Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 80: Ánh Sao




Ngu Thư Hân nằm ở trên giường nàng vươn mình nhìn về phía cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ đã được kéo kín gian phòng có chút tối, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi như cũ lộp bộp. Thỉnh thoảng đan xen mấy trận gió mạnh thổi tới, Ngu Thư Hân nằm trên giường cuộn mình lại ôm chặt chiếc chăn mỏng, nhắm mắt lại trong đầu lại tự động hiện lên gương mặt đó, bên tai còn văng vẳng giọng nói của hắn ta. Ngu Thư Hân tâm tư hỗn loạn, nàng vội vã từ trên giường ngồi dậy đi đến đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ in bóng của nàng Thư Hân đưa tay cầm bên mép rèm cửa sổ nàng do dự hít thở sâu vài cái cuối cùng không có dũng khí kéo chiếc rèm ra.

Lại trở lại ngồi trên giường Thư Hân đem toàn bộ đèn trong phòng bật sáng lên, đèn thủy tinh, đèn ngủ, trên bàn làm việc chiếc đèn nhỏ tựa hồ đem những bóng đèn trong phòng bật sáng tất cả mới có thể cho Thư Hân một cảm giác an toàn.

Ngoài cửa có động tĩnh còn có giọng nói trò chuyện trầm thấp chắc là Tiểu Đường đang nói chuyện với trợ lý của mình, hai người không biết đang trao đổi về việc gì rất nhanh không còn tiếng trò chuyện sau đó là tiếng cửa mở ra rồi đóng lại. Ngu Thư Hân ở trong phòng yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nàng giật mình một cái theo bản năng nhìn sang. Giọng nói của Tiểu Đường thuận theo mà đến: "Hân Hân em đã ngủ chưa?"

Triệu Tiểu Đường đứng ở ngoài cửa sau khi cô hỏi xong không nghe thấy bên trong phòng có động tĩnh gì, mới vừa suy tư hai giây chuẩn bị quay về phòng thì cánh cửa mở ra Thư Hân đứng ở cửa nói: "Có chuyện gì ạ ?"

Mái tóc dài của Thư Hân có chút rối loạn, sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt còn có một chút đỏ hoe, Tiểu Đường nói với nàng: "Ngủ không được sao?"

Ngu Thư Hân nhíu nhíu mày: "Ngủ được ạ."

Triệu Tiểu Đường nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn vào trong phòng nàng mới nói rằng: "Em vào phòng đã 15 phút."

Ngu Thư Hân lần này không có phản bác nữa, nàng mím môi, dừng lại mới nói: "Là có chút ngủ không được."

Triệu Tiểu Đường nhìn về phía nàng ánh mắt ôn hòa: "Tôi còn có chút việc chưa hoàn thành nếu như em không ngại, tôi ở ngay trong phòng em làm việc đợi đến khi em ngủ tôi sẽ rời đi."

Ngu Thư Hân vừa định từ chối Tiểu Đường lại nói tiếp: "Hoặc là em đem cửa mở, tôi liền ở phòng khách làm việc."

Triệu Tiểu Đường thái độ tự hạ thấp chính mình hình như là sợ bị nàng cự tuyệt, Ngu Thư Hân chưa từng thấy cô như vậy, nàng nhìn về phía Tiểu Đường đang đứng im lặng nói: "Đường vào đây đi."

Triệu Tiểu Đường quay lại phòng khách ôm máy tính đi vào bên trong phòng của Thư Hân, cô ngồi vào trước bàn làm việc màn hình máy vi tính bật sáng bên trong là một chuỗi chữ số Thư Hân xem không hiểu. Tiểu Đường sắp xếp đồ xong lại nói: "Tôi đi pha ly sữa bò cho em."

Cô nói xong không chờ Thư Hân đáp lại liền đi ra khỏi phòng, Ngu Thư Hân ngồi ở bên giường máy tính phút chốc tách tách tách vang lên âm thanh này thật giống tiếng chuông thông báo trên app QQ. Ngu Thư Hân hơi kinh ngạc nhìn về phía máy tính của cô, Tiểu Đường hiện tại còn dùng QQ? Chị ấy không phải đến trường sau liền không cần nó sao? Thư Hân chợt nghĩ đến lời Hồ Ba mới nói, kỳ thực Triệu Tiểu Đường có rất nhiều chuyện nàng cũng không biết. Thư Hân cụp mắt xuống phiền muộn, Tiểu Đường bưng sữa bò nóng đi vào, cô đem sữa bò thả trên tủ đầu giường đối với Thư Hân nói: "Uống xong liền ngủ đi."

Ngu Thư Hân bưng ly sữa bò lên nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Tiểu Đường cười cười, Thư Hân uống một ngụm sữa bò nóng nói tiếp: "Đường hiện tại còn dùng QQ sao?"

Nụ cười cứng trên mặt liền cứng lại Triệu Tiểu Đường ho nhẹ: "Tình cờ."

Ngu Thư Hân cúi đầu nói: "Em còn tưởng rằng Đường tốt nghiệp sau QQ đối với chị liền trở nên vô dụng."

Xác thực vô dụng chỉ là gần hai tháng trở lại đây cô mới dùng tới còn có chút mê muội, Tiểu Đường ra vẻ nghiêm túc : "Uống xong rồi liền ngủ đi."

