Phú Hào nở một nụ cười ghê tởm, ánh mắt đầy sắc dục nhìn xuống Lãnh Băng Băng, gã nhanh chóng cúi xuống bế cô vào một căn phòng trống.
“Tách”
Đèn phòng được mở, một sự im lặng bao trùm, khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt của bữa tiệc sinh nhật ban nãy. Cả một căn phòng rộng chỉ một màu trắng tinh khiết, đối lập với gã đàn ông nhơ nhuốc, dơ bẩn, gã nhanh chóng đặt Lãnh Băng Băng lên chiếc giường rộng, thoang thoảng mùi hương hoa hồng.
“Khà khà! Ta đã nói rồi, cô em có trốn cũng không thoát khỏi tay ta đâu.”– Tên Phú Hào vừa nói vừa dùng đôi bàn tay to béo vuốt ve gương mặt sớm đã ửng hồng của cô.
“Ưm…” – Lãnh Băng Băng vẫn đang trong tình trạng mê man, thân hình không ngừng vặn vẹo. Cô không hề biết có một con sói đang rình rập nguy hiểm ngay bên cạnh.
Gã đàn ông to béo nhanh chóng cởi phăng chiếc áo, sau đó, hắn cúi xuống sát tai cô, thì thầm:
“Đợi ta đi tắm, ta và cô em sẽ có cả một đêm dài…..Hahaha”
Tiếng cười man rợ vang xa dần căn phòng, chỉ còn tiếng nước xối xả vang xa. Không gian lại lại chìm vào trong yên lặng.
______________________
Tại bữa tiệc…
Lăng Thần Nam cầm ly rượu vang đỏ đã sớm trống rỗng không còn giọt nào, khuôn mặt càng ngày càng đen lại, âm trầm đến cực điểm. Lòng anh hiện giờ đang cực kì khó chịu, một sự lo lắng bất an cứ liên tục luẩn quẩn trong suy nghĩ của anh. Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, sốt ruột lẩm nhẩm:
“Đã 15 phút rồi! Cô gái này làm gì mà không còn trở lại đây?”
Từ khi Lãnh Băng Băng từ sân thượng đi xuống phòng, anh vẫn luôn để ý cô, tửu lượng cô vốn không tệ, sau khi uống hết ly rượu đó thì anh thấy cô lắc đầu liên tục, hai tay vịn vào bàn, cơ thể lảo đảo ra khỏi phòng. Anh vốn nghĩ cô không sao, nhưng đã mười lăm phút mà không thấy cô đâu, sự bất an dồn dập dội đến.
Chẳng lẽ, cô bị bỏ thuốc….
Suy nghĩ vừa bật ra khỏi đầu, khuôn mặt anh biến sắc:
“Không ổn!”
Nhanh chóng đưa chiếc điện thoại lên tai, anh ra lệnh cho trợ lí đặc biệt:
“Tìm Lãnh Băng Băng, trong thời gian sớm nhất cho tôi”
“Vâng” – Tên trợ lí vội vã đáp.
Một phút sau,
“Thiếu gia! Tiểu thư hiện đang ở phòng 102, …” – Tên trợ lí làm việc thực hiệu quả, nhanh chóng báo cáo.
“Có ai ở trong đó?” – Anh sốt ruột hỏi.
“Thiếu gia, là tên Phú Hào…..”
“Tít”- Lăng Thần Nam khuôn mặt đầy tức giận, nhanh chóng cúp điện thoại, đi nhanh đến phòng 102, vừa đi vừa liên tục nói:
“Cô nhóc này! Bao năm qua vẫn chưa học được cách bảo vệ bản thân. Xem ta xử lí em ra sao.”
___________________
“Ưm…”
Tiếng nước chảy trong phòng tắm xối xả khiến Lãnh Băng Băng thức giấc, đầu vẫn còn khó chịu, cô lờ mờ nhìn xung quanh, giật mình thốt lên:
“Đây là đâu? Một căn phòng xa lạ, sao mình lại ở đây?”
Nhớ lại một vài kí ức còn sót, cô giật mình, mặt tái đi:
“Ly rượu đó có vấn đề, là ai đã bỏ thuốc mình?”
“Cạch” - Căn phòng tắm bật mở.
