Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 48




Thời Nhan phớt lờ điều anh vừa nói, chỉ cười toe toét, cô liếc nhìn người trên màn hình sau đó đặt điện thoại xuống. Cô nhảy xuống giường, chạy chân trần tới cái bàn cách đó không xa cầm lấy giá đỡ điện thoại rồi chạy về đặt cái giá cố định ở trên đầu giường, đặt điện thoại vào đó rồi chỉnh sửa một chút, sau đó ngồi trước điện thoại, màn hình nhỏ ở góc bên phải phía trên hiện ra cả người cô.

Chờ một hồi mới lại nhìn thấy cô xuất hiện trên màn hình, Chu Mục nheo mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Em sao vậy?”

Thời Nhan nhún vai: “Không sao ạ! Cầm điện thoại có hơi mệt nên lấy giá cố định vào ạ.”

Chu Mục khẽ cười: “Đồ lười biếng”

Thời Nhan bĩu môi: “Em thích, anh quản được sao?”

Chu Mục chỉ cười không nói gì.

“Đúng rồi.” Anh hình như vừa nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên nhuốm màu dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không muốn tổ chức đám cưới phải như thế nào sao?”

Anh biết mọi cô gái đều sẽ có một giấc mơ, một giấc mơ về một đám cưới. Anh không thể nhìn ra suy nghĩ của cô, anh chỉ biết rằng chỉ cần cô thích, anh sẽ cố gắng đáp ứng điều đó.

Thời Nhan không trả lời ngay lập tức, cô co chân, cằm đặt ở trên đầu gối, im lặng một lúc rồi mơ hồ nói: “Nếu thật sự nói em muốn như thế nào thì em chỉ muốn vô cùng đơn giản, chủ yếu là phải ấm áp.”

“Ấm áp?” Chu Mục nhíu mày: “Như thế nào mới được coi là ấm áp?”

Như thế nào mới được coi là ấm áp? Thật ra Thời Nhan cũng không biết nên nói như thế nào, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói suy nghĩ của mình.

“Không cần quá nhiều người, có em với anh, có những thành viên thân thiết nhất trong gia đình và những người bạn thân nhất của chúng ta, ở một nơi ấm áp, một nơi thật đẹp đẽ, anh nói những lời ngọt ngào với em, chúng ta trao nhẫn, hứa sẽ ở bên nhau cả đời này, như vậy là đủ rồi.” Thời Nhan nhấn mạnh: “Ngoài ra, xung quanh nhất định phải đặt những bức ảnh chụp của chúng ta.”

Như vậy là quá đủ rồi, không cần quá phô trương, không cần quá xa hoa, chỉ cần vô cùng đơn giản là được rồi.

Đây là những gì cô muốn, đơn giản và đẹp.

Chu Mục xoa xoa cằm, trên mặt tràn đầy nụ cười sủng nịnh. Anh nhướng mày: “Đơn giản như vậy là hài lòng rồi sao?”

Thời Nhan gật đầu khẳng định: “Vâng! Hài lòng ạ.”

“Em định dành dụm tiền cho chồng em sao?” Chu Mục cười hỏi.

Thời Nhan sửng sốt, cô đột nhiên mỉm cười, giả vờ đón ý nói hùa theo: “Đúng vậy! Tiền chồng em dành dụm được đã để cho em mở nhà hàng rồi còn đâu!”

Nghe vậy, Chu Mục không khỏi bật cười. Cười xong, anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Nhan Nhan, không cần phải tiết kiệm như vậy đâu, em muốn gì anh cũng đều thỏa mãn em.”

Thời Nhan chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nói: “Đâu có đâu ạ! Em đâu có tiết kiệm đâu! Em đang nói thật mà, chỉ cần đơn giản là được rồi, nếu mời nhiều khách quá sẽ phải xã giao nhiều hơn, sẽ rất mệt!”

Chu Mục lại cười, chậm rãi nói: “Hóa ra em lười xã giao như vậy!”

Thời Nhan không phủ nhận, cô cười ha ha rồi trả lời: “Có một chút ạ!”

“Đồ lười!” Chu Mục khẽ cười, trên mặt tràn đầy sự sủng nịnh, anh nhẹ ấn vào màn hình: “Được rồi, đi ngủ đi!”

Vừa nãy lúc video vừa bắt đầu, anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường trong bộ đồ ngủ, anh liền đoán được cô đang chuẩn bị đi ngủ.

Chu Mục vừa nói xong thì Thời Nhan lập tức ngáp một cái. Cô xoa xoa đôi mắt ướt đẫm của mình, vẫy vẫy với camera, vẻ mặt lưu luyến không rời, nói: “Anh ngủ ngon!”

“Ừ! Ngủ ngon.”

