Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 23: •




Chương 23: Tin Tưởng Hay Không?

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy là vì có điện thoại gọi đến. Cô đưa tay lấy điện thoại bấm nút nghe, lười nhác nói: "Alo..."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của bà nội khiến cô nhanh chóng lấy lại ý thức, bật dậy. Toàn thân cô mỏi nhừ, vì ngồi dậy quá nhanh mà không khỏi đau nhức một trận, vội vàng đáp: "Bà nội..."

Ở đầu dây bên kia, giọng nói tràn đầy ý cười, vui vẻ nói: "Tiểu Tâm, vẫn còn đang ngủ sao?"

"Không ạ. Cháu dậy rồi. Bà nội có việc tìm cháu ạ?" Diệp Tâm nhìn đến bên cạnh, sớm đã không còn ai. Nhìn đồng hồ đã là gần trưa rồi. Hẳn anh đã đến công ty rồi.

Cô động người một chút phía dưới liền đau nhức. Anh quả thực quá đáng, đòi hỏi cô liên tục không ngừng. Kết quả đương nhiên chỉ có cô bị đau mà thôi.

Bà nội Cố thấy vậy tâm trạng cực kỳ tốt. Xem ra tối qua bọn trẻ đã thân mật. Ngày bà có chắt để bồng xem ra không còn xa nữa rồi!

"Tiểu Tâm, hôm nay cháu cùng Tiểu Khiêm trở về nhà một chuyến đi!"

Diệp Tâm cả người mỏi nhừ, uể oải sớm đã không còn tâm trí để tiếp tục nói chuyện nên nhanh chóng đồng ý rồi cúp máy.

Ngâm mình trong bồn nước nóng, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều. Cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn. Ngả đầu ra sau, cô nhắm mắt tĩnh tâm thư giãn. Đây là cách duy nhất khiến cô có thể thoải mái và bớt đi đau nhức sau mỗi lần ân ái.

Rời khỏi phòng tắm, mặc trên người chiếc váy ngủ, tóc dài ẩm ướt buông thõng có chút rối. Đi vào bếp, mở ra tủ lạnh khẽ thở dài một tiếng. Không còn gì ngoài rau củ quả mà thôi. Cô cũng lười không muốn nấu nướng gì. Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, cô đi ra mở cửa.

Trước mắt cô là một người phụ nữ, cười nói: "Phu nhân, tôi được thuê đến dọn dẹp và làm bữa trưa cho cô."

Diệp Tâm cũng không nói nhiều để bà đi vào trong nhà. Ngồi trên sofa, cô chưa cần gọi thì điện thoại đã reo vang.

Đầu dây bên kia liền nói: "Từ giờ bà ấy sẽ lo việc nấu nướng và dọn dẹp nhà. Em muốn ăn gì chỉ cần yêu cầu là được. Anh quay trở lại công ty nên không thể cùng em hàng ngày ăn trưa được. Tuyệt đối không được bỏ bữa đấy!"

"Cố Duy Khiêm, đây là nhà của em. Anh có phải nên hỏi qua ý kiến của em trước khi quyết định thuê người làm hay không?" Diệp Tâm tuy cứng mồm nói thế nhưng cô cũng rất hài lòng, một cỗ ấm áp lan tràn trong lòng, khoé môi câu lên tạo thành nụ cười hạnh phúc.

"Vậy cho hỏi Cố phu nhân có đồng ý để tôi thuê người làm phục vụ không?" Cố Duy Khiêm cũng rất phối hợp với cô, trong giọng nói chứa đựng sự yêu chiều.

"Anh có biết anh bây giờ đang là tiền trảm hậu tấu không?" Diệp Tâm ôm gối trong lòng nói.

Cố Duy Khiêm ở đầu dây bên kia lập tức phản bác: "Anh không làm vậy thì em sẽ bị đói bụng."

Diệp Tâm bật cười. Lý do này đúng là rất thuyết phục: "Làm anh phiền lòng rồi."

Cố Duy Khiêm gõ nhẹ bút trên mặt bàn làm việc, trên môi là nụ cười hiếm thấy: "Ngoan ngoãn ở nhà, tan làm anh về đón em!"

Diệp Tâm tắt điện thoại, đồ ăn rất nhanh được dọn lên. Bụng dạ sớm đã đói cồn đói cào, bây giờ thấy được đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút, lan toả hương thơm khiến cô không khỏi cảm thán. Một bữa này tuy không có món gì đặc biệt nhưng cô lại cực kì thấy ngon miệng.

