Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 22




“Cho nên chị nói, em nghĩ như thế nào?”

“Em…… em cũng không rõ lắm…… Em hiện tại rất hỗn loạn…….. Em không biết anh ấy nghĩ như thế nào.”

“A a ~~~~, thật ra là, Tiểu Vũ, chị cảm thấy chuyện này em không thể xem thường được. Cái thằng em họ kia của chị….. tính tình nó rất kỳ quái. Nó nói là nó thích em đúng không?”

“……. Anh ấy đúng là nói như vậy…..”

“Đừng tin nó!”

“Thật ra, em cũng không có cảm giác chân thật. Dù sao trước kia anh ấy cũng rất chán ghét em…..”

“Ừ, đúng vậy. Cho nên nó bây giờ là đang muốn đền bù tổn thất cho em.”

“Đền bù tổn thất cho em……? Thật ra em cũng nghĩ như vậy……”

“Đúng vậy. Suy nghĩ trong đầu nó luôn luôn thay đổi….. thay đổi đó…., nó hiện tại bởi vì thiếu thốn tình cảm, cho nên buồn chán, nghĩ đến trước kia đối xử với em quá tệ, liền cảm thấy tội lỗi. Mới muốn đối tốt với em một chút.”

“Cũng, cũng không có thiếu thốn, anh ấy gần đây hình như đang theo đuổi một cậu bé, tên là Sở Khả.”

“Ồ, vậy thì em lại càng không nên tin nó. Nó đã đang theo đuổi người khác lại còn muốn lôi kéo làm quen với em, bắt cá hai tay thật đáng ghét, dù sao em không nên tin mấy cái lời nó nói nó thích em là được rồi.”

“Nhưng mà chị là chị họ của anh ấy, nói như vậy không phải hơi quá đáng sao?”

“Không có quá đáng đâu Tiểu Vũ, em làm sao vẫn còn nói chuyện giúp nó, em ngàn vạn lần không nên bị nó lừa gạt, có nhớ hay chưa?”

“Ừm, thế nhưng em đã đồng ý với anh ấy sẽ cùng đi làm cùng tan tầm……”

“Ôi, Tiểu Vũ, em vẫn cứ không biết cách cự tuyệt người khác như vậy, thật là, cũng không có sao, đi làm tan tầm gì đó thì vẫn có thể, dù sao hai đứa cũng là bạn tốt. Nói tóm lại, em nhất định phải bảo trì khoảng cách cần thiết với nó…..”

…………….

Hạ Tình Vũ liên tục dùng khẩu khí nghiêm túc dặn dò đủ mọi thứ mới chịu dập máy, cuối cùng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Tuy cô không ở Z thành, thế nhưng cô vẫn có thể dùng di động “Giám sát và điều khiển” từ xa diễn biến câu chuyện của hai người kia. Thỉnh thoảng thật sự có thể đóng một vai trò vô cùng quan trọng nha…..

Thằng em họ này của cô, hại cô thay hắn và Phương Vũ lo lắng 6 năm. Vì sao không sớm nghe lời cô đối xử với Tiểu Vũ tốt một chút. Thật là. Hiện tại mới hối hận. Cô lại cứ muốn ở bên tai Tiểu Vũ thổi một chút gió, nói một chút bậy, cho hắn chịu thêm chút đau khổ, tốn nhiều chút sức lực, như vậy hắn mới biết quý trọng.

Hì hì.

****

Tuy hắn đã bày tỏ rõ ràng như vậy, đưa đón tặng quà, cùng cậu đi làm cùng cậu tan tầm, như mong muốn mà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Phương Vũ. Nhưng mà Hạ Minh Du cảm giác, bầu không khí giữa hai người vẫn có chút không đúng. Hai người hình như thoắt cái thay đổi vị trí, người nói nhiều biến thành Hạ Minh Du, hỏi cái này hỏi cái kia, chủ động làm tất cả. Phương Vũ dường như luôn tận lực cùng hắn giữ khoảng cách, đặc biệt là tiếp xúc cơ thể, lúc cùng hắn đi song song đều sẽ bảo trì khoảng cách nhất định.

Có một lần, khăn quàng cổ của Phương Vũ bị lỏng, Hạ Minh Du thò tay muốn chỉnh lại giúp cậu, kết quả ngón tay chỉ vừa vô ý chạm phải da cổ cậu, Phương Vũ lập tức lui về sau một bước, sắc mặt còn rất khó xử, “Không cần, tự tôi làm được.”

Chỉ một chút xíu tiếp xúc thân thể vô cùng nhỏ cũng đã khiến Phương Vũ lập tức nhượng bộ lui binh.

Càng không nói đến vào những lúc không khí hài hòa muốn nói mấy câu điềm mật, ngọt ngào nịnh nọt cho cậu nghe, cậu sẽ lập tức: “A,…. Tới giờ làm việc rồi.”, “Tôi hình như có thông báo, thật xin lỗi.”, “Tôi hình như quên mua đồ rồi, có thể dừng lại chỗ siêu thị được không?”…… đủ các loại lý do đột nhiên cắt ngang.

