Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 21: Chương 21:




 
Hoắc Từ xoay người đi vào phòng, Diệp Minh Thi đứng trong phòng khách giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống. Tâm tình thấp thỏm và mong đợi khi đi theo Dịch Trạch Thành lên lầu trong nháy mắt đều bị dập tắt.
 
Sắc mặt cô ta trắng bệch, ngay cả ý cười trên khóe miệng cũng không giữ nổi.
 

Dịch Trạch Thành đang đứng gần trong gang tấc nhưng chưa bao giờ cô ta cảm thấy mình cách xa anh như lúc này. Cô ta vẫn luôn cho rằng anh là một người từ khi sinh ra đã lạnh lùng cao ngạo, không ai có thể tới gần được. Cô ta càng chưa từng nghĩ tới có một ngày anh lại đối xử với một người phụ nữ như vậy.
 
Đi mua quần áo cho cô ấy, thậm chí còn có cả nội y…
 
Diệp Minh Thi thật sự rất hối hận việc vừa nãy mình đã xem túi đồ của La Perla kia, chỉ nhìn liếc qua một chút đã thấy đó là kiểu ren đen cực kỳ gợi cảm.
 
Cô ta quen Dịch Trạch Thành ở Cambridge, người Trung Quốc ở Cambridge không nhiều lắm. Còn lần đầu tiên nghe thấy truyền thuyết về Dịch Trạch Thành là ngày đầu tiên cô ta bước vào Cambridge. Nhưng mà cô ta chưa từng gặp truyền kỳ Trung Quốc tiếng tăm lừng lẫy này. Mãi cho đến lễ Giáng Sinh năm ấy, đoàn sinh viên Trung Quốc tổ chức một đêm liên hoan nhỏ.
 
Cô ta mặc trang phục lộng lẫy, vừa bước vào bên trong liền nói chuyện với những người quen. Chợt nghe bọn họ xì xào bàn tán thắc mắc sao hôm nay không thấy anh tham gia, trong lòng cô ta khịt mũi coi thường. Dù sao ở Trung Quốc cô ta cũng là một học sinh ưu tú, huống chi ở Cambridge một nơi ngọa hổ tàng long như thế này chưa chắc cái vị này thật sự có tài như thế.
 
Khi điệu nhạc vang lên, cô ta bị một nam sinh quen biết kéo vào sàn nhảy. Từ nhỏ cô ta đã học nhảy nên cũng không câu nệ, cùng bạn nhảy uyển chuyển nhảy múa, giành được tiếng hò reo lớn trong sảnh. Kết thúc một điệu nhảy, lúc bạn nhảy nắm tay cô ta chào cảm ơn thì cô nhìn thấy một nam sinh mặc áo đuôi tôm đen thản nhiên nhìn thoáng qua bọn họ.
 
Cái nhìn kia, tựa như vạn năm.
 
Không cần ai giới thiệu nhưng khi anh nhìn sang cô liền biết hóa ra anh chính là Dịch Trạch Thành.

 
Niềm kiêu hãnh hơn mươi năm của Diệp Minh Thi liền sụp đổ ngay ánh nhìn đầu tiên. Cô ta cho rằng chỉ cần cô ta có thể ở bên cạnh anh thì một ngày nào đó, anh quay đầu lại nhìn cô ta.
 
Không ngờ tới, cô ta không đợi được tới khi anh quay đầu lại nhìn cô ta mà lại thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ khác.
 
Dịch Trạch Thành xoay người liền thấy Diệp Minh Thi đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đờ đẫn, sầu khổ không nói được. Anh hơi nhíu mày, không lên tiếng. Thật ra thì anh không trả lời thật lòng câu hỏi kia của Hoắc Từ.
 
Chẳng qua là những người kia có tâm tư gì đối với anh cũng không liên quan đến anh nên anh không quan tâm đến cảm xúc của người khác.
 
“Hôm nay cô đến có chuyện gì không?” Anh thấp giọng hỏi.
 
Lúc này Hoắc Từ đang trong phòng thay quần áo, nghe được câu hỏi của anh thì cười lạnh một tiếng. Lễ Giáng Sinh không hẹn bạn bè mà lại chạy tới nhà của đàn ông, tâm tư của vị tiểu thư này còn cần hỏi sao?
 
“Em, em đi ngang qua nơi này, nhớ tới lễ Giáng Sinh mấy năm trước lúc ở Cambridge nên mới muốn tìm đàn anh cùng nhau trải qua đêm Giáng Sinh.” Diệp Minh Thi cúi thấp đầu, cô ta cho là anh cũng giống cô ta đều một thân một mình.
 

