Chương 36: Dịch Trạch Thành, em không muốn nói tạm biệt với anh.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, giữ gìn thể lực.” Dịch Trạch Thành đè miệng vết thương của cô lại, chắc trong khách sạn có hộp cứu thương, chỉ cần có hộp cứu thương anh có thể nghĩ cách giúp cô cầm máu trước.
Anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô. Chiếc áo sơ mi trắng của anh đã loang lổ vết máu, tất cả đều là từ miệng vết thương của cô chảy ra. Mà chiếc váy dài trắng của Hoắc Từ cũng đã nhiễm đỏ một mảnh, nhìn thoáng qua cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Từ khi trở thành bác sĩ tới nay, Dịch Trạch Thành đã làm hơn một ngàn ca phẫu thuật, gặp vô số bệnh nhân.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bất lực của người nhà bệnh nhân.
Anh tự nhủ trong lòng mình rằng, hiện giờ cô đang chảy máu nhưng không đến đến mức trí mạng, viên đạn bắn vào bụng cô, cách trái tim rất xa. Tạm thời cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng.
Anh là một bác sĩ chuyên nghiệp, anh có đủ kiến thức cơ bản để đánh giá tình trạng của bệnh nhân.
Nhưng cánh tay ôm lấy cô đang run rẩy, trên người anh đều là máu của cô. Dịch Trạch Thành vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là bác sĩ, nên không sợ chết, đối với bệnh nhân anh đều cố gắng hết sức để cứu chữa. Nhưng nếu không còn cách nào để cứu nữa thì anh cũng có thể bình thản chấp nhận. Đây là điều một bác sĩ nên làm và cũng phải làm được.
Ngay bây giờ, ngay tại giờ phút này.
Anh không có cách nào để bình tĩnh, anh đang sợ hãi.
Có tiếng súng nổ ra bên ngoài khách sạn, Dương Minh đã liên lạc với đại sứ quán Trung Quốc. Anh ta nói với Dịch Trạch Thành: “Dịch tiên sinh, không chỉ có mỗi khách sạn của chúng ta mà còn có một cuộc giao chiến trên đường phố. Tôi đã gọi cho Đại sứ quán Trung Quốc, họ nói sẽ nhanh chóng báo cho tiểu đoàn bộ binh để họ tới cứu chúng ta, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi.”
Một số vệ sĩ đã lên đạn cho súng lục, sẵn sàng có thể đánh trả bất cứ lúc nào.
Dịch Trạch Thành để Hoắc Từ ngồi xuống sát mép tường. Anh đưa tay xoa xoa má cô, khẽ nói: “Đừng sợ, em sẽ không có chuyện gì. Anh lấy tư cách bác sĩ của mình ra bảo đảm với em.”
Cô nhìn anh, khẽ nói: “Em cũng từng học y nên em không sợ.”
Lúc này sắc mặt Hoắc Từ trắng như một tờ giấy, đôi mắt đen lay láy chậm rãi mất đi ánh sáng.
Một người bình thường chỉ có thể mất đi một số lượng máu nhất định, Dịch Trạch Thành nhìn máu trên người cô dần mất đi, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy.
Không được, anh không chờ được.
“Đưa khẩu súng cho tôi.” Dịch Trạch Thành đưa tay ra.
Dương Minh kinh hãi, lập tức thấp giọng nói: “Dịch tổng, ngài muốn làm gì?”
“Bên ngoài đang bắn nhau, không biết lúc nào bác sĩ mới có thể đến, tôi đi tìm hộp cứu thương của khách sạn, cầm máu cho cô ấy trước.” Giọng Dịch Trạch Thành vẫn bình tĩnh.
Hoắc Từ đột nhiên cầm anh tay, Dương Minh càng sốt ruột: “Dịch tổng, chúng ta không biết bên ngoài còn bao nhiêu kẻ phản động. Sảnh chính của phòng tiệc có nhiều nhân viên an ninh như vậy, mới là nơi an toàn nhất.”
Dương Minh nói không sai, mặc dù ban đầu người da đen kia nổ súng nhưng sau khi nổ súng, anh ta cũng đã bị nhân viên an ninh của bộ trưởng kinh tế bắn chết ngay tại chỗ. Bây giờ cánh cửa phòng tiệc đã đóng chặt, nơi này có nhân viên an ninh và vệ sĩ. Chỉ cần ở yên một chỗ, không đi ra ngoài thì đến khi quân đội của Liên Hợp Quốc đến thì bọn họ có thể bình an vô sự.
Dịch Trạch Thành lạnh nhạt nói: “Đưa súng cho tôi.”