Để lại một mình Hạ Minh Du mặt mũi y như “oán phụ”.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Hạ Tình Vũ đã nói, tình cảm của hắn tới quá đột ngột, cần phải cho Phương Vũ thời gian để cậu từ từ thích ứng. Nhưng mà cứ theo cái đà này, không biết đến bao giờ mới có thể thích ứng? Chứ đừng nói tới hành động thân mật. Tiểu Vũ so với hắn tưởng tượng còn trì độn hơn.

Động chạm thân thể tiếp xúc thân mật đêm hôm đó, chẳng những không làm giảm bớt được phần nào nóng ruột mà còn khiến người ta thực tủy tri vị…..

****

Mấy ngày sau đó.

Hôm nay đã là ngày thứ năm hai người cùng đi làm cùng tan tầm, cũng chính là thứ sáu.

Hạ Minh Du ngồi ở trên xe, bên cạnh là Phương Vũ, nghĩ đến đợi tới cuối tuần hắn có thể tỉ mỉ sắp xếp một buổi hẹn hò, tâm tình dị thường tốt. Thế nhưng đột nhiên Phương Vũ lại ân cần hỏi:

“Minh Du, anh dạo này cùng Sở Khả tiến triển tốt không? Nghe nói có nhà hàng mới khai trương rất được….”

Hạ Minh Du lúc ấy ngốc ngay tại chỗ.

Thế là thế nào, đến bây giờ Tiểu Vũ còn tưởng rằng hắn thích người khác sao. Đến tột cùng là muốn hắn làm rõ ràng như thế nào cậu mới bằng lòng tin tưởng hắn.

A….. Vì sao trước kia lúc theo đuổi Đan Đồng, hắn giống như một công tử ca không sợ trời không sợ đất, bất cứ thủ đoạn phương thức gì cũng dám sử dụng, phát huy hết tác dụng, vậy mà hôm nay chỉ cần đụng một chút chuyện trên người Phương Vũ hắn ngược lại y đúc một thằng nhóc chưa từng nói chuyện yêu đương, không biết phải làm thế nào cho phải, vô cùng xoắn xuýt.

Biểu tình trên mặt Hạ Minh Du vô cùng chán nản. Đang muốn nói gì đó, điện thoại Phương Vũ đúng ngay lúc này lại vô tư kêu lên.

Phương Vũ cho hắn một nụ cười xin lỗi. Quay sang nhận điện thoại.

“Ừm, được. Tôi biết rồi. Tốt, cũng được, tôi rảnh….. Vậy đến lúc đó gặp. 88.”

Số 8 “八” đọc là “Bā”. 88 đọc là “BāBā”, giống như bái bai.

Cuộc gọi rất ngắn gọn.

“Ai vậy?” Thật ra hắn hiếu kỳ muốn chết, nhưng vẫn tận lực bảo trì, không nên biểu hiện quá rõ ràng.

“Kiều Việt.” Phương Vũ mỉm cười trả lời. “Cậu ấy muốn hẹn tôi ăn cơm.”

Kiều Việt! Sao lại là thằng nhóc này? Tiểu tử này đối với Phương Vũ tuyệt đối không có ý tốt.

“Ồ? Lúc nào?” Giữ vững nụ cười, giữ vững nụ cười.

“Tối hôm nay sau khi tan tầm.”

“Ồ.”

“Không phải anh nói tối nay có hẹn khách hàng ăn cơm sao, cho nên vừa vặn không cần đến đón tôi.”

“Được.” Tiếp tục mỉm cười, mỉm cười đồng ý.

****

Buổi tối.

Hẹn Kiều Việt cùng nhau ăn cơm, dĩ nhiên là ở Alfred, bởi vì hôm ở khách sạn bị Hạ Minh Du đột nhiên lôi đi, cho nên sau đó cậu gọi điện giải thích với Kiều Việt, Kiều Việt đề nghị ra ngoài ăn một bữa cơm là được, vừa vặn cũng hẹn tối hôm nay. Có điều, lúc này Kiều Việt không phải là nhân viên phục vụ. Hai người ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát đất.

Cạnh cửa sổ, luôn là vị trí Phương Vũ thích nhất. Bởi vì ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài, nhìn người đến người đi, nhất là có thể nhìn thấy người mình muốn chờ đợi. Đây chính là thói quen được hình thành trong 6 năm qua.

Thật ra, cậu với Kiều Việt cũng không phải rất thân thiết, nhưng đối phương rất bình dị gần gũi, cũng rất thân thiện, đáng để làm bạn bè. Vì vậy, tâm tình Phương Vũ rất vui vẻ.

Hai người vừa mới nói chuyện chưa được mấy câu, từ phía xa liền có một người đang đi tới đây. Mặc một bộ âu phục đắt đỏ, khí chất tướng mạo đều rất xuất chúng, vô cùng chói mắt.

Một đường đi tới, đứng lại ngay cạnh bàn của Phương Vũ và Kiều Việt.

