Cuộc hôn nhân của tôi. Đó là ưu tiên của tôi. Từ giờ, tôi sẽ chỉ tập trung vào mối quan hệ của tôi với Eric, và không gì khác.
Sáng hôm sau tôi hơi run rẩy khi đi vào bếp để ăn sáng và lấy bình nước quả xanh ra khỏi tủ lạnh. Đêm qua chắc chắn tôi đã hành động điên rồ. Tôi có một người chồng trong mơ, được đặt lên đĩa trao cho tôi. Tại sao tôi lại có thể hủy hoại điều đó? Tại sao tôi lại hôn một gã trong phòng ngủ, cho dù câu chuyện của anh ta là gì?
Tôi rót một chút thứ nước quả màu xanh vào cốc và ngoáy cho đến khi trông như đặc sánh lại, sáng nào tôi cũng làm thế. (Tôi không uống nổi thứ nước trông như nước cô ao tù. Nhưng tôi cũng không thể làm Eric thất vọng, vì anh nghĩ rằng nước quả xanh cũng tuyệt như sống trong căn hộ áp mái vậy.) Sau đó tôi lấy một quả trứng luộc từ trong nồi ra và tự rót cho mình một tách trà từ cái bình mà Gianna đã pha từ trước. Tôi thực sự bắt đầu quen với thực đơn ít ca lo khi bắt đầu một ngày mới. Tôi ăn một quả trứng luộc, thịt lợn xông khói, hoặc trứng ốp lết mỗi sáng mà không có ngoại lệ.
Và sau đó, đôi khi là một chiếc bánh mì kẹp trên đường đi làm. Chỉ khi tôi thấy đói quá thể.
Khi tôi ngồi xuống, căn bếp có vẻ tĩnh lặng và yên ả. Nhưng tôi vẫn thấy bồn chồn. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đi xa hơn với Jon? Nếu Eric phát
hiện ra? Tôi suýt đã phá hỏng mọi thứ. Tôi mới chỉ có cuộc hôn nhân này vài tuần - và tôi đã suýt làm hỏng nó. Tôi phải vun đắp cho nó. Như một cây hoa ngọc giá.
"Chào em!" Eric bước nhẹ vào phòng trong chiếc áo sơ mi màu xanh, trông rất hồ hởi. Tôi không ngạc nhiên. Lễ khai trương đêm qua là lễ khai trương tuyệt nhất họ từng có, rõ ràng như vậy. "Em ngủ ngon chứ?"
"Tuyệt lắm, cảm ơn anh!>
Chúng tôi vẫn chưa ngủ chung, cũng như chưa thử làm tình lại. Nhưng nếu tôi muốn vun đắp cuộc hôn nhân của mình, có lẽ tôi nên gần gũi về cơ thể hơn. Tôi đứng lên lấy lọ hạt tiêu, và cố tình chạm vào người Eric.
"Sáng nay trông anh thật tuyệt." Tôi mỉm cười với anh.
"Em cũng vậy!"
Tôi vuốt ve mặt anh. Mắt anh nhìn tôi dò hỏi, sau đó anh đưa tay lên chạm vào tay tôi. Tôi liếc nhìn đồng hồ thật nhanh. Không còn kịp thời gian, ơn Chúa.
Không. Tôi không nghĩ điều dó.
Tôi phải suy nghĩ tích cực. Tình dục với Eric sẽ thật tuyệt, tôi biết thế mà. Có lẽ chúng tôi chỉ cần làm điều đó trong bóng tối. Và không nói chuyện với nhau.
"Em... cảm thấy thế nào?" Eric nói với nụ cười khó hiểu.
"Em thấy khỏe! Tuy nhiên em hơi vội." Tôi cười nhanh với anh, đi tránh, và uống một ngụm trà trước khi anh gợi ý một màn yêu đương nhanh ngay trước lò. Ơn chúa, dường như anh hiểu ý tôi. Anh cũng rót một tách trà, sau đó lấy chiếc BlackBerry ra khi có tin nhắn.
"À!" anh nói, có vẻ hài lòng. "Anh vừa thắng vụ đấu giá một thùng Lafite Rothschild 88."
"Ái chà!" tôi nói nồng nhiệt. "Tuyệt lắm, anh yêu!"
"Một nghìn một trăm bảng," anh nói tiếp. "Món khá hời."
Một nghìn một trăm bảng?
"Cho... bao nhiêu chai?" tôi hỏi.
"Một thùng." Anh nhíu mày như thể điều đó là rõ ràng. "Mười hai chai."
Tôi không cất lời nổi. Một nghìn một trăm bảng cho mười hai chai rượu vang?in lỗi, điều đó đơn giản là... không đúng. Liệu anh có biết một nghìn một trăm bảng là bao nhiêu không? Tôi có thể mua cả trăm chai vang với số tiền đó. Mà vẫn là những loại sang trọng. Và tôi vẫn còn thừa tiền.
"Lexi, em không sao chứ?"
