Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 71




Sau khi tác phẩm của Hoắc Từ đoạt giải ở cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế, cô đã không tham gia thêm bất kỳ cuộc thi nào nữa, ngay cả lễ trao giải trong nước cho tới bây giờ cũng đều từ chối.

Thế nên khi Bạch Vũ gọi điện thoại báo cho ban tổ chức, đối phương mừng rỡ như điên.

Bạch Vũ cười khẽ, nói: “Là như vầy, lúc đầu có thể không công bố không, ý của tôi là Hoắc Từ lấy thân phận khách quý bí ẩn xuất hiện.

Đối phương do dự một chút, hỏi: “Có phải Hoắc lão sư có băn khoăn gì hay không? Vẫn là xin Hoắc lão sư yên tâm, sau khi Hoắc lão sư vào top nhiếp ảnh sư hằng năm lần này, chúng tôi vẫn là mời Hoắc lão sư tham gia buổi lễ trao giải.”

Đây là chút hiện trạng của các lễ trao giải trong nước, có mặt mới có thể trao thưởng.

Chẳng qua trước kia Hoắc Từ cũng từng một lần lấy được giải truyền thông lớn, lần đó là Bạch Vũ giúp cô đi lĩnh giải. Lần này cô lại vào vòng trong, vốn ban tổ chức vẫn phái người đến thuyết phục Bạch Vũ, hy vọng anh ấy có thể khuyên Hoắc Từ tham gia.

Chỉ là vẫn chưa nhận được câu trả lời chính xác, không ngờ hôm nay lại chủ động gọi điện thoại đến.

Tuy rằng không nói rõ, nhưng ý trong cuộc gọi, không phải chính là chỉ cần Hoắc Từ có mặt, giải thưởng này sẽ thuộc về cô.

“Giúp tôi hẹn trước với stylist đi, chúng ta cuối tuần gặp ở chiến trường.”

Cũng không hẳn là chiến trường, là chiến trường không có khói thuốc súng.

Lúc này Nam Vãn không hề biết Hoắc Từ cũng muốn tham gia giải truyền thông lớn, cô ta cầm di động lướt Weibo một chút thì nhìn thấy chuyện về tấm ảnh quảng cáo, fan của cô vừa cùng fan của Hoắc Từ xâu xé. Nhưng trải qua tai tiếng lần trước, tình trạng thoát fan thật sự rất nghiêm trọng, vốn không kéo được fan Hoắc Từ, hiện tại còn tức thì bị treo lên đánh (*).

(*) ý nói fan Hoắc Từ đang chiếm được ưu thế, tấn công lại fan Nam Vãn.

Nam Vãn tức giận ném di động, kêu Từ Vi một tiếng, cô ta mới từ bên ngoài bước vào.

“Trên mạng đều náo loạn thành như thế, cô cũng không biết quản lý,” Nam Vãn chỉ vào điện thoại trên sô pha, căm tức nhìn cô ta.

Từ Vi bật cười: “Chút chuyện vặt cũng đáng để cô tức giận thế này à. Được rồi, được rồi, lát nữa tôi sẽ tìm một nhóm thủy quân (*), rà soát bình luận, đem những cái không tốt kia đều dìm xuống.”

(*) Những người được trả tiền để đăng bài online, họ sử dụng một số phương tiện truyền thông công cộng như diễn đàn và blog để gây ảnh hưởng đến dư luận.

Nghe đến hai chữ thủy quân, gương mặt thanh tú của Nam Vãn nhất thời vặn vẹo kịch liệt, cô nhìn chăm chăm Từ Vi, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nói: “Cô đây là có ý gì? Là cảm thấy khí thế chúng ta quá yếu, hiện tại chỉ có thể dựa vào thủy quân?”

Từ Vi thấy cô không vui, vội vàng trấn an nói: “Nam Vãn, kỳ thật cô là nhiếp ảnh sư, có hay không có fan đối với cô mà nói ảnh hưởng không lớn.”

Nam Vãn làm sao mà không biết, cô chính là không phục, dựa vào cái gì Hoắc Từ có thể có nhiều fan bất ly bất khí (*) như vậy, dựa vào cái gì cô ta có thể tìm được người bạn trai như vậy, dựa vào cái gì cô ta có thể dẫm đạp trên đầu cô khắp nơi.