“Đây không phải là Kiều Việt tiên sinh sao. Thật sự là đã lâu không gặp.” Thanh âm quen thuộc vang lên, Phương Vũ ngẩng đầu, vậy mà nhìn thấy Hạ Minh Du đứng ở cạnh bàn hai người, trên gương mặt tuấn mĩ luôn luôn lạnh lùng lúc này lại đang mỉm cười.

Kiều Việt đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Minh Du, vội vàng đứng dậy. “Ồ? Là Hạ Tiên Sinh?”

“Minh Du, anh không phải đi gặp khách hàng sao, thế nào lại…..” Lúc này lẽ ra hắn phải đang ở cùng khách hàng không phải sao, Phương Vũ nghi hoặc hỏi.

“À, chuyến bay của khách hàng bị hoãn cho nên thất hẹn, bọn anh cũng hẹn ở nhà hàng này, cho nên mới tới nhìn xem.”

“Thật sự là trùng hợp mà.”

“Không phải là trùng hợp đâu.” Hạ Minh Du vẫn bảo trì bộ dáng tươi cười, “Tôi biết Tiểu Vũ ở chỗ này, bởi vì lo lắng, cho nên cũng hẹn với khách hàng ở đây.”

“A…… Vậy Hạ tiên sinh, không bằng anh cũng ngồi xuống ăn chung đi?”

“Vậy cám ơn cậu.” Hạ Minh Du cũng không khách khí với Kiều Việt, liền ngồi xuống bên cạnh Phương Vũ.

Kiều Việt có vẻ hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng lịch sự mời Hạ Minh Du cùng ăn.

Vì vậy bữa tối này, ba người cùng nhau ăn.

Trong bữa ăn.

“Đúng rồi Tiểu Vũ, anh dạo này có hay không…….” Kiều Việt vừa định hỏi Phương Vũ cái gì đó.

“Tiểu Vũ, hôm nay đi làm có mệt không?” Hạ Minh Du đã đi trước ngắt lời y, cười cười hỏi Phương Vũ

“Tiểu Vũ, khóe miệng em dính hạt cơm. Anh lau giúp em.”

“Tiểu Vũ, ngoài trời rất lạnh, anh đã nói em hôm nay mặc quá ít. Trên xe anh có áo khoác, lát nữa để em khoác thêm.”

“Tiểu Vũ, sắp có tuyết rơi, em đã xem dự báo thời tiết chưa?”

“Tiểu Vũ, cơm nước xong anh đưa em về nhà.”

Kết quả là trong một bữa ăn, Hạ Minh Du ở cạnh Phương Vũ, một khắc cũng không ngừng săn sóc Phương Vũ, Kiều Việt căn bản không có cơ hội xen vào.

Hạ Minh Hiên vẫn luôn duy trì lịch sự mỉm cười, thật ra trong thâm tâm lại đang hướng Kiều Việt khiêu chiến, tuyên cáo quyền sở hữu của mình đối với Phương Vũ.

Đến khi bữa tối ám đấu mãnh liệt này sắp kết thúc, Phương Vũ nói muốn đi vệ sinh một lát.

Ám đấu: tranh đấu trong bóng đêm

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Kiều Việt cùng Hạ Minh Du.

“Kiều tiên sinh! Tôi nói rõ với cậu.” Hạ Minh Du mỉm cười, khẩu khí lại là không thể nghi ngờ nhìn về phía Kiều Việt, “Mong cậu về sau hãy giữ khoảng cách với Tiểu Vũ.”

“Hả? Hạ tiên sinh nói lời này là ý gì? Tôi không hiểu lắm ha ha.”

“Người Tiểu Vũ thích là tôi. Cậu cho dù là một chút cơ hội cũng không có đâu.”

“Ha ha, Hạ tiên sinh có thể là hiểu lầm rồi, tôi không phải giống như anh nghĩ đâu….” Kiều Việt ngại ngùng cười hai tiếng.

“Có phải hiểu lầm hay không, cũng đều mong cậu giữ khoảng cách.” Hạ Minh Du híp mắt, khẩu khí càng nặng.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, trầm mặc một lúc thật lâu.

“Được rồi, được rồi.” Cuối cũng vẫn là Kiều Việt nhún vai. Có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ biết Tiểu Vũ có một người bạn trai là con lai quan hệ không hề thân mật, lại không biết còn có một người xuất chúng là anh đây theo đuổi. Được rồi được rồi. Tôi chịu thua. Tôi từ bỏ.”

Hạ Minh Du đắc ý hừ lạnh một tiếng.

Rời khỏi nhà hàng trên đường trở về, Hạ Minh Du lái xe, tâm tình rất vui vẻ. Thế nhưng Phương Vũ ngồi ở bên cạnh vẻ mặt rất không tự nhiên, rất lâu sau cậu rốt cục mới mở miệng nói: “Minh Du, Kiều Việt vừa mới gửi cho tôi một tin nhắn…..”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì vậy chị họ chết vì ngu xuẩn…..

– Hết chương 22 –