Một thân hình to béo, ục ịch bước ra, Phú Hào nhìn cô đầy vẻ thèm thuồng:
“Cô em dậy rồi à? Càng tốt, hahaha….”
Lãnh Băng Băng như không tin vào mắt mình, cô run rẩy, sợ hãi, quấn chặt chiếc chăn trong tay:
“Phú…Phú Hào? Là…là ông bỏ thuốc tôi ư? Tại sao ông lại làm thế?”
Thân hình to béo nhanh chóng di chuyển đến cạnh cô, gã cầm tay cô, mân mê nói:
“Là em muốn bước vào giới giải trí mà? Em phải hiểu rõ những nguyên tắc này chứ? Yên tâm! Ta sẽ khiến cho em sau đêm nay sẽ đứng đầu trong giới, nhiều người biết đến.”
Cô giật phắt tay, trợn mắt nhìn hắn, giọng nói đầy vẻ tức giận:
“Tôi sẽ tự đi bằng chính tài năng của mình! Biết điều thì ông hãy thả tôi ra, trước khi quá muộn.”
“Hahahaha…..” – Phú Hào cười vang, nhìn cô bằng ánh mắt coi thường:
“Chỉ bằng cô? Không đáng để ta xem trọng.”
“Chátttt”- Một âm thanh sắc bén vang lên, khuôn mặt của gã in năm dấu tay.
Phú Hào đã không còn giữ được bình tĩnh, gã nhanh tay bóp mặt cô, dứt tóc, đưa cô đến gần mình, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả ra:
“Cô dám tát ta sao? Cô biết ta là ai không? Ta là Phú Hào! Được ta để vào mắt là phúc đức tích được từ tám đời nhà cô đấy! Đừng có “được voi đòi tiên”, biết điều thì đêm nay hầu hạ ta thật tốt, không thì ta sẽ khiến cô phải hối hận, không bao giờ ngóc đầu được trong giới giải trí. Nhớ nhé, KHÔNG-BAO-GIỜ!”
“Roạtttttttt”
“Áaaaaaaaa” – Tiếng xé vải và tiếng kêu thất thanh của Lãnh Băng Băng cùng vang lên.
Cô liên tục chống cự, nhưng gã đàn ông đó quá khỏe, sau một lúc thì cô không còn đủ sức nữa.
Lãnh Băng Băng nhắm mắt, giọt nước mắt lại lăn ra. Từ trước đến nay, mọi thứ với cô chưa bao giờ là suôn sẻ cả, cuộc sống này quá khắc nghiệt với cô. Tiếng nói nhơ bẩn vẫn văng văng bên tai:
“Ta đã bỏ thuốc rồi, đêm nay đừng hòng thoát khỏi ta.”
Cô đã hết đường rồi sao?
“Rầm!”- Tiếng cửa phòng bật tung, Lãnh Băng Băng kinh ngạc nhìn ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện. Là anh…..Anh đến cứu cô!
Lăng Thần Nam nhìn tên Phú Hào đầy phẫn nộ, xông đến đấm một cái, quăng hắn xuống đất. Sau đó, anh đạp chân lên người gã, gằn giọng:
“Ai cho mày động vào người phụ nữ của tao?”
Phú Hào run cầm cập, quỳ rạp xuống. Hắn lo sợ, hắn không biết cô là người phụ nữ của anh. Mọi sự oai phong của gã vừa nãy đã biến đi đâu hết:
“Tôi…tôi không biết. Tôi xin anh, thiếu gia! Tha cho tôi đi. Tôi không biết đấy là người của anh, nếu biết, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám.”
Lăng Thần Nam cười lạnh:
“Trợ lí! Tự xử.”
“Vâng, thiếu gia.”
Tên trợ lí cúi đầu, sau đó lôi tên Phú Hào ra khỏi phòng, cùng đó là những lời van xin của hắn.
Lăng Thần Nam nhanh chóng nhìn lên giường. Lời nói đến cửa miệng bỗng dừng lại, thân ảnh cứng đờ.Lãnh Băng Băng đang uốn éo, người cô không ngừng thở dốc, đôi mắt mê loạn ái tình. Thuốc đã phát huy tác dụng!