"Em ổn." Tôi bừng tỉnh. "Em chỉ nghĩ... thật là một món hời!" Uống nốt ngụm trà cuối cùng, tôi mặc áo khoác và cầm cặp lên. "Tạm biệt, anh yêu."
"Tạm biệt, em yêu." Eric bước tới gần và chúng tôi hôn nhau tạm biệt. Mọi chuyện thực sự bắt đầu cảm thấy khá tự nhiên. Tôi nhún vai khoác áo vào, và khi tôi đang đứng ở cửa thì có điều gì đó dội đến.
"Này, Eric," tôi nói tự nhiên hết sức có thể. "Mont Blanc... là gì?"
"Mont Blanc?" Eric quay lại, mặt anh dò hỏi tôi vẻ nghi ngờ. "Em đùa sao? Em nhớ Mont Blanc?"
Được rồi. Tôi thực sự đã bị kẹt vào vụ này. Tôi không thể nói "Không, Jon nói với em."
"Em không nhớ chính xác," tôi ứng tác. "Nhưng cái từ ‘Mont Blanc’ cứ liên tục trở lại với em, và nó dường như rất quan trọng, thế nào đó. Điều đó có ý nghĩa gì... đặc biệt không?"
"Em sẽ tìm ra, em yêu." Tôi có thể thấy sự hài lòng kìm nén trên mặt Eric. "Mọi chuyện sẽ trở lại với em. Bây giờ anh sẽ không nói gì thêm. Đây chắc chắn là dấu hiệu tốt!"
"Có lẽ!" Tôi cố gắng hòa với sự háo hức của anh. "Ừm... hẹn gặp lại anh sau!" Tôi ra khỏi bếp, cố lục lọi trong đầu. Mont Blanc. Trượt tuyết? Bút máy sang trọng? Một ngọn núi tuyết lớn?
Tôi hoàn toàn không biết gì hết.
Tôi xuống khỏi tàu điện ngầm ở Victoria, mua một chiếc bánh mì tròn, vừa đi vừa gặm. Nhưng khi gần tới văn phòng, tôi bỗng không cảm thấy đói nữa. Bụng tôi lộn nhào khó chịu. Cái cảm giác nôn nao tôi-không-muốn-đi-học đó.
Fi có thểà bạn tôi, song những người khác thì không. Và tôi đã làm hỏng việc trước mặt Simon Johnson, và tôi vẫn chưa cảm thấy nắm vững điều gì hết... Khi tòa nhà xuất hiện trước mặt, tôi dừng lại, nặng trĩu khiếp sợ.
Thôi nào, tôi tự trấn an mình. Sẽ vui thôi mà.
Không, sẽ không vui.
Ừm, được thôi, sẽ không vui. Nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào hết.
Dồn hết quyết tâm, tôi tống phần còn lại của chiếc bánh mì vào trong thùng rác và buộc mình bước qua chiếc cửa kính lớn. Tôi đi thẳng tới văn phòng mà không gặp phải bất kỳ ai, ngồi xuống, và kéo đống giấy về phía tôi. Khi làm vậy, tôi nhận thấy tờ giấy dính tôi đã viết ngày hôm qua: Thảo luận doanh thu với Byron. Có lẽ tôi sẽ làm chuyện đó bây giờ. Tôi nhấc điện thoại lên để quay số máy lẻ của anh ta, nhưng lại hạ xuống khi có tiếng gõ cửa.
"Xin chào?"
"Chào, Lexi?" Debs lách vào phòng. Cô mặc áo len đính hạt màu ngọc lam, váy jean, và cầm một chiếc phong bì.
"Ồ," tôi nói lo lắng. "Chào cậu, Debs."
"Cậu khỏe không?" Cô nghe có vẻ lúng túng.
"Tớ... khỏe." Cửa mở rộng và tôi thấy Fi và Carolyn, trông cả hai đều có vẻ bứt rứt. "Chào!" Tôi kêu lên ngạc nhiên. "Mọi chuyện ổn chứ?"
"Tớ đã nói với họ điều cậu nói với tớ," Fi nói. "Đêm qua bọn tớ ra ngoài đi uống một ly và tớ nói với họ."
"Bọn tớ không nhận ra," Debs nói, trông có vẻ lo lắng. "Bọn tớ đã không cho cậu cơ hội. Bọn tớ cứ cho rằng cậu vẫn là..." Cô xoay xở để tìm từ.
"Một cơn ác mộng đam mê quyền lực," Carolyn bổ sung, mặt ngây ra.
"Bọn tớ cảm thấy rất tệ." Debs cắn môi khi cô nhìn hai người còn lạihải không nào?"
"Đừng lo." Tôi cố nặn một nụ cười. Nhưng đột nhiên, khi tôi nhìn ba người bọn họ, tôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Họ đã từng là bạn tôi; chúng tôi luôn là một nhóm bốn người. Nhưng bây giờ họ đã có ba năm đi chơi tối, nói chuyện và cười đùa mà không có tôi. Họ gắn kết với nhau thành một bộ ba còn tôi là người lạ.