Triệu Tiểu Đường thả chiếc ly rỗng xuống tủ đầu giường, nàng nghiêng người sang một bên quay lưng về phía cửa, cứ như vậy giương mắt liền có thể nhìn thấy Tiểu Đường người kia ngồi trước bàn làm việc nhìn chằm chằm vào máy tính. Vẻ mặt cô nghiêm túc, khi thì nhẹ nhàng cau mày như đang nghiên cứu cái gì đó, trên thực tế Tiểu Đường lại đang xem nhóm QQ tán gẫu:

-- ☘️Sinh nhật của Thư Hân có phải là sắp đến rồi không?

-- ☘️Chính là cuối tuần này.

-- ☘️Ô ô ô tôi rất muốn tận mắt đến xem Thư Hân cùng Triệu tổng!

-- ☘️Hai người gần đây không phải đang ghi hình cho gameshow sao? Hình như địa điểm ghi hình ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô, chúng ta nếu đi tới đó biết đâu ngẫu nhiên gặp được ?

-- ☘️Phải đi làm a! Muốn kiếm tiền a! Phải cho Ngu Mỹ Nhân cùng Triệu Phú Mỹ đánh bảng a! Tôi đi không được!

Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm vào máy tính, một cái tay nâng cằm, một cái tay gõ đánh máy 🍬: Cái kia, quà sinh nhật mọi người có cái gì tốt đề cử không?

-- ☘️Ay ya! Đại fans của chúng ta đây rồi.

-- ☘️ Đại tỷ cầu bao nuôi !

-- ☘️ĐM, đây là chính là đại fans nhà chúng ta ah !

-- ☘️Đại tỷ muốn đưa quà sinh nhật cho Thư Hân sao?

Triệu Tiểu Đường tay đặt ở trên bàn phím gõ 🍬: Ừ.

-- ☘️Đại fans tỷ tỷ thật hữu tâm, chỉ là không biết Thư Hân thích gì?

-- ☘️Dù có biết cái Thư Hân thích thì chắc gì chúng ta đưa được, lần trước hai nhóm fans tặng quà cho Thư Hân liền bị quản lý của cô ấy trả về. Thư Hân còn tự mình phát tin tức nói xin lỗi mong mấy fans đó chăm chỉ học tập đừng tiêu pha phung phí.

-- ☘️Tôi cũng nhớ tới việc này rồi! ! ! ! Vừa nghĩ tới việc này tôi đã nghĩ Thư Hân thật sự quá tốt và thân thiện! Thật sự quá ấm lòng, mấy Tiểu Thạch Lựu nhận được lời nhắn của Thư Hân mừng đến nỗi mấy ngày không ngủ!

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy đám hài tử này lại làm ầm ĩ nghiêng đầu nhìn xem Thư Hân, bất thình lình ánh mắt chạm đến đôi mắt trong trẻo của nàng lúc này cô mới đóng lại nhóm chat QQ lại có chút chột dạ nói: " Sao em còn chưa ngủ?"

Ngu Thư Hân nửa khuôn mặt kề sát ở trên gối, nàng hỏi: "Đường trước đây có phải là cũng đã gặp qua kẻ biếи ŧɦái?"

Triệu Tiểu Đường nghe vậy sắc mặt cứng đờ, cô nghĩ gì đó mới trả lời nàng: "Từng gặp."

"Trước đây lúc mới đi làm cũng gặp phải mấy trường hợp như thế."

Ngu Thư Hân gật gù, nàng chuyển đề tài nói: " Đường trước đây có hay không cảm thấy em cũng rất biếи ŧɦái?"

Mặc kệ là ý nguyện của nàng hay là nhờ sự phối hợp của ông nội Triệu Vân Nhạc cố ý phải gả cho Tiểu Đường dù cho có phải kí hợp đồng hôn nhân, ngày tháng bị lạnh nhạt Ngu Thư Hân nàng đây cũng đã rất vui vẻ chịu đựng.

Nhóm QQ vẫn còn tiếp tục trò chuyện dưới góc phải màn hình máy tính lóe lên đoạn chat, Triệu Tiểu Đường đóng QQ lại, cô xoay người đối diện Thư Hân biểu cảm nghiêm túc nói: "Không có."

"Thư Hân, tôi từ trước đến nay chưa từng có suy nghĩ như thế về em." Có thể là bởi vì cô hiện tại thích nàng, biết yêu thích một người là cảm giác gì cho nên cô có bao nhiêu hiểu về quyết định ban đầu của Thư Hân. Dù chỉ có một tia hi vọng đối với mong ước được cùng người mình yêu ở cùng một chỗ dù cho có dùng sai phương pháp cũng muốn thử nghiệm một lần.

Ngu Thư Hân nghe được câu trả lời của cô nàng chớp mắt hé môi nói: "Đường không cần an ủi em, em biết em trước đây là kiểu người không thể nói lý lẽ."

Đừng nói là nhảy xuống sông Hoàng Hà vẫn chưa từ bỏ ý định nàng chính là dù có đụng vỡ tường nam cũng không quay đầu lại. Lúc trước Ngu Thư Hân chính là như vậy, cố chấp, kiên quyết, không chịu nghe người khác khuyên nửa câu.

Thư Hân nói xong cười khẽ: "Cũng còn tốt em hiện tại sẽ không như vậy."

