Hoắc Từ ôm bó hoa hồng trong tay, vẫn còn đắm chìm vào nhân duyên diệu kỳ giữa hai người.
Mãi cho đến lúc hai người về tới nhà, cửa vừa mới mở, chưa kịp bật đèn hành lang, cô đã bị anh ôm eo, áp vào vách tường, bó hoa cô đang cầm chen vào giữa hai người. Dịch Trạch Thành đưa tay muốn bỏ bó hoa ra, liền thấy cô nhẹ nhàng nói: “Đừng phá hoa của em.”
“Rất thích sao?” Anh dùng toàn lực, áp sát tai cô, hỏi từng chút một.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà bó hoa cũng bị anh mang đi, anh tùy tiện bỏ trên mặt đất, lại đẩy cô vào vách tường, thì thầm: “Em đêm nay ôm bó hoa này đủ lâu rồi, giờ nên qua ôm anh.”
Bên cạnh lối đi, hai người đang cuốn vào với nhau. Hoắc Từ hai tay ôm lấy lưng anh, áo măng tô của anh đã được mở ra rồi, cô sà vào trong lớp áo đó, chỉ còn cách lớp áo sơ mi, ôm chặt lấy tấm lưng gầy của anh.
Hoắc Từ biết mai anh lại phải quay trở về Mỹ, công việc bên đó vẫn chưa xong, anh làm mấy đêm liên tiếp chỉ là để trở về bên cô trong ngày lễ tình nhân.
Cùng với nhân tình trong ngày lễ tình nhân, thì đó mới thực gọi là ngày lễ tình nhân.
Hoắc Từ hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên tự đưa mình tới gần.
Mỗi cử động của cô đều là lấy lòng Dịch Trạch Thành, anh hôn lên môi cô, lưng cô áp sát tường, anh tha thiết áp sát vào cô. Hai người đã quá lâu không gặp rồi, tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại. nhưng chính lúc này cả hai trong lòng đều cảm nhận được hơi ấm của thân thể nhau. Bờ môi mềm mại như cánh hoa của cô, bị anh mút như mật ngọt, như đang hút một dòng nước ngọt ngào hạnh phúc.
Cho tới tận khi anh nhẹ nhàng buông cô ra, tuy rằng phòng lúc này tối đen như mực, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt mơ màng của cô.
“Anh giờ có thể mở quà của anh chưa?” Quà của anh, Hoắc Từ.
Trên đời này có gì có thể bì với Hoắc Từ mà anh yêu quý chứ.
Hoắc Từ không cam chịu, cười nói: “Em mang anh từ doanh trại trở về, nên là em mở quà thì mới đúng chứ.”
Cả hai người đều nghĩ đến cảnh tượng trên sân băng, tóc cô tung bay, cả người đều đường hoàng thoải mái. Cơ thể Dịch Trạch Thành không nhịn được mà như bị siết chặt, mỗi khía cạnh trên cơ thể cô đều làm anh thích thú đến vậy, càng hiểu rõ, càng yêu thích cô gái trước mắt hơn.
Tính khí mạnh mẽ của cô, sự lầm lì, thậm chí là ngay cả sự lạnh nhạt của cô, anh đều nguyện ý yêu thích.
Hoắc Từ đã đưa tay luồn vào áo sơ mi của anh muốn kéo ra khỏi quần, chạm vào tự nhiên lại có một cảm giác vô cùng mềm mại. Cô quyến luyến không muốn rời tay mà sờ tới sờ lui, đúng là trong chốc lát nghiện cảm giác này thật, mãi cho đến khi cô đưa tay xuống khỏi mép thắt lưng.
“Cởi ra,” Anh vẫn giọng lạnh lùng, trong đêm tối giống như có mị lực.
Hoắc Từ vừa hoàn hồn, liền đưa tay mở thắt lưng, một tiếng lách cách nhỏ vang lên, trong đêm tối lại càng rõ hơn. Ngay sau đó hai người cuốn lấy nhau, áo bành tô bị vứt trên đất, áo sơ mi bị tháo bay cả nút. Hoắc Từ được bế đến phòng tắm, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần jean.
Mái tóc rối bù của cô vừa vặn che đi bầu ngực phía trước.