"Vậy, tớ chỉ muốn đưa cho cậu cái này." Debs tiến lại gần bàn, mặt cô hồng lên, và đưa cho tôi một cái phong bì. Tôi xé phong bì và lôi ra một cái thiếp in chữ nổi màu trắng. Một bức thiếp mời đám cưới.
"Hy vọng cậu tới được." Debs đã đút tay vào túi quần. "Cậu và Eric."
Tôi bỗng cảm thấy bị xúc phạm. Ngôn ngữ cơ thể của cô thật rõ ràng. Cô không hề muốn chúng tôi có mặt tại tiệc cưới của mình.
"Nghe này, Debs, cậu không phải mời tớ. Cậu rất tử tế..." Tôi cố gắng nhét cái thiếp trở lại phong bì, mặt nóng bừng. "Nhưng tớ biết cậu không thực sự..."
"Có, có mà." Cô đặt tay lên tay tôi, ngăn tôi lại, và tôi nhìn lên. Đôi mắt cô vẫn như ngày xưa - xanh thẫm với làn lông mi chuốt mascara dài. "Cậu là một trong những người bạn thân nhất của tớ, Lexi. Tớ biết mọi chuyện đã thay đổi. Nhưng... cậu nên có mặt ở đó."
"Ừm... cảm ơn." cuối cùng tôi ấp úng. "Tớ rất muốn tới đó." Tôi lật tấm thiếp lại, sờ ngón tay lên hàng chữ nổi. "Làm sao cậu thuyết phục được mẹ cậu đồng ý thêm một khách mời muộn vậy?"
"Mẹ tớ suýt thì giết tớ," Debs nói thẳng thừng, và tôi không thể nhịn cười.
"Mẹ cậu có dọa cắt tiền tiêu vặt?"
"Có chứ!" Debs kêu lên, và lần này chúng tôi đều phá lên cười khúc khích. Mẹ Debs luôn dọa cắt tiền tiêu vặt của Debs kể từ khi bọn tôi biết cô - mặc dù bà đã ngừng cho Debs tiền tiêu vặt cả chục năm nay.
"Bọn tớ cũng đã mua ít bánh xốp nữa," Fi nói. "Để xin lỗi chuyện hôm qua..." Cô dừng lại khi có tiếng gõ vào cửa. Simon Johnson đang đứng ở ngưỡng cửa. "Simon!" tôi sửng sốt cất lời. "Tôi không thấy ông đứng ở đó!"
"Lexi." Ông ấy mỉm cười. "Cô có rỗi để nói chuyện một lúc không?"
"Chúng tôi sẽ ra," Fi vội nói, và đẩy những người khác ra. "Cảm ơn vì... ờ... thông tin đó, Lexi. Rất có ích."
"Tạm biệt, Fi!" Tôi mỉm cười với cô đầy biết ơn.
"Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu." Simon nói, đóng cửa lại khi họ đi. "Tôi chỉ muốn cho cô thông tin tóm tắt cuối cùng trước cuộc họp thứ Hai. Rõ ràng sẽ phải hết sức giữ bí mật. Trong bộ phận này, chỉ có cô và Byron có thông tin này." Ông ấy đi lại gần bàn, đưa cho tôi một tập hồ sơ.
"Tất nhiên rồi." Tôi gật đầu chắc chắn. "Cảm ơn."
Khi tôi nhận tập hồ sơ từ tay ông ấy, tôi nhìn thấy dòng chữ Tháng Sáu 07 đánh máy kín đáo nơi góc phải trên cùng và cảm thấy sự bứt rứt báo hiệu điềm xấu. Tôi vẫn không biết Tháng Sáu 07 có nghĩa là gì. Chiều qua tôi đã tìm kiếm khắp trong hồ sơ, nhưng chẳng tìm thấy gì hết. Không tệp tin trong máy tính, không hồ sơ giấy, không gì hết.
Tôi biết tôi nên hỏi Byron. Nhưng tôi quá kiêu hãnh. Tôi muốn tự tìm ra.
"Tôi đang rất nóng lòng chờ!" Tôi vỗ nhẹ vào tập hồ sơ, hy vọng trông tôi có vẻ thuyết phục.
"Tốt. Thứ Hai nhé, đúng 12 giờ, phòng họp ban giám đốc. Một vài giám đốc không thuộc ban quản trị sẽ phải rời đi sớm."
"Hẹn gặp ông ở đó." Tôi nói với nụ cười tự tin. "Cảm ơn, Simon."
Ngay giây phút Simon ra khỏi phòng, tôi ngồi xuống và mở hồ sơ ra. Trang đầu tiên có đầu đề là Tóm tắt, và tôi đọc lướt xuống những hàng chữ. Tháng Sáu 07... tái cơ cấu quan trọng... tổ chức lại thị trường... cân nhắc lại toàn bộ>
Sau vài giây, tôi ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy bị ngợp. Thảo nào đây là một bí mật lớn. Cả công ty sẽ bị thay đổi. Chúng tôi đang mua lại một công ty công nghệ gia đình... chúng tôi đang hợp nhất vài bộ phận... tôi lướt mắt xuống dưới nữa.