“Ưm….” – Lời nói dễ nghe, mềm mỏng như nước vang lên, khiến đôi bàn tay của anh vô thức nắm chặt lại.
Anh nhìn cô đầy căng thẳng, sau đó đi rót một cốc nước, đưa đến trước mặt cô cùng viên thuốc:
“Uống đi! Thuốc giải đấy!”
Lãnh Băng Băng mơ hồ cầm cốc nước, đưa viên thuốc vào miệng, mọi hành động của cô thu vào tầm mắt của ai đó.
“Chết tiệt! Uống thuốc thôi có cần quyến rũ vậy không?” – Lăng Thần Nam lẩm nhẩm.
Sau một vài phút, thuốc đã có công hiệu. Lãnh Băng Băng đã lấy lại ý thức, cô dần dần nhớ lại mọi thứ.
“Á!”- Cô hét lên.
Lăng Thần Nam đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn cô, nhíu mày:
“Cô ồn ào quá đấy!”
‘Anh…anh đã làm gì tôi rồi?” – Lãnh Băng Băng hoảng sợ nhìn anh, gương mặt đầy sợ lo lắng.
“Tôi vừa cứu cô đấy! Cô lại nợ tôi một ơn cứu mạng.”- Anh hờ hững đáp.
Lãnh Băng Băng vẫn ngơ ngác, sau đó cô bừng tỉnh, thoáng ngập ngừng:
“Cảm ơn anh….”
Lăng Thần Nam nhìn cô, mắng:
“Sao cô không biết bảo vệ bản thân gì cả? Ba năm trước cũng vậy, ba năm sau cũng vậy. Lần sau đừng đem phiền phức đến cho tôi nữa.”
Lãnh Băng Băng tức giận:
“Ai bắt anh cứu tôi?”
“Hay giờ đem cô lại cho tên đó?”- Lăng Thần Nam nhếch môi.
Lãnh Băng Băng hiện lên sự sợ hãi tột độ, cô lắc đầu nguầy nguậy:
“Đừng! Anh không thể làm vậy.”
Hắn cười vang, tiếng cười của hắn làm cô thấy an lòng.
Chợt cô bàng hoàng, tâm tư rối loạn. Cô nhớ lại lời nói lúc đầu của anh. Ba năm trước sao? Sao anh lại biết được quá khứ của cô? Cô đã bao giờ gặp anh đâu? Là Tử Thiên Vũ đã cứu cô mà? Rốt cuộc ba năm trước đã có uẩn khúc gì?
Mải suy nghĩ, cô không để ý ánh mắt nóng bỏng của Lăng Thần Nam nhìn cô. Cô hiện giờ thật quyến rũ! Đôi gò bồng đào lấp lửng sau tấm vải mỏng manh của chiếc váy. Khuôn mặt vẫn còn hơi hồng hồng, hơi thở có phần gấp gáp.
Anh đỏ mặt quay đi, ho nhẹ:
“Cô che người vào đi! Hay cô định quyến rũ tôi?”
Lãnh Băng Băng giật mình, cúi xuống nhìn bản thân, rồi kêu thất thanh:
“Á! Biến thái!”
Cô giật tấm chăn bông màu trắng che lấp người, khuôn mặt đỏ như gấc chín.
Lăng Thần Nam không trêu cô nữa, quay sang xoa đầu cô, nhắc nhở:
“Ngủ sớm đi! Mai rồi về nhà sau, có tôi ở đây rồi. Cô không cần lo lắng đâu.”
Lãnh Băng Băng từ chối:
“Tôi phải về báo anh trai tôi, không anh ấy sẽ lo lắng.”
Lăng Thần Nam đè cô xuống, nói:
“Tề Thiên Vũ vừa gọi điện nói với tôi rồi. Tạm thời hắn sẽ qua Mĩ hai tháng mới về, tôi sẽ thay hắn chăm sóc cô. Nhớ kĩ!”
Lãnh Băng Băng không tin vào tai mình, hỏi với giọng ngờ vực:
“Anh nói thật ư? Anh không lừa tôi chứ? Sao anh lại quen anh trai tôi?”
Lăng Thần Nam cười vang, anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Lừa cô? Lừa cô thì tôi được lợi gì? Tôi với anh trai cô là bạn từ nhỏ đấy, không tin khi nào cô có thể hỏi hắn. Còn giờ, nghe lời tôi! Ngủ đi!”