Dịch Trạch Thành ánh mắt càng sâu thẳm, cho đến khi anh ôm cô lên hôn.
……
Trời đã tờ mờ sáng, người ở trên giường có động tĩnh. Dịch Trạch Thành đặt đồng hồ báo thức trên đầu, đã điều chỉnh chế độ rung. Hôm qua trước khi đi ngủ anh đã cài trước và đặt dưới gối, đồng hồ ban nãy vừa rung, anh liền mở mắt.
Đợi tắt đồng hồ báo thức, xác nhận lại không đánh thức người bên cạnh, anh mới từ từ xuống giường.
Cũng may là phòng tắm của Hoắc Từ ở bên ngoài, hơn nữa hiệu quả cách âm của nhà cô thực rất tốt, anh lúc này mới có thể đi tắm. Chờ tới khi anh quấn khăn tắm quay trở lại, liền nhìn thấy ánh đèn trên giường, cô gái đáng lẽ đang ngủ thì lại đang ngồi trên giường, chăn che hết cơ thể, chỉ lộ ra bờ vai trắng ngần.
“Em ngỡ rằng anh đi rồi,” ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Từ có chút tủi thân.
Dịch Trạch Thành ôm lấy cô nhất bổng lên, giọng trầm ấm: “Qua vài ngày nữa anh sẽ trở về.”
Anh vốn không cảm thấy mình là một người coi trọng tình cảm nam nữ, nhưng từ sau khi biết Hoắc Từ, anh đã làm quá nhiều chuyện mà anh cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ làm. Vì cùng cô bên nhau lễ tình nhân, không ngại bay tận mười mấy tiếng đồng hồ trở về, hiện giờ hạng mục bên Mỹ vẫn còn chưa xong, thế mà lại có thể lưu luyến không nỡ rời đi như vậy.
Anh cọ cằm lên đỉnh đầu cô, cười hỏi: “Em sao lại không thể bé lại một chút nhỉ?”
Bé lại một chút, Hoắc Từ đơ người.
“Như vậy có thể tùy ý mang em đi,” Dịch Trạch Thành cúi xuống, đầu vùi vào cổ cô.
Hoắc Từ sững sờ, bất thình lình bật cười: “Anh vậy là đang làm nũng với em sao?”
Dịch Trạch Thành, một người lạnh lùng như vậy, lại có thể làm nũng với cô?
Sau đó anh đứng dậy, thản nhiên nhìn cô một cái. Được rồi, cô không nên chọc vào anh. Lúc này sắc mặt anh lại lạnh lùng, tựa hồ như là một Dịch tiên sinh cao cao tại thượng không thể nào chạm đến được.
Dịch Trạch Thành đứng dậy mặc quần áo, kỳ thực đống áo quần của anh cũng thật nhàm chán, cơ bản nhất chính là màu trắng và xám tro, điểm tô thêm màu xanh lam và nâu nhạt càng làm nổi bật sự tao nhã lại không mất đi phẩm cách, lúc này Hoắc Từ ngồi trên giường, nhìn anh từ tốn thay quần áo. Những ngón tay thon dài đang từ tốn gài từng nút áo sơ mi, tao nhã tới mức chọc mù cả mắt người nhìn rồi.
“Anh phải đi đây, lái xe đã đợi dưới lầu rồi,” anh muốn ra sân bay.
Hoắc Từ bất giác hốc mắt cay cay, hóa ra cảm giác phân ly, chính là khó chịu tới vậy.
Dịch Trạch Thành xoay người ôm lấy cô, vỗ về: “Anh sẽ rất nhanh quay về thôi.”
Chờ sau khi anh đi, Hoắc Từ ôm lấy chăn nhẹ nhàng nhìn qua ô cửa sổ, hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh rõ ràng là rất đẹp. Nếu như có mưa lớn thì tốt, mãi cho tới khi dưới lầu chỉ còn lấp ló một dáng hình mơ hồ.
Bên trong khoang hạng nhất, Dịch Trạch Thành đang cúi đầu kiểm tra điện thoại, thời gian cất cánh vẫn còn 15 phút nữa. Lần này anh tạm thời về nước, cho nên tới Dương Minh cũng không theo cùng.