(*) Nguyên văn “不离不弃” /bất ly bất khí/: là một trong hai câu khắc trên khóa vàng của Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng, mang ý chỉ sự chung thủy, vĩnh viễn không chia lìa.

Video Hoắc Từ được cầu hôn, không phải cô không thấy. Bên người cô cũng có phú nhị đại (*), nhưng những phú nhị đại kia người nào cũng chỉ vì danh tiếng của cô, muốn tùy tiện chơi đùa.

(*) Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp thanh niên được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

Cầu hôn, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Những quản lý hậu hội viện (*) kia đều làm ăn kiểu gì không biết, một đám vô dụng, tranh cãi không lần nào có thể xé được fan người ta,” Nam Vãn cúi đầu nhìn móng tay mới làm, thật ra cô vô cùng thích làm móng tay. Nhưng bởi vì cần cầm camera, luôn phải cọ xát làm hỏng móng tay, thật sự là quá phiền.

(*) cách gọi khác của fandom, là cộng đồng người hâm mộ.

Từ Vi bị cô nói nhưng không cáu giận một chút nào, cô ta không biết nhân gian khổ cực sao?

Từ lần trước bị phát hiện ra cô ta sử dụng quy tắc ngầm mới lấy được quảng cáo T&A, một lượng lớn fan đã thoát fan, nếu không phải Từ Vi kịp thời dùng lợi ích để vỗ về những fan lớn (*) của fandom, chỉ sợ những fan lớn đã dẫn đầu thoát fan rồi.

(*) 大粉 /đại fan/: Fan lớn, có lượng follow cao, sức ảnh hưởng lớn trong cộng đồng fan hâm mộ của nghệ sĩ nào đó.

Từ Vi thuyết phục cô: “Nam Vãn, hiện tại việc trọng yếu nhất của cô không phải quan tâm chuyện tranh cãi trên mạng, mà là tạo ra những tác phẩm đẹp. Cô nhìn Hoắc Từ xem, triển lãm ảnh lần này của cô ấy làm có nhiều thành công như vậy, đề tài sát với thực tế, có đủ chiều sâu, cũng đủ rung động lòng người. Ngay cả những người trước kia vẫn luôn phê bình cô ấy quá thương mại, đều đối với lần triển lãm ảnh này khen không ngớt lời.”

Vị trí của người ta vốn chính là con cừu đầu đàn, kết quả còn có thể hạ mình, chụp ra tác phẩm khiến người khác suy ngẫm sâu xa như vậy.

Từ Vi lại nhìn Nam Vãn, vốn dĩ cô ta cũng tham gia tranh giải thưởng cho tác phẩm. Nhưng là từ lúc cô bắt đầu tham gia vào giới thời trang, cô mới phát hiện tâm tư của Nam Vãn đặt vào nhiếp ảnh thật quá ít. Nửa năm qua cô chụp ảnh trang bìa, bị nhiều người chỉ trích, tác phẩm xuất sắc xuất hiện ít lại càng ít.

“Sao tôi lại không tạo ra tác phẩm, lượng công việc của nửa năm qua của tôi nhiều như thế nào, cô không biết?” Nam Vãn liếc xéo cô, tức giận nói.

Từ Vi không dám nói, cô ta ngày hôm trước đi bar đến ba giờ, uống đến say mèm, tình trạng đó ngày hôm sau đến studio chụp ảnh, có thể chụp được tác phẩm tốt gì chứ.

Nhưng cô khuyên cũng khuyên rồi, Nam Vãn chính là không nghe, như thường lệ làm theo ý mình.   

Cô cũng biết Nam Vãn kỳ thật căn bản không phải là cô gái lòng nghĩ đến sự nghiệp, hiện tại cô ta chính là một lòng muốn tìm phú nhị đại, để bản thân được gả đi. Thế nhưng bây giờ những phú nhị đại đó cũng không phải kẻ ngốc, chơi đủ rồi lại muốn lên bờ, cũng phải xem xem có người nguyện ý làm tiếp bàn hiệp (*) không.

(*) Nguyên văn “接盘侠”: còn gọi là JPman, chỉ người đàn ông không quan tâm người phụ nữ có trải qua tình sử phức tạp, nạo phá thai... hay không, cũng bằng lòng cưới về làm vợ. (theo Weibo Vietnam)

Thấy Từ Vi không nói lời nào, Nam Vãn càng tức giận, hỏi: “Chuyện giải thưởng truyền thông lớn, rốt cuộc cô đã thu xếp hay chưa?”