... căn cứ vào kết quả doanh thu hiện tại... kế hoạch giải thể...
Sao?
Tôi đọc lại những từ đó một lần nữa. Và lần nữa.
Xương sống tôi lạnh toát. Tôi cứng đờ trong ghế, đọc lại những dòng chữ đó hết lần này đến lần khác. Điều đó không thể... không thể có nghĩa như tôi nghĩ...
Trong cơn bốc đồng, tôi đứng bật dậy, lao ra khỏi cửa và chạy dọc hành lang. Simon kia rồi, đứng cạnh thang máy, đang nói chuyện với Byron.
"Simon!" Tôi hít mạnh trong hoảng sợ. "Tôi nói chuyện một chút thật nhanh được không?"
"Lexi." Khi ông nhìn lên, tôi có thể thấy một nét khó chịu trên trán.
"Chào." Tôi nhìn quanh, kiểm tra xem có ai đó ở quanh có thể nghe thấy không. "Tôi chỉ muốn... muốn... làm rõ vài điều. Kế hoạch giải thể bộ phận Thảm Trải sàn." Tôi đập vào tập hồ sơ. "Điều đó không thể có nghĩa là... ông không thể..."
"Cuối cùng cô ta cũng nhận ra." Byron quanh tay, lắc đầu với vẻ thích thú đến mức tôi muốn đấm vào mặt anh ta. Anh ta biết về chuyện này?
Simon thở dài. "Lexi, như cô biết đấy, chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần. Thị trường bây giờ rất khó khăn. Cô đã làm được điều kỳ diệu với lực lượng bán hàng của mình - chúng tôi đều đánh giá cao điều đó. Và bản thân cô sẽ được khen thưởng. Nhưng bộ phận này không thể tồn tại được."
"Nhưng ta không thể giải thể Thảm Trải sàn! Thảm Deller vốn là thảm trải sàn mà! Đây đã từng là khởi đầu của công ty>
"Hạ giọng xuống đi!" Simon thì thầm ngắt lời tôi, liếc quanh tầng. Toàn bộ vẻ dễ chịu đã biến mất khỏi cái vỏ bên ngoài. "Lexi, tôi không chấp nhận mức độ bột phát đến thế này. Nó rất không chuyên nghiệp."
"Nhưng..."
"Không có gì phải lo. Cả cô và Byron sẽ đều có vị trí mới trong ban điều hành. Mọi chuyện đều đã được tính toán rất cẩn thận. Tôi không có thời gian cho việc này." Thang máy tới và ông ta bước vào.
"Nhưng, Simon." tôi tuyệt vọng nói. "Ồng đâu thể sa thải cả bộ phận..."
Đã quá muộn. Cửa thang máy đã đóng lại.
"Ta không gọi là sa thải." giọng nói mỉa mai của Byron xuất hiện sau lưng tôi. "Phải gọi là loại bỏ lao động dôi dư. Hãy dùng từ cho chính xác."
"Sao anh có thể chỉ đứng đó?" Tôi quay lại, tức điên lên. "Và sao tôi lại không được biết điều gì về chuyện này?"
"Ồ, tôi chưa nói với cô ư?" Byron tắc lưỡi ân hận lắc đầu với vẻ thích thủ đến mức tôi muốn đấm vào mặt anh ta. Anh ta biết về chuyện này?
"Hồ sơ đâu rồi? Tại sao tôi chưa bao giờ thấy hồ sơ này?"
"Có lẽ tôi mượn của cô." Anh ta nhún vai và đi về phía văn phòng mình. "Chào."
"Không! Chờ đã!" Tôi lao vội vào theo sau anh ta và đóng cửa lại. "Tôi không hiểu. Tại sao họ lại cắt bỏ cả bộ phận?"
"Cô không để ý đến doanh thu gần đây của chúng ta sao?" Byron đảo mắt.
"Doanh thu có tăng lên!" Tôi bắt bẻ trước khi kịp ngăn mình, biết ngay rằng đây là chiến lược sai lầm.
"Thêm ba phần trăm ư?" Byron chế gi. "Lexi, thảm lỗi thời rồi. Chúng ta đã thất bại trong việc xâm nhập các thị trường thảm trải sàn khác. Chúng ta chỉ có một vài hợp đồng để thực hiện. Hãy đối mặt với chuyện đó. Tiệc tàn rồi."
"Nhưng chúng ta không thể loại bỏ cả bộ phận. Những thiết kế thảm độc đáo của chúng ta là kinh điển! Thế còn thảm nhỏ trang trí?"
Byron nhìn tôi chằm chằm đầy hoài nghi một lúc, sau đó phá lên cười.
"Cô hài hước lắm, cô biết chứ?"
"Sao cơ?"
"Cô có biết cô đang tự nhắc lại chính mình? Cô nói tất cả những điều này ở cuộc họp đầu tiên về vấn đề khủng hoảng. ‘Chúng ta nên biến thảm thành thảm nhỏ trang trí!"’ anh ta bắt chước tôi bằng giọng chói tai. "Từ bỏ ý tưởng đó đi."