Bỗng nhiên ở bên cạnh có một giọng kinh ngạc: “Anh Trạch Thành?”
Ngẩng đầu lên nhìn là một cô gái phục trang tinh xảo đang đứng bên cạnh anh, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên pha lẫn vui sướng: “Không nghĩ lại có thể gặp anh ở đây, anh cũng đi Mỹ sao?”
Dịch Trạch Thành nhớ ra cô, ngày đó về nước anh đã gặp cô ở trong nhà mình.
Anh vốn không phải là một người nhiệt thành trong các mối quan hệ, so với cô gái đang kích động vui mừng kia, anh chỉ để lộ thái độ bình thản, đến giọng nói cũng chỉ lạnh nhạt không mang một chút hơi ấm nào: “Chào cô.”
“Cũng thật khéo ha,” Hải Liên thoáng nhìn qua vé máy bay trong tay, cô tự nhiên lại có thể ngồi ngay bên cạnh Dịch Trạch Thành.
Đoạn duyên phận này, giống như ông trời đã định vậy.
“Lúc em đi thăm nhà anh vào năm mới, bác gái có nói anh năm nay đến Tết cũng đi Mỹ công tác,” Hải Liên liếc nhìn trộm sắc mặt anh, chính là có chút lạnh nhạt. Chỉ là bác gái có nói với cô, anh lúc nào tính khí cũng lạnh nhạt như vậy.
Lạnh lùng không chạm tới được, Hải Liên cười, càng khó như thế, cô càng muốn độc chiếm ngọn núi này.
Nhưng Dịch Trạch Thành tuyệt nhiên không hề đáp lời, Hải Liên cũng không lưu tâm, vừa muốn hỏi anh, đã thấy anh cười, hạ giọng nói: “Thất lễ rồi, tôi gọi điện thoại cho bạn gái một chút.”
Hải Liên sắc mặt lập tức trắng bệch, sự khước từ rõ ràng đến như vậy, cô chỉ có là kẻ ngốc mới không hiểu.
Cô yên vị ngồi lại chỗ của mình, lúc này người đàn ông bên cạnh đã bắt đầu lấy điện thoại. Chỉ nghe thấy anh ấn nút, bình thản nói chuyện: “Ừ, anh lên máy bay rồi, em đến phòng làm việc rồi hả?..........Đừng có gắng gượng quá………Anh biết rồi, em nhớ phải ăn cơm, anh về sẽ kiểm tra đó.”
Lời nói ấm áp như vậy, hoàn toàn không giống thái độ lạnh nhạt mà anh vừa chình ra trước cô.
Hải Liên ban đầu là nghĩa rằng anh chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi, nhưng mà thực sự khi nghe được những lời này, tự đáy lòng cũng đã hiểu được, đầu dây bên kia xác thực là bạn gái của anh rồi.
Dáng vẻ của anh như thế, nhìn là biết đối với bạn gái.
Tầm 2 phút trôi qua, điện thoại cắt máy, trong khoang máy bay vang lên tiếng nhắc nhở các vị hành khách đóng của sổ và tắt âm các điện thoại di động.
Hải Liên hơi nghiêng đầu nhìn anh, rõ ràng là lúc Tết cô ghé thăm Dịch gia, bác gái vẫn nhiệt tình với cô như vậy, cũng không hề nhắc tới chuyện anh đã có bạn gái. Hay là anh vẫn còn đang giấu bác gái, hoặc là bác gái đối với bạn gái của anh đặc biệt không vừa ý.
Có lẽ là cô gái kia không thể nào danh chính ngôn thuận ra mắt, đành dùng thủ đoạn để trở thành bạn gái anh.
Nếu không thì sao bác gái lại không nhắc đến, đến bây giờ vẫn còn đi tác hợp cho bọn họ.
Nghĩ tới đây, Hải Liên trong lòng có chút bình tĩnh.
Thật không cần mất nhuệ khí như vậy, suy cho cùng nam nhân như anh, nếu không bị đám nữ nhân nhảy vào tranh giành, thì mới gọi là chuyện lạ đó.
Có cạnh tranh cũng chẳng sao, cô không để ý, chỉ cần cô là người mỉm cười cuối cùng là được.