“Cô yên tâm, Hoắc Từ luôn không tham dự những buổi lễ trao giải, giải nhiếp ảnh sư xuất sắc năm nay chắc chắn là của cô rồi,” vừa rồi Từ Vi chính là gọi điện thoại cho ban tổ chức, là để xác định giải thưởng này Nam Vãn có thể nắm chắc.

Dù sao lần đề cử này Hoắc Từ sẽ không tham gia, thì cơ hội của cô ta sẽ càng nhiều.

Nam Vãn cầm giải thưởng, đến lúc đó làn sóng dư luận lại nổi lên, khẳng định đủ để có thể đem những hậu quả của tin tức tiêu cực lần trước tiêu trừ đi.

Chỉ có điều dường như Nam Vãn vẫn chê chưa đủ, nói: “Nếu không thì như vậy đi, cô lại lần nữa mua nhiều blogger đi cọ nhiệt, đến lúc đó để cho fan bàn tán chủ đề này nhiều chút.”

“Nếu mua trước có phải không tốt lắm không?” Từ Vi chính là sợ lễ trao giải có biến cố, nếu làm marketing trước, sợ là sẽ phản tác dụng.

Nam Vãn cười lạnh: “Nếu như có biến cố, thì đó là do cô không làm tốt nhiệm vụ. Không phải cô nói giải thưởng này chắc như đinh đóng cột (*) là của tôi sao?”

(*) Nguyên văn “板上钉钉” /bǎnshàngdìngdīng/: ván đã đóng thuyền, ý chỉ chuyện đã chắc chắn, không thay đổi được nữa.

Từ Vi nghẹn lời, cô nói chắc như đinh đóng cột lúc nào. Nhưng Nam Vãn cũng không muốn bàn bạc thêm nữa, đứng dậy nói: “Còn về lễ phục, cũng nhất định cần mượn bộ siêu phẩm của quý.”

Vào thời điểm này tháng tư, thông thường lúc này lễ phục hẳn là mùa xuân hè, chính là trang phục tuần lễ thu đông đã qua rồi. Có vài người có thể trực tiếp mượn lễ phục thu đông, loại này chính là tài nguyên thời trang đặc biệt tốt.

Đối với yêu cầu này của cô ta, Từ Vi cũng là đau khổ không nói nên lời.

Dù sao cô ta cũng là một nhiếp ảnh sư mà thôi, thật là muốn đem chính mình trở thành một tiểu hoa đán rồi.

***

Giải truyền thông lớn cuối tuần cũng là sự kiện mỗi năm một lần, đặc biệt đối với ngành truyền thông mà nói, đây là một cơ hội để nhận được sự chú ý. Bởi vì thế lực mạnh của truyền thông hiện nay, như vậy chắc chắn buổi lễ trao giải sẽ được phát sóng trực tiếp. 

Thời tiết tháng tư cũng không tính là lạnh, cho nên thảm đỏ trở thành nơi tranh đua đọ sắc của khách mời.

Hoắc Từ lên sân khấu đặc biệt muộn, tiết mục kế cuối là của một vị ảnh đế, cô chính là lên sân khấu trước ảnh đế. Đây xem như là ban tổ chức đặc biệt coi trọng cô rồi, vốn dĩ ban tổ chức muốn sắp xếp cô và ảnh đế cùng nhau đi trên thảm đỏ, phối hợp như vậy cũng có thể thu hút ánh nhìn.

Có điều lại bị Hoắc Từ từ chối, tuy rằng Dịch Trạch Thành không thể đến tham gia, nhưng cô cũng không muốn để anh trông thấy bạn gái của mình kéo tay của người đàn ông khác. Cô không phải diễn viên, loại chuyện này cũng không phải việc thiết yếu, cho nên có thể từ chối, cô nhất định sẽ từ chối.

Bạch Vũ nói với cô, Nam Vãn đang ở phía trước cô, nhưng lại là đi cùng một vị tiểu thịt tươi đang nổi tiếng.