Triệu Tiểu Đường hai tay khoanh ở trước người, cô mím môi: "Thư Hân."

Ngu Thư Hân thần sắc bình tĩnh nói: "Nói đến chuyện này em còn phải cảm ơn Đường."

Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm quan sát nàng : "Cảm ơn tôi cái gì?"

Ngu Thư Hân giọng nói hơi thấp : "Cảm ơn Đường trước đây không có yêu thích em, em mới có thể rời đi buông bỏ thứ không thuộc về mình làm một người bình thường."

Triệu Tiểu Đường buông thõng hai tay xuống bất giác nắm chặt lại, cắn răng cơ thể cứng đờ, trái tim bởi vì một câu nói của Thư Hân mà đau đến tê liệt, hô hấp cũng đều thấy đau.

Cảm ơn Đường trước đây không có yêu thích em, em mới có thể rời đi....

Ngu Thư Hân trước đây là một người cố chấp như vậy nhưng lại vì cô mà thay đổi.

Triệu Tiểu Đường viền mắt nóng dần, cô nắm chặt bàn tay lại khớp xương kêu răng rắc đầu ngón tay trắng bệch, trên mu bàn tay có thể nhìn thấy rõ mạch máu. Cô lại nhìn về phía Thư Hân hốc mắt có hơi nước chứa đựng sự bi thương, Ngu Thư Hân sau khi nói xong bình thản nằm ở trên giường nhìn chằm chằm đỉnh đầu đèn thủy tinh nói rằng: "Em rất yêu thích cuộc sống như bây giờ, thật sự rất tốt."

Một câu nói đơn giản như vậy lại như cây kim rơi xuống cổ họng khẩu Tiểu Đường, cô mạnh mẽ nuốt xuống không ngờ nó lại đau và chua xót đến thế đâm thủng lồng ngực cô. Tiểu Đường mơ hồ có thể nhìn thấy những tia máu đang ồ ạt chảy ra làm cách nào cũng không ngăn lại được.

Tiểu Đường không nghĩ tới ngôn ngữ lại có thể sắc bén như vậy, dễ dàng liền đem người ta thương tích khắp người, cũng không ngờ răng ngôn ngữ lại như tấm vải đen trắng dù có an ủi thế nào cũng giống như là ngụy biện.

Triệu Tiểu Đường nhắm mắt lại cô suy nghĩ rất lâu mới mở mắt ta nhìn Thư Hân đã ngủ từ lúc nào, cô nhẹ nhàng thở dài gian phòng bỗng chốc lại yên tĩnh. Tiểu Đường đứng lên đi tới bên giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn về phía gương mặt đã ngủ say của Thư Hân, nàng nghiêng đầu nửa bên mặt dán vào gối, tóc dài rối loạn xõa bên gối, hai mắt nhắm nghiền nhưng giấc ngủ không phải rất an ổn, hô hấp có chút dồn dập. Tiểu Đường đưa tay vén mái tóc lòa xòa bên má Thư Hân ra sau tai để lộ gương mặt xinh đẹp.

Sau khi ngủ Ngu Thư Hân vẫn không có yên ổn thả lỏng, trong giấc mộng nàng trốn ở trong phòng một mình tựa ở bên tủ quần áo, nàng nghe được tiếng bước chân chợt xa chợt gần kia, khi thì tại cửa phòng đi lại, khi thì ở bên ngoài cửa sổ. Nàng xoay người còn có thể nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng đen khổng lồ, cái bóng đen ấy xuyên qua tấm kính cửa sổ đi vào trong phòng ngủ nhìn thấy nàng hắn ta liền nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay hướng về nàng bắt tới!

"Đừng..." Ngu Thư Hân nhắm chặt hai mắt vùng vẫy hai tay lại bị người khác nắm lấy, nắm lấy tay nàng ôm gọn trong lòng bàn tay ấm áp, ngón tay dài tinh tế, bên tai còn có người nhẹ giọng gọi: "Hân Hân, đừng sợ."

Ngu Thư Hân cẩn thận từng li từng tí một mở mắt ra nhìn thấy Triệu Tiểu Đường ở bên cạnh nàng, không còn bóng đen dọa người nữa cũng không có cảnh cửa sổ bị phá vỡ, không có bất cứ tình cảnh nguy nan nào cả. Trong phút chốc nàng nhìn vào đôi mắt chứa đựng sự lo lắng kia không ngần ngại ôm chầm lấy Tiểu Đường thật chặt nỉ non.

"Tiểu Đường ..."

Triệu Tiểu Đường nắm lấy hai tay không ngừng lộn xộn của nàng chậm rãi bỏ vào trong chăn, cô vẫn chưa rời đi liền nghe được tiếng nỉ non của nàng như sấm mùa xuân vang lên bên tai nổ vang. Triệu Tiểu Đường tim đập nhanh đến mức khó mà tin nổi, cô giúp Thư Hân chỉnh lại góc chăn tay run nhẹ, cúi người xuống tới gần bên môi Thư Hân nghe được nàng lại nhẹ nhàng nỉ non một tiếng: "Tiểu Đường ."

Vừa bị gai nhọn chọc vào máu me đầm đìa hiện tại nhưng lại cảm thấy từng trận dòng nước ấm chảy qua, len lỏi vào khe nứt trong khoảnh khắc ngắm ngủi lấp kín toàn bộ lồng ngực bị thương của cô.