Nhưng mà ai biết được cô vừa quay qua tán dóc với anh vài câu, Dịch Trạch Thành đã ấn ngay chuông phục vụ bên cạnh, tiếp viên đi qua, anh bình thản nói: “Làm ơn lấy giúp tôi một tấm chăn.”
“Vâng, tiên sinh,” tiếp viên mỉm cười.
Một lúc sau, tiếp viên mang theo chăn trở lại, anh bỏ thẳng xuống ghế, nằm ngủ luôn.
Hải Liên nghiến răng, cũng chả dám làm gì thêm. Vốn cô tính là dùng hơn 10 tiếng đồng hồ trên máy bay này, để tạo cơ hội ở bên nhau. Cũng không nghĩ tới Dịch Trạch Thành lại ngủ ngay khi máy bay vừa cất cánh được có nửa giờ.
Anh thậm chí chẳng ăn gì.
Chờ anh đi rửa mặt trở lại, máy bay đã sắp hạ cánh.
Hải Liên vốn là vì anh mà đặc biệt trang điểm lại, ngay cả quần áo cũng thay luôn bộ khác, thật không ngờ, anh ngay cả liếc một cái cũng chả thèm.
“Anh Trạch Thành, anh ở New York là chỗ nào vậy, hay là chúng ta đi cùng nhau,” lúc xuống máy bay, Hải Liên ôn nhu hỏi.
Dịch Trạch Thành lạnh nhạt nhìn cô, quả quyết gạt bỏ: “Không cần, xe của tôi đã đợi ở bên ngoài rồi.”
Nói xong, anh bước nhanh qua cửa, Hải Liên cắn môi, sao anh ấy lại không có chút để ý gì cả, không phải nên hỏi cô đang ở đâu, sau đó tiện đường đưa cô về sao.
Dịch Trạch Thành rời khỏi máy bay, liền trực tiếp đi thẳng ra cửa. Anh lần này đi rất gọn nhẹ, tới cả hành lý cũng chả mang theo.
Hải Liên thấy anh tới hành lý cũng không cầm theo, biết anh sẽ cứ vậy mà đi, chỉ sợ ra ngoài rồi càng khó gặp nhau. Cô lập tức tiến đến nói: “Anh Trạch Thành, nếu như có thể, anh có thể mang em cùng vào thành phố không, ở đây gọi được xe cũng thật khó.”
Cô dè dặt chưng ra bộ mặt có chút đáng thương.
Đàn ông đều có chút tâm tư thương hoa tiếc ngọc, cô tính là làm cho bản thân mình trở nên đáng thương, có thể khiến cho bọn họ đồng cảm.
Thế nhưng cô lại gặp phải một người vốn không phải là đàn ông bình thường.
Dịch Trạch Thành dừng chân, thản nhiên nhìn cô nói: “Nếu cô muốn về thành phố, tôi có thể bảo trợ lý gọi giúp cô một chiếc taxi.”
Hải Liên ngẩn người đứng trơ mắt nhìn, không ngờ anh lại quả quyết như vậy. cô cuối cùng cũng miễn cưỡng nói: “Chẳng lẽ em ngồi xe anh, không tiện sao?”
“Không tiện, vì bạn gái của tôi không thích tôi ân cần với người phụ nữ khác,” Dịch Trạch Thành nhìn cô, thản nhiên nói.
**
Lại một tuần nữa trôi qua, Dịch Trạch Thành cuối cùng cũng đã về rồi.
Lần này trở về, ngay đến thời gian nghỉ ngơi anh cũng không có, bởi vì không chỉ những sự vụ hằng ngày của tập đoàn Minh Thịnh cần giải quyết, mà đoạn clip giới thiệu Ô Cửa Thời Gian bên kia cũng đã xong.
Triển lãm ảnh lưu động của Hoắc Từ cũng đã đi được nửa đường, việc tuyên truyền cho MSF*, cũng được phát sóng trên chương trình thời sự.
*MSF: tổ chức bác sĩ và y sĩ không biên giới.
Dẫu sao thì đây cũng là chương trình đầu tiên của MSF tại Trung Quốc, có quy mô lớn như vậy. Ngay cả bên Dịch Trạch Thành, cũng đều đồng ý lời mời từ những tạp chí, chuẩn bị trả lời phỏng vấn.