Dịch Trạch Thành nhìn cô ta, thản nhiên nói : “Xưa nay tôi chưa từng thích lễ Giáng Sinh.”
 
Diệp Minh Thi sửng sốt.
 
Hoắc Từ đứng trong phòng nghe anh nói như vậy thì phì cười, xem ra anh không muốn thương hoa tiếc ngọc rồi.
 
Diệp Minh Thi không ngờ tới cô ta nghe được câu này, có chút nóng nảy, nói : “Nhưng lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở Cambridge chính là tiệc Giáng Sinh do đoàn sinh viên Trung Quốc tổ chức mà.”
 
Dịch Trạch Thành: “Chuyện đó lúc nào?”
 
Nước mắt Diệp Minh Thi cố nén nãy giờ suýt trào ra, cô ta không nghĩ cái chớp mắt mà cô ta luôn trân quý giữ ở trong lòng, lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ nhau tốt đẹp như vậy. Anh lại không nhớ rõ?
 
“Chính là năm đầu tiên em đến Cambridge, đêm đó anh mặc áo đuôi tôm đen.” Phong độ nhã nhặn khiến cho tất cả các nữ sinh nơi ấy đều chỉ dám len lén nhìn anh.
 
Hoắc Từ càng nghe càng thấy buồn cười, người đàn ông hay im lặng này, thế mà lại mặc áo đuôi tôm đi tiệc rượu để trêu hoa ghẹo nguyệt.
 
Ngay cả cô cũng chưa từng thấy được bộ dáng anh mặc lễ phục.
 
Nghĩ như vậy, Hoắc Từ khinh thường hừ một cái.
 
Diệp Minh Thi nói nhiều như vậy mới khiến Dịch Trạch Thành nhớ lại. Anh vốn không thích tham gia tiệc tùng, liên hoan hằng năm ở Cambridge nhiều vô số nhưng anh thà rằng ở trong phòng thí nghiệm cho hết thời gian cũng không thích tham gia những buổi vui chơi như vậy. Sở dĩ năm ấy đi là bởi vì hội trưởng đoàn sinh viên Trung Quốc từng ở phòng thí nghiệm giúp anh một lần, anh ấy yêu cầu anh mặc lễ phục đến tham gia buổi liên hoan giáng sinh năm nay. Đơn giản chỉ là vì muốn mượn tên tuổi của anh thu hút thêm người tham gia thôi.
 
Ấn tượng duy nhất của anh đối với buổi tiệc giáng sinh năm đó chính là chen chúc, nơi nào cũng là người xuất hiện.
 
Đến lần thứ ba lễ phục bị rượu văng vào anh liền rút lui.
 
Dịch Trạch Thành lúc này mới gật đầu, thản nhiên nói: “Thì ra năm đó cô cũng ở đấy.”
 
Một câu nói hời hợt như vậy triệt để đánh nát ảo tưởng trong lòng Diệp Minh Thi. Cô ta không thể tin nhìn anh, lẩm bẩm: “Vậy mà anh lại không nhớ em sao?”
 
“Thật xin lỗi, có quá nhiều người.” Dịch Trạch Thành một tay bỏ trong túi quần, mang theo sự nhàn nhã khi ở nhà.
 
Tuy anh nói xin lỗi, nhưng sắc mặt vẫn chứa mười phần hững hờ như cũ.
 
Lần này Hoắc Từ đang đứng ngay cửa nghe lén cũng có chút không đành lòng. Người có thể tự mình đa tình đến mức này có lẽ cô ta là người duy nhất.
 

Người đàn ông như Dịch Trạch Thành, nếu bạn cách xa anh ấy, không tìm mọi cách để anh ấy chú ý đến bạn, định dùng chiêu trò tình bạn rồi xuất hiện xung quanh anh ấy để hi vọng có một ngày anh ấy chú ý đến bạn, vậy thì cứ nằm mơ đi.
 
Đại khái Hoắc Từ cũng đã đoán được tâm tư của cô gái này, đơn giản chính là sợ nếu tùy tiện bày tỏ nỗi lòng thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.
 
Cô đẩy cửa bước ra, liền nhìn thấy người ta nước mắt lưng tròng.
 
Nhìn đi, thật là đáng thương.
 
“Dịch Trạch Thành, đẹp mắt không?” Hoắc Từ gọi anh một tiếng, khi anh xoay người lại thì cô xoay một vòng.
 
Được rồi, cô lại muốn đâm cô gái này một dao.
 
Nhưng người đàn ông đối diện cũng kịp thời đâm một dao vào trong lòng cô: “Xấu.”
 
Rõ ràng anh đã kêu người đưa quần áo đơn giản tới, chỉ cần một cái quần jean bình thường mặc trên người cô cũng có thể tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cô.
 
