Em Còn Nhớ Anh?

Chương 9




Fi là người thẳng thắn nhất mà tôi từng biết. Chúng tôi gặp nhau từ hồi sáu tuổi, khi tôi là học sinh mới trên sân trường. Hồi ấy cô ấy đã cao hơn tôi một cái đầu, mái tóc màu sẫm và buộc lại thành túm, giọng oang oang và tự tin. Cô bảo cái dây nhảy bằng nhựa của tôi là thứ rác rưởi và ông ổng liệt kê một loạt các khuyết điểm của nó. Sau đó, đúng lúc tôi sắp sửa khóc, cô đưa cái dây của cô cho tôi chơi.

Đó là Fi. Cô có thể làm mọi người buồn vì sự thẳng thừng của mình, và cô biết điều đó. Khi trót nói điều gì đó không đúng, cô chớp mắt và đập một tay lên miệng. Nhưng bên trong, cô là một người tình cảm và tốt bụng. Và cô rất tuyệt trong các cuộc họp. Khi người khác dông dài, cô đi thẳng vào vấn đề, bỏ qua những chuyện vớ vẩn.

Chính Fi là người cho tôi ý tưởng nộp đơn vào hãng thảm Deller. Cô đã làm việc ở đó hai năm thì Frenshaw, công ty nơi tôi làm việc trước đó, bị một công ty Tây Ban Nha mua lại và một nhóm chúng tôi bị sa thải. Có một vị trí ở bộ phận Thảm trải sàn, và Fi gợi ý cho tôi mang hồ sơ lên gặp Gavin, sếp của cô ấy...và chỉ như vậy. Tôi đã được nhận vào làm.

Kể từ khi làm việc cùng nhau, Fi và tôi càng trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi ăn trưa cùng nhau, chúng tôi xem phim ở rạp vào cuối tuần, và gửi tin nhắn cho nhau mỗi khi Gavin định cho chúng tôi nghe “diễn thuyết”, như ông ta vẫn gọi thế. Tôi cũng gần gũi Carolyn và Debs, nhưng Fi là người tôi gọi trước mỗi khi có tin gì mới, là người tôi nghĩ tới khi có điều gì khôi hài xảy ra.

Vì thế tôi thấy thật kì lạ khi cô không hề liên lạc với tôi. Tôi đã gửi tin nhắn cho cô vài lần kể từ khi tôi ra viện. Tôi đã để lại hai tin nhắn bằng lời trên điện thoại. Tôi đã gửi vài thư điện tử bông đùa và thậm chí viết cả thiệp cảm ơn cô đã gửi hoa. Nhưng tôi chưa hề thấy cô đáp lại một lời nào. Có lẽ chỉ vì cô bận rộn, tôi cứ tự nói với mình như vậy. Hoặc cô đang đi dự hội nghị chuyên đề nào đó, hoặc cô bị cúm...Có cả một triệu lý do thích hợp.

Dù sao, hôm nay tôi sẽ tới chỗ làm, vì thế tôi sẽ gặp cô ấy. Và mọi người.

Tôi nhìn mình chăm chú trong chiếc gương lớn ở phòng quần áo. Lexi 2004 thường xuất hiện ở văn phòng trong một chiếc quần đen của Next, một cái áo sơ mi từ thùng đồ giảm giá ở New Look, và một đôi giày bệt với cái đế mòn vẹt.

Không còn như vậy nữa. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi bảnh nhất tôi từng mặc trong đời, thứ hàng Prada hết sức xa hoa với cái cổ tay gấp lên. Tôi mặc áo vest đen chẽn eo với váy màu chì. Chân tôi bừng sáng trong đôi tất láng mịn hiệu Charnos. Đôi giày của tôi tinh xảo và nhọn mũi. Tóc tôi được sấy và cuốn gọn thành búi theo kiểu của riêng tôi. Trông tôi như một minh họa trong cuốn truyện tranh trẻ con. Qúy bà sếp.

Eric vào trong phòng và tôi xoay một vòng.

“Trông em thế nào?”

“Tuyệt lắm!” Anh gật đầu, nhưng dường như không ngạc nhiên trước hình thức của tôi. Chắc với anh ấy, bộ đồ tôi mặc là bình thường. Trong khi tôi không hình dung nổi cái cảm giác tuyệt vời thế này chỉ nhờ ăn mặc đẹp.

“Sẵn sàng chưa?”

“Chắc là rồi!” Tôi nhấc túi lên – một chiếc túi Bottega Veneta đen mà tôi tìm thấy trong tủ.

Hôm qua tôi đã cố gắng hỏi Eric về Fi – nhưng anh dường như không biết cô ấy, mặc dù cô là bạn từ xa xưa nhất của tôi và có mặt ở đám cưới tôi và mọi thứ. Người bạn duy nhất của tôi mà anh có vẻ biết là Rosalie, đó là vì cô kết hôn với Clive.

Mà thôi, chẳng sao. Hôm nay tôi sẽ gặp Fi, rồi sẽ có giải thích, và mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả. Tôi mong rằng chúng tôi sẽ cùng ra ngoài uống một ly vào giờ ăn trưa, và sẽ có một buổi ôn lại chuyện cũ thật vui.

“Nào, em đừng quên cái này!” Eric mở một cánh cửa tủ ở trong góc. Anh lấy ra một chiếc cặp đen tuyệt đẹp và đưa cho tôi. “Anh đã tặng em khi chúng ta cưới.”

“Ôi, nó đẹp quá!” Chiếc cặp được làm từ da mềm như bơ và trên mặt được rập nổi kín đáo hai chữ viết tắt: L.G.

“Anh biết em vẫn dùng tên từ thời con gái ở chỗ làm,” Eric nói, “nhưng anh muốn em mang theo một chút của anh tới chỗ làm cùng em mỗi ngày.”

Anh thật lãng mạn. Anh thật hoàn hảo.

“Anh phải đi đây. Xe sẽ tới đón anh trong năm phút nữa. Chúc em vui vẻ.” Anh hôn tôi và đi ra ngoài.

Khi nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại, tôi nhấc chiếc cặp lên và nhìn nó, băn khoăn không biết nhét thứ gì vào. Tôi chưa từng dùng cặp như thế này – tôi luôn tống mọi thứ vào trong túi. Cuối cùng, tôi lấy một gói khăn giấy và một vài phong kẹo bạc hà Polo từ túi ra nhét vào trong cặp. Sau đó tôi bỏ thêm vào đó một cái bút. Tôi có cảm giác như mình đang chuẩn bị cho ngày đầu tiên tới trường mới. Khi tôi nhét bút vào một trong một ngăn lụa, mấy ngón tay tôi đụng vào cái gì đó mỏng mỏng giống như tấm danh thiếp, tôi bèn lôi nó ra.