Nhạc Tố không ngờ, Dịch Trạch Thành lại có thể đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của cô, lúc thư ký thông báo với cô, Nhạc Tố vui mừng không ngớt, lập tức đi tìm Tổng biên tập. Cô một mực theo đuổi con đường này, ai cũng không ngờ rằng, cô thực sự thành công.
“Nhân vật trang bìa của tạp chí đầu năm đã định rồi,” việc khai trương trang bìa tạp chí vào tháng 3 là rất quan trọng, hầu hết tạp chí đều sẽ yêu cầu mời những tên tuổi lớn ngồi vào.
Nhạc Tố đang ở tạp chí thương mại hàng đầu trong nước, trang bìa này ban đầu định là mời một vị sáng lập công ty nước ngoài, cô hơi khó xử nói: “Nhân vật phỏng vấn tầm cỡ thế này, không thể để anh ta vào trang trong được.”
Tổng biên tập đang khó xử, Nhạc Tố thuyết phục: “Đây có thể là cuộc phỏng vấn đầu tiên của anh ta ở Trung Quốc. Tôi nghĩ Dịch Trạch Thành có quá nhiều thứ để đào sâu. Anh ta xuất thân danh gia lại tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng. Sau khi làm việc được hai năm, kiên quyết chọn tham gia bác sĩ không biên giới. Anh ta trở thành bác sĩ phẫu thuật xuất sắc nhất của MSF, nhưng đột ngột rút lui không rõ lý do rồi nhảy dù vào tập đoàn Minh Thịnh. Anh ta từ một bác sĩ phẫu thuật, hiện tại lại là doanh nhân trẻ.”
Nói xong, Nhạc Tố đột nhiên nở nụ cười: “Hơn nữa anh ta còn đẹp trai như vậy, nếu như để anh ta lên trang bìa, tôi nghĩ chúng ta sẽ không cần phải lo lắng về doanh thu của tạp chí này.”
Đang độ nhuận sắc thế kia, Dịch Trạch Thành khuôn mặt uy nghiêm kia, ai có thể khước từ chứ.
Những gì mà anh ta trải qua thực sự quá đặc sắc, làm cho mỗi người chúng ta đều muốn đi sâu vào để hiểu rõ hơn.
Tổng biên tập cười ha ha: “Làm khó cô cả nửa năm mà vẫn không từ bỏ. Xem ra quả thực là một tấm lòng kiên định, vậy đem anh ta làm trang bìa RP đi.”
“Cảm ơn Tổng biên tập,” Nhạc Tố mừng rỡ.
Sau đó cô còn nói thêm: “Bên kia vẫn còn một yêu cầu.”
Tổng biên tập ôn nhu: “Cô nói đi.”
“Bọn họ yêu cầu Hoắc Từ đến chụp cho trang bìa này,” Nhạc Tố nói rõ yêu cầu của phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Minh Thịnh, đây chính là điểm mà bọn họ kiên trì giữ vững.
Thậm chí bên kia cũng nói thẳng, nếu không phải là Hoắc Từ đến chụp hình, Dịch tiên sinh sẽ không tiếp nhận bất kỳ câu hỏi nào.
Tổng biên tập thực không ngờ đối phương lạ có chỉ định như vậy, có chút do dự nói: “Bọn họ có phải là không biết những rắc rối dạo gần đây của Hoắc Từ?”
Thực sự chuyện của Hoắc Từ nói là rắc rối cũng không hẳn là rắc rối, chẳng qua là cô vừa xuất hiện đã gây huyên náo, quả thực là làm người khác khó hiểu. Tổng biên tập cũng gọi là có từng tiếp xúc vài lần, nhiếp ảnh gia mà, thái độ lạnh nhạt, lại là cô nương vô cùng xinh đẹp như vậy, thực sự nhìn không ra lại là người đi náo loạn hôn lễ của con trai nhà người ta.
Nhạc Tố lắc đầu: “Chắc là không phải đâu, phòng quan hệ xã hội của Minh Thịnh không thể nào đến Weibo cũng không có chứ, sự việc này cũng sôi sục được mấy ngày rồi, bọn họ khẳng định là biết rõ.”