"Nhưng tất cả đều sẽ mất việc! Cả nhóm!"
"Đúng. Thật đáng tiếc." Anh ta ngồi ở bàn và khoát tay ra phía cửa. "Tôi còn việc mà làm sao?"
"Anh là một thằng khốn," tôi nói, giọng run lên. Tôi sải chân ra khỏi văn phòng anh ta và đóng sập cửa lại, vẫn còn nắm chặt tập tài liệu trong tay, thở mỗi lúc một hổn hển hơn cho tới khi tôi nghĩ mình bị chứng thở quá nhanh. Tôi phải đọc hết những thông tin này, tôi phải nghĩ...
"Lexi!" Tôi ngẩng vội đầu lên và một cách bản năng, tôi ôm tập hồ sơ sát hơn vào ngực. Fi đang đứng ở cửa văn phòng chính của bộ phận Thảm trải sàn, vẫy tay ra hiệu cho tôi. "Vào đi! Ăn một chiếc bánh xốp nào." Trong giây lát, tôi nhìn cô chằm chằm câm lặng. "Vào đây nào!" Cô cười. "Simon Johnson đi rồi chứ?"
"Ờ... đúng," tôi khàn khàn nói. "Ông ấy đi rồi."
"Vậy thì vào đây nhanh lên! Bọn tớ đều đang chờ!"
Tôi không thể từ chối. Tôi phải tỏ ra bình thường; tôi phải tỏ ra thân thiện, cho dù tôi đang ở tình trạng suy sụp...
Fi kéo tay tôi - và khi theo cô vào văn phòng lớn, tôi cảm thấy vô cùng sửng sốt. Một tấm vải đã được treo lên giữa hai then cửa sổ, với dòng chữ Chào mừng trở lại, Lexi!!!. Một đĩa bánh xốp mới ra lò được đặt trên tủ hồ sơ, cùng với một giỏ quà Aveda.
"Bọn tớ chưa chào mừng cậu trở lại một cách tử tế," Fi nói, mặt cô hơi hồng lên. "Và bọn tớ chỉ muốn nói bọn tớ rất mừng vì cậu đã khỏe lại sau vụ tai nạn xe hơi." Cô nói với cả phòng. "Với những người không biết Lexi từ hồi trước... tôi chỉ muốn nói rằng tai nạn này đã thay đổi mọi thứ. Tôi biết cô sẽ trở thành người sếp tuyệt vời nhất và tất cả chúng ta nên ủng hộ cô ấy. Ly này để uống mừng cậu, Lexi."
Cô giơ bình cà phê lên và cả phòng vỗ tay.
"Cảm ơn mọi người," tôi cố gắng nói, mặt tôi đỏ bừng. "Các bạn đều thật... tuyệt vời."
Họ đều sắp sửa mất việc. Họ không biết điều đó. Và họ mua cho tôi bánh xốp và một giỏ quà.
"Uống một cốc cà phê." Fi cầm bình cà phê đến chỗ tôi. "Để tớ cầm tập hồ sơ đó cho cậu..."
"Không!" Tôi thở hổn hển, giữ chặt tập hồ sơ hơn nữa. "Cái này khá... bí mật..."
"Về tiền thưởng của bọn tớ phải không?" Debs vừa nói vừa cười toét, sau đó lấy khuỷu tay huých tôi. "Nhớ đảm bảo để tiền thưởng thật nhiều vào, Lexi! Tớ muốn có một chiếc túi xách mới!"
Không hiểu bằng cách nào mà tôi cũng có thể mỉm cười méo mó. Tôi đang ở trong một giấc mơ tồi tệ.
Khi rốt cuộc tôi cũng rời chỗ làm vào lúc sáu giờ ba mươi, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt. Tôi có một cuối tuần để tìm cách sắp xếp một bài biện hộ cho bộ phận Thảm Trải sàn. Và tôi hầu như không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, nói gì đến câu trả lời. Khi tôi đang bấm vào nút tầng trệt trong thang máy thì Byron lách vào, đã mặc áo choà>
"Làm việc ở nhà sao?" Anh ta nhướng mày khi nhìn thấy cái cặp đầy tài liệu của tôi.
"Tôi phải cứu bộ phận chúng ta," tôi nói ngắn gọn. "Tôi sẽ làm việc cả cuối tuần cho tới khi tìm ra giải pháp."
"Chắc cô đang đùa." Byron lắc đầu hoài nghi. "Lexi, chẳng lẽ cô chưa đọc bản kế hoạch? Chuyện này sẽ tốt hơn cho cô và tôi. Họ sẽ lập cả một nhóm chiến lược mới, chúng ta sẽ có nhiều quyền lực hơn, có dịp phát huy tốt hơn..."
"Đó không phải điều quan trọng!" Tôi kêu lên trong cơn giận dữ. "Thế còn những người bạn của chúng ta, những người sẽ chẳng nhận được gì hết?"
