Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 4: Chương 4 : Yêu-Ghét





Trước khi ra về con bạn còn nhồi nhét vào đầu nó cái kế hoạch tỉ mỉ và tường tận về chiến dịch làm người ta ghét nó nhưng theo một cách hóa học mà nói những điều con bạn nó vừa nhét lấy nhét để vào tai nó giờ đã khuếch tán ra chừng vài chục dặm không để lại chút dấu vết nào.Nó ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi lan man,nó mới có 17 tuổi,chưa bao giờ yêu ai,mà cũng chưa có dự định yêu ai.Vậy mà đùng một cái nó phải lôi con bạn nó ra khỏi một vụ kết hôn kì quặc và làm ột người mà nó chẳng ưa chút nào phải ghét nó nữa.Thật là….hức hức hức………
Bất chợt,nó nhớ lại câu nói của hắn ta với bố Thảo Trang,hắn ta thích nó,trong lòng nó có điều gì nhen nhói,dù nói thế nào,việc được người khác thích cũng mang đến niềm vui nhẹ nhàng.Nhưng rồi nó lại nhớ đến vẻ mặt của hắn khi hắn ta chọc tức nó bằng cách huơ huơ cây kem dâu.Nó hiểu rồi,hiểu rất rõ ràng hắn ta là kiểu người nào,hắn ta là kiểu công tử con nhà giàu ,có chút bề ngoài nên trăng hoa ong bướm,chỉ trừ đàn ông,cụ gì và bà lão còn phàm là con gái trên đời hắn ta đều thích hết,chứ làm gì có loại người nào mà mới gặp mặt từng ấy lần,nói chuyện từng ấy câu đã thích nọ thích kia.Lại còn khẳng định sẽ làm cho nó thích hắn ta nữa,hừ chắc trước nay hắn ta rất dễ dàng có được tình cảm của những đứa con gái khác,cũng phải thôi,hắn ta rất đẹp trai mà.Nếu đã thế,hắn gặp phải đối thủ rồi,nó sẽ làm cho hắn nhận ra trên đời này vỏ quýt dày thì sẽ có móng tay nhọn.Hahhaa nghĩ thế nó bỗng thấy trước mắt tương lai thật rạng rỡ và quyết tâm ngập tràn trong lòng.
Đang trong giây phút ngộ ra chân lí,nó bị kéo về thực tại bởi tiếng hôn chùn chụt phát ra từ điện thoại,giật mình nó nhận ra đã đến giờ đi làm rồi.
Dĩ nhiên nó chưa đủ tuổi làm thêm nhưng nhờ một chút mẹo nhỏ nó đã xin làm bưng bê trong một quán cafe,quán không quá rộng nhưng mang đậm những nét yên bình cổ điển,khách đến đây rất thường đến một mình vì không gian tĩnh lặng rất hợp để suy ngẫm.Nó đi làm không vì gia đình thiếu thốn mà chỉ vì muốn kiếm thêm chút ít cho bản thân,và vì nó rất yêu quán Lặng,dù tâm trạng bất ổn đến đâu chỉ cần bước đến Lặng nó đều cảm thấy rất nhẹ nhõm.Có lẽ vì vậy nó ít khi bị stress do công việc tại đây.
Hôm nay quán có vẻ vắng hơn bình thường,nó nhanh chóng thay đồ nở nụ cười thật tươi,bước đến bàn của vị khách mới vào:

-Quý khách cần dùng gì ạ?
Vị khách không ngẩng mặt lên,có vẻ người đó đangcần suy ngẫm điều gì khổ sở lắm,hai tay anh ta vò đầu,chán nhíu lại,anh ta đáp khẽ:
-Tùy cô.
Một thoáng ngạc nhiên,nó đứng đờ người ra chẳng biết làm gì,thật là một vị khách kì lạ.Muốn gọi hắn ta,muốn hạnh họe lại,thật ra nó nghĩ nó hoàn toàn có quyền làm thế nhưng chẳng hiểu sao nó lại lặng lẽ rời đi,có thể vì nó đã biết vị khách này cần gì.
Đặt ly kem dâu lên bàn,nó nhẹ nhàng rời đi,trước khi hắn ta kịp ngẩng đầu lên.Nó đã nhìn thấy nhiều vị khách,trong nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau nhưng nó chưa từng được chứng kiến một người đàn ông nào trong lúc suy sụp đến thế.Có điều gì đó nhen nhói trong lòng nó,là thương cảm?Là đồng cảm? Nó cũng không rõ nữa.Khách đến lặng mỗi lúc một đông cuốn nó theo luồng công việc nhộn nhịp.
Chuẩn bị ra về,nó bị níu lại bởi tiếng gọi lanh lảnh của chị Hạnh-chị quản lí ở đây:
- Vy ơi,lúc nãy có vị khách đã ngồi đợi để gặp em rất lâu đấy,nhưng hình như anh ta có việc đột xuất nên đã rời đi rồi,anh ta nhờ chị đưa cho em tờ giấy này mà chị quên mất may là em chưa về hì.

- Em cảm ơn-nó mỉm cười.
Trong tờ giấy chỉ có một dòng chữ “cảm ơn em”,con người này thật lạ lùng.Nó đạp xe về nhà,dường như mọi thứ hôm nay đều có phần dễ chịu.
Đang lơ mơ ngủ,chuông điện thoại của nó bỗng réo ầm lên bài I Like To Move It.Nó uể ỏai nhìn đồng hồ 11:45 p.m giờ này mà còn không cho nó ngủ chỉ có thể là một người:
-Aaaaa……lôooooooooo.
-Khiếp,làm gì mà mày dợt cái giọng ra như oan hồn vậy,gớm chết đi được.Mày không đoán được tối này đã có chuyện gì xảy ra đâu.TAO VỪA ĐI CHƠI VỚI ANH PHONG ĐẤY.

Có lẽ cũng không quá đáng mà nói rằng âm lượng giọng nói phấn khích cực độ của con bé đủ để giết chết cả một con voi.Nên dù đã để cái ống nghe cách xa tầm với nó vẫn cảm thấy váng cả đầu.
-Ừ,thế à.-Nó vừa đáp mà nước mắt đã chảy dài vì buồn ngủ
- Mày biết không hôm này anh ấy đã TỎ TÌNH VỚI TAO.Hồi trước anh ấy không nói chuyện với tao,lạnh nhạt với tao vì hôm anh ấy về anh ấy nhìn thấy Nam đèo tao,thấy 2 đứa có vẻ thân,anh ấy tưởng tao yêu người khác mà quên anh ấy mất rồi…Ngày mai.….cuộc hẹn….
Tiếng Thảo Trang bé dần,bé dần rồi chìm sâu vào giấc ngủ cùng nó.