“Cô xác định lại với họ một chút, nếu như đối với Hoắc Từ bên đó không có ý kiến gì, nhanh chóng chụp hình đi, vị tổ tông này cũng thật khó mời được,” Tổng biên tập lắc đầu, nhưng tâm tình lại rất tốt.
Bên này Nhạc Tố lại cùng với Phòng quan hệ xã hội của Minh Thịnh xác nhận lại, đến khi bên kia khẳng định rõ ràng: “Đúng, Nhạc biên tập, Dịch Tổng của chúng tôi chỉ đồng ý cho Hoắc tiểu thư chụp hình.”
Đối phương đã khẳng định quả quyết như vậy, Nhạc Tố cũng yên tâm.
Chẳng qua là cúp điện thoại xong, cô có một chút nghi hoặc, DK cùng với Hoắc Từ thân thiết vậy sao? Nhưng cô lại nhớ đến cuộc gặp mặt của mình với Hoắc Từ tại cao ốc của tập đoàn Minh Thịnh.
Hoắc Từ cũng không nghĩ đến, tạp chí của Dịch Trạch Thành, lại có thể bảo cô đến chụp.
Lúc cô nhận điện thoại của Nhạc Tố, có chút giật mình. Nhạc Tố cười nói: “Hoắc Từ, trong nước nhiều nhiếp ảnh gia như vậy, Dịch tiên sinh chỉ cần mỗi cô, cô sẽ không từ chối chứ?”
Hoắc Từ cúi đầu cười: “Tất nhiên là không rồi.”
Khi cô xuất hiện trong cao ốc tập đoàn Minh Thịnh và bước vào phòng bầu dục một lần nữa, mọi thứ dường như đã khác.
Vì đây là tạp chí thương mại, không giống như những tạp chí thời trang, phải tạo nhiều tư thế như thế, anh chỉ cần ngồi làm việc, hoặc đứng trước cửa sổ là được.
Khi anh đứng trước của sổ, Hoắc Từ cầm lấy máy ảnh, lặng lẽ quan sát, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, anh mặc bộ Âu phục được cắt may chỉnh tề, lãnh đạm đứng đó, nhưng lại có một ánh mắt mang khí thế thống trị.
Khi anh hơi ngoảnh đầu lại, Hoắc Từ vốn đã muốn bỏ máy ảnh, nhưng rồi lại trong nháy mắt cầm máy lên, nhắm chuẩn vào anh.
Ánh mặt trời, chàng trai anh tuấn, và nụ cười dịu dàng cảm hóa chúng sinh.
Khi xem xong những bức hình, đến cả Bạch Vũ cũng nói, anh nhất định sẽ nổi như cồn, hơn nữa còn sẽ làm nổ tung chuyên mục của người ta. Người thừa kế gia tộc trẻ tuổi, khuôn mặt lạnh nhạt anh tú, toàn thân toát lên một khí thế khuất phục người xung quanh. Còn có những việc mà anh đã trải qua, từ bác sĩ ngoại khoa đến việc làm bác sĩ ở MSF, rồi tới bây giờ là doanh nhân trẻ của công ty gia đình.
Chính là giống như trong bản thảo phỏng vấn đã nhắc đến, anh tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã thực sự là một đoạn truyền kỳ rồi.
Thời điểm phỏng vấn cho số tạp chí này, vô số doanh tiêu hao* bộc phát cùng một lúc, đều đăng lên tấm hình trang bìa.
*营销号: doanh tiêu hao: dùng chỉ những người rò rỉ thông tin liên quan tới giới giải trí
Người đàn ông mạnh mẽ anh tuấn, đứng trên đế chế thương nghiệp của chính anh.
Ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
Weibo của Dịch Trạch Thành sớm đã được lập rồi, chỉ là không có lấy một người theo dõi, cũng không theo dõi Weibo của ai cả.
Vậy mà chỉ trong vòng hai ngày đột ngột tăng lên một trăm vạn fan hâm mộ, đột nhiên Weibo vắng lặng không ai sử dụng lại đăng một đoạn Weibo mới.
Dịch Trạch Thành: Cảm ơn em, nhiếp ảnh gia @Hoắc Từ.
Và theo dõi từ con số 0, cũng tăng lên thành 1.
Click vào, người duy nhất anh theo dõi, Hoắc Từ.