Đó không phải là danh thiếp; mà là một bức ảnh cũ chụp tôi, Fi, Debs và Carolyn. Trước khi tôi làm tóc. Khi răng tôi vẫn còn khấp khểnh. Chúng tôi đang ở trong một quán bar, chúng tôi đều mặc những chiếc áo lấp lánh, má hồng và những băng giấy sặc sỡ của bữa tiệc vương đầy trên đầu. Fi vòng tay ghì chặt cổ tôi, còn tôi thì có một chiếc ô cốc tai cắm vào răng. Tất cả chúng tôi đều có vẻ rất kích động. Tôi không thể không cười toe toét khi nhìn thấy bức ảnh.

Tôi còn nhớ tối hôm đó rất rõ. Debs vừa mới đá gã bạn trai làm ngân hàng đáng ghét Mitchell, và chúng tôi đang có nhiệm vụ giúp cô ấy quên đi. Được nửa buổi tối, khi Mitchell gọi di động cho Debs, Carolyn trả lời và vờ là một gái gọi người Nga với giá 1.000 bảng nghĩ mình đã được đặt trước. Carolyn học tiếng Nga hồi còn đi học, vì thế cô tỏ ra khá thuyết phục , và Mitchell thực sự bối rối, cho dù sau này anh ta quả quyết như thế nào. Tất cả chúng tôi đều nghe qua loa ngoài và tôi tưởng mình đến chết mất vì cười.

Vẫn còn mỉm cười, tôi nhét tấm ảnh vào trong túi và đóng nắp lại. Tôi nhấc nó lên và nhìn mình trong gương. Qúy bà Sếp đi làm.

“Chào,” tôi nói với hình ảnh của mình, cố gắng dùng giọng đầy vẻ xã giao. “Chào. Lexi Smart, Giám đốc Thảm trải sàn. Chào. Tôi là Sếp.”

Ô Chúa ơi. Tôi chẳng cảm thấy mình là sếp chút nào. Có lẽ tôi sẽ nhanh chóng có lại cảm giác đó khi tới chỗ làm.

Hãng thảm Deller là công ty mà mọi người đều biết đến nhờ những chương trình quảng cáo trên truyền hình hồi những năm tám mươi. Quảng cáo đầu tiên là hình một người phụ nữ nằm trên tấm thảm hoa văn xoáy màu xanh nước biển trong cửa hàng, vờ như nó rất mềm mại và xa hoa đến mức ngay lập tức cô ta phải làm tình trên đó với anh chàng bán hàng trông đầy vẻ tri thức. Quảng cáo tiếp theo là khi cô ta cưới người bán hàng trông tri thức đó và toàn bộ lối đi trong nhà thờ được trải thảm hoa của Deller. Sau đó họ có con sinh đôi, chúng không thể ngủ nổi nếu không có tấm thảm Deller nếu không có tấm thảm màu xanh pha hồng trong cũi.

Đó là những mẩu quảng cáo khá rẻ tiền, nhưng đã biến Hãng thảm Deller thành một cái tên quen thuộc trong các gia đình. Và đó cũng là một phần rắc rối của nó. Vài năm trước, công ty cố gắng đổi tên thành chỉ còn mỗi chữ Deller. Có biểu tượng, tuyên bố sứ mệnh mới, và mọi thứ. Nhưng chẳng ai để ý đến điều đó. Chỉ cần nói tôi làm ở Deller, lập tức mọi người nhíu mày và sau đó họ nói, “Ý cô là Hãng thảm Deller?”

Chuyện đó còn đáng mỉa mai hơn vì thảm hiện giờ chỉ còn là một mảng nhỏ của công ty. Khoảng mười năm trước, bộ phận bảo dưỡng bắt đầu sản xuất máy hút bụi thảm và bán hàng theo đơn đặt hàng qua mail, và mặt hàng đó đã trở nên phổ biến đến khó tin. Họ đã mở rộng ra bán đủ loại sản phẩm vệ sinh và máy móc, và hiện giờ mảng kinh doanh qua bưu điện phát triển rất lớn. Mảng nội thất mềm và vải cũng vậy. Nhưng mảng kinh doanh thảm cũ khốn khổ thì lại bị bỏ rơi. Rắc rối là ở chỗ thảm không còn được coi là hấp dẫn. Bây giờ họ toàn lát sàn bằng gỗ mỏng. Chúng tôi cũng bán ván sàn gỗ, nhưng hầu như chẳng có ai nhận ra điều đó, vì họ nghĩ chúng tôi vẫn có tên là Hãng thảm Deller. Cứ như cái vòng luẩn quẩn mà tất cả đều dẫn về thảm.

Tôi biết thảm không hấp dẫn. Và tôi biết thảm hoa văn còn kém hấp dẫn hơn. Nhưng một cách thầm kín, tôi vẫn yêu thích thảm. Đặc biệt là những kiểu thiết kế cổ điển của những năm bảy mươi. Tôi có một cuốn sách hoa văn cũ trên bàn mà tôi luôn giở ra xem mỗi khi có những cuộc điện thoại dài dòng, nhạt nhẽo. Và có lần tôi tìm thấy cả một hộp mẫu cũ trong nhà kho. Không ai cần đễn chúng nữa, vì thế tôi mang về văn phòng ghim lên tường cạch bàn làm việc của tôi.

Tức là, cái bàn cũ của tôi. Chắc bây giờ tôi đã được nâng cấp. Khi hướng tới tòa nhà quen thuộc trên đường Victoria Palace, tôi thấy bụng cồn cào chờ đợi. Nó vẫn là nơi như trước nay: một tòa nhà màu xám nhạt cao, với những cột đá granit ở lối vào. Tôi mở cánh cửa kính dẫn vào khu vực lễ tân – và sững lại vì ngạc nhiên. Sảnh ngoài thật khác biệt. Thực sự rất đẹp! Họ đã bỏ bàn lễ tân và có vách ngăn kính ở nơi từng là một bức tường...và sand nhà trải nhựa vinyl màu xanh trông như kim loại. Chắc chắn đã có sắp xếp mới.

“Lexi!” Một phụ nữ đầy đặn mặc sơ mi hồng và quần đen bó đang hối hả chạy lại phía tôi. Tóc cô ấy nhuộm phẩy lai, môi màu hồng, cô đi giày mềm, và cô tên là...Tôi biết cô ấy...trưởng phòng nhân sự...

“Dana.” Tôi phát ra cái tên một cách mừng rỡ. “Chào cô.”

“Lexi.” Cô đưa một tay ra để bắt tay với tôi. “Chào mừng cô trở lại! Cô gái khốn khổ! Chúng tôi rất buồn khi nghe chuyện xảy ra...”

“Tôi khỏe, cảm ơn. Khá hơn nhiều rồi.” Tôi đi theo cô qua sàn trải nhựa sáng bóng, lấy một cái thẻ an ninh của cô ấy, và quẹt thẻ để qua cửa an ninh. Cái này cũng mới nữa. Trước đây chúng tôi không có rào chắn, chỉ có một người gác cửa tên là Reg.