Dương Minh cầu cứu nhìn Hoắc Từ, không phải anh không muốn cứu Hoắc tiểu thư, hiện tại đã có một người bị trúng đạn. Nếu Dịch tiên sinh đi ra ngoài bị thương sẽ không ai cản súng giúp anh được.
Một lúc sau, Hoắc Từ mới mở miệng, lượng máu cô mất thật sự quá lớn, lúc này muốn nói chuyện cũng là chuyện rất khó khăn.
“Đừng đi, nếu anh xảy ra chuyện, không phải viên đạn này em chịu vô ích rồi sao.” Cô muốn nắm chặt lấy tay Dịch Trạch Thành, nhưng trên tay lại không có sức lực, ngay cả việc nâng một ngón tay lên cô cũng cảm thấy quá sức.
Trên người cô lạnh quá, cho dù đã trùm áo khoác của anh vẫn cảm thấy rất lạnh.
Dịch Trạch Thành thấy cô mới nói có một câu đã khó khăn như vậy, anh biết cô thật sự sẽ không chống đỡ lâu nữa, một khi mất máu quá nhiều sẽ bị sốc mất máu. Thật sự sẽ nguy hiểm.
Khi anh yêu cầu súng lần nữa, vệ sĩ im lặng đặt một khẩu súng vào lòng bàn tay anh.
Đôi mắt của Hoắc Từ bị bao phủ bởi một làn nước, cô muốn lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng vừa rồi cô đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Cuối cùng, cô chỉ có thể thốt ra hai chữ: “Đừng mà.”
Đừng đi, Đừng đi.
Dịch Trạch Thành cầm khẩu súng trong lòng bàn tay, anh cúi đầu, hôn lên môi cô, môi cô lạnh đến nỗi như đã mất đi nhiệt độ của cơ thể.
“Cho dù anh có vứt mạng ở đây thì cũng sẽ không bỏ em ở đây.”
Là anh đưa cô tới nên anh sẽ đưa người hoàn chỉnh trở về.
“Dịch tiên sinh, tôi đi với ngài.” Một vệ sĩ đứng dậy, sau khi anh đến Sudan, họ mới đi theo anh. Bọn họ là vệ sĩ của một công ty vệ sĩ trong nước, nhiệm vụ của họ là áp tải lô thuốc này đến Nam Sudan.
Dịch Trạch Thành không lên tiếng, bọn họ là người đi áp tải thuốc, không cần thiết phải đi theo anh mạo hiểm như vậy.
Vệ sĩ cười ha hả, nói: “Ngài là anh em tốt của Tiểu Thành. Nếu không có Tiểu Thành làm trung gian, sao chúng tôi có thể có một khách hàng lớn như ngài. Bảo vệ ngài là trách nhiệm của chúng tôi.”
Những vệ sĩ này đều là quân nhân đã xuất ngũ, người nói chuyện với anh, tên Lưu Chấn, từng là một tay súng thiện xạ. Lúc trước Tiểu Thành đã đặc biệt gọi điện thoại cho Dịch Trạch Thành, nhờ anh chăm sóc cho công ty an ninh nhỏ mà thuộc hạ cũ của anh ta mở.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh mời bọn họ làm bảo vệ nhưng vào thời khắc mấu chốt, không ai lùi bước.
Người đàn ông da đen nhìn Hoắc Từ bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cô Hoắc cứu ngài mới bị như vậy, đều do chúng tôi không bảo vệ tốt. Nên hiện tại cũng phải do chúng tôi tới khắc phục.”
Dịch Trạch Thành gật đầu, nhẹ giọng nói: “Làm phiền anh rồi, người anh em.”
Một tiếng người anh em, khiến Lưu Chấn sửng sốt.
Sau đó, Lưu Chấn nói với ba người kia: “Ba người ở lại đây, nhất định phải bảo vệ cô Hoắc và trợ lý Dương cho tốt.”
“Yên tâm đi, đội trưởng.” Một người nhỏ con nói.
Bọn họ đi ra từ lối thoát hiểm, cũng may đội trưởng an ninh vô cùng quen thuộc với cấu trúc của khách sạn, nên rất nhanh đã dẫn Dịch Trạch Thành đến kho hàng của khách sạn.
Thấy sự kinh ngạc trên mặt Dịch Trạch Thành, người đàn ông được gọi là đội trưởng, giải thích: “Trước khi vào khách sạn, chúng tôi đã xem qua sơ đồ mặt phẳng của khách sạn. Tôi nghĩ chắc là dưới kho hàng sẽ có hộp cứu thương mà ngài muốn.” Mười năm sau sống trong quân đội đã dưỡng cho bọn họ tính cách nghiêm cẩn. Từ lúc vào ở, bọn họ đã tìm hiểu cả khách sạn này chính là vì để phòng ngừa những tình huống đột ngột phát sinh.