“Nếu không thì chúng ta vẫn là đi cùng với ảnh đế đi, dù sao bọn họ hai người, hơn nữa anh đoán chừng fan của vị tiểu thịt tươi kia đến rất đông, đến lúc đó trong livestream khẳng định đều là tiếng hoan hô của bọn họ,” Bạch Vũ lo lắng Hoắc Từ đi một mình quá bất lợi, sợ khí thế cô bị hai người phía trước ép xuống.

Hoắc Từ cười lạnh một tiếng, hôm nay cô mặc kiện váy thần tiên do nhà thiết kế người Lebanon thiết kế, bộ váy lễ phục đỏ thẫm, vải chiffon (*) mang theo hoa văn độc đáo, thiết kế phức tạp nhưng không mất đi phóng khoáng, còn có điểm độc đáo là tua chỉ bạc cùng với nét thêu tinh tế, mặc dù là ngồi ở bên trong xe mờ tối, đều có một loại cảm giác trăm hoa như gấm lộng lẫy tao nhã.

(*) loại vải với đặc điểm nhẹ, trong suốt, mềm mại và sang trọng. (hình minh họa)

Váy là bộ lễ phục dài ôm sát ngực, phần eo thắt một sợi dây lưng màu bạc, đem đến cảm giác vòng eo mảnh khảnh nguyên bản bị bó sát đến mức không còn chút khoảng trống nào. Bên dưới làn váy như ẩn như hiện một đôi chân dài, trắng như tuyết thẳng tắp nhỏ nhắn hết sức. Chiffon đỏ thẫm mơ hồ lộ ra.

Thương hiệu này là thành viên Hiệp hội thời trang cao cấp Paris, là thương hiệu chân chính trên thế giới có đủ tiêu chuẩn về lễ phục cao cấp. Nữ minh tinh trong nước có thể nhận được trang phục trong quý từ thương hiệu này ít lại càng ít, Hoặc Từ lần này tự mình xuất hiện (*), lại là lần đầu tiên cô tham gia lễ trao giải, nhãn hàng mới gật đầu đồng ý.

(*) Nguyên văn “亲自出马”: tự thân xuất mã

Váy được vận chuyển khẩn bằng máy bay chuyển chở từ Paris đến, được chỉnh sửa nhỏ lại một lần nữa theo kích cỡ của cô, cuối cùng là gấp gáp ra mắt vào cuối tuần.

Khi cô ở trong xe đợi lên sân khấu, Dịch Trạch Thành gửi tin nhắn đến, ngày hôm qua anh đã đi Thượng Hải.

“Đến nơi chưa?” Tin nhắn của anh hỏi.

Hoắc Từ trả lời anh: “Đã đến rồi, đang ở hậu trường, hẳn là còn nửa giờ nữa.”

Quy trình thảm đỏ chính là như vậy, đi thảm đỏ không chỉ phải chụp ảnh, mà còn phải tiếp nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình. Có khi một buổi lễ trao giải, chỉ đi thảm đỏ cũng phải mất hai giờ đồng hồ.

“Mệt không?” Tin nhắn của anh lập tức hỏi lại.

Hoắc Từ nhìn hai chữ ngắn gọn, giống như nhìn thấy bộ dáng của anh vừa cúi đầu cười nhẹ, vừa gửi tin nhắn cho cô.

Cô trả lời: “Không mệt, chỉ là hôm nay em đặc biệt xinh đẹp, đáng tiếc anh không thấy được.”

Giờ phút này Dịch Trạch Thành ngồi ở bên trong xe nhịn không được bật cười một tiếng, Dương Minh ngồi ở ghế phụ lái cũng không cần quay đầu, cũng biết ông chủ nói chuyện phiếm với ai, nghe thấy tiếng cười này như bọc trong mật.

Lần này Dịch Trạch Thành không trả lời cô, Hoắc Từ cho rằng anh lại bận việc, cũng không để ý.

Lại đợi nửa giờ, rốt cuộc còn chưa đến cô.

Bạch Vũ xem ra so với cô còn sốt ruột hơn, ấn di động không ngừng, liên tục gửi tin nhắn cho ai đó. Hoắc Từ nhìn thoáng qua điện thoại, hỏi anh: “Có phải nên đến lượt em vào rồi hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy,” Bạch Vũ đổ mồ hôi nhễ nhại sau gáy.

Hoắc Từ hỏi thêm một câu: “Nếu không thì mở cửa sổ đi, nhìn anh có vẻ nóng.”