“Tốt! Ừm, đi đường này...” Dana dẫn đường cho tôi. “Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút trong văn phòng tôi, rồi ghé qua cuộc họp ngân sách, và sau đó cô sẽ muốn tới bộ phận của mình!”

“Tuyệt! Ý tưởng hay lắm.”

Bộ phận của tôi. Tôi từng chỉ có mỗi một cái bàn và một cái dập ghim.

Chúng tôi đi lên bằng thang máy và ra ngoài ở tầng hai, và Dana chỉ đường cho tôi vào văn phòng của cô ấy.

“Ngồi đi.” Cô ấy kéo một chiếc ghế sang trọng và ngồi xuống ở bàn của mình.

“Bây giờ, rõ ràng chúng ta cần nói chuyện về... tình trạng của cô.” Cô hạ giọng dè dặt như thể tôi có chứng bệnh gì đáng xấu hổ. “Cô bị chứng mất trí nhớ.”

“Đúng thế. Ngoại trừ chuyện đó ra, tôi khá ổn.”

“Tốt!” Cô nguệch ngoạc gì đó trên tập giấy. “Thế chứng mất trí nhớ này là vĩnh viễn hay tạm thời?”

“Ừm...bác sĩ nói tôi có thể bắt đầu nhớ lại bất cứ lúc nào.”

“Tuyệt vời!” Mặt cô sáng lên. “Rõ ràng, theo quan điểm của chúng tôi, sẽ rất tuyệt vời nếu cô có thể nhớ lại mọi điều trước ngày hai mươi mốt. Đó là ngày có hội thảo về bán hàng của chúng ta,” cô nói thêm, hướng về tôi một cái nhìn đầy chờ đợi.

“Được,” tôi nói sau một thoáng im lặng. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Cô luôn không thể làm tốt hơn thế!” Giọng cô rung lên vì cười và cô đẩy ghế lại phía sau. “Nào, hãy đi chào Simon và những người khác. Cô nhớ Simon Johnson, Giám đốc Điều hành chứ?”

“Tất nhiên!”

Sao tôi có thể không nhớ sếp lớn của cả công ty? Tôi còn nhớ ông ấy phát biểu ở bữa tiệc Giáng sinh. Tôi còn nhớ ông ấy xuất kiện trong văn phòng của chúng tôi và hỏi tên chúng tôi, trong khi Gavin, hồi đó là trưởng phòng tôi, đi theo ông ta như đầy tớ. Và bây giờ tôi đi gặp ông ấy!

Cố gắng che giấu sự căng thẳng, tôi đi theo Dân dọc hành lang và lại vào thang máy để đi lên tầng tám. Cô nhanh nhẹn dẫn tôi tới phòng họp của ban giám đốc, gõ lên cánh cửa nặng và đẩy cửa mở ra.

“Xin lỗi đã cắt ngang! Chỉ vì Lexi ghé qua thăm.”

“Lexi! siêu sao của chúng ta!” Simon Jonhson đứng dậy khỏi ghế của mình ở đầu bàn. Ông ấy cao, vai rộng, có thân hình một cựu sĩ quan quân đội và mái tóc nâu mỏng. Ông ấy bước tới, siết chặt tay tôi như thể chúng tôi là bạn cũ, và hôn vào má tôi. “Cô cảm thấy thế nào, bạn thân mến?”

Simon Johnson vừa mới hôn tôi. Giám đốc điều hành của cả công ty vừa mới hôn tôi.

“Vâng... tốt ạ, cảm ơn!” tôi cố gắng giữ bình tĩnh. “Khá hơn nhiều rồi ạ.”

Tôi liếc quanh căn phòng, nhận thấy một nhóm người mặc vest, đó là những người có quyền lực nhất công ty. Byron, người từng là sếp trực tiếp của tôi, đang ngồi phía bên kia bàn họp. Anh ta cao, gầy và nhợt nhạt, tóc màu sẫm, và đeo một chiếc cà vạt in kiểu cũ. Anh ta hơi mỉm cười với tôi và tôi cười toe toét lại, nhẹ cả người khi nhận ra một người nữa.

“Cô đã bị một cú đập khá mạnh vào đầu, chúng tôi hiểu,” Simon Johnson đang nói bằng giọng ngọt ngào theo đúng kiểu mấ người đã được học ở trường tư thượng lưu.

“Đúng thế.”

“Vậy hãy nhanh chóng trở lại!” ông kêu lên với vẻ khẩn cấp giả vờ. “Byron đây đang làm thay cô rất tốt.” Ông chỉ về phía Byron. “Nhưng liệu cô có tin tưởng anh ấy sẽ bảo vệ ngân sách của bộ phận cô...”

“Tôi không biết.” Tôi nhướng mày. “Liệu tôi có nên lo lắng không?”

Có tiếng cười tán thưởng quanh bàn, và tôi nhận thấy Byron nhìn tôi trừng trừng.

Thật tình tôi chỉ đùa thôi mà.

“Dù vậy nghiêm túc thì, Lexi tôi cần nói chuyện với cô về lần thảo luận...gần đây của chúng ta.” Simon Johnson gật đầu với tôi một cái đầy ẩn ý. “Chúng ta sẽ ăn trưa khi cô chính thức quay lại.”

“Chắc chắn rồi.” Tôi họa theo giọng tự tin của ông ta, mặc dù tôi chẳng hiểu ông ta đang nói gì cả.

“Ông Simon.” Dân bước lên phía trước, hạ giọng một chút. “Bác sĩ không biết liệu chứng mất trí nhớ của Lexi là vĩnh viễn hay tạm thời. Vì thế cô ấy có thể gặp vấn đề về trí nhớ...”

“Có thể là một lợi thế, trong ngành kinh doanh này,” một người đàn ông đầu hói ngồi đối diện nói, và lại có tiếng cười khẽ quanh bàn.

"Lexi, tôi rất tin tưởng ở cô," Simon Johnson nói chắc chắn. Ông ấy quay sang một người tóc đỏ ngồi gần đó. "Daniel, hai người chưa gặp nhau phải không? Daniel là kiểm soát viên tài chính mới của chúng ta. Daniel, có lẽ anh đã thấy Lexi trên truyền hình?"

"Đúng thế!" tôi thấy anh ta có vẻ nhận ra tôi khi chúng tôi bắt tay. "Vậy cô là người đã lên như diều gặp gió mà tôi đã nghe nói?"

Người lên như diều gặp gió?

"Ờ... tôi không nghĩ vậy," tôi nói một cách không chắc chắn, và có một tiếng cưòi.