Hoắc Từ : “...” Xấu em gái nhà anh, một cặp đùi vừa đẹp vừa dài, người đẹp như vậy mà, anh nên đi khám mắt được rồi đó.
 
Diệp Minh Thi vội vàng nén nước mắt lại, vô cùng khéo léo hiểu lòng người nói: “Tôi cảm thấy rất đẹp, cô đừng nghe đàn anh nói như vậy, đàn ông bọn họ đều không có mắt nhìn.”
 
“Cô là đàn em của anh ấy hả?” Hoắc Từ thích thú hỏi.
 
Diệp Minh Thi gật đầu, chìa tay, tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Diệp Minh Thi, là đàn em của anh ấy lúc ở Cambridge.”
 
Khóe miệng Hoắc Từ cong lên, thật đúng là một đàn em hiếu học nha.
 
“Hoắc Từ.” Cô lãnh đạm trả lời.
 
Diệp Minh Thi cũng không để ý, còn quan tâm nói: “Thật ra từ lâu tôi đã muốn gặp cô, dù sao lần này đi châu Phi, chúng ta cũng chính là cộng sự với nhau mà.”
 
Hoắc Từ sững sờ, sau đó cười giễu thì ra lần này cô ta cũng đi.
 
Cô liếc mắt nhìn Dịch Trạch Thành, lại bị Diệp Minh Thi nhìn thấy, cô ta hơi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đàn anh chưa nói với cô sao?”
 
Hoắc Từ không lên tiếng, thản nhiên nhìn cô ta.

 
Diệp Minh Thi giống như vô tình nói: “Thật ra bữa tiệc liên hoan lần trước của chúng tôi cô cũng có thể đến. Như vậy thì có thể làm quen trước với mọi người trong đoàn chúng tôi, về sau mọi người có thể hợp tác hòa thuận hơn.”
 
Đây là muốn ra oai với cô?
 
Hoắc Từ không có hứng thú đối với đoàn đội của bọn họ, cô quay đầu lại hỏi Dịch Trạch Thành: “Không phải vừa nãy anh định nấu cơm sao, đúng lúc Diệp tiểu thư đến. Anh làm thêm một phần nữa đi.”
 
Dịch Trạch Thành cầm bao thuốc lá trên bàn trà nhưng anh không thường hút.
 
Mấy ngày nay từ khi gặp Hoắc Từ buổi tối anh thường xuyên hút.
 
Cô luôn có bản lĩnh khiến cho người khác phiền lòng loạn ý.
 
“Cô ngồi xuống trước đi.” Hoắc Từ đưa tay vuốt tóc vừa tự nhiên lại hào phóng. Ánh mắt Dịch Trạch Thành nhìn cô chằm chằm, không di chuyển. Mãi đến khi Hoắc Từ đưa tay kéo anh, cười hỏi: “Sao anh lại thất thần đó?”
 
Lúc này anh mới chậm rãi đi vào phòng bếp, Hoắc Từ cũng đi theo sau lưng anh.
 
Sau khi tiến vào phòng bếp, Hoắc Từ nhìn nồi nước trên bếp hỏi: “Nếu không thì nấu mỳ ý đi, tiện lợi.”
 
Dịch Trạch Thành tắt bếp, quay đầu nhìn cô, không nhịn được nhíu mày: “Hoắc Từ.”
 
“Được rồi, anh đừng giáo huấn tôi, nấu cơm trước đi, tôi thật sự rất đói rồi.” Hoắc Từ nhìn anh, nháy mắt một cái.
 
Dịch Trạch Thành nhìn cô mấy lần, sau đó xoay người đi đến tủ lạnh lấy mỳ ống. Lúc không ra ngoài ăn cơm, anh sẽ tự mình xuống bếp làm mỳ ý, vừa nhanh vừa dễ nấu. Lúc ở nước ngoài đây là món anh hay ăn, bây giờ về nước thói quen này vẫn không đổi.
 
Trên người anh đang mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xanh bạc hà, vừa mềm lại vừa thoải mái, thoạt nhìn cực kỳ đẹp trai.
 
Hoắc Từ dựa vào bên cạnh bàn bếp, trong tay cầm một chai nước mà cô vừa mới lấy từ tủ lạnh.
 
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm chai nước, cười nói: “Hóa ra chúng ta có chung thói quen uống cùng một loại nước nha.”
 
Nhãn hiệu này cũng là loại Hoắc Từ thường uống, lần trước ở phòng tập, cô đã từng đưa cho anh.
 