(*) Nghiêm cẩn: Nghiêm túc + cẩn thận.
Hai người đi thẳng đến kho hàng mà không gặp bất kỳ người nào. Khi họ đẩy cửa kho hàng muốn đi vào trong thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Lưu Chấn đưa súng lên định bắn nhưng bị Dịch Trạch Thành giữ lại, anh nói: “Rất có thể nhân viên của khách sạn đang trốn trong đó.”
“Chúng tôi là khách của khách sạn, bạn bè chúng tôi bị thương nên chúng tôi muốn lấy hộp cứu thương, xin mọi người mở cửa.” Dịch Trạch Thành dùng tiếng Anh nói với bên trong.
Nhưng mà bên trong vẫn yên tĩnh, Lưu Chấn nhìn thoáng qua anh.
Dịch Trạch Thành lại nói một câu: “Nếu chúng tôi muốn làm mọi người bị thương thì vừa rồi đã nổ súng xông vào rồi. Nhưng thứ chúng tôi muốn chỉ là hộp cứu thương mà thôi.”
Cuối cùng lần này bên trong cũng có động tĩnh, cánh cửa hơi hé ra một chút, sau đó có một khẩu súng chặn ở cửa.
Người đàn ông da đen cầm súng nhìn thấy hai người đàn ông Trung Quốc thì thở phào nhẹ nhõm. Người Trung Quốc rất được hoan nghênh ở đây, họ chăm chỉ, nhiệt tình và còn không thích gây chuyện thị phi.
“Mấy người cần hộp thuốc à?” Người đàn ông đó hỏi, lúc này anh ta cũng đã nhìn thấy vết máu đáng sợ trên chiếc áp sơ mi trắng của Dịch Trạch Thành.
Hầu như chỗ nào trước ngực đều có màu đỏ của máu.
Không đến một lúc, bên trong đưa ra một hộp thuốc đơn giản, người đàn ông da đen nói: “Nơi này chỉ có một chút băng gạc và thuốc, tôi hy vọng nó có thể giúp được bạn của anh.”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Giọng Dịch Trạch Thành đã muốn run rẩy.
Anh biết rõ ở Nam Sudan, thuốc men là vật khan hiếm và quan trọng như thế nào.
Người đàn ông da đen mỉm cười, nói: “Người Trung Quốc là bạn bè của chúng tôi. Tôi hy vọng thượng đế có thể phù hộ cho bạn của anh.”
Khi bọn họ trở về phòng tiệc lần nữa thì tiếng súng bên ngoài càng thêm dày đặc. Mọi người bên trong đều run lên bần bật. Thấy bọn họ bình an trở về, những người ở lại đều thở phào nhẹ nhõm.
Dịch Trạch Thành lập tức mở hộp thuốc ra, bên trong có băng gạc và một số loại thuốc. Anh nhìn Hoắc Từ sắp ngất, trầm giọng nói: “Dương Minh, Lưu Chấn, hai người cầm tay cô ấy giúp tôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh xử lý vết thương do đạn bắn, nhưng không lần nào anh run rẩy như lần này.
“Hoắc Từ, cố chịu, cố chịu.” Anh biết dùng băng gạc để xử lý khẩn cấp vết thương do đạn bắn đau đớn bao nhiêu, anh đã từng làm như vậy trên người một quân nhân, thiếu chút nữa người quân nhân kia đã cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hoắc Từ mở to mắt nhìn anh, nói: “Nếu thấy ba em… Nói với ông ấy… Em tha thứ cho ông ấy.”
Lúc Dịch Trạch Thành nghe thấy câu này, đôi mắt anh đỏ hoe, khuôn mặt âm trầm như muốn giết người. Anh độc ác, cởi áo sơ mi mình ra, trói vào miệng cô, anh sợ cô sẽ tự cắn lưỡi.
Khi anh dùng kéo cắt mảnh vải trên bụng cô thì thấy máu tươi đã nhuốm màu cái bụng trắng nhỏ, vết thương do viên đạn tạo ra vừa sâu vừa to.
Dương Minh bên cạnh khẽ buông tay, bàn tay Hoắc Từ liền nhúc nhích.
Dịch Trạch Thành quát lớn: “Đè xuống cho tôi.”