Triệu Tiểu Đường tay phải nắm lấy tay trái của Thư Hân, tựa ở cạnh đầu giường nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau Thư Hân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng mơ hồ từ tủ đầu giường cầm điện thoại lên: "Alo."

"Còn đang ngủ sao?"

Ngu Thư Hân khẽ cử động cơ thể cùng cánh tay mới phát hiện tay trái của mình bị người nắm lấy, nàng theo cánh tay kia nhìn qua. Triệu Tiểu Đường vừa vặn tựa người bên đầu giường nghỉ ngơi, Thư Hân giật mình khẽ run trong lòng, đầu điện thoại kia lại gọi nàng: "Thư Hân?"

"Hả? Ừ, em đây ." Ngu Thư Hân cẩn thận từng li từng tí một rút bàn tay của mình trong tay cô ra nhưng ngược lại lại bị nắm chặt hơn, Thư Hân không muốn kinh động đến Tiểu Đường liền cứ như vậy duy trì tư thế này.

"Tổ chương trình nói một lát nữa liền đến, em đừng ngủ sắp bắt đầu ghi hình rồi."

Ngu Thư Hân đáp lại sau đó cúp điện thoại, nàng đưa điện thoại di động đặt ở dưới gối quay đầu nhìn dáng vẻ đang ngủ Triệu Tiểu Đường có lẽ cô ấy rất mệt mỏi, nàng vừa gọi điện thoại đều không có đánh thức cô. Ngu Thư Hân cắn cắn môi dựa vào cạnh đầu giường ngồi dậy, cùng Tiểu Đường độ cao không sai biệt lắm, nàng quay đầu liền nhìn thấy hai mắt cô nhắm chặt không còn cặp mắt sắc bén kia nữa cả người cô toát lên khí chất ôn hòa không ít. Hàng lông mi vẫn giống trước đây vừa đen vừa dày như cánh ve rơi vào trong ánh mắt Thư Hân đặc biệt xinh đẹp, Ngu Thư Hân ngắm nghía vài giây bất giác đưa tay phải ra đặt ở trên lông mi của cô, mấy giây sau nàng cuộn ngón tay lại lắc đầu một cái từ bỏ.

"Triệu tổng." Ngu Thư Hân khẽ gọi: "Triệu Tiểu Đường ."

Triệu Tiểu Đường không nhúc nhích, Thư Hân kéo bàn tay của chính mình về, Triệu Tiểu Đường theo hành động của nàng người hơi nghiêng về hướng bên này đầu ngả vào vai Thư Hân. Ngu Thư Hân bị làm cho bất ngờ trong nháy mắt không thể động đậy, bên vai cảm thấy nặng hơn hơi thở ấm nóng của Tiểu Đường phả vào cổ nàng. Thư Hân cơ thể cứng nhắc, hai tay nắm chặt vừa mới chuẩn bị đẩy Tiểu Đường ra ai ngờ lại bị cô ôm lấy eo, Tiểu Đường hướng về phía cổ nàng dụi dụi cái mũi mang theo nhàn nhạt hô hấp phả vào da thịt một trận cảm giác tê dại Ngu Thư Hân ngây người như phỗng.

Nàng mạnh mẽ dứt khoát đầy Triệu Tiểu Đường ra khiến phần lưng phía sau của cô va vào đầu giường mềm mại được bao phủ một lớp da mềm mà tỉnh lại. Ngu Thư Hân hai gò má ửng đỏ nói: "Triệu tổng, người tổ chương trình thông báo sẽ qua bên này để ghi hình."

Thái độ rất đàng hoàng trịnh trọng nhưng lại lộ ra mấy phần không tự nhiên.

Triệu Tiểu Đường mới vừa tỉnh đôi mi thanh tú của cô nhíu lên, dựa lưng vào đầu giường, thần sắc nghiêm túc. Ngu Thư Hân thấy cô không nói gì lại hỏi nói: "Đường không phải đi về thay quần áo sao?"

Triệu Tiểu Đường nhìn vào mắt nàng gật đầu dáng dấp có hai phần ngoan ngoãn: "Muốn."

Ngu Thư Hân nhớ tới lần đầu gặp cô cũng chính là cái dáng vẻ này so với bình thường khí thế của Triệu Tiểu Đường thật khác biệt. Điều này khiến Thư Hân có loại cảm giác nói không ra lời chỉ biết nhìn lại cô giữ im lặng.

Triệu Tiểu Đường nghỉ ngơi mấy phút mới tỉnh táo, cô ấn ấn huyệt thái dương từ trên giường đứng dậy đối với Thư Hân nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước."

Ngu Thư Hân ôm y phục gật đầu: "Ừm."

Tiểu Đường đi tới cửa lại quay đầu lại, Thư Hân theo sau lưng cô không rõ: "Làm sao?"

Triệu Tiểu Đường nghĩ đến gì đó muốn nói lại thôi : "Không có chuyện gì."

Ngu Thư Hân sau khi vào phòng vệ sinh liền rửa mặt thay đồ, mới vừa đi ra ngoài liền nghe đến tiếng chuông cửa vang lên. Nàng đi tới trước phòng của cô hỏi: "Triệu tổng, người của tổ chương trình đến."

Triệu Tiểu Đường nói với nàng: "Em đi mở cửa đi."

