Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 35




Sáng thứ sáu, tiết thứ ba kết thúc, Lâm Nguyệt ôm giáo án đi tới phòng làm việc, đi đến chỗ cầu thang thì nhìn thấy một nhân viên chuyển phát nhanh, trong lồng ngực anh ta đang ôm bó hoa hồng đỏ tươi, mấy bạn học nhỏ hưng phấn đi theo sau, đôi mắt sáng rực, chúng đều muốn biết bó hoa này được tặng cho cô giáo nào.

Bó hoa hồng siêu to, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vừa định đi thì nhân viên chuyển phát lập tức leo lên cầu thang, thở hổn hển hỏi cô: "Cô giáo này, xin hỏi cô có biết đường tới văn phòng tổ toán lớp một không?"

Lâm Nguyệt ngây người, thế mà lại đưa tới văn phòng của bọn họ ư? Chị Vương đã kết hôn sinh con rồi, chắc không phải là của chị ấy đâu, còn lại Hà Tiểu Nhã và Tưởng Tư Di, hình như không nghe thấy hai người họ đề cập tới chuyện yêu đương bao giờ.

Tính bát quái trỗi dậy, Lâm Nguyệt mỉm cười chỉ hướng đi cho nhân viên chuyển phát nhanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh cảm ơn rồi nhanh chóng bước đi, Lâm Nguyệt không nhanh không chậm đi theo sau, rất nhanh cô nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh dừng lại trước văn phòng, gõ cửa, sau đó trong sự mong chờ của Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di bước ra. Tưởng Tư Di không được coi là đẹp nhưng cô ta có làn da trắng và đôi mắt to, chiếc váy dài màu đỏ khiến cả người cô ta tràn ngập hơi thở thanh xuân, nhận lấy bó hoa hồng, gương mặt Tưởng Tư Di đỏ ửng, kí nhận xong, cô ta quay người lại thì nhìn thấy Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt mỉm cười trêu chọc cô ta.

Trong mắt Tưởng Tư Di nhanh chóng xẹt qua chút phức tạp nhưng rồi bị sự ngượng ngùng che giấu.

Hai người cùng đi vào văn phòng, Trình Cẩn Ngôn, chị Vương và Hà Tiểu Nhã đều ở đây. Thân là người đàn ông duy nhất của tổ toán, Trình Cẩn Ngôn chỉ nói chuyện công việc, mấy chuyện bát quái của phụ nữ thì anh ta ít khi chen vào, giống như bây giờ, bốn người phụ nữ đang cùng nhau thảo luận về chuyện bó hoa hồng, Trình Cẩn Ngôn chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua rồi tiếp tục gõ bàn phím.

"Tư Di có bạn trai rồi à? Hay là có ai đang theo đuổi?" Hà Tiểu Nhã nâng bó hoa hồng của Tưởng Tư Đi lên, tò mò hỏi.

Thấy mình trở thành tiêu điểm chính của văn phòng, gương mặt Tưởng Tư Di đỏ lên, cô ta hơi xấu hổ nhưng trong lòng lại tràn ngập sự thỏa mãn hư vinh của phụ nữ, có điều, khi cô ta lén lút nhìn người đàn ông phía đối diện thì phát hiện Trình Cẩn Ngôn khá hờ hững với chuyện tình cảm của cô ta, ánh sáng trong mắt Tưởng Tư Di chợt tối dần, ngay cả bó hoa hồng này cũng không hấp dẫn cô ta nữa.

"Có người theo đuổi nhưng tớ còn chưa đồng ý." Khôi phục vẻ mặt tự nhiên, Tưởng Tư Di ngồi vào ghế, hơi buồn phiền nói.

Cô ta thật sự do dự, Trình Cẩn Ngôn đẹp trai ngời ngời, tuy gia cảnh không sánh được với bác sĩ Từ lái xe Cayenne nhưng cũng là quý tộc độc thân có nhà có xe ở thành phố, đàn ông như vậy tất nhiên là lựa chọn số một của cô ta. Nhưng qua hai tháng quan sát, từ lâu Tưởng Tư Di đã xác định Trình Cẩn Ngôn không có tình cảm với cô ta, trái lại hình như lại thích Lâm Nguyệt.