Khi anh đem băng gạc chặn kín miệng vết thương thì cả người Hoắc Từ co rút lại, tứ chi cô đều bị người ta đè lại, hai bên trái phải đều có người đè tay cô lại, hai chân Dịch Trạch Thành kẹp lấy chân cô. Cô không thể động đậy, chỉ có thể kéo căng thân thể, cái cổ mảnh khảnh vô lực giãy giụa giữa không trung.
Âm thanh đau khổ, nức nở, kí.ch thích mỗi người bọn họ.
Dương Minh thật sự không chịu được nữa, vừa muốn quay đầu đi thì lại nhìn thấy người đang xử lý miệng vết thương kia đang khóc.
Động tác trên tay anh không hề dừng lại, thậm chí ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh bất thường nhưng nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt.
Đây là cảnh tượng mà cả đời này Dương Minh cũng không thể nào quên được.
Dường như lượng máu chảy ra đã giảm, cơ thể Hoắc Từ cũng không căng chặt như vừa rồi nữa. Cả người cô đều là mồ hôi, đau đớn như vậy hình như đã kíc.h thích ý thức của cô khiến cô tỉnh lại sau cơn ngất.
Dịch Trạch Thành đưa tay ôm cô vào lòng. Cho đến khi vang lên hai tiếng thút thít anh mới cởi áo sơ mi trên miệng cô.
Giọng nói yếu ớt của cô lại vang lên: “Dịch Trạch Thành, nếu ba em thấy em, anh hãy nói với ông ấy, đừng tự trách, lần này không phải là ông ấy bỏ rơi em.”
Dịch Trạch Thành khẽ mắng: “Em im miệng đi.”
Kỳ thật Hoắc Từ muốn nói là thấy thi thể cô, nhưng cô biết, đối với người đàn ông trước mặt này, điều đó quá tàn nhẫn.
Cô cũng từng học y, cô biết rất nhiều người bị thương do đạn đều chết do mất máu nhiều. Cô giống như một binh lính ở trên chiến trường, cho dù bác sĩ cố gắng hết sức nhưng trong điều kiện cấp cứu như vậy, cô rất có thể sẽ phải trơ mắt nhìn bản thân từ từ chảy hết máu mà chết.
“Để em kể cho anh vài chuyện của em nhé.” Cô tựa đầu lên vai anh, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt.
Anh lạnh lùng nói: “Anh không muốn nghe.”
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng từng giọt nước mắt cứ rơi trên tóc cô. Mái tóc dài đen nhánh đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.
“Lúc em xảy ra tai nạn xe, ông ấy đang tham gia viện trợ. Em đã khóc lóc cầu xin ông ấy quay về, ông ấy nói ông ấy không thể quay về, ông ấy muốn em kiên cường hơn, ông ấy còn nói ông ấy luôn yêu em. Em hận ông ấy lúc em bất lực nhất lại bỏ rơi em, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông ấy, sẽ không bao giờ gọi ông ấy là ba nữa.”
Đây là Hoắc Từ khi đó, mặc kệ lý do, cố chấp muốn đối nghịch với toàn thế giới.
“Đừng nói nữa.” Giọng Dịch Trạch Thành lạnh lẽo như truyền đến từ núi tuyết.
Người xung quanh đều đỏ mắt, bởi vì những lời Hoắc Từ nói đều có thể là những lời cuối cùng của cô.
“Xin hãy nói với ông ấy, em tha thứ cho ông ấy.” Hoắc Từ chạm vào tai anh, hơi thở mong manh, cho đến khi cô nói tiếp: “Và em nhớ ông ấy rất nhiều.”
Dịch Trạch Thành vẫn luôn im lặng, anh ôm lấy vai cô để cô nằm trong vòng tay anh.
Hàm răng đang chắn chặt của anh cũng đang run rẩy.
Đến khi tay Hoắc Từ trùm lên mu bàn tay anh, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay anh, như mang theo vô vàn lưu luyến.
“Dịch Trạch Thành, em không muốn nói tạm biệt với anh.”
Bởi vì em muốn kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Hoắc Từ đột nhiên cười một cái, cô nói: “Em thật sự không muốn chết, vậy mà em lại nghe tiếng ba đang kêu tên em.”
Cho đến khi một nhóm người mặc đồng phục màu xanh ùa vào, phòng tiệc bùng lên những tiếng hoan hô thật lớn. Là quân đội duy trì hòa bình của Liên Hợp Quốc tới, tình hình đã được khống chế, bọn họ đều còn sống.
“Hoắc Từ, Hoắc Từ” Khi Hoắc Minh Chu cầm theo hộp thuốc chạy tới thì tất cả ảo giác đều trở thành sự thật.
Lần này, cô thực sự đã được giải cứu.