Thời Nhan cúp điện thoại, cô tháo điện thoại ra rồi đặt trên tủ đầu giường, sau đó vùi mình vào chăn bông mềm mại. Nhưng cho dù có nhắm mắt lại, khóe miệng cô vẫn giương lên, nhìn như vậy cũng biết cô đang hạnh phúc như thế nào.

……

Ngày hôm sau, Thời Nhan ngủ ngon đến nỗi mặt trời đã lên cao cô cũng mặc kệ, luyến tiếc không rời khỏi giường. Điện thoại trên tủ đầu giường đã đổ chuông khá lâu, cô phớt lờ nó rồi trực tiếp kéo chăn bông qua đỉnh đầu ngủ tiếp.

Một lát sau, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại đã dừng lại, giây tiếp theo, hình như có tiếng mở cửa. Cô tưởng là ba Thời hay Thời Hàm đến gọi cô dậy, vì vậy cô nắm chặt góc chăn, cả người lăn lộn trên giường, dùng chăn bông quấn quanh người mình, mấp máy môi nói gì đó, trông thật giống một con sâu lớn màu hồng.

Tiếng bước chân đột nhiên biến mất, lúc Thời Nhan chuẩn bị tinh thần bị gọi dậy thì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Có một chuyển động ở mép giường, hình như phần nệm bên cạnh hơi lún xuống một chút.

Cô cố gắng hết sức để mở mắt, đang định xua đuổi người này đi thì cô nghe thấy một tiếng cười khúc khích quen thuộc, ý thức của cô lập tức tỉnh táo hơn một chút.

Thời Nhan dụi dụi mắt, kéo chăn xuống một chút, một khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú xuất hiện trước mặt cô, khóe miệng người đó hơi nhếch lên, khuôn mặt và đôi mắt đều tràn đầy ý cười, nhìn cô từ trên cao xuống.

Là Chu Mục.

“A!” Sau khi hoàn hồn lại sau hai giây sửng sốt, Thời Nhan kinh ngạc hét lên, sau đó xấu hổ chui ra khỏi chăn bông, chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của mình rồi đột nhiên lao vào người con trai đang ngồi trên giường: “Sao anh lại tới đây?”

Cô vòng tay qua cổ anh, hôn mạnh lên má anh: “Sao anh lại ở đây?”

Cô nhìn anh, nụ cười sâu trên miệng lộ ra hàm răng trắng đều, đôi mắt cong cong như vành trăng non.

Chu Mục vươn tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhấc cô lên, xoay người lại đặt cô lên đùi mình, cánh tay anh vẫn ôm lấy eo cô để cô không bị ngã. Anh đưa bàn tay còn lại của mình lên giữ cằm cô, không chờ cô phản ứng lại đã cúi đầu hôn lên môi cô.

Hôn một hồi lâu, Thời Nhan dựa vào ngực anh thở dốc. Chu Mục làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy, mới rời đi vài giây lại một lần nữa hôn lên môi cô. Đột nhiên, Thời Nhan như nhớ ra điều gì đó mà mở to hai mắt, cô đưa tay lên đẩy lồng ngực rắn chắc của anh vài cái.

“Ưm ưm…” Cô giãy giụa, cuối cùng cũng rời khỏi môi anh. Chu Mục ngây người, hỏi: “Sao vậy?”

Thời Nhan đưa tay lên che miệng mình, nhìn anh bằng ánh mắt có chút đau khổ.

“Em chưa đánh răng!” Một giọng nói rầu rĩ phát ra từ khe hở ngón tay cô.

Nghe vậy, Chu Mục không nhịn được cười, bả vai anh run lên một hồi. Khi nhìn thấy ánh mắt càng thêm ai oán của người ở trong lòng, anh mới thu lại nụ cười.

“Khụ khụ! Không cười, không cười nữa.”

“Hừ!”

Chu Mục tỏ ra vô tội mà nhún vai: “Anh không ngại!”

“…” Thời Nhan.

Thôi được!

Thời Nhan đầu hàng, cô buông tay, lại hỏi Chu Mục vấn đề vừa rồi: “Tại sao anh lại ở đây vào lúc này?”

Chu Mục giơ tay lên, đưa đồng hồ tới trước mặt Thời Nhan: “Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi đi, anh còn tưởng em đã dậy từ lâu rồi chứ.”

Thời Nhan liếc nhìn nó, 10 giờ 48 phút sáng.

Thôi được! Đúng thật là cô đã dậy quá muộn.

Chu Mục cười, trực tiếp bế cô đi vào phòng tắm. Thời Nhan đấm anh một cái, hờn dỗi hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Không phải anh đang cố bắt cô vào phòng tắm rồi hung hăng chỉnh đốn cô chứ!