"Hãy khóc đi, khóc đi, hãy để tôi lau chùi trái tim rỉ máu," Byron dài giọng. "Họ sẽ tìm được việc làm." Anh ta lưỡng lự, quan sát tôi chăm chú. "Cô biết không, trước đây cô đâu có băn khoăn chuyện đó."
Phải mất một hai giây thì tôi mới tiếp nhận được những lời của anh ta. "Ý anh là sao?"
"Trước khi cô bị vụ tai nạn xe hơi đó, cô luôn ủng hộ giải thể bộ phận Thảm Trải sàn. Một khi cô đã thấy công việc và bổng lộc mới của chúng ta. Nhiều quyền lực hơn, nhiều tiền hơn... có gì để chúng ta không thích chứ?"
Một cơn ớn lạnh luồn khắp cơ thể tôi.
"Tôi không tin anh." Giọng tôi gằn mạnh. "Tôi không tin anh. Tôi sẽ không bao giờ bán rẻ bạn bè mình."
Byron chỉ nhìn tôi đầy thương hại.
"Thế mà có đấy. Cô đâu phải một vị thánh. Lexi. Tại sao cô lại phải làm thế chứ?" Cửa mở và anh ta sải bước ra khỏi thang máy.
Tôi tới cửa hàng bách hóa Langridge, đi lên gian hàng mua sắm cá nhân như trong cơn mê. Tôi có một cuộc hẹn lúc bảy giờ với trợ lý mua sắm, Ann. Theo sổ tay, tôi gặp cô ta ba tháng một lần và cô ta chọn một số "món" và chúng tôi sẽ bàn về "ngoại hình" của tôi cho mùa đó.
"Lexi! Chị khỏe không?" Một giọng nói chào đón tôi khi tôi tới gần khu vực lễ tân. Ann rất nhỏ nhắn, với mái tóc cắt ngắn màu sẫm, quần màu đen ôm khít, và mùi nước hoa sực nức khiến bụng tôi lộn nhào ngay lập tức. "Tôi rất sửng sốt khi nghe tin về vụ tai nạn của chị!"
"Tôi khỏe, cảm ơn. Bây giờ tôi đã hoàn toàn bình phục." Tôi cố nặn ra một nụ cười.
Lẽ ra tôi phải hủy cuộc hẹn này. Tôi không biết mình đang làm gì ở đây.
"Tốt! Tôi có một số thứ tuyệt vời cho chị xem." Ann dẫn tôi vào một phòng nhỏ và bằng một cái vung tay mạnh mẽ, giới thiệu với tôi một giá treo đầy quần áo. "Chị sẽ thấy một số kiểu dáng và phong cách mới ở đây, nhưng tôi nghĩ chị sẽ có thể sử dụng được..."
Cô ta đang nói về chuyện gì vậy, kiểu dáng và phong cách mới? Tất cả đều là những bộ vest có màu trung tính. Tôi đã có một tủ đầy những thứ đó.
Ann chỉ cho tôi xem hết chiếc áo vest này đến chiếc áo vest khác, nói về các loại túi áo và độ dài, nhưng tôi chẳng thể nghe được lời nào. Có điều gì đó vo vo trong tai tôi như côn trùng bị kẹt trong ấy; tiếng đó ngày càng lớn...
"Cô có thứ gì đó khác không?" Tôi đột ngột cắt ngang lời cô ta. "Cô có gì đó... sống động không?"
"Sống động?" Ann lặp lại một cách không chắc chắn. Cô ta lưỡng lự, sau đó với một chiếc áo vest màu be khác. "Cái này hết sức tinh tế..."
Tôi sải bước ra khỏi căn phòng để vào khu vực bán hàng của cửa hàng, thấy cần có chút khí trời. Máu đang đổ dồn lên tai tôi. Nói thật, tôi cảm thấy gần như mất trí.
"Cái này." Tôi giật lấy một chiếc váy ngắn màu tím có những mảng màu sáng. "Cái này thật tuyệt. Tôi có thể tới câu lạc bộ trong chiếc váy này."
Ann trông như muốn ngất xỉspan>
"Lexi," cuối cùng cô ta nói. "Cái đó... không phải thứ tôi gọi là phong cách của chị."
"Còn tôi thì có." Đầy thách thức, tôi chụp lấy một cái chân váy ngắn màu bạc. "Và cái này."
Đó chính xác là thứ mà tôi sẽ chọn ở New Look, chỉ có điều rõ ràng là nó đắt hơn cả triệu lần.
"Lexi." Ann đặt ngón tay lên sống mũi và hít vào thật mạnh vài lần. "Tôi là người tạo phong cách cho chị. Tôi biết thứ gì hợp với chị. Chị có ngoại hình rất hấp dẫn, chuyên nghiệp, và dễ ăn mặc, một ngoại hình mà chúng ta đã phải dành khá nhiều thời gian tạo nên..."
"Nó thật tẻ nhạt. Thật lố bịch." Tôi giật một chiếc váy không tay màu be khỏi tay cô ta và giơ lên. "Tôi không phải con người này. Đơn giản là không."
"Lexi, là chị mà."
