vẫn còn mặc bộ váy lễ phục tinh xảo, giày cao gót thì đã bị đá bay.

Những nơi công cộng như thế này, cô phải chú ý đến dáng vẻ, cho dù là ngồi cũng phải giữ nguyên dáng người, dù sao thì máy ảnh và camera đều luôn sẵn sàng ghi lại khoảnh khắc ngượng ngùng đó.

Mạc Tinh Thần nghe xong lời cô nói, kinh ngạc hỏi lại: “Thật là người trong studio của cậu tiết lộ bí mật sao?”

Hoắc Từ cũng cảm thấy không còn mặt mũi, gật đầu, thể hiện thái độ: “Quả thật là nhân viên nội bộ.” Cô coi như là giữ lại cho Bạch Vũ chút thể diện, chưa nói ra là Allie làm.

“Chẳng qua là lần này cũng may mà bên phía Everlasting đã tự mình đứng ra thú nhận, bằng không thì chuyện này cũng thật khó xử, tớ sợ bên phía T&A sẽ làm khó cậu,” Mạc Tinh Thần thở dài nhẹ nhõm.

Hai người còn nói thêm vài câu, Hoắc Từ cắt điện thoại.

Giờ này trên mạng quả thực đang náo loạn cả ngày, vì trước khi có sự việc về quảng cáo này, kỳ thực đã bàn tán rất nhộn nhịp rồi. Bởi vì phong cách chụp hình của nhiếp ảnh sư sẽ không dễ biến đổi, bản thân Nam Vãn và Hoắc Từ không có chung một tác phong. Kết quả cô ta lại đột nhiên cho ra đời một quảng cáo mang phong cách của Hoắc Từ, lúc đó có những fan hâm mộ của Hoắc Từ đã nhảy ra tố cáo cô sao chép nguyên xi.

Nhưng quảng cáo của T&A cũng chưa được tung ra, cho nên fan của Hoắc Từ không có đủ bằng chứng, lại còn bị người khác nhân cơ hội nhảy vào châm biếm, cố tình đào lỗi.

Ai cũng không ngờ rằng, cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy.

Thế nên Internet đều đang chấn động, có người ở dưới Weibo của Jewelry Everlasting để lại một bình luận, trực tiếp nói, lần đầu tiên thấy một hành vi sao chép trắng trợn đến như vậy, trước đó thì phản đối đạo nhái, lần này không chỉ là người chết không đối chứng, cuối cùng bị người khác lấy được chứng cứ, mới miễn cưỡng thừa nhận lỗi lầm của mình.”

Hoắc Từ nhìn một hồi lâu mới phát hiện, Dịch Trạch Thành vẫn luôn gọi điện trong phòng đọc sách chưa quay trở lại.

Cô không nhịn được đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới cửa phòng đọc sách, nghe được âm thanh mơ hồ bên trong, sau đó cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng cười, nói: “Mời vào.”

“Em không làm phiền anh chứ?” Hoắc Từ đẩy cửa.

Dịch Trạch Thành lắc đầu, vẫy tay tỏ ý gọi cô qua, Hoắc Từ mới đi tới bên cạnh anh, ngay lập tức bị anh tóm lấy tay, tiện thể bế cô lên đùi anh. Kì thực phòng đọc sách vốn dĩ là để Hoắc Từ sử dụng, chẳng qua là từ sau khi anh chuyển qua ở chung, lại trở thành phòng làm việc của Dịch Trạch Thành.

Anh đang cùng với đối phương nói chuyện điện thoại, có thể là một người bạn nước ngoài, bởi vì anh đang nói tiếng Anh.

Hoắc Từ nghe được đại khái, có lẽ là thảo luận về việc của bác sĩ không biên giới. Cô nhịn không được nghịch ngợm đứng lên, đưa tay cởi bỏ chiếc nơ trên lễ phục của anh, chiếc nơ đỏ bị cô thuận tay xé thành hai mảnh, sau đó cô vương tay cởi bỏ cổ áo sơ mi trắng của anh.

Anh bởi vì đang nghe điện thoại, khi cổ áo bị tháo ra, lúc nói chuyện, yết hầu sẽ có chuyển động trượt lên trượt xuống.

Phần xương linh hoạt nhất trên cơ thể người đàn ông kia, như là móng vuốt, móc chặt lấy ánh mắt của cô.

Hoắc Từ liền cúi đầu, không nhìn được ngay tại yết hầu của anh, cắn một cái.

Dịch Trạch Thành đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô một cái, có chút ý nhắc nhở cô không được làm loạn. Thế nhưng người tinh thần vui vẻ sau sự kiện, đêm nay Hoắc Từ nhận được giải thưởng lớn, lại còn có việc Everlasting chủ động thừa nhận đạo nhái, tinh thần rất tốt, lại muốn đi chọc ghẹo anh.