"Đừng khiêm tốn thế!" Simon cười với tôi ấm áp, sau đó quay sang Daniel. "Người phụ nữ trẻ này đã nhanh chóng nổi lên trong công ty. Từ một phó quản lý bán hàng trở thành giám đốc của bộ phận cô ấy trong vòng mười tám tháng. Và như tôi đã nói nhiều lần với Lexi, trao vị trí đó cho cô ấy là một canh bạc - nhưng tôi chưa từng hối tiếc dù chỉ trong giây lát vì đã chấp nhận rủi ro đó. Cô ấy là một nhà lãnh đạo bẩm sinh. Cô ấy truyền cảm hứng cho những ngươì khác. Cô ấy cống hiến hai mươi tư giờ một ngày; cô ấy có tầm nhìn chiếc lược trong tương lai... Đây là một thành viên rất rất tài năng của công ty."

Khi kết thúc, Simon tươi cười rạng rỡ với tôi; anh chàng hói và vài người khác cũng vậy.

Tôi hết sức sửng sốt. Mặt tôi sầm lại, chân tôi lảo đảo. Chưa có ai từng nói về tôi như vậy. Chưa bao giờ, trong cả cuộc đời tôi.

"Vâng... cảm ơn!" Cuối cùng tôi cũng lắp bắp.

"Lexi.' Simon chỉ về một chiếc ghế trống. "Liệu chúng tôi có thể dụ dỗ cô ở lại tham dự cuộc họp ngân sách?"

"Ờ..." Tôi liếc nhìn Dana để tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Hôm nay cô ấy không ở lại lâu, Simon," Dana nói. "Bây giờ chúng tôi sẽ xuống bộ phận Thảm trải sàn một chút."

"Tất nhiên." Ông gật đầu. "Cô sẽ lỡ mất một điều thú vị. Mọi người đều thích họp ngân sách." Ánh mắt ông nheo lại hóm hỉnh.

"Chẳng nhẽ ông không nhận ra tôi làm chuyện này để tránh họp ngân sách?" Tôi chỉ vào chỗ trầy da cuối cùng còn lại trên đầu và có tiếng cười lớn trong phòng.

"Hẹn gặp lại, Lexi,"Simon nói. "Tự chăm sóc mình nhé."

* * *

Khi Dana và tôi rời phòng họp ban giám đốc, tôi choáng váng vì phấn khích. Tôi không thể tin nổi tất cả những điều đó vừa xảy ra. Tôi đùa với Simon Johnson. Tôi là người lên như diều gặp gió! Tôi có tầm nhìn chiến lược cho tương lai!

Tôi chỉ hy vọng tôi đã viết những thú đó ở đâu đó.

"Vậy, cô nhớ bộ phận Thảm trải sàn ở đâu chứ?" Dana nói khi chúng tôi đi xuống bằng thang máy. "Tôi biết tất cả đang nóng lòng muốn gặp cô."

"Tôi cũng vậy!" Tôi nói với sự tự tin ngày càng tăng. Chúng tôi ra khỏi thang máy và điện thoại của Dana kêu liên hồi. "Chúa ơi!' Cô nói khi liếc nhìn điện thoại. "Tôi phải nghe cuộc điện thoại này. Cô có muốn ghé vào văn phòng trước và tôi sẽ gặp cô trong đó?"

"Tất nhiên rồi!" Tôi sải chân dọc hành lang. Trôg chỗ này vẫn y như ngày xưa, vẫn trải thảm nâu, thông báo hỏa hoạn, và những cái cây nhựa. Bộ phận Thảm trải sàn ở ngay phía trước, bên tay trái. Và bên phải là văn phòng của Gavin.

Ý tôi là văn phòng của tôi.

Văn phòng của riêng tôi.

Tôi đứng ngoài cửa một chút, chuẩn bị tinh thần để bước vào. Tôi vẫn không tin nổi đó là văn phòng của tôi. Vị trí của tôi.

Thôi nào. Đâu có gì phải sợ chứ. Mình có thể làm việc này, Simon Johnson đã nói vậy. Khi với tay chạm vào tay nắm cửa, tôi thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi phóng ra khỏi văn phòng chính. Tay cô đưa lên miệng.

"Ôi!" cô nói. "Lexi, chị đã trở lại!"

"Đúng thế." Tôi nhìn cô một cách ngập ngừng. "Cô sẽ phải tha lỗi cho tôi. Tôi đã gặp tai nạn, trí nhớ của tôi đã biến mất..."

"Vâng, họ có nói." Trông cô có vẻ căng thẳng. "Em là Clare. Trợ lý của chị?"

"Ồ, chào! Rất vui được gặp em! Vậy chị ở trong này?" Tôi hất đầu về phía cánh cửa của Gavin.

"Đúng thế. Em mang cà phê cho chị nhé?"

"Được, nhờ em nhé!" Tôi cố gắng dấu sự vui sướng. "Thế sẽ rất tuyệt."

Tôi có một trợ lý mang cà phê cho mình. Tôi đã thực sự, thực sự làm được. Tôi bước vào văn phòng và để cửa đóng lại đằng sau với một tiếng cách đầy thỏa mãn.

Ái chà. Tôi đã quên mất văn phòng này rộng thế nào. Nó có một cái bàn cực kỳ lớn, một cái cây, một cái sofa,... và mọi thứ. Tôi đặt cặp xuống bàn và đi tới cửa sổ. Tôi thậm chí có csr tầm nhìn từ cửa sổ! Cũng chỉ là một tòa nhà cao khác, phải thừa nhận là thế - nhưng dù sao, nó là của tôi! Tôi là sếp! Tôi không thể không cười một cách phởn phơ trong lúc nhún nhảy quanh phòng và nhảy lên chiếc sofa. Tôi nảy lên nảy xuống vài lần, sau đó dừng phắt lại khi có tiếng gõ cửa.

Khỉ thật. Nếu có ai đó bước vào ngay bây giờ và nhìn thấy tôi... Cố điều hòa hơi thở, tôi vội vã tới bên bàn, cầm một tờ giấy bất kì, và bắt đầu với cái nhíu mày đầy vẻ công việc.

"Vào đi!"

"Lexi!" Dana hối hả bước vào. "Cô đã thấy quen thuộc như cũ chưa? Clare nói với tôi thậm chí cô không nhận ra cô ấy! Chuyện này sẽ thật khó khăn với cô, phải không? Tôi còn chưa thực sự đánh giá hết..." Cô lắc đầu, lông mày nhíu lại. "Vậy cô không nhớ bất cứ điều gì?"

"Ừm... không," tôi thừa nhận. "Nhưng tôi chắc mọi thứ sẽ trở lại với tôi, chẳng sớm thì muộn."

"Hi vọng cô đúng!" Trông cô vẫn đầy lo âu. "Bây giờ, hãy tới bộ phận của cô, làm quen lại với mọi người..."