"Không đâu! Tôi cần sự vui vẻ. Tôi cần màu sắc."
"Chị đã sống rất tốt trong vài năm qua với màu be và đen." Mặt Ann căng thẳng. "Lexi, chị đã nói rõ với tôi trong cuộc gặp đầu tiên của chúng ta rằng chị yêu cầu một tủ quần áo đi làm với màu sắc trung tính..."
"Đó là hồi đó, được chứ?" Tôi cố gắng kiềm chế tức giận, nhưng cứ như thể tất cả những sự kiện của ngày hôm nay đang dần khiến tôi kiệt sức. "Có lẽ mọi chuyện đã thay đổi. Có lẽ tôi đã thay đổi."
"Cái này." Ann lại tìm ra một bộ vest nữa màu be, xếp ly nhỏ xíu. "Đây là chị."
"Không đâu."
"Đúng là chị mà."
"Không phải tôi! Không đâu! Tôi không phải con người này! Tôi sẽ không phải là cô ta!" Nước mắt dâng lên trong mắt tôi. Tôi bắt đầu kéo mạnh cây ghim cài ra khỏi búi tóc, bỗng nhiên mong muốn ghê gớm được giũ bỏ nó. "Tôi không phải kiểu người mặc vest màu be. Tôi không phải kiểu người búi tóc hàng ngày. Tôi không phải kiểu người trả hàng ngàn bảng mua rượu vang. Tôi không phải kiểu người... kiểu người bán rẻ bạn bè..."
Lúc này tôi nuốt nước mắt. Búi tóc không chịu xổ ra, vì thế những lọn tóc của tôi xổ ra tả tơi khắp đầu như bù nhìn. Cả mặt tôi nhòe nhoẹt nước mắt. Tôi lau mắt bằng mu bàn tay, và Ann hoảng hốt thu dọn cất đống váy màu be đi.
"Đừng làm dây nước mắt vào đồ Armani!" cô ta cáu kỉnh.
"Đây." Tôi giúi nó vào tay cô ta. "Cô cứ việc." Và không nói thêm một lời, tôi bỏ đi.
Tôi xuống quán cà phê dưới tầng trệt, gọi một cốc sô cô la nóng, và vừa uống vừa rút số ghim cài còn lại ra khỏi búi tóc. Sau đó tôi gọi một cốc nữa, cùng với một chiếc bánh rán. Một lát sau, toàn bộ số cacbon hyđrat đã yên vị trong dạ dày tôi như một lớp đệm ấm áp và dễ chịu, và tôi cảm thấy khá hơn. Phải có một cách nào đó, phải có cách. Tôi sẽ làm việc suốt cuối tuần, tôi sẽ tìm ra một giải pháp nào đó, tôi sẽ cứu được bộ phận của mình...
Một tiếng bíp từ túi quần cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi rút điện thoại ra và thấy một tin nhắn của Eric.
Em thế nào? Làm việc muộn?
Khi nhìn chằm chằm vào những từ đó, tôi bỗng nhiên cảm động. Thực sự hết sức cảm động. Eric quan tâm đến tôi. Anh nghĩ về tôi.
Em đang trên đường về nhà. Tôi nhắn tin trả lời. Hôm nay em nhớ anh!
Điều đó không hẳn chính xác, nhưng nghe có vẻ hợp lý.
Anh cũng nhớ em! Trả lời ngay lập tức.
Tôi biết hôn nhân có một ý nghĩa quan trọng. Và đây chính là ý nghĩa đó. Có người quan tâm đến ta khi mọi thứ đều hỏng bét. Có người làm ta vui. Chỉ nhắn tin với Eric cũng khiến tôi cảm thấy ấm áp so với uống cốc sô cô la nóng. Tôi đang soạn một tin nhắn trả lời trong đầu thì điện thoại lại kêu bíp.
Có thích Mont Blanc không?? :):)
Lại Mont Blanc một lần nữa. Nó là cái gì vậy? Cốc tai, có lẽ?
Ừm, rõ ràng nó rất đặc biệt đối với Eric. Và chỉ có một cách để tôi tìm ra.
Tuyệt! Tôi nhắn tin lại. Em rất nóng lòng!
Sau đó tôi nhặt túi lên, rời khỏi Langridges, và gọi một chiếc taxi.
Chỉ mất khoảng hai mươi phút để về tới nhà, trong thời gian đó tôi kịp đọc lại ba tập hồ sơ, đọc xong lại cảm thấy còn tuyệt vọng hơn nữa. Doanh thu bán thảm chưa bao giờ tệ hơn trong toàn bộ lịch sử của công ty, trong khi tất cả các bộ phận khác đều phát triển tăng vọt. Cuối cùng tôi đóng hồ sơ lại và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa taxi, trí óc vẫn tiếp tục làm việc. Giá mà tôi có thể lên một kế hoạch giải cứu... Tôi biết vẫn còn giá trị trong thương hiệu Thảm Deller...
"Cô gái?" Người lái taxi làm tôi bừng tỉnh khỏi tình trạng mơ mộng. "Chúng ta tới rồi."