Kỳ thật thảm đỏ bên kia Nam Vãn và tiểu thịt tươi đã tiếp nhận phỏng vấn, lúc này trong livestream đều có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của fan, vẻ mặt Nam Vãn dịu dàng kéo cánh tay tiểu thịt tươi, cùng với anh ta nhận phỏng vấn của MC.

Lúc này xe của Hoắc Từ hẳn là phải chạy đến rồi, nhưng xe lại cố tình không di chuyển.

Chờ đến khi Nam Vãn và tiểu thịt tươi vào hội trường, thảm đỏ tạm thời xuất hiện khoảng trống, trên livestream vẫn có fan đang hỏi, tiếp theo có phải là ảnh đế của chúng ta không?

Dù sao fan của ảnh đế cũng đợi cả đêm.

Nhưng phía đầu thảm đỏ qua vài phút vẫn là không có xe xuất hiện.

Người dẫn chương trình không khỏi ấm ức nói: “Xem ra tình trạng giao thông ở Bắc Kinh đến bây giờ vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp, xin kiên nhẫn đợi một chút, khách mời thần bí của chúng ta lập tức đến ngay.”

Một lúc sau, một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi chạy đến ống kính thảm đỏ, tất cả camera truyền thông đều nhắm vào, đều đang chờ vị thần bí xuất hiện.

Chính là sau khi xe dừng lại, Hoắc Từ đang muốn đẩy cửa xe bước xuống, nhưng bị Bạch Vũ giữ lại.

Cô quay đầu nhìn anh ta: “Anh là muốn cho tất cả giới truyền thông tiêu đề ngày mai đều đưa tin em mắc bệnh ngôi sao (*) phải không?”

(*) 耍大牌 /sái đại bài/: đã chú thích ở chương 65

Dù sao thì xe đã dừng lại, nhưng cô lại chậm chạp không xuống xe. Đây là buổi phát sóng trực tiếp, trên livestream đã có người bắt đầu spam hỏi người này là ai, như thế nào tới rồi cũng không xuống xe, là bệnh ngôi sao phải không?

Mãi đến khi một bóng người màu đen trong một chiếc xe khác đến, anh ta chậm rãi vượt qua đám đông, đi đến chiếc xe bên cạnh đầu thảm đỏ. Người dẫn chương trình với đôi mắt sắc lẹm mỉm cười nói: “Vị mặc âu phục màu đen kia có phải là khách mời thần bí của chúng ta không?”

Bởi vì anh ta đưa lưng về phía ống kính, cho nên MC không thấy được mặt anh.

Anh đi đến bên cạnh chiếc xe, gõ nhẹ hai cái vào cửa kính xe, Hoắc Từ ở bên trong sửng sốt, sau đó cửa xe bị mở ra.

Dịch Trạch Thành mặc một bộ lễ phục màu đen, đứng bên ngoài xe, mỉm cười nhìn cô.

Lúc này bởi vì anh chuyển hướng, giới truyền thông đã chụp được mặt anh, người dẫn chương trình reo lên đầu tiên, "Hóa ra là khách mời trao giải bí ẩn của chúng ta, Dịch Trạch Thành tiên sinh, nhưng tại sao anh ấy lại xuất hiện trên thảm đỏ? Ai đang ngồi bên trong xe?"

Trên livestream đều là chữ “a” liên tục, bình luận chạy qua thật nhanh đến độ không còn thấy bóng người.

“Tôi lấy sự nghiệp theo đuổi minh tinh ra thề, bên trong nhất định là Hoắc Từ.”

“Lão tử rõ ràng là tới theo đuổi ca ca nhà tôi, tại sao lại muốn cho tôi ăn cẩu lương rồi.”

“Đẹp trai quá, tôi phải nói thật lòng, Dịch Trạch Thành thật sự đẹp trai giống ca ca nhà tôi, anh ta mặc lễ phục màu đen quả thật quá đẹp trai, vai rộng thắt lưng nhỏ và đôi chân dài, thật ngưỡng mộ Hoắc Từ.”

Dịch Trạch Thành chậm rãi vươn bàn tay, đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ anh nhìn thấy rồi, hôm nay em quả thật rất xinh đẹp.”

Hoắc Từ kinh hãi, nhưng lại rất cao hứng: “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”

“Đến ủng hộ em.”