Chúng tôi đi ra ngoài - và tôi bỗng nhìn thấy Fi đi ra khỏi văn phòng Thảm trải sàn, trong chiếc váy đen ngắn, đi bốt và mặc chiếc áo xanh lá cây không tay. Trông cô thật khác với những gì tôi vẫn nhớ về cô, với một sọc đỏ trên tóc và gương mặt gầy hơn thế nào đó. Nhưng đó đúng là cô ấy. Cô thậm chí vẫn đeo cái vòng đồi mồi như ngày xưa.

"Fi!" Tôi phấn khích kêu lên, gần như thả rơi cả túi. "Ôi Chúa ơi! Tớ đây, Lexi đây! Chào! Tớ đã trở lại!"

Rõ ràng Fi giật mình. Cô quay lại, và trong vài giây cô chỉ há hốc mồm nhìn tôi như thể tôi là một con điên. Tôi cho là tôi đã tỏ ra hơi quá phấn khích. Nhưng tôi rất xúc động khi được gặp cô ấy.

"Chào, Lexi," cuối cùng cô nói, nhìn gương mặt tôi. "Cậu thế nào rồi?"

"Tớ khỏe!" Tôi nói, những lời của tôi được thốt ra lộn xộn, hăng hái. "Cậu thế nào? Trông cậu tuyệt lắm! Tớ thích kiểu tóc mới của cậu!"

Bây giờ tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm.

"Dù sao" - tôi buộc mình phải nói điềm tĩnh hơn - "có lẽ chúng ta có thể chuyện trò sau? Với những người khác?"

"Ừ,được." Fi gật đầu mà không nhìn vào mắt tôi.

Tại sao cô ấy lại xa cách như vậy? Có chuyện gì không ổn? Sự lạnh lẽo xiết chặt lấy ngực tôi. Có lẽ đó là lý do cô ấy không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tôi. Chúng tôi đã cãi nhau rất to. Và mọi người đứng về phía cô ấy. Mà tôi không nhớ...

"Cô vào trước đi, Lexi!" Dana dẫn tôi vào phòng làm việc lớn, không vách ngăn. Mười lăm gương mặt nhìn lên chúng tôi và tôi cố gắng không há hốc mồm ra.

Chuyện này thật kỳ cục.

Tôi có thể thấy Carolyn, và Debs, và Melanie, và vài người khác tôi biết. Trông họ đều quen thuộc... nhưng sau ba năm. Tóc họ, cách trang điểm, và quần áo trông đều khác. Deds có ánh tay cực kỳ rắn chắc và rám nắng như thể cô vừa đi nghỉ ở nước ngoài về; Carolyn đeo kình không vành mới và tóc cô còn cắt ngắn hơn trước...

Kia là bàn của tôi. Một cô gái tóc tẩy trắng tết bím đang ngồi ở đó, có vẻ hết sức tự nhiên.

"Mọi người đều biết Lexi bị ốm sau vụ tai nạn," Dana thông báo với cả phòng. "Chúng ta vui mừng vì hôm nay cô ấy đã trở lại. Cô ấy phải chịu đựng một số tác động hậu chấn thương, cụ thể là chứng mất trí nhớ. Nhưng tôi chắc tất cả sẽ giúp cô ấy nhớ lại cách làm việc của cô ấy ở đây và chào mừng cô ấy trở lại." Cô quay sang phía tôi và thì thầm, "Lexi, cô có muốn nói vài lời động viên cả bộ phận?"

"Vài lời động viên?" tôi lặp lại một cách không chắc chắn.

"Chỉ là điều gì đó truyền cảm hứng cho họ." Dana mỉm cười. "Gắn kết mọi người." Điện thoại của cô lại reo. "Tôi xin lỗi. Cho phép tôi!" Cô nhanh chóng ra ngoài hành lang và tôi còn lại mỗi một mình, đối diện với cả bộ phận.

Cố lên. Simon Johnson nói tôi là nhà lãnh đạo bẩm sinh. Tôi có thể làm được chuyện này.

"Ừm... chào mọi người!" Tôi vẫy quanh phòng nhưng không ai đáp lại. "Tôi chỉ muốn nói rằng tôi sẽ sớm trở lại, và... ừm... cứ tiếp tục làm tốt..." Tôi lúng túng tìm cái gì đó mang tính động viên. "Bộ phận nào tốt nhất trong công ty? Là chúng ta! Ai chiến thắng? Thảm trải sàn!" Tôi đấm nhẹ vào không khí, như một cổ động viên. "T!H!Ả!M T!Ả!I S!À!N"

"Nên có một chữ R nữa," một cô gái mà tôi không nhận ra cắt ngang. Cô đứng khoanh tay, hoàn toàn chẳng có vẻ bị tôi gây ấn tượng.

"Xin lỗi?" Tôi dừng lại, lặng ngắt.

"Có một chữ R trong từ TRẢI." Cô chớp mắt. Hai cô gái ngồi cạnh cô đang bịt miệng cười khúc khích, trong khi Carolyn và Debs đang há hốc miệng nhìn tôi.

'Đúng thế," tôi nói bối rối. "Dù sao... làm tốt lắm, mọi người... các bạn đã làm rất tốt..."

"Vậy chị đã quay lại làm việc chưa, Lexi?" một cô gái mặc áo đỏ hỏi tôi.

"Chưa hẳn..."

"Chỉ là tôi cần ký mẫu chi phí, khẩn cấp."

"Tôi cũng vậy!" khoảng sãu cô gái khác nói.

"Cô đã nói chuyện với Simon về mục tiêu của cúng ta chưa?" Melanie bước tới, nhíu mày. "Chỉ là nếu như hiện nay thì không thể thực hiện được..."

"Chuyện gì xảy ra với những cái máy tính mới?"

"Cô đã đọc email của tôi chưa?"

"Liệu chúng ta có chọn đơn đặt hàng của Thorne Group?"

Bỗng nhiên mọi người trong phòng dường như đổ ập về phía tôi, hỏi đủ loại câu hỏi. Tôi hầu như chẳng nghe kịp, nói gì đến hiểu ý nghĩa câu hỏi đó.

"Tôi không biết!" Tôi nói một cách tuyệt vọng. "Tôi xin lỗi, tôi không nhớ được... Hẹn gặp lại sau!"

Thở khó nhọc, tôi lùi ra ngoài hành lang, vào văn phòng của mình và đóng sập cửa lại.

* * *

Khỉ thật. Tất cả những chuyện đó là thế quái nào vậy?

Có tiếng gõ cửa. "Xin chào?" Tôi gọi với ra, giọng nghẹt lại.

"Chào chị!" Clare nói, bước vào với một đống thư và tài liệu. "Xin lỗi vì làm phiền chị, Lexi, nhưng khi chị đang ở đây, liệu chị có thể xem qua cái này? Chị cần trả lời Tony Duke ở Biltons và ủy quyền thanh toán cho Sixpack và ký những giấy khước từ này, và một người tên là Jeremy Northpool đã gọi điện vài lần, nói rằng ông ấy hy vọng chị có thể tiếp tục thảo luận..."