Ngu Thư Hân nhìn cô đi vào phòng vệ sinh rồi mới đi mở cửa, ngoài cửa đang đứng có chị Lisa cùng Triệu Hy còn có mấy nhân viên khác nữa, Triệu Hy tiến lên một bước: "Chị Thư Hân đều thu thập xong rồi chứ?"

Triệu Hy sớm lên tiếng chào hỏi chính là khéo nhắc cho hai người đem mấy món đồ riêng tư thu dọn kĩ. Ngu Thư Hân cũng mới vừa thu thập qua căn nhà, nàng gật đầu: "Thu thập xong rồi."

Triệu Hy để nhiếp ảnh gia đem máy quay đi vào bắt đầu công tác, những nhân viên khác cũng tiến hành hỗ trợ, Ngu Thư Hân bị Lisa kéo đến bên cạnh: "Tối hôm qua không có sao chứ?"

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không có chuyện gì, chính là bị dọa sợ một phen."

Lisa tức giận nói: "Người nào a, thực sự là quá điên cuồng, người phụ trách nói muốn tự mình nói lời xin lỗi với em."

Ngu Thư Hân khéo léo từ chối: "Không cần đâu ạ."

"Chị cũng là nghĩ như vậy." Lisa nói: "Tuy rằng đúng là em bị ủy khuất nhưng việc này vẫn là không nên làm lớn, em cũng đừng nói cho những người khác biết phòng ngừa có người miệng không kín."

Ngu Thư Hân gật đầu: "Em biết."

Mặc dù đây là vấn đề thuộc về khu nghỉ dưỡng thế nhưng việc này nếu lộ ra ngoài bên chương trình nhất định phải bị liên lụy. Vạn nhất lại muốn trì hoãn ghi hình về sau sẽ rất phiền phức, vì lẽ đó Thư Hân lần này bị ủy khuất cũng không thể nói ra được cũng may Ngu Thư Hân không có chuyện gì, nàng đối với Lisa nói: "Không cần lo lắng cho em, em lại không phải búp bê sứ."

Lisa bị nàng trêu chọc cười: "Được rồi, chờ em ghi hình kết thúc chị có chuyện muốn nói với em, trước tiên đi quay đã. "

Ngu Thư Hân gật đầu: "Vâng."

Hai người hàn huyên vài câu Triệu Tiểu Đường từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, cô thay đổi một bộ trang phục ở nhà phục, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc búi lên cao trông rất thoải mái rất giống như dáng vẻ ở nhà. Triệu Hy nhìn thấy cô đi ra liền theo sau, hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng bếp.

Thư Hân với Tiểu Đường là đội cuối cùng còn ghi hình, bây giờ cũng sắp tới chạng vạng mới bắt đầu bấm máy. Nội dung ghi hình cũng chính là ghi lại cảnh hai người cùng nhau làm cơm tối, sau khi ăn xong lại quay một đoạn hai người một, cảnh quay này cũng không khó nguyên liệu nấu ăn đã được tổ chương trình cung cấp sẵn. Triệu Hy đi vào nhà bếp hỏi hai người : "Có muốn mời đầu bếp chỉ đạo ?"

Ngu Thư Hân bật cười: "Không cần."

Triệu Hy vò tóc nói: "Này, buổi trưa cái kia đội của Tuyết Nhi không có để đầu bếp chỉ đạo, nhà bếp đều suýt chút nữa nổ tung."

Những nhân viên làm việc khác nghe vậy nở nụ cười, Lâm Diệp nói rằng: "Thật không nghĩ tới Hứa biên kịch cùng Tuyết lão sư một người đều không biết làm cơm, nghĩ như vậy cũng thật là tuyệt phối."

Ngu Thư Hân nhìn qua bả vai cậu ta nhìn về phía sau chị Lisa đang đứng đối diện mình, Thư Hân dương môi cười Lisa cũng gật gù theo, những người khác còn đang nhỏ giọng thảo luận: "Tôi cũng cảm thấy Tuyết lão sư cùng Hứa biên kịch rất hợp nhau, nghe nói hai người đều yêu thích chơi trò chơi."

"Hai người đó thật sự rất lợi hại, hai ngày trước tôi cùng các nàng chơi một ván trời ơi hai người bọn họ phối hợp quả thực rất kín kẽ không có khe hở."

Lisa nghe bọn họ nói chuyện bàn tay thả vào trong túi cô sờ sờ không có tìm thấy hộp thuốc lá, nghĩ đến có khả năng để ở trong xe. Lisa hướng về chỗ Thư Hân liếc mắt nhìn, nhìn thấy nàng đang cùng Triệu tổng nói chuyện cô liền lui ra bên ngoài. Bên ngoài mưa vẫn chưa hoàn toàn ngừng lại, tí ta tí tách rơi Lisa cầm chiếc ô đứng ở bên ngoài căn nhà mấy giây sau cô cất bước đi về hướng gara, phía sau chẳng biết lúc nào có một người đuổi tới.

"Chị Lisa." Tuyết Nhi đứng phía sau Lisa, nàng giơ cây dù màu đỏ nước mưa rơi vào ô phát ra âm thanh bùm bùm. Lisa nghe tiếng gọi thân thể cứng đờ, cô rất mau lấy lại tinh thần quay đầu lại: "Em làm sao lại đến đây?"