Dịch Trạch Thành nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dáng hài lòng của cô. Lúc cô hạ thấp lông mày, nở một nụ cười yếu ớt thì ngũ quan sắc sảo cũng trở nên xinh đẹp và nhu hòa hơn.
 
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Dịch Trạch Thành liền xoay người.
 
Chẳng qua tiếng nước trong nồi ùng ục vang lên giống như đang giúp anh che giấu âm thanh trái tim đập nhanh.
 
Bữa tối giáng sinh đột ngột này, Hoắc Từ ăn ngon lành, ngược lại Diệp Minh Thi đối diện thoạt nhìn như mất hồn mất vía. Sau khi mọi người ăn xong, Diệp Minh Thi nói phải đi, Hoắc Từ lập tức chủ động nói: “Để em rửa chén, anh đi tiễn Diệp tiểu thư về đi.”
 
Dịch Trạch Thành nhìn thoáng qua chỗ cô một cái chỉ thấy cô đang cười một cách vô tội.

 
“Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi.” Diệp Minh Thi xua tay.
 
Có điều Dịch Trạch Thành vẫn đứng dậy, anh cầm áo khoác lên, đi tới cửa chờ Diệp Minh Thi. Hoắc Từ cười nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
 
Diệp Minh Thi có chút ngượng ngùng nói: “Bữa tối cùng nhau ăn nhưng lại làm phiền cô phải một mình rửa chén.”
 
Hoắc Từ nhìn bộ dáng của cô ta, khóe miệng mang theo một vòng cung như có như không, cười yếu ớt, Dịch Trạch Thành đứng phía xa cũng nhìn thấy. Cô ta lại muốn tiếp tục làm yêu nên anh lập tức mở miệng nói: “Đi thôi.”
 
Diệp Minh Thi nghe được giọng của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nên cũng chẳng quan tâm thị uy cùng Hoắc Từ nữa mà bước đi.
 
Hai người đi vào thang máy, lúc này Diệp Minh Thi đã hiểu được không ít chuyện. Tuy lúc đầu cô ta thật sự rất sốc khi biết Dịch Trạch Thành mua quần áo cho Hoắc Từ, thế nhưng sau khi tỉnh táo cô ta liền suy nghĩ kĩ vấn đề, sở dĩ phải đi mua quần áo là bởi vì trong nhà không có quần áo của cô ấy.
 
Cô ta còn chú ý tới dép lê Hoắc Từ mang, là kiểu nam.
 
Cho nên ở trong nhà Dịch Trạch Thành, Hoắc Từ ngay cả dép lê cũng không có.
 
Sau khi lên xe, Diệp Minh Thi liền cùng Dịch Trạch Thành hàn huyên một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đàn anh, sau này anh không làm bác sĩ nữa sao?”
 
Dịch Trạch Thành nhìn cánh tay đang cầm lái, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
 
Diệp Minh Thi có chút mất mát, cô ta đã nhìn thấy qua bộ dáng lúc làm phẫu thuật của anh, cả người như muốn tỏa sáng. Tuy phòng giải phẫu đơn sơ nhưng anh vẫn bình tĩnh vô cùng. Cô ta nhớ rõ năm ấy cô ta làm tình nguyện viên bởi vì nhân viên y tế quá khan hiếm nên cuối cùng cô ta cũng vào trong phòng giải phẫu giúp đỡ.
 
Phòng giải phẫu đặc biệt đơn sơ, ngay cả điện áp cũng không ổn định, bóng đèn trên đỉnh đầu lúc tắt lúc mở, đau hết cả mắt.
 
Dưới tình huống như vậy, vậy mà anh lại có thể hoàn thành phẫu thuật nối lại tay cho một người đã bị đứt.
 
Diệp Minh Thi không thể tưởng được, một người như vậy mà từ nay về sau không còn đứng trên bàn phẫu thuật nữa.
 
Dịch Trạch Thành lái xe đến dưới lầu Diệp Minh Thi, cô ta tháo dây an toàn, có chút mong đợi hỏi: “Đàn anh, nếu không ngại thì anh lên uống chén nước đi.”
 
“Không cần.” Anh lãnh đạm từ chối.
 
Diệp Minh Thi cũng không bất ngờ, cô ta đã đoán trước được kết quả này. Cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, chuẩn bị mở cửa xuống xe.
 
Bỗng nhiên Dịch Trạch Thành mở miệng kêu: “Minh Thi.”
 
Trong lòng Diệp Minh Thi run lên, cả người như tràn đầy sức sống, chưa kịp xoay người, đuôi mày khóe mắt đều đã nhiễm ý cười.
 
Dịch Trạch Thành trầm mặc vài giây, nói: “Sau này đừng đến nhà tôi nữa.”