Cô đưa cho tôi một cái bút. Cô chờ tôi hành động.

"Tôi không thể ủy quyền gì hết," tôi nói một cách hoảng hốt. "Tôi không thể ký bất cứ thứ gì. Tôi chưa từng nghe đến Tony Dukes. Tôi không nhớ bất cứ thứ gì trong những chuyện này!"

"Ồ." Chồng giấy của Clare hơi hạ thấp xuống khi cô quan sát tôi, mắt mở to. "Ừm... vậy ai sẽ tiếp tục điều hành bộ phận? Byron?"

"Không! Ý tôi là... tôi. Đó là việc của tôi. Tôi sẽ làm. Tôi chỉ cần một chút thời gian... Nghe này, hãy để tất cả chỗ đó lại cho tôi." Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi sẽ đọc qua. Có lẽ tôi sẽ nhớ lại được."

"Được ạ," Clare nói, rõ ràng đã bớt căng thẳng. Cô đặt cả chồng giấy lên bàn. "Em sẽ mang cà phê cho chị."

Đầu quay cuồng, tôi ngồi xuống bên bàn và cầm bức thư trên cùng lên. Nó nói về một phàn nàn nào đó đang diễn ra. "Như bà đã nhận thấy... chờ đợi trả lời lập tức..."

Tôi chuyển sang tài liệu tiếp theo. Đó là dự toán ngân sách hàng tháng cho các bộ phận trong công ty. Có sáu biểu đồ và một mẩu giấy nhắn đã có ai đó viết lên đó: 'Cho tôi ý kiến được không, Lexi?"

"Cà phê của chị đây." Clare gõ nhẹ lên cửa.

"À, được rồi," tôi nói, dùng giọng nói kiểu sếp. "Cảm ơn, Clare." Khi cô đặt tách xuống, tôi gật đầu về phía những cái biểu đồ. "Rất thú vị, tôi sẽ... trả lời họ sau."

Ngay sau khi cô rời khỏi phòng, tôi gục đầu xuống bàn một cách tuyệt vọng. Tôi sẽ làm gì đây? Việc này thực sự khó khăn. Ý tôi là, nó thực sự rất khó.

Thế quái nào mà tôi làm được bây giờ? Làm thế nào để tôi biết phải nói điều gì và ra quyết định thế nào? Lại có một tiếng gõ khác ở cửa và tôi vội vàng ngồi thẳng người lên, chộp ngẫu nhiên một tờ giấy.

"Mọi chuyện ổn cả chứ, Lexi?" Đó là Byron, tay cầm một chai nước và một tập giấy. Anh ta dựa vào khung cửa, cái cổ tay gầy gò nhô ra từ chiếc sơ mi trắng. Ở một bên ta là một chiếc đồng hồ công nghệ cao ngoại cỡ, mà tôi chắc nó rất đắt tiền, nhưng trông thật kỳ cục.

"Ổn cả! Tuyệt lắm! Tôi tưởng anh đang họp ngân sách."

"Chúng tôi nghỉ ăn trưa."

Anh ta có cái cách nói lè nhè, châm biếm, như thể người ta là một người hoàn toàn ngốc nghếch. Nói thực, tôi chưa từng hòa hợp với Byron. Bây giưof thì anh ta lướt chồng giấy tờ trên bàn tôi. "Đã trở lại với công việc, tôi thấy rồi."

"Không hẳn." Tôi mỉm cười, nhưng anh ta không cười lại.

"Cô đã quyết định làm gì với Tony Dukes chưa? Vì hôm qua bên kế toán vừa hỏi tôi."

"Ừm ..." tôi lưỡng lự. "Thực ra, tôi không hẳn... Tôi không... " Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy mặt mình đang đỏ dần lên. "Vấn đề là, tôi đã bị chứng mất trí nhớ từ sau khi tôi gặp tai nạn, và..." tôi nói nhỏ dần, vặn sái cả ngón tay.

Byron đột nhiên hiểu ra. "Chúa ơi," anh ta nói sau khi nhìn tôi một lúc. "Cô không biết Tony Dukes là ai, phải không?"

Tony Dukes. Tony Dukes. Tôi điên cuồng vắt óc suy nghĩ, nhưng không có gì.

"Tôi... ừm... à... không. Nhưng nếu anh có thể nhắc tôi..."

Byron lờ tôi đi. Anh ta vào sâu trong phòng, đập đập chai nước vào lòng bàn tay, trán anh ta cau lại suy nghĩ.

“Để tôi làm rõ nhé,” anh ta nói từ tốn. “Cô hoàn toàn không nhớ gì hết?”

Toàn bộ giác quan của tôi nhói lên. Anh ta như một con mèo vờn chuột, tính toán chính xác con mồi của mình yếu ớt thế nào...

Anh ta muốn vị trí của tôi.

Ngay khi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã không nghĩ ra điều đó sớm hơn. Tất nhiên là thế. Tôi đã nhảy vượt lên anh ta. Chắc chắn dưới cái vẻ dẽ chịu, lịch sự đó, anh ta căm thù tôi.

“Không phải là tôi không nhớ gì hết!” Tôi nhanh chóng kêu lên, như thể chính cái ý tưởng đó thật là kì cục. “Chỉ là ... ba năm qua hơi trống rỗng một chút thôi.”

“Ba năm qua?” Byron ngửa đầu ra đằng sau và cười đầy hoài nghi. “Tôi xin lỗi, Lexi, nhưng cô cũng biết rõ như tôi rằng trong ngành này, ba năm là cả một cuộc đời!”

“Ừm, tôi sẽ nhanh chóng làm quen lại hết,” tôi nói, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Và bác sĩ nói tôi có thể nhớ lại mọi điều vào bất cứ lúc nào.”

“Hoặc cũng có thể là không.” Anh ta tỏ vẻ cảm thông, đầy lo âu. “Chắc đó là điều khiến cô vô cùng lo lắng Lexi. Rằng đầu cô sẽ trống rỗng mãi mãi.”

Tôi đáp lại cái nhìn của anh ta với vẻ sắt đá hết sức có thể. Thử hay lắm. Nhưng anh sẽ không làm tôi dễ dàng hoảng sợ vậy đâu.

“Tôi chắc mình sẽ sớm trở lại nình thường,” tôi nói mạnh mẽ. “Trở lại làm việc, điều hành cả bộ phận... Tôi đã có cuộc chuyện trò tuyệt vời với Simon Johnson,” tôi chen thêm câu đó vào.

“Ừ há.” Anh ta đập chai nước đầy vẻ suy nghĩ. “Vậy... cô muốn làm gì về chuyện của Tony Dukes?”