Tối đến, Cố Duy Khiêm tan làm trở về đón cô rồi mới đến Cố gia. Lúc hai người đến nơi, mọi người đã có mặt đông đủ. Bà nội lôi kéo cô đến ngồi cạnh, từ sau khi xuất viện, bà luôn cùng cô nói chuyện. Nay thấy cô liền cực kì vui vẻ.

"Tiểu Tâm, đến đây ngồi cùng ta!"

Diệp Tâm đi đến, lúc này cô mới nhìn thấy Lạc Tinh Nhi ngồi bên cạnh Cố Duy Dực. Nhưng cô rất nhanh rời mắt khỏi hai người họ: "Bà nội, dạo này bà có khoẻ không?"

"Ta khoẻ! Hai đứa này nếu ta không gọi chắc sẽ không chịu về đây mất!" Bà nội Cố tỏ vẻ đau lòng hướng Cố Khải Minh nói.

Cố Duy Khiêm ngồi gần đó lên tiếng trêu đùa: "Bà chỉ muốn cô ấy trở về cùng bà trò chuyện chứ có phải cháu đâu!"

Bà nội Cố không để tâm nói: "Biết vậy thì phải mang Tiểu Tâm của ta trở về đây thường xuyên hơn!"

"Bà làm cháu thật đau lòng!" Cố Duy Khiêm nói ra câu này khiến mọi người xung quanh cùng bật cười.

Bàn ăn đã được dọn sẵn, cả nhà quây quần, lúc này Cố Khải Minh mới nói ra mục đích tập trung cả nhà ngày hôm nay: "Mọi người đã có mặt đông đủ ở đây vậy thì ta cũng nói luôn, mục đích chính ngày hôm nay ta muốn thông báo là hôn lễ của Duy Dực cùng Tinh Nhi sẽ diễn ra vào tháng sau. Duy Minh, Duy Khiêm hai con phải giúp anh em trai một tay để buổi lễ diễn ra thật tốt!"

Cố Duy Khiêm gật đầu đồng ý: "Con sẽ cố hết sức. Anh hai, chị dâu chúc mừng!"

Diệp Tâm nghe được lời thông báo vừa rồi, nụ cười trên môi vẫn còn nhưng lại có chút gượng gạo. Nếu bảo cô không để ý thì là không thể. Tình cảm thời thanh xuân của cô dành hết cho người đàn ông đó, cô có thể không để tâm sao? Nhưng cũng không còn đau lòng nữa. Nếu là trước kia, cô chắc hẳn sẽ không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Cố Duy Khiêm nghiêng đầu nhìn cô vẫn như cũ, vui vẻ dùng bữa tối. Rõ ràng là một bộ dạng không mấy để tâm. Anh tự hỏi trong lòng cô giờ đây có còn lưu luyến, dụng tâm với anh hai không?

Diệp Tâm cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình cũng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt của hai người chạm nhau. Cô lên tiếng hỏi: "Anh có việc gì sao?"

Cố Duy Khiêm nhẹ lắc đầu, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu anh không cách nào hỏi thẳng cô: "Không có gì..."

Bữa tối cứ như vậy kết thúc, bà nội Cố giữ hai người đêm nay ở lại đây. Vẫn như mọi khi đàn ông sẽ vào thư phòng còn phụ nữ sẽ ngồi uống trà nói chuyện. Cô cùng Cố Tư Thanh lâu dần trở nên khá thân thiết, cùng nhau đi dạo trong vườn. Nhưng cô ấy vì có điện thoại gọi đến mà rời đi, chỉ còn lại một mình cô.

Như trước đây, từ nơi này nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng luôn sáng rõ như vậy. Tâm trang cô lại không còn như trước kia nữa. Thu lại tầm nhìn, đi về phía gian nhà của mình. Cô không ngờ đến lại gặp phải Lạc Tinh Nhi cũng đang đi dạo.

Lạc Tinh Nhi bước đến phía cô vui vẻ chào hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi vậy mà vẫn chưa có cơ hội trò chuyện cùng nhau."

"Gọi tôi Diệp Tâm là được rồi." Diệp Tâm cũng mỉm cười đáp.