Cho nên sau khi cô cắn một phát lên yết hầu của anh, đưa tay mở luôn nút áo sơ mi, tiếp tục mở từ trên xuống, mở đến nút thứ 3 thì tay cô lại bị tóm lại.

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Dịch Trạch Thành hướng về phía cô lắc đầu, thật không ngờ cô vẫn như trước thích gì làm nấy.

Mãi cho đến khi cô đưa tay tháo thắt lưng của anh, lúc đang muốn rút thắt lưng ra, thì nghe thấy tiếng cạch cạch, thì ra là điện thoại bị quẳng trên bàn, trên đầu là một giọng đầy đe dọa của một người đàn ông: “Là muốn kiếm chuyện đúng không?”

“Không muốn,” cô nhảy dựng lên muốn chạy, lửa đều bị cô đốt lên cả rồi, làm sao có thể dễ dàng buông tha cô vậy.

Dịch Trạch Thành hai tay ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, nhíu mắt nhìn tới nhìn lui xương quai xanh của cô, khẽ nói: “Em đoán xem khoảnh khắc mở cửa xe nhìn thấy em, anh muốn làm gì?”

Hoắc Từ lập tức tỏ vẻ: “Em không muốn đoán.” Bởi vì cô biết, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Quả nhiên Dịch Trạch Thành đưa bàn tay lên, trên đường viền mép phần cúp ngực của chiếc váy, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, nhếch môi cười: “Muốn xé nó ra.”

Cổ của Hoắc Từ thon dài tự nhiên, rất thích hợp mặc một chiếc váy dài cúp ngực như vậy, dáng người cao ráo có thể tôn lên khí chất của chiếc váy.

“Không được xé nó, đây là đi mượn về, rất mắc đó.” Hoắc Từ quả thực lo lắng, nhưng cô vừa mới nói xong, chợt nghe tiếng vải bị xé.

Anh thì thầm vào tai cô, nói thẳng: “Hư rồi, anh mua.”

Thế nhưng Hoắc Từ thực sự luyến tiếc, một chiếc đầm dạ hội cao cấp như vậy ít nhất cũng phải hơn 10 vạn, cô lập tức hô: “Không cần xé nó, cái đầm này, em rất thích.”

“Rất thích sao?” Dịch Trạch Thành nhìn cô, Hoắc Từ gật đầu.

Dịch Trạch Thành nói nhỏ bên tai Hoắc Từ vài câu, cô có chút giận, hai má bắt đầu ửng hồng. Thế nhưng cứ nghĩ đến số phận của chiếc đầm, cô khẽ cắn môi, gật đầu.

Sau đó cô vén váy và ngồi trên đùi anh.

Phía sau lưng anh là cửa sổ phòng đọc sách, bên ngoài chính là bầu trời đầy sao.

Cho đến khi trong phòng đọc sách truyền ra một âm thanh mập mờ, cô giữ lấy vai anh, ngón chân thoáng chốc đã duỗi thẳng, thân thể co rút lại trong vô thức. Dịch Trạch Thành lập tức ôm lấy eo cô, cúi người hôn lên môi cô, khuôn ngực cường tráng của anh ở trước mặt cô, phía sau lưng chính là mép bàn.

Vạt váy màu đỏ xõa trên đùi, che đi nơi thân mật của hai người, rõ ràng là quần áo chỉnh tề, nhưng lại cố tình làm chuyện thân mật nhất trên đời.

Cô nhịn không được tựa vào ngực anh, hai má áp vào làn da nóng hổi của anh, nghe thấy nhịp tim bên kia đang đập mạnh mẽ.

Hoắc Từ cũng không biết tối hôm đó mình được bế lên giường như thế nào.

Lúc sáng sớm thức dậy khỏi giường, cô mới biết Bạch Vũ hôm qua đã gọi điện thoại cho cô mấy lần. Cô có chút giận nhìn Dịch Trạch Thành, hỏi anh: “Là anh tắt âm điện thoại em?”

“Em thực sự quá mệt rồi,” Dịch Trạch Thành đưa cho cô một ly sữa, nhẹ nhàng nói.

Hoắc Từ nghĩ tới chuyện tối hôm qua cô vì sao lại mệt chứ, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lúc này mới gọi điện thoại lại cho Bạch Vũ.

“Nghỉ ngơi xong rồi?” Bạch Vũ nghe điện thoại, câu nói đầu tiên chính là thế này.

Hoắc Từ lại trừng mắt liếc Dịch Trạch Thành một cái, không biết anh tối qua cùng với Bạch Vũ đã nói những gì. Chẳng qua là cô vẫn cứ đường đường chính chính hắng giọng, hỏi: “Lời thanh minh hôm qua của Everlasting, rốt cuộc là sao vậy?”