Tuyết Nhi mang theo túi cầm trên tay : "Vừa ra ngoài mua đồ, chị đi đâu?"

Lisa nhìn xuống phía tay nàng: "Tôi muốn đến gara xe một chuyến."

Tuyết Nhi nói: "Em cùng chị đi."

"Nhi Nhi." Lisa mới vừa lên tiếng gọi nàng, Tuyết Nhi liền đóng cây dù lại đứng dưới ô của cô nói: "Đi thôi."

Không cho Lisa một giây từ chối, cô quay đầu nghiêng mặt nhìn Tuyết Nhi dừng một chút vẫn không biết nói gì nữa có chút bất lực.

Gara ở phía sau khu nhà ở bên trong có một chiếc xe đang đậu này là xe của cô. Ngày mai Lisa muốn dẫn Thư Hân đi thử vai cho nên ngày hôm nay liền lái xe lại đây, Tuyết Nhi thấy cô mở cửa xe liền hỏi: "Có đồ vật để quên trên xe sao ?"

Lisa từ bên trong xe lấy ra hộp thuốc lá, Tuyết Nhi cười: "Muốn hút thuốc à, thế mà chị không chịu cùng em nói, chỗ em có rất nhiều."

Tuyết Nhi nói xong đem túi màu đen đưa cho Lisa, Lisa mở ra bên trong có vài gói thuốc lá cô nói: "Tuyết Nhi, em không nên hút thuốc."

"Vậy chị thì được hút sao?" Tuyết Nhi hỏi ngược lại, Lisa nắm chặt hộp thuốc lá: "Tôi không phải nghệ sĩ."

"Nghệ sĩ thì thế nào?" Tuyết Nhi từ trên tay cô lấy lại chiếc túi, nàng từ bên trong lấy một điếu thuốc lá, mở hộp quẹt ngón tay tinh tế che ngọn lửa hút vào một hơi châm điếu thuốc. Tuyết Nhi nhẹ nhàng phả ra khói thuốc toàn bộ gara nhất thời ngập tràn mùi thuốc lá, Lisa nắm chặt hộp thuốc lá hơn vừa mới chuẩn bị nói chuyện Tuyết Nhi đem khói thuốc phun trước mặt cô. Khóe mắt Tuyết Nhi hẹp và dài lúc híp mắt rất có cảm giác mê hoặc lòng người, đặc biệt là khi nàng cố tình nâng cằm nhếch môi nở nụ cười một cảm giác phong tình vạn chủng. Lisa cầm hộp thuốc lá trong tay đứng bất động nói không lên lời, Tuyết Nhi đi về phía trước một bước vài sợi tóc dài buông xuống trước ngực, vừa mắc mưa nên đuôi tóc ướt nhẹp, nàng nói: "Chị Lisa, chị quên rồi à, việc hút thuốc không phải chị dạy em sao?"

Lisa nâng tay phải lên chăm chú nhìn hộp thuốc lá, hộp thuốc lá trong lòng bàn tay cô đã biến dạng phát ra âm thanh kèn kẹt, bên tai cô như vang lên âm thanh Tuyết Nhi từng nói qua.

"Chị làm sao mỗi lần đều muốn hút thuốc, hun chết người."

"Nó có mùi vị gì, em cũng tới thử một cái.

"Khụ khụ khụ."

"Chị Lisa em bị thuốc lá của chị làm cho tắc thở luôn rồi muốn chị làm hô hấp nhân tạo ahh."

"A --"

Khi đó Tuyết Nhi chính là con tiểu hồ ly, Lisa đi làm hô hấp nhân tạo ngược lại bị nàng ôm chầm lấy cổ, sau đó hai người nằm ở trên giường nháo loạn một phen chính là nửa ngày.

Tuyết Nhi thấy Lisa không lên tiếng nàng đứng trước mặt cô ló đầu nói: "Làm sao thế, chị đã quên?"

Lisa hoàn hồn cô lui về phía sau một bước, thấp giọng nói: "Tuyết Nhi."

"Không sao, chị đã quên thì em vẫn còn nhớ." Tuyết Nhi nói xong bình tĩnh nhìn Lisa, nàng đi về phía trước Lisa lại lui về phía sau, mãi đến khi phần lưng tựa ở thân xe cô mới đưa tay ra che ở trước mặt Tuyết Nhi lại bị Tuyết Nhi nắm lấy cổ tay. Trái tim Lisa đập loạn nhịp khẽ kêu tên nàng: "Tuyết -- a --"

Tuyết Nhi liều mạng hôn môi cô, cắn bên khóe môi Lisa nàng như một con tiểu dã thú phát tiết tâm tình của chính mình. Lisa bị ép dán vào thân xe cô mới vừa mở miệng chuẩn bị quát lớn đầu lưỡi của Tuyết Nhi đã chui vào, hai tay Tuyết Nhi ôm sát chiếc eo Lisa kéo cô gần kề chính mình. Lisa bị ép ngửa đầu về sau chịu đựng cái hôn cưỡng ép bất ngờ này.