"Tinh Nhi. Nếu tôi không nhầm thì chúng ta bằng tuổi phải không?" Lạc Tinh Nhi trước kia đã từng nghe qua về cô gái trước mặt. Rất được lòng mọi người trong nhà.

"Ừm!" Diệp Tâm khẽ đáp.

Lúc này Cố Duy Dực đi đến, phá tan bầu không khí quỷ dị này: "Hai người đang nói gì vậy?"

Lạc Tinh Nhi ôm lấy cánh tay anh nói: "Bọn em đang làm quen với nhau. Dù sao cũng sắp là chị em dâu với nhau rồi. Có nhiều thứ em sẽ cần cô ấy giúp!"

Cố Duy Dực nhìn cô ấy, cưng chiều hỏi: "Vậy hai người đã làm thân ngay rồi sao?"

"Tất nhiên!" Lạc Tinh Nhi cười vui vẻ khoác tay cô.

Diệp Tâm cũng bị sự tự nhiên của cô gái kia làm cho ngây ngốc mất mấy giây mới định thần lại được, cô mỉm cười đáp lại phối hợp cùng.

"Để anh đưa em về nhà." Cố Duy Dực hướng Lạc Tinh Nhi tiếp tục nói.

Lạc Tinh Nhi gật đầu đồng ý: "Em vào nhà lấy đồ. Anh đợi chút nha!"

Nói rồi cô đi mất chỉ còn lại Cố Duy Dực cùng Diệp Tâm. Hai người đứng cách nhau không quá xa cũng không quá gần.

"Anh hai, chúc mừng anh!" Diệp Tâm lúc này mới nói ra lời chúc mừng từ tận sâu trong lòng mình.

"Cảm ơn, em dâu..." Cố Duy Dực vốn nghĩ cô sẽ nói một điều gì khác. Xem ra thời gian này đã có nhiều thứ thay đổi rồi.

"Nếu cần gì giúp đỡ cứ nói. Em cũng sẽ như Tư Thanh giúp đỡ hai người." Diệp Tâm cười đến hoa lệ. Lòng cô lúc này thực nhẹ nhõm, thoải mái.

"Vậy nhờ em cùng Tư Thanh rồi." Cố Duy Dực cuối cùng cũng buông bỏ đề phòng với cô, nở nụ cười hiếm có đáp.

Nhận được nụ cười ấy, cô mới nhận ra. Có những thứ vốn dĩ ngay từ đầu đã không bao giờ thuộc về cô cho dù có là miễn cưỡng. Mà anh và cô có lẽ chỉ có thể dừng lại ở mối quan hệ như hiện tại mà thôi. Như vậy mới là lựa chọn tốt nhất của cả hai người.

Lúc Diệp Tâm muốn rời đi, Cố Duy Dực mới tiếp tục nói: "Dạo này Duy Khiêm rất vui vẻ, xem ra hai người thực sự rất hạnh phúc. Cảm ơn em đã chăm sóc nó."

"Không phải anh luôn bảo em làm tròn bổn phận người vợ sao? Em chỉ làm đúng trách nhiệm của mình mà thôi." Diệp Tâm mỉm cười đáp lại.

Cô rời đi, tâm trạng trở nên cực kì tốt, thanh thản đến vậy. Không những vậy giờ đây cô đã biết được đâu mới là người mà cô phải dụng tâm. Trên đường trở về phòng, cô vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc.

Vừa về đến phòng ngủ, cô không chút đề phòng liền bị một lực kéo mạnh, đè vào tường. Diệp Tâm kinh ngạc nhìn người trước mặt.

"Cố Duy Khiêm, anh làm em đau!" Cô vừa rồi bị đẩy mạnh vào tường khiến lưng truyền đến một trận đau nhức.

Cố Duy Khiêm nhìn hàng mày xinh đẹp kia khẽ nhíu, liền nới lỏng vòng tay của mình: "Em vừa cùng anh hai nói chuyện?"

Diệp Tâm khó hiểu nhìn anh, cô đúng là chỉ nói chuyện đơn thuần vậy thôi: "Đúng vậy."

"Có phải anh hai cùng người khác kết hôn em rất khó chịu hay không? Vẫn còn luyến tiếc? Lưu luyến không quên?" Cố Duy Khiêm nắm lấy cằm cô, nâng lên. Trong giọng nói đầy sự giễu cợt, nhấn mạnh từng từ.