Lãnh Băng Băng không dám cãi hắn thêm nữa, cô hình như tin tưởng hắn rồi. Cô nằm xuống, đôi mắt liếc nhìn thân ảnh cao cao, trái tim đập thình thịch. Cô hoảng loạn, chẳng lẽ cô rung động với hắn? Chắc không phải đâu, do mệt mỏi quá thôi, vừa nãy cô còn uống thuốc nữa, cô nhanh chóng trấn an, rồi dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Lăng Thần Nam ngồi ở chiếc ghế tựa gần cửa sổ, ánh sáng mặt trăng mờ ảo chiếu rọi vào hắn, một vẻ đẹp cô độc âm trầm trong đêm khuya vắng lặng. Anh nhìn cô ngủ say đều đều với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.
________________
Washington, Mĩ.
Trong một bệnh viện cao cấp bậc nhất của thành phố, Tử Thiên Vũ sải những bước chân dài hối hả đến một phòng bệnh, gương mặt anh đầy sự lo lắng, mệt mỏi. Anh đã thức trắng từ khi lên máy bay.
“Tô Tô! Em không sao chứ?”- Tử Thiên Vũ mở cửa phòng bệnh, lời nói đầy sự lo lắng.
“Em không sao đâu anh.” – Một giọng nói nhỏ nhẹ của một thiếu nữ đáp lại.
Tô Tô – một cô gái Trung Quốc, năm nay tròn 20 tuổi. Cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị, là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Tử Thiên Vũ. Hai tập đoàn đã định sẵn liên hôn, nhưng vào năm mười tám tuổi, cô nhận được học bổng xuất sắc, sang Mĩ du học, ba năm sẽ trở về, nên hôn lễ được trì hoãn. Mấy hôm trước do sơ sẩy, cô bị ngã cầu thang, Tử Thiên Vũ bay sang cấp tốc để thăm cô.
Anh đưa mắt nhìn Tô Tô, dạo này cô xuống sắc nhanh chóng. Đôi môi hồng đào đã thoáng nhợt nhạt, gò má hóp lại, khuôn mặt bộc lộ sự mệt mỏi rõ rệt. Anh thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô nhắc nhở:
“Sao em đã lớn rồi mà vẫn không biết chăm sóc bản thân mình thế? “
Tô Tô mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn anh:
“Em quen rồi, anh không cần lo lắng đâu. Mà một năm nữa em về nước rồi, chúng mình làm đám cưới nhé?”
“Chuyện này…..”
“So vậy anh?” – Tô Tô nghiêng mặt.
Tử Thiên Vũ âm trầm, nhưng rất nhanh anh che giấu đi điều đó, nhìn cô xoa đầu:
“Thôi em nghỉ đi! Anh ra ngoài có việc một lát. Còn chuyện đám cưới thì cứ từ từ, tính sau đi. Vẫn còn một năm nữa mà, không cần gấp.”
“Vâng” – Tô Tô nét mặt thất vọng, đáp.
Tử Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy ra ngoài cửa. Anh dạo quanh vườn hoa trong bệnh viện, bao suy nghĩ thấp thỏm lo âu.
Nét mặt khó xử hiện lên gương mặt anh tuấn của anh, anh biết Tô Tô thích anh, anh đã cố gắng chấp nhận cô gái ấy. Anh vốn không tin vào tình yêu, cho đến khi gặp Lãnh Băng Băng.
Tô Tô là một người con gái hoàn hảo, cô xinh xắn, tính tình hiền dịu, là một người phụ nữ mà bất kì người đàn ông nào trên thế giới này cũng đều muốn có, nhưng anh lại không thể yêu cô. Anh thích Lãnh Băng Băng, một cô nhóc tinh nghịch, tươi vui như hoa nở ban sớm, một cô nhóc mà hay gây phiền hà rắc rối, một cô nhóc mà có ý chí và sự kiên cường đến bất ngờ. Nghĩ đến cô, anh bất giác mỉm cười. Sau bao nhiêu năm mù mờ, anh đã tìm được tình yêu của mình, vậy còn Tô Tô – anh phải làm thế nào đây?