Chân trời hiện ra sắc tối trong nhà để xe từ từ tối lại, trong bóng tối mọi cảm quan đều sẽ trở nên dị thường mẫn cảm. Thân thể hai người dính chặt vào nhau quen thuộc mà lại xa lạ như muốn dung hòa cả hai làm một, đầu lưỡi Tuyết Nhi cạy mở hàm răng của Lisa ra nhanh chóng tiến quân thần tốc. Tuyết Nhi linh hoạt mà lại gian xảo một vài động tác vuốt ve đủ khiến Lisa xao động, môi lưỡi ngập khí tức nhớ nhung đây là mùi vị Tuyết Nhi tha thiết ước mơ suốt mấy năm qua. Tuyết Nhi nhận ra Lisa không có từ chối nàng ngược lại cô còn hôn đáp trả nhẹ nhàng mút vào, bốn phía yên lặng chỉ nghe được hai người bởi vì hôn môi mà phát ra âm thanh ái muội.

"Chị Lisa..."

Tuyết Nhi một tiếng gọi tên cô khiến Lisa bừng tỉnh mở mắt ra, nhìn gương mặt Tuyết Nhi gần ngay trước mắt khiến cô thất thần hai giây tiện đà cấp tốc đẩy nàng ra!

"Chị Lisa. " Tuyết Nhi bị đẩy không kịp đề phòng nàng lui về phía sau vài bước thất thần nhìn Lisa.

Lisa nhìn lại nàng đối diện với ánh mắt thâm tình của Tuyết Nhi cô đưa tay ra mạnh mẽ chà xát khóe môi. Tuyết Nhi nhìn thấy hành động của Lisa âm thanh hơi run nói: "Chị là đang ghét bỏ em đúng không?"

Lisa cắn răng: "Tuyết Nhi, này không phải vấn đề ghét bỏ hay không , là em... "

"Là em quá đáng sao?" Tuyết Nhi cười lạnh: "Lisa, làm người sao không thành thực một chút, chị chính là đang ghét bỏ em, chị vẫn cảm thấy em bị vấy bẩn rồi."

"Đúng không?"

Lisa hô tên nàng: "Tuyết Nhi."

"Được rồi." Tuyết Nhi con mắt đỏ thấu, nàng thanh âm nghẹn ngào nói: "Ngu Thư Hân nói không sai, một chút cũng không sai, quả nhiên chỉ có đau mới sẽ muốn buông xuống."

"Lisa, chị tự do rồi đó."

Tiếng giày cao gót càng đi càng xa, Lisa tựa lưng ở thân xe chậm rãi trượt người ngồi xuống dưới đất, bên chân còn có tàn thuốc lá Tuyết Nhi ném xuống vẫn còn bốc khói. Cô xem vài giây từ trên mặt đất nhặt nó lên, Lisa chậm rãi hít sâu một cái, bị mùi thuốc xộc tới nước mắt chảy ròng ròng.

Bên ngoài mưa phùn dày đặc nện ở trên vũng nước đọng bắn lên từng đoá từng đoá hoa.

Ngu Thư Hân ghi hình xong vẫn chưa thấy chị Lisa đâu nàng có chút không rõ hỏi Triệu Hy: "Có thấy chị Lisa đâu không Tiểu Hy?"

Triệu Hy đang cùng nhiếp ảnh gia nói chuyện nghe vậy nghĩ một hồi: "Không có, thời điểm ghi hình đã không thấy rồi."

Triệu Tiểu Đường đi tới bên người nàng: "Làm sao?"

Ngu Thư Hân nói: "Không có chuyện gì, em đi gọi điện thoại."

Nàng bấm dãy số riêng của Lisa, đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mới bắt máy : " Alo."

Giọng nói khàn khàn, hơi thấp, cùng với bình thường không giống nhau, Thư Hân gọi một tiếng : "Chị Lisa?"

Lisa ho khan hai tiếng: "Ừm, Thư Hân em làm sao?"

Ngu Thư Hân nâng điện thoại di động: "Chị không phải nói kết thúc ghi hình có việc cùng em nói sao?"

Lisa dừng một chút: "Ừm, đúng vậy là chuyện ngày mai đi thử vai thuận tiện chị đưa em đi kiểm tra sức khỏe theo lịch hẹn."

Ngu Thư Hân đáp lại: "Vâng, chị đang ở đâu vậy ạ?"

"Chị ở bên ngoài ." Lisa nói rằng: "Chị còn có chút chuyện riêng cần giải quyết chị cúp máy trước nhé."

" Vâng, tạm biệt." Ngu Thư Hân không hỏi nhiều cúp điện thoại, toàn bộ gian phòng nhân viên chương trình vẫn còn bận rộn, nàng lùi tới cửa phòng vệ sinh Triệu Tiểu Đường đi tới bên người nàng nói: "Mọi người cùng nhau giúp Triệu Hy thu dọn đồ, một mình em ở nhà không có sao chứ?"

Ngu Thư Hân trong lòng nhảy lên cảm giác hồi hộp, nàng không phải thật sự muốn một mình ở nhà nhưng nàng cũng không thể mềm lòng với Tiểu Đường, Thư Hân nói: "Ừm, không có chuyện gì Đường đi đi."

Triệu Tiểu Đường khẽ gật đầu từ bên người nàng lướt qua, nhân viên đem toàn bộ đồ đạc thu thập xong xuôi, Triệu Tiểu Đường giúp Triệu Hy xách mấy túi đồ đi ra ngoài, đứng ngoài cửa cô quay lại nói với Thư Hân: "Tôi sẽ nhanh chóng trở lại."