“Em vẫn chưa biết?” Bạch Vũ ngạc nhiên, còn hỏi lại cô: “Dịch tiên sinh vẫn chưa nói với em?”

Hoắc Từ cười nhạt một tiếng, hỏi anh: “Giữa hai người còn có chuyện mà em không biết sao?”

Chờ tới khi Bạch Vũ đem mọi chuyện nói ra, Hoắc Từ mới biết Everlasting vì cái gì mà lần này lại cúi đầu nhận lỗi như vậy. Hóa ra mỗi tác phẩm của Hoắc Từ, Bạch Vũ đều đăng ký bản quyền chuyên môn ở Cục quản lý bản quyền. Chính là bởi vì những tác phẩm trước đây của Hoắc Từ nhiều lần bị sao chép, anh mới bỏ tiền ra tìm người đăng ký.

Nhưng anh không ngờ rằng, bởi vì anh luôn phòng bị như vậy, chuyện lần này mới có thể được giải quyết ổn thỏa như vậy.

Bởi vì chuyện Allie lấy trộm quảng cáo, anh hiểu rõ Allie là đáng đời, nhưng Allie rốt cuộc cũng là em họ của anh, cô ta cũng là bị người khác lợi dụng. Dù muốn bắt cô ta đi tù, tối thiểu cũng phải bắt được kẻ chủ mưu đằng sau.

Vì thế Bạch Vũ trực tiếp liên hệ Dịch Trạch Thành, anh không phải là sợ Hoắc Từ ngăn cản, mà chỉ cảm thấy rằng đối phó với một công ty lớn như Everlasting, thì nên có người tài lực cao hơn bọn họ mới được.

Sau khi Dịch Trạch Thành biết được chuyện này, trực tiếp gọi đoàn luật sư đi đến Jewelry Everlasting, nói với bọn chúng, nếu như không lên tiếng nhận tội, thì sẽ đưa bọn chúng ra tòa. Bọn họ trong tay có thời gian quay quảng cáo lần này của Hoắc Từ, còn có bản quyền tác giả, cũng có người làm chứng, rất muốn khởi kiện ra tòa, dù vụ kiện có bị kéo dài cũng sẽ thắng bọn chúng.

Anh biết rõ Jewelry Everlasting đang tiến hành IPO*, nếu như thuận lợi, trễ nhất là cuối năm có thể lên sàn chứng khoán Hồng Kông.

*IPO: Phát hành công khai lần đầu là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm công chúng được hiểu là một số lượng nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng.

Nếu như bọn họ muốn kiện ra tòa, tất sẽ đạp đổ kế hoạch IPO của bọn chúng.

Chuyện này Dịch Trạch Thành rất rõ, ông chủ của Everlasting tất nhiên cũng hiểu rõ.

Cho nên từ lúc bọn họ liên hệ tới khi Jewelry Everlasting đăng bài thanh minh, cùng lắm cũng chỉ hai ngày.

Hoắc Từ không ngờ rằng ở giữa lại phát sinh ra nhiều vấn đề như vậy, cô ngắt điện thoại, nhìn thấy một Dịch Trạch Thành vẫn điềm nhiên ăn bữa sáng, nhịn không được hỏi: “Anh còn muốn gạt em đến bao giờ?”

“Anh không định gạt em,” Dịch Trạch Thành đặt chiếc cốc xuống, nghiêm túc nói.

“Chỉ là không muốn loại chuyện nhỏ này, cứ luôn làm phiền em,” anh nở nụ cười.

Hoắc Từ thấy bộ dạng hời hợt của anh, nhịn không được nói: “Dịch tiên sinh, anh có biết ở Trung Quốc bảo hộ bản quyền tác giả có bao nhiêu trở ngại không?”

“Cho nên em có một người đại diện rất tốt, tối thiểu vẫn biết làm việc,” Dịch Trạch Thành lần đầu tiên tán dương Bạch Vũ.

Chẳng là Dịch Trạch Thành nhắc nhở cô: “Everlasting bên kia đã được giải quyết rồi, bây giờ ngược lại phiền phức chính là T&A, bí mật là từ người trong studio của em mà ra. Trách nhiệm lần này, là ở bọn em.”

Nhìn xem, đây đích thị là Dịch tiên sinh. Lúc giúp bạn ứng phó với kẻ khác, không chút nương tay, hận không thể một nhát đâm chết đối phương. Thế nhưng lúc phân tích nguyên nhân, vẫn là rất chững chạc, là lỗi của bạn, đừng nghĩ đổ qua cho người khác.

Hoắc Từ quyết định sẽ gánh vác chuyện này, cô gật đầu nói: “Yên tâm đi, em sẽ sắp xếp với T&A bên kia.”