Diệp Tâm tự cười chính bản thân mình mới vừa rồi còn tự mình đa tình. Sau những việc kia, anh vẫn là không tin tưởng cô. Có lần nào anh từng tin cô chưa? Hay vốn dĩ ngay từ đầu cũng chưa một lần?

"Nếu em nói em chúc phúc cho anh hai liệu anh có tin em không?" Diệp Tâm bị anh siết chặt cằm đến đau nhức nhưng cô vẫn quật cường chịu đựng. Đôi mắt không chút xao động nhìn thẳng anh nói.

Cố Duy Khiêm nhất thời không biết phải nói gì. Cô thực sự chỉ là chúc phúc?

Diệp Tâm vẫn không rời mắt đi. Cô đợi. Một chút hi vọng nhỏ của cô liệu có được thắp lên?

Cố Duy Khiêm rất nhanh gạt ra khỏi đầu. Nếu như vậy sao không nói ngay từ đầu mà phải gặp riêng: "Chúc phúc? Vậy tại sao khi ở trước mặt mọi người em không nói mà chỉ khi có hai người em mới nói? Em muốn tôi tin? Nhưng tôi phải tin thế nào đây? Có trời mới biết hai người nói gì."

"Đúng là không một chút tin tưởng..." Diệp Tâm cười như không, khoé mắt sớm đã ngấn lệ nhưng cô không chấp nhận để bản thân yếu đuối. Kìm lại nước mắt, cô muốn hỏi anh một câu cuối cùng. "Thời gian qua không đủ để anh tin tưởng em sao?"

Cố Duy Khiêm lần nữa không biết phải làm thế nào. Thời gian qua khi bọn họ chỉ có hai người thật vui vẻ, hạnh phúc biết bao. Nhưng chỉ về lại nơi đây, đã lại không còn nữa rồi. Cô đang nói thật sao?

"Chết tiệt!" Cố Duy Khiêm buông cô ra, anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, đem toàn bộ đồ ở trên bàn gạt hết xuống đất tạo nên tiếng vỡ vụn.

Diệp Tâm nhìn anh nhẫn nhịn như vậy, cô bước lên trước một bước, nhưng anh lại tiếp tục hất đổ lọ hoa khiến mảnh vỡ của lọ hoa văng đi, cứa một đường sắc lẹm vào chân cô. Và rồi một dòng máu đỏ chảy dọc xuống bắp chân.

Cố Duy Khiêm lập tức lo lắng đi đến, bế cô lên đặt trên ghế, cẩn thận xem vết thương. Anh xoay người đi lấy hộp thuốc, dùng bông lau sạch hết máu, bôi thuốc rồi băng lại thật cẩn thận cho cô. Mặc dù chỉ một vết cứa nhỏ nhưng anh lại cảm thấy như vừa rồi mảnh thuỷ tinh đó văng ra cứa vào tim anh.

"Em có phải đồ ngốc không? Sao không tránh đi?"

"Em thật sự chỉ chúc phúc cho anh hai mà thôi." Diệp Tâm vòng tay ôm lấy cổ anh, cô giải thích.

Cố Duy Khiêm sững người. Đây là lần đầu tiên cô giải thích với anh. Nhìn nước mắt cô lăn dài anh lại càng đau lòng hơn. Đưa tay lau đi từng giọt, không biết phải làm thế nào với cô mới được: "Ngốc!"

Diệp Tâm chủ động hôn lên môi anh, lúng túng đưa lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi anh. Tuy rất vụng về nhưng lại khiến anh không tự chủ được, dành lại thế chủ động. Môi lưỡi quấn quýt, dây dưa không ngừng. Mãnh liệt hôn.

Đến khi hô hấp của cô có chút khó khăn anh mới lưu luyến rời khỏi. Diệp Tâm hai má phấn hồng, đưa tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh. Sau đó tự mình kéo khoá cởi bỏ chiếc váy trên người. Đây là lần đầu tiên, cô tự nguyện dâng hiến bản thân cho anh. Nguyện cùng anh trầm luân.

Trước sự chủ động của cô, anh đương nhiên sẽ phối hợp. Phần còn lại anh làm chủ. Cô nhẹ nhàng, thanh khiết đến vậy, làm anh không cách nào từ bỏ, không thể không trầm luân.

"Khiêm..." Cô khẽ gọi tên anh.

Chỉ cần có vậy mà thôi! Anh chỉ cần có vậy!