Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 3: Chương 3 : Ôi định mệnh





Tôi điên lên mất,chẳng hiểu hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy,chắc tôi bị sao quả tạ chiếu thủng đầu rồi.Người mà con bạn yêu của tôi sắp(mong là không) phải cưới,người mà nó nhờ tôi đi xem (hộ) mặt,người mà ban đầu tôi đã định nhận xét là rất ổn và mang về cho con ban chút niềm tin vào con mắt nhìn người của papa nó,hóa ra lại là tên-cướp-kem,tên biến thái,tên dại gái đó.
Đã thế lúc nghe tôi thuật lại câu chuyện xong Thảo Trang ngồi cười như chưa bao giờ được cười,mà cái điệu cười của nó ngứa mắt đến nỗi nếu nó không dừng lại kịp chắc nó đã bị tôi ăn thịt mất.Nhưng điếc không sợ súng,đến cuối nó vẫn phán cho câu xanh rờn:
-Mày với lão ấy đúng là có duyên nhỉ,à không phải gọi là định mệnh mới đúng chứ.
Hậu quả của câu nói ấy là nó bị tôi giận cho tơi bời và phải nỉ non hàng tiếng.Ôi mẹ ơi định mệnh mà là như thế khác nào bắt tôi chết quách cho xong.
------------------------------------------
Đang yên bình ngồi nghe nhạc tôi bị con bạn dở hơi giật phăng cái tai phone một cách bạo lực,nó hét lên
-Mày vẫn bình yên thế sao,lớn chuyện rồi.
-Ơ con này,mày hay nhở,chuyện lớn là chuyện gì,làm sao mà tao biết được mà quát tao.
-Hôm qua bố tao gọi về..

-Á,bố mày phát hiện ra hết rồi à?
-Hừ,thế còn đỡ,đằng này ông gọi về giọng vui vẻ vô cùng,kể với tao là thằng kia gọi cho bố tao,nói là đã gặp tao rồi và nó RẤT THÍCH.
Tôi cảm thấy chao đảo,những từ ngữ ấy cứ bay vòng vòng quanh đầu, dường như có thể nhìn thấy rõ viễn cảnh cuộc sống yên bình của tôi từ giây phút này trở đi đang dần vỡ lụn vụn như những mảnh thủy tinh của chiếc ly rơi từ tầng 5 xuống.Tôi lắp bắp
-Rồi..rồi sao?
-Nó bảo bây giờ có lẽ tao chưa thích nó nhưng nó nhất định sẽ làm cho tao thích nó.Ý tức là mày đấy mày hiểu không,hả?
-Thế sao mày không giải thích với bố mày?Cứ nói tất luôn đi có phải nhanh không.
-Mày hâm à,tao không có sở thích chọc tức bố tao đâu.
-Vậy mày định tính sao?

-Còn tính sao nữa,đâm lao thì phải theo lao thôi.
-Cái gì,theo lao là làm sao?-tôi run sợ hỏi.
-Bốn tháng nữa bố tao mới về,trong vòng bốn tháng này mày có nhiệm vụ phải giả vờ làm tao và cho cái thằng ấy ghét mày đến nỗi phải điện cho bố tao để hủy hôn thì thôi.
-MÀY ĐIÊN RỒI.TAO KHÔNG LÀM.
-Hừ,không mày thì ai?Mày đừng phủi tay như mày không có lỗi thế chứ.Tao chỉ nhờ mày đi trinh sát,nào ngờ mày làm hắn nhầm luôn mày là tao để dẫn đến cơ sự này.
-Tao mặc kệ mày.
Thấy đe dọa quát nạt không làm gì được tôi,nó bèn dở giọng sầu thảm:
-Chẳng nhẽ mày định bắt tao phải lấy cái thằng dở hơi ấy hay sao.Tình bạn suốt 5 năm nay không đủ để mày động lòng trắc ẩn mà giúp đỡ tao khi tao gặp khó khăn hay sao?
Tôi bắt đầu xiêu xiêu,nó lại bồi thêm:
-Chỉ bốn tháng thôi mà,mà chẳng đến bốn tháng đâu,làm người ta yêu mình thì mới khó chứ làm người ta ghét mình thì khó gì.Mày nhéeeeeeeeee…………
Nó kéo dài giọng ra làm tôi phát sợ đến nỗi gật đầu lúc nào không hay.Nhưng tôi đâu biết cái gật đầu đó sẽ làm cuộc đời nhỏ bé của tôi thay đổi hoàn toàn.