"Ồ, đúng. Cảm ơn." Tôi đang lần mò tìm ví thì điện thoại lại kêu bíp một lần nữa.
Anh sẵn sàng rồi!
Sẵn sàng? Chuyện này càng lúc càng trở nên bí ẩn hơn.
Em vừa về đến nhà! Gặp anh sau một phút nữa!
Tôi nhanh chóng nhắn tin trả lời, và trả tiền cho người lái taxi.
Khi tôi vào trong căn hộ, đèn tối mờ mờ, ở chế độ mà tôi nhận ra là Quyến rũ. m nhạc nhẹ nhàng đến nỗi tôi hầu như không nghe thấy; ngoài ra mọi thứ hoàn toàn yên lặng.
"Chào anh!" Tôi thận trọng gọi to, treo áo khoác>
"Chào em!"
Giọng Eric từ phía xa, dường như xuất phát từ phòng ngủ. Phòng ngủ của tôi.
Thật ra... tôi đoán, một cách chính thức, phòng ngủ của chúng tôi.
Tôi kiểm tra hình ảnh mình trong gương và vội vã chải qua mái tóc rối bời. Sau đó tôi đi sang phía bên kia của phòng khách và tới phòng ngủ. Cửa chỉ khép hờ; tôi không nhìn được vào trong phòng. Tôi đứng đó một lúc, băn khoăn không biết rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì. Sau đó tôi đẩy cửa mở ra. Và khi thấy cảnh tượng trước mắt, tôi suýt thì hét lên.
Đây là Mont Blanc? Đây là Mont Blanc?
Eric đang nằm trên giường. Hoàn toàn trần truồng. Ngoại trừ một đống kem bông khổng lồ ở khu vực bộ phận sinh dục.
"Chào em yêu." Anh nhướng mày với cái nháy mắt đầy ngụ ý, sau đó liếc xuống phía dưới. "Em lặn xuống đó đi!"
Xuống đó?
Lặn?
Lặn xuống đó?
Tôi đờ người ra vì hoảng hốt khi quan sát ngọn núi kem bông. Từng tế bào trong cơ thể tôi nói rằng tôi không muốn lặn xuống đó.
Nhưng tôi không thể chỉ quay đầu và bỏ chạy, phải không? Tôi không thể từ chối anh ấy. Đây là chồng tôi. Đây rõ ràng là... điều chúng tôi làm.
Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi...
Tôi rón rén dịch lại gần phía công trình bằng kem. Hầu như không biết mình đang làm gì, tôi thò một ngón tay ra và lấy một chút xíu kem trên đỉnh ngọn núi, sau đó đưa vào mồm.
"Nó... có vị ngọt!" Giọng tôi gượng gạo vì căng thẳng.
"Ít ca lo." Eric tươi cười với tôi.
Không. Không. Tôi xin lỗi. Chuyện này chỉ... Chuyện này sẽ không xảy ra. Không bao giờ trong cả đời tôi. Tôi phải nghĩ ra một lý do gì đó...
"Em thấy chóng mặt!" Những từ đó đột nhiên phát ra. Tôi bịt tay lên mắt và lùi khỏi giường. "Chúa ơi. Em nhớ lại hình ảnh gì đó."
"Hình ảnh?" Eric ngồi dậy, tỉnh táo.
"Đúng! Em bỗng có ký ức đột ngột về... đám cưới." tôi ứng tác. "Chỉ là một hình ảnh thoáng qua, của anh và em, nhưng nó thực sự sống động, nó làm em sửng sốt..."
"Ngồi xuống đi, em yêu!" Eric nhíu mày lo lắng. "Em hãy bình tĩnh. Có lẽ ký ức sẽ trở lại nhiều hơn."
Anh có vẻ đầy hy vọng, tôi cảm thấy tồi tệ vì đã nói dối. Nhưng điều đó còn tốt hơn là nói sự thật, đúng không nhỉ?
"Có lẽ em nên đi nằm thật yên trong phòng kia, nếu anh không phiền." Tôi nhanh chóng đi ra phía cửa, tay vẫn còn che lên mắt để khỏi thấy cảnh tượng núi kem. "Em xin lỗi, Eric, sau khi anh đã mất... bao công như vậy."
"Em yêu, không sao mà! Anh cũng sẽ sang đó..." Eric định ngồi dậy.
"Không!" Tôi cắt ngang lời anh bằng giọng hơi quá chói tai. "Anh cứ... giải quyết chuyện của anh đi. Em sẽ ổn thôi."
Trước khi anh kịp nói điều gì khác, tôi vội vã ra ngoài và thả người xuống chiếc sofa màu kem. Đầu tôi quanh cuồng, chẳng biết... tại cơn sốc Mont Blanc hay tại cả ngày hôm nay. Điều duy nhất tôi biết là tôi chỉ muốn cuộn mình dưới chiếc chăn lông vịt và vờ như thế giới này không tồn tại. Tôi không đủ sức đương đầu với cuộc đời của chính mình. Với bắt kỳ điều gì thuộc về nó.