Tưởng Tư Di không nhìn thấy chút hy vọng nào vào mối tình này, vì thế bất ngờ gặp được người theo đuổi có diện mạo trung bình nhưng điều kiện kinh tế tốt, Tưởng Tư Di hơi dao động. Với một người ở thành phố lớn dốc sức làm việc, Tưởng Tư Di chỉ mong nhanh chóng được ổn định, so với nhà và xe thì dung mạo của đối tượng yêu đương cũng không quan trọng cho lắm.

"Tên là gì, quen biết như thế nào, kể cho chúng tớ nghe đi." Hà Tiểu Nhã nằm bò trên bàn, hít một hơi ngửi mùi hoa hồng, thật lòng ao ước: "Tớ lớn như vậy rồi còn chưa nhận được bó hoa hồng nào nữa."

Tưởng Tư Di cười: "Công chúa nhỏ như cậu chắc không thiếu người theo đuổi đâu, cứ chờ đi, tớ đồng ý với anh ấy để hôm nào đó sẽ giới thiệu anh ấy với mọi người rồi."

Chị Vương nháy mắt với Lâm Nguyệt: "Xem ra cô giáo Tưởng của chúng ta động lòng rồi!"

Nỗi lòng bị nhìn thấu, gương mặt Tưởng Tư Di đỏ lên, thấy nụ cười của Lâm Nguyệt, trong lòng cảm thấy hơi bức bối, cố ý lớn tiếng hỏi Lâm Nguyệt: "Lâm Nguyệt xinh đẹp như vậy, không có ai theo đuổi cậu à?"

Cô ta vừa dứt lời thì mấy người không hẹn mà cùng nhìn Lâm Nguyệt, ngay cả Trình Cẩn Ngôn đang im lặng làm việc, trong nháy mắt ngón tay cũng dừng lại.

Lâm Nguyệt sửng sốt, ánh mắt rơi xuống bó hoa hồng, cô cười lớn: "Tớ từng được người ta theo đuổi nhưng chưa bao giờ nhận nhiều hoa hồng thế này."

Khi học đại học, có nam sinh tặng hoa rồi tỏ tình với cô, cũng có người nặc danh đặt hoa hồng trên bàn học của cô nhưng đều là hoa hồng nhỏ.

Tưởng Tư Di nghe xong đột nhiên thấy thoải mái hơn nhiều, người đẹp thì sao, hoa của người theo đuổi còn không bằng cô ta.

Di động vang lên, là tin nhắn WeChat của người tặng hoa gửi tới, Tưởng Tư Di theo bản năng cầm lấy di động che đi nội dung, ba người Lâm Nguyệt thức thời quay về chỗ ngồi.

Lâm Nguyệt vừa ngồi xuống thì di động cũng rung lên, tim cô đập thình thịch, dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy di động, nhìn người gửi tin nhắn tới thì khá sửng sốt.

[Bác Chu]: Cốc nước xong rồi, bác gửi cho cháu nhé hay cháu qua lấy?

Tuy không phải là bạn trai tìm cô nhưng nghĩ tới cốc nước hai người cùng nhau làm ra, Lâm Nguyệt cảm thấy rất sung sướng, suy nghĩ một lúc mới trả lời ông lão: "Nam Nam rất nhớ bác, ngày mai cháu dẫn cậu bé tới nhé, chỉ là mấy ngày nay Chu Lẫm bận điều tra vụ án, phải tăng ca, chắc không thể đi được."

[Bác Chu]: Không sao, cháu và Nam Nam qua là được rồi.

Ý ông là không nhớ con trai chút nào cả.

Lâm Nguyệt bật cười, hai bố con nhà này đúng là trong nóng ngoài lạnh, giống nhau thật.

Ngày hôm sau là thứ bảy, một mình Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam tới huyện Thanh Thạch, đường khá thông thoáng nên đi ô tô hai tiếng đã đến nơi.

Cốc nước tự tay Chu Lẫm làm ra có hình dáng khá hoàn hảo, không có chút tỳ vết nào, màu men được ông lão tự làm, xanh tươi tinh khiết, giống như miếng ngọc đẹp đẽ.

Nâng cốc nước có một không hai trên thế giới lên, Lâm Nguyệt vừa thích thú vừa thỏa mãn, chỉ cảm thấy món quà thế này còn tốt hơn bó hoa hồng nhiều.