Ngu Thư Hân cắn môi miễn cưỡng cười.

Rất nhanh tất cả mọi người cùng Ngu Thư Hân chào hỏi rồi nối đuôi nhau đi ra ngoài, Thư Hân khép cửa lại nàng không nghĩ sẽ trở về phòng của mình mà ngồi lại ở trong phòng khách xem TV. Căn nhà rất yên tĩnh, trong TV truyền tới tiếng cười cười nói nói thanh âm nghe lại càng lớn hơn bình thường, Ngu Thư Hân ngồi trên ghế sofa một lúc lâu có chút không thoải mái tiện tay cầm điều khiển tắt TV.

Nàng cầm điện thoại lên lướt lướt lên mạng, trên mạng tin tức liên quan tới 【 Tuần trăng mật 30 ngày 】 vẫn đang treo trên hotsearch, Thư Hân ấn vào xem liền nhìn thấy một video ngắn của mình và Triệu Tiểu Đường. Tổ chương trình thả ra một phân cảnh nhỏ đó là cảnh quay lúc hai người làm kẹo đường, nhìn Triệu Tiểu Đường thủ pháp ngốc nghếch vụng về Ngu Thư Hân trong điện thoại liền cười ra tiếng, nàng nhìn thấy trên video xuất hiện một tràng bình luận toàn chữ ha ha ha ha ha chạy ngang màn hình.

Tâm tình bỗng chốc được thả lỏng hơn nhiều, Ngu Thư Hân ôm điện thoại di động đem đoạn video kia lăn qua lộn lại xem nhiều lần.

Triệu Tiểu Đường mãi vẫn chưa trở về, nửa giờ sau Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm phía cửa xem lại không có động tĩnh gì, nàng bĩu môi tiếp tục ngồi ở trên sofa xem video. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi va vào tấm kính bộp bộp, tiếng gió rít gào khẽ thổi qua, Thư Hân đang xem video hai mắt liền không nhịn được muốn xem bên ngoài cửa sổ như thế nào.

Chẳng lẽ Tiểu Đường còn có những chuyện khác cần làm sao?

Ngu Thư Hân ngồi trên sofa một lúc lâu nhịn không được đi tới cạnh cửa, nàng mở cửa ra một cơn gió thổi tới mang theo mưa bụi, nàng không nhìn thấy bên ngoài có người, Thư Hân khép cửa lại sau đó dùng điện thoại của mình gọi điện cho Tiểu Đường. Tiếng chuông là từ bên trong phòng ngủ của nàng truyền tới, Ngu Thư Hân nghe không rõ nàng đi vào phòng mình. Điện thoại của Tiểu Đường vừa vặn đang sạc pin đặt bên cạnh máy tính làm việc của cô.

Làm sao đến điện thoại cũng không mang theo, Ngu Thư Hân vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Hy hỏi dò liền nghe có người ở bên ngoài gõ lên cửa kính.

Ầm ầm ầm.

Ngu Thư Hân lập tức nhìn về phía cửa sổ sát đất, thân thể đột nhiên trở nên căng thẳng, tấm rèm cửa sổ dày dặn ngăn cản tầm mắt nàng làm cho nàng không nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Là gió thổi va đập vào đi, Ngu Thư Hân cười nhạo chính mình quá nhát gan sinh ra ảo giác, còn chưa đi ra bên ngoài phòng khách liền lại nghe được âm thanh gõ trên tấm kính so với vừa rồi còn lớn hơn nghe rất rõ ràng muốn lờ đi cũng không được.

Ngu Thư Hân cả người hóa đá tại chỗ, nàng chậm rãi quay đầu trái tim nhỏ đập liêm hồi, cổ họng nghẹn ứ. Ký ức tối hôm qua quay trở lại, trước mặt có ánh đèn chớp chớp Thư Hân lui về phía sau hai bước. Tiếng ầm ầm lại vang lên, Thư Hân chân lui về phía sau liền dừng lại nàng làm động tác hít thở trấn an bản thân chậm rãi bước về phía trước đứng trước cửa sổ sát đất ngón tay khẽ níu lấy mảnh vải bên cửa sổ dùng sức kéo ra như muốn kiểm tra suy đoán trong đầu mình !

Ngoài cửa sổ là Triệu Tiểu Đường cô đứng phía sau một cái cây, trên cái cây được trang trí rất nhiều đèn neon màu đỏ đang phát ra tia sáng lấp lánh.

Quả nhiên là cô.

Trong nháy mắt tâm tình căng thẳng sợ hãi của Thư Hân được buông xuống, những tưởng tượng đáng sợ trong bóng tối bị ánh đèn trước mắt thắp sáng mở ra một thế giới mới. Thư Hân nhìn thấy Tiểu Đường đứng ngoài cửa sổ tay cầm chiếc ô hướng về nàng vẫy tay, gương mặt ôn hòa. Bàn tay Thư Hân đang nắm chặt rèm cửa theo bản năng nới lỏng ra, cũng không nhịn được giơ tay lên chạm vào tấm kính trong suốt nơi in bóng hình cô, hướng về Tiểu Đường bất giác mỉm cười.

Thời khắc này Ngu Thư Hân đột nhiên phát hiện buổi tối ngoài cửa sổ không chỉ là bóng tối còn có ánh sao lấp lánh.