Chu Mục đi vào phòng tắm, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, hai tay anh chống trên mặt đá cẩm thạch ở hai bên đùi cô, cố tình vây cô lại một chỗ. Anh ra vẻ lưu manh mà cong môi lên, hạ giọng nói: “Thật ra anh cũng muốn làm gì đó, chỉ là ba em và ba mẹ anh đều đang ở bên dưới, nếu bây giờ anh thật sự làm điều gì đó với em, không chỉ ba em đánh chết anh mà ba mẹ anh cũng sẽ làm vậy.”

“Cái gì?” Thời Nhan mở to hai mắt: “Ba mẹ anh cũng tới sao?”

“Đúng vậy! Tới bàn bạc với ba em về ngày cưới, còn cả lễ ăn hỏi nữa.” Anh chọc chọc vào mũi cô, nói đùa: “Hỏi xem… Bao nhiêu tiền mới có thể đem được em về nhà.”

Thời Nhan “Hừ” một tiếng, vươn tay ra dùng sức nhéo mũi anh, rồi nói: “Anh chết đi! Em là vô giá.”

Chu Mục há miệng ra hít thở một hơi, nắm lấy tay cô, nhăn mũi, rồi cười nói: “Đúng rồi, em là báu vật vô giá.”

“Bỏ qua cho anh đó.”

Nói xong, Thời Nhan chuẩn bị nhảy xuống từ bồn rửa mặt, cô vừa mới chống tay xuống mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, còn chưa kịp nhảy xuống thì đã bị anh ôm eo nhấc xuống, giây tiếp theo, cô đứng vững trên mặt đất.

Thời Nhan sửng sốt, sau khi hoàn hồn, cô cười tủm tỉm vỗ vỗ cánh tay Chu Mục ở phía sau: “Được đó, đủ mạnh mẽ.”

Chu Mục cúi đầu tiến lại gần mặt cô, đè thấp giọng nói: “Anh mạnh mẽ hay không không phải em đã sớm biết rồi sao?”

“…” Thời Nhan.

Người nay bây giờ đúng thật là có thể khoe khoang mọi lúc mọi nơi mà.

Cô đỏ mặt, không khách khí mà đưa tay ra đẩy anh, cô xoay người nhìn vào gương, cái chân không chút khách khí mà đá vào người anh: “Anh ra ngoài đi, đừng cản đường em.”

Chu Mục đột nhiên không kịp phòng bị nên bị đá một cái, anh “Ai ui” một tiếng sau đó cười khổ đi ra ngoài chờ cô. Anh ngồi xuống mép giường, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy lối trang trí mang theo hơi thở trẻ trung của thiếu nữ trong căn phòng này.

Thật đúng là tràn ngập tâm hồn thiếu nữ mà!

Đột nhiên, ánh mắt của anh bị một bức ảnh đặt ở trên bàn thu hút. Anh đứng dậy đi tới đó, cầm bức ảnh lên nhìn nó, ngón tay vuốt ve bức ảnh rồi mỉm cười.

“Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn dễ thương như vậy!” Anh thì thầm.

Cầm bức ảnh chụp ngắm nghía một hồi, anh đặt nó xuống rồi cầm một món đồ trang trí nhỏ trên bàn lên chơi.

Đợi một lúc, sau lưng vang lên tiếng mở cửa rất nhẹ, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chu Mục giả vờ không nghe thấy, anh đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trên mặt kính phản chiếu lại một bóng người đang chuyển động, anh nhìn cái bóng dáng mỏng manh đó, khóe miệng khẽ cong lên.

Khi cái người đang lén lút phía sau chỉ còn cách anh vài bước, Chu Mục đột nhiên xoay người lại, người phía sau định hù người phía trước, nhưng ngược lại người phía sau là cô mới là người bị hù cho sợ.

Thời Nhan kêu lên một tiếng, thân thể đang lao về phía anh không còn giữa được nữa, cô nặng nề ngã vào lồng ngực của anh, chóp mũi đập vào cơ bắp rắn chắc trên lồng ngực anh. Cô kêu một tiếng, đưa tay lên che cái mũi lại.

“Đau…”

Nghe vậy, Chu Mục đột nhiên căng thẳng, anh hoảng hốt nâng khuôn mặt cô lên, gỡ tay cô ra kiểm tra một hồi. Sau khi xác định chỉ bị đỏ lên một chút mới nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng có chút áy náy, anh chỉ muốn đùa với cô một chút mà thôi, không ngờ lại làm cô bị thương.

“Sao rồi? Rất đau sao?” Anh dịu dàng hỏi rồi hôn lên chóp mũi cô: “Sao rồi? Còn đau không?”

Thời Nhan cắn môi, đau khổ nói: “Đau…”

Cô đưa tay lên chọc vào ngực anh: “Cơ bắp của anh làm bằng đá sao? Anh nói anh xem, một bác sĩ khoa ngoại phẫu thuật tim, vậy mà luyện tập cơ bắp làm gì!”

Chu Mục cười: “Ngoan, đều tại anh.”