Cô trước kia vẫn là chuyện của mình tự mình giải quyết, chẳng qua là từ sau khi có Dịch tiên sinh, cô dường như được bảo hộ quá tốt rồi.

Sau khi hai người ra khỏi nhà, Dịch Trạch Thành đi đến công ty, Hoắc Từ lái xe đến bệnh viện.

Cô hôm qua vì phải tham gia lễ trao giải, chỉ nhìn Hoắc Minh Chu một cái vào buổi sáng. Vì vậy hôm nay vẫn lại ghé qua, nhân tiện mang phần thưởng của cô đến, cô muốn cho ông xem.

Tới bệnh viện, hộ lý đang xoa bóp cho Hoắc Minh Chu.

“Cô Hoắc đến rồi,” hộ lý nhìn về phía cô gật đầu, Hoắc Từ nở nụ cười, nói anh ta ra ngoài nghỉ ngơi trước.

Kết quả là cô ngồi bên giường một lúc, cùng với Hoắc Minh Chu nói chuyện, liền cảm thấy phần bụng dưới bị đau dữ dội. Cô ôm bụng, nhưng cảm giác đau trướng bụng lại kéo đến. Đúng lúc gặp bác sĩ đến kiểm tra, Hoắc Minh Chu vì công vụ mà bị thương, cho nên bệnh tình của ông, bệnh viện vẫn luôn rất coi trọng.

Lúc bác sĩ vừa bước vào, Hoắc Từ đứng dạy chào hỏi bọn họ, vẫn là y tá trưởng đi cùng nhìn thấy sắc mặt của cô, lo lắng hỏi: “Cô Hoắc, cơ thể cô có chỗ không thoải mái sao? Tôi nhìn sắc mặt của cô có chút nhợt nhạt.”

“Không có chuyện gì, chỉ là có chút đau bụng,” Hoắc Từ khoát tay.

Nhưng trán cô lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đừng nói y tá trưởng nhìn ra được sự bất thường của cô, ngay đến bác sĩ đều nhìn ra. Vì vậy bác sĩ chính bảo cô ngồi xuống, khẩn trương áp ống nghe lên bụng cô.

Kết quả là sau khi nghe xong, ông có chút không chắc chắn mà nói: “Cô Hoắc, cô vẫn nên xuống lầu qua siêu âm*, xét nghiệm máu.”

*做个 B 超: B viết tắt của B-line hay còn gọi là Ultrasound nghĩa là siêu âm. Thuật ngữ trong y khoa.

“Vấn đề rất nghiêm trọng?” Hoắc Từ nghĩ, kinh nguyệt của cô đáng ra hai ngày nay đã có rồi, chẳng qua là chu kỳ kinh nguyệt của cô vẫn luôn không chính xác.

“Y tá trưởng Hoàng, cô đưa cô Hoắc xuống dưới lầu lấy số, đi kiểm tra một chút,” bác sĩ trưởng không nhiều lời, trực tiếp quay sang nói với y tá trưởng.

Y tá trưởng vừa nghe, liền đến khuyên nhủ cô: “Cô Hoắc, siêu âm chỉ một chút là xong, cô đi cùng tôi một chút, dù gì cũng để yên tâm thôi mà.”

Hoắc Từ quả thực cũng có chút khó chịu, liền đi theo cô.

Chờ tới khi thấy được đoạn phim siêu âm của cô, y tá trưởng đã sớm chạy vội đi, cô tự mình ghi tên trên sổ khám bệnh khoa phụ sản cho bác sĩ.

Bác sĩ lấy trong túi ra hình ảnh chụp X-quang, nhìn cô một cái, hờ hững nói: “Chúc mừng cô, cô mang thai rồi.”

Hoắc Từ nhìn dáng vẻ hờ hững của bác sĩ, nhất thời chưa định thần được. Qua một lúc lâu, cô mới há hốc mồm hỏi: “Là ý gì?”

Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng của cô, sắc mặt lạnh nhạt nhưng lộ một nụ cười: “Chính là nói, chúc mừng cô phải làm mẹ rồi.”

Hoắc Từ: “Ông không đùa với tôi đấy chứ?”

Bác sĩ lại trở về với khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng Hoắc Từ tự mình xem tấm hình siêu âm, tốt xấu gì cô cũng đã từng học y khoa 1 năm. Lúc này tấm hình được dán trên kia, cô thậm chí không cần dùng đến hướng dẫn của bác sĩ, cũng có thể thấy được phôi thai nhỏ bé kia.

Con của cô và Dịch Trạch Thành?

Trời ơi, con của cô và Dịch Trạch Thành.

Đột nhiên, cô cười, dường như trong chốc lát, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.