Mẹ kiếp. Anh ta láu cá hơn tôi. Tôi chẳng thể nói gì về Tony Dukes, và anh ta biết rõ điều đó. Tôi sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, trì hoãn thời gian.

“Có lẽ... anh có thể quyết định về vấn đề đó? Cuối cùng tôi nói.

“Tôi rất sẵn lòng.” Anh ta cười với tôi đầy vẻ kẻ cả. “Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện. Cô chỉ cầm chăm sóc mình, Lexi. Cố gắng khỏe lên, cứ nghỉ bao lâu tùy cô. Đừng lo lắng về chuyện gì hết!”

“Ừm... cảm ơn anh.” Tôi gượng nói giọng nhẹ nhàng. “Tôi rất cảm kích, Byron.”

“E hèm,” Dana xuất hiện ở cửa. “Hai người đang chuyện trò vui vẻ chứ? Nắm lại mọi thông tin hả, Lexi?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi cười, răng nghiến lại. “Byron giúp tôi rất nhiều.”

“Bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp cô...” Anh ta dang rộng tay với một cử chỉ tự trào. “Tôi ở ngay đây. Trí nhớ còn nguyên vẹn.”

“Tuyệt lắm!” Dana liếc nhìn đồng hồ. “Lexi, bây giờ tôi phải chạy đi ăn trưa, nhưng tôi có thể tiễn cô về nếu chúng ta đi ngay bây giờ...”

“Đừng lo, Dana,” tôi vội vã nói. “Tôi sẽ ở lại đây một chút và đọc qua một số giấy tờ.”

Tôi sẽ không rời khỏi tòa nhà này khi chưa nói chuyện được với Fi. Không bao giờ.

“Được thôi.” Cô mỉm cười. “Vậy thì, rất vui được gặp cô, Lexi, và chúng ta sẽ nói chuyện qua điện thoại về thời gian cô muốn trở lại làm việc.” Cô làm động tác nghe điện thoại và tôi thấy mình cũng lặp lại động tác đó.

“Ta sẽ sớm nói chuyện lại!”

Cả hai cùng bước , và tôi nghe thấy Byron nói, “Dana, cho phép tôi nói một điều được không? Chúng ta cần nói chuyện về tình hình này. Liên quan đến cô Lexi...”

Cửa văn phòng đóng lại và tôi nhón chân đi về phía đó. Tôi mở một khe và thò đầu ra.

“... rõ ràng cô ta không phù hợp để đứng đầu bộ phận này...” Giọng Byron có thể nghe rất rõ khi anh ta và Dana rẽ hướng khác ra phía thang máy.

Thằng khốn. Anh ta thậm chí không thèm đợi đến lúc ra khỏi tầm nghe của tôi. Tôi trở lại văn phòng, ngồi sụp xuống ghế và gục tay vào đầu. Toàn bộ trạng thái phởn phơ của tôi đã biến mất. Tôi thậm chí không hề biết làm thế nào mà mình có vị trí này. Tôi nhặt ngẫu nhiên một tờ giấy trên cái đống trước mặt và nhìn nó chằm chằm. Nó là cái gì đó về tiền phí bảo hiểm. Dù sao thì, làm sao tôi biết tất cả những thứ này cơ chứ? Tôi đã học từ khi nào? Tôi cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy, bám chặt lấy đỉnh Everest mà tôi thậm chí không biết cái móc sắt để leo núi là cái gì.

Thở dài đánh thượt một cái, tôi đặt tờ giấy xuống. Tôi phải nói chuyện với ai đó, Fi. Tôi nhấc điện thoại lên và quay số 352, là số máy lẻ của cô ấy, trừ khi họ đã thay đổi hệ thống.

“Bộ phận Thảm trải sàn, Fiona Roper nghe đây.”

“Fi, tớ đây!” tôi nói. “Lexi đây. Nghe này, ta nói chuyện được không?”

“Tất nhiên,” Fi nói chuyện cứng nhắc. “Cô muốn tôi vào gặp cô ngay? Hay tôi nên đặt hẹn với Clare?”

Tim tôi se lại. Giọng cô nghe thật... xa xôi.

* * *

“Ý tớ là chúng ta có thể chuyện phiếm một lúc không! Trừ khi cậu bận...”

“Thực ra tôi sắp sửa đi ăn trưa.”

“Vậy tớ cũng đi!” Tôi nói hăm hở. “Như ngày xưa ấy! Tớ thèm đến chết một cốc sô cô la nóng. Và Morellis có còn làm bánh mì kẹp pho mát tuyệt vời đó?”

“Lexi...”

“Fi, tớ thực sự cần nói chuyện với cậu, được chứ?” Tôi nắm điện thoại chặt hơn. “Tớ... tớ không nhớ gì hết. Và chuyện này đang làm tớ hơi hoảng hốt. Toàn bộ chuyện này.” Tôi cố gắng cười. “Chờ tớ một chút, tớ sẽ ra ngay...”

Tôi ném điện thoại xuống và tóm lấy một mẩu giấy. Tôi lưỡng lự sau đó viết nguệch ngoạch, “Hãy giải quyết tất cả những vấn đề này, Byron. Cảm ơn nhiều, Lexi.”

Tôi biết tôi đang tạo điều kiện thuận lợi để anh ta chống lại tôi. Nhưng hiện giờ tất cả những điều tôi quan tâm là gặp gỡ bạn bè tôi.Chộp lấy túi và cặp xách, tôi vội vã lao ra khỏi văn phòng, ngang qua bàn Clare, và vào trong phòng làm việc chính của Thảm trải sàn.

“Chào Lexi,” một cô gái gần đó nói. “Chị có cần gì không?”

“Không, không có gì, cảm ơn. Tôi chỉ gặp Fi để đi ăn trưa...” tôi nói nhỏ dần. Tôi không hề thấy bóng dáng Fi trong văn phòng. Hay Carolyn. Hay Debs.

Cô gái trông có vẻ ngạc nhiên. “ Em nghĩ họ đều đã đi ăn trưa. Tuy nhiên, họ chỉ vừa mới đi thôi...”

“Ồ, được rồi.” Tôi cố gắng che giấu vẻ bối rối. “Cảm ơn. Chắc họ định gặp tôi ở sảnh.”

Tôi xoay người lại trên chiếc giày cao gót., sau đó cố gắng đi nhanh hết mức trên đôi giày mũi nhọn dọc hành lang – vừa kịp lúc tôi thấy Debs khuất trong thang máy.

“Chờ chút!” tôi kêu lên, bắt đầu chạy. “Tớ đây, Debs!” Nhưng cửa thang máy đã đóng.

Cô nghe thấy tôi. Tôi biết cô đã nghe thấy.

Những ý nghĩ quay cuồng lộn xộn trong đầu khi tôi xô mạnh cánh cửa cầu thang bộ và lao xuống. Họ biết tôi đang tới. Họ muốn tránh tôi? Chuyện quái gì đã diễn ra trong ba năm vừa rồi, tôi biết bây giờ tôi là sếp... nhưng vẫn có thể làm bạn? Chúng tôi là bạn. Được rồi, tôi biết bây giờ tôi là sếp được chứ, phải không nào?

Phải không nào?

Tôi xuống tới tầng trệt và suýt ngã nháo nhào vào sảnh. Thứ đầu tiên tôi thấy là Carolyn và Debs đang hướng ra phía cửa kính, với Fi ngay phía trước bọn họ.

“Chào!” Tôi gọi to gần như tuyệt vọng. “Chờ với!” Tôi vắt chân chạy về phía cửa kính và cuối cùng cũng đuổi kịp họ ở mấy bậc thềm ở trước cửa tòa nhà.

“Ồ, chào Lexi.” Fi khịt một cái rất nhỏ mà tôi biết có nghĩa là cô cố gáng không cười.

Tôi cho rằng trông tôi có vẻ không hợp lý lắm, mặt đỏ bừng bừng trong bộ vest đen và tóc búi gọn gàng.

“Tớ tưởng chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau!” tôi nói, thở hổn hển. “Tớ đã bảo cậu là tớ đi cùng mà!”

Yên lặng. Không ai nhìn vào mắt tôi. Debs xoay xoay cái mặt dây chuyền bạc; mái tóc vàng bồng bềnh trong gió nhẹ. Carolyn đã bỏ kính ra và đang lau vào áo sơ mi trắng.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi cố tỏ ra thoải mái, nhưng tôi có thể nghe thấy một thoáng tổn thương trong giọng nói. “Fi, sao cậu không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tớ? Có... chuyện gì sao?”

Không ai nói câu nào. Tôi gần như có thể thấy những bong bóng suy nghĩ di chuyển giữa họ. Nhưng tôi không đọc nổi những suy nghĩ bong bóng đó nữa; tôi đã bị loại ra khỏi vòng đó.

“Các cậu.” Tôi cố gắng mỉm cười. “Nào, các cậu phải giúp tớ thoát khỏi chuyện này. Tớ bị mất trí nhớ. Tớ không nhớ gì hết. Chúng ta đã... cãi nhau hay sao?”

“Không.” Fi nhún vai.

“Ừm, tớ không hiểu.” Tôi nhìn những khuôn mặt xung quanh một cách khẩn nài. “Điều cuối cùng mà tớ nhớ, chúng ta là những người bạn thân thiết nhất! Ra ngoài chơi vào một tối thứ Sáu. Chúng ta uống cốc tai chuối. Dave Kém cỏi cho tớ leo cây, chúng ta đi hát karaoke... nhớ chứ?”

Fi hít thở thật sau và nhướng mày với Carolyn. “Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi.”

“Vậy, chuyện gì đã xảy ra kể từ hồi đó?”

“Nghe này.” Fi thở dài. “Cứ để mọi chuyện như thế. Cậu đã bị tai nạn, cậu đang ốm, bọn tôi không muốn làm cậu buồn.”

“Đúng, hãy bỏ qua mọi chuyện và đi ăn sandwich cùng nhau.” Debs liếc nhìn Fi như thể muốn nói, “hãy chiều lòng cô ta.”

“Đừng có hạ cố với tớ!” Giọng tôi lanh lảnh hơn tôi muốn. “Hãy quên vụ tai nạn đi! Tớ không phải người tàn tật. Tớ khỏe. Nhưng tớ cần các cậu cho tớ biết sự thật.” Tôi nhìn cả nhóm với vẻ tuyệt vọng. “Nếu chúng ta không cãi nhau, có chuyện gì không ổn vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Lexi, chẳng có gì xảy ra.” Giọng Fi có vẻ lúng túng. “Chỉ là... chúng tôi không còn chơi với cậu nữa. Chúng ta không còn là bạn.”

“Nhưng tại sao lại không?” Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Có phải bây giờ tớ là sếp?”

“Không phải vì cậu là sếp. Chuyện đó không quan trọng nếu như cậu...” Fi đột nhiên ngừng lại. Cô thò tay vào túi, tránh mắt tôi. “Nếu tôi nói thực, đó là vì cậu hơi...”

“Sao?” Tôi nhìn từ gương mặt này sang gương mặt khác một cách hoang mang. “Cho tớ biết đi!”

Fi nhún vai. “Một con bò khinh khỉnh.”

“Một-con-khốn-sếp-từ-địa-ngục thì đúng hơn.” Carolyn lẩm bẩm.

Không khí dường như đông đạc trong ngực tôi. Một-con-khốn-sếp-từ-địa-ngục? Tôi ư?

“Tớ... tớ không hiểu.” Rốt cuộc tôi lắp bắp. “Tớ không phải là sếp giỏi sao?”

“Ồ, cậu rất tuyệt.” Giọng Carolyn thấm đẫm mỉa mai. “Cậu phạt chúng tôi nếu chúng tôi đến muộn. Cậu tính giờ ăn trưa của chúng tôi. Cậu kiểm tra ngẫu nhiên chi phí của chúng tôi... Ồ, ở Thảm trải sàn có cả đống chuyện vui!”

Má tôi giần giật như thể cô vừa đấm tôi.

“Nhưng tớ không bao giờ... Tớ đâu có như vậy...”

Carolyn cắt ngang lời tôi. “Đúng. Như vậy đấy.”

“Lexi, cậu đã hỏi.” Fi chớp mắt, như cô vẫn làm mỗi khi không thấy thoải mái. “Thì vì thế chúng ta không còn chơi với nhau nữa đấy. Cậu làm việc của cậu còn bọn tôi làm việc của bọn tôi.”

“Tớ đâu thể là một con khốn,” cuối cùng tôi cố gắng nói, giọng tôi run rẩy. “Không thể nào. Tớ là bạn cậu! Lexi! Chúng ta vui vẻ cùng nhau, chúng ta đi khiêu vũ cùng nhau, chúng ta say...” Nước mắt bắt đầu ứa ra trong mắt. Tôi nhìn những gương mặt tôi đã biết rất rõ – tuy nhiên lại có vẻ không phải như vậy – cố gắng đến cách tuyệt vọng để họ công nhận. “Tớ đây! Lexi đây! Răng khấp khểnh đây. Nhớ tớ chứ?”

Fi và Carolyn nhìn nhau.”

“Lexi...” Fi nói gần như nhẹ nhàng. “Cậu là sếp của bọn tôi. Bọn tôi làm điều cậu bảo. Nhưng ta không ăn trưa cùng nhau. Và ta không đi chơi cùng nhau.” Cô nhấc túi lên vai, sau đó thở dài. “Nghe này, hôm nay cậu có thể đi cùng nếu cậu muốn...”

“Không,” tôi nói, lòng đau nhói. “Không sao đâu, cảm ơn.” Và với đôi chân run run, tôi quay người bước đi.