Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 36




Chu Mục không nói gì, chỉ đứng dựa vào cô một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Anh đứng thẳng người, buông lỏng bàn tay đang ôm cái eo mảnh khảnh của cô ra rồi đưa tay về phía sau mình nằm lấy tay cô, vây chặt ở trong lòng bàn tay mình.

Vừa mới mở lòng bàn tay ra nên chưa cảm thấy gì, lúc này lòng bàn tay bị Chu Mục nắm chặt lấy, ngón tay cong cong của anh chạm vào chỗ trầy xước vừa mới ngã, cô bị đau khẽ kêu một tiếng, cắn chặt răng.

Đau quá.

Thời Nhan muốn rút tay về, nhưng Chu Mục đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh lật tay cô lại, hướng lòng bàn tay lên trên, trước mặt hiện ra một vài vết trầy xước, máu xung quanh đã đông lại, trên đó còn dính một chút bụi.

Anh cau mày, đau lòng cầm tay cô lên miệng khẽ thổi vài hơi.

“Sao lại bị như này?” Giọng anh có chút khàn.

Thời Nhan không thành thật mà giải thích: “Vừa nãy không cẩn thận nên bị ngã.” Cô liếc nhìn lòng bàn tay của mình, cười nói: “Không sao đâu, trầy xước một chút thôi mà.”

Lông mày của Chu Mục không vì lời nói của cô mà buông lỏng ra, ngược lại lại càng nhíu chặt hơn.

Anh nhìn xuống dưới chân cô, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, chuẩn bị đưa tay ra kéo ống quần của Thời Nhan lên, Thời Nhan liền lùi về phía sau, né tránh anh.

Cô kéo anh đứng dậy, nói: “Chỉ là trầy da một chút thôi, chúng ta về phòng khám bệnh của anh trước rồi xử lý sau nhé!”

Chu Mục im lặng rồi gật đầu: “Được!”

“Em có thể đi được không?” Anh lại hỏi.

Thời Nhan cười: “Có thể ạ.”

Sợ chân cô đau, Chu Mục cố tình đi chậm lại, Thời Nhan cố nén cơn đau nhói của vết thương trên đùi dưới lớp quần jeans, giả vờ như không có gì mà bước về phía trước.

“Thật sự không cần anh ôm em sao?” Chu Mục hỏi.

Lúc đi vào thang máy vừa hay cũng có hai người đi vào, người đó nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Chu Mục, lại nhìn Thời Nhan bên cạnh.

Thời Nhan đỏ mặt, lắc đầu: “Không cần ạ, em có thể tự đi được.”

“Ừ! Được rồi.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Chu Mục vẫn nghiêng người sang, một tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, giảm bớt lực tác dụng lên đầu gối cô. Thời Nhan ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống, khẽ dựa vào ngực anh.

Đưa Thời Nhan vào phòng khám rồi ngồi xuống xong, Chu Mục lại bước nhanh vào bên trong thay quần áo phẫu thuật ra, rồi lại đi đến trạm y tá lấy một ít thuốc khử trùng và thuốc, sau đó mới trở lại phòng khám bệnh.

Thời Nhan rầu rĩ không vui nằm bò ra bàn làm việc, nghe thấy động tĩnh ở phía sau, cô ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, di chuyển chân vài cái, cái ghế xoay xoay nửa vòng, đối mặt với Chu Mục. Chu Mục cong môi, nhưng lại không nở nụ cười.

Anh bước tới, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Thời Nhan. Anh cầm cái tay đang đặt trên đầu gối của Thời Nhan lên, dịu dàng nói: “Mở bàn tay ra.”

Thời Nhan nghe lời, giây tiếp theo, một cơn đau nhói truyền tới. Tay cô hơi rụt lại một chút, lại bị kéo trở lại, đột nhiên, lòng bàn tay truyền đến một đợt ấm áp, lại có chút tê tê. Chu Mục vừa thổi, vừa bôi thuốc cho cô, sau khi thuốc đã ngấm vào vết thương trong lòng bàn tay, anh lại nhấc chân cô lên đặt trên đùi mình.

Ống quần được nhẹ nhàng xắn lên, lộ ra đầu gối đã sưng đỏ. Lúc bị vải quần jeans cọ vào vết thương, Thời Nhan bị đau không khỏi run lên, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi không kêu một tiếng.

Chu Mục cúi xuống thổi lên đó vài cái, sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Đau thì nói một tiếng.”

Thời Nhan mím chặt môi, lắc đầu, nhưng khi nước sát trùng chạm vào miệng vết thương, cô vẫn không kìm được khẽ kêu rên một tiếng. Tay cầm tăm bông của Chu Mục hơi dừng lại một chút, dỗ dành: “Ngoan, một lúc nữa sẽ không đau nữa.”

Thời Nhan chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, nói “Vâng”.

Động tác của Chu Mục rất nhanh, nhưng cũng rất dịu dàng. Anh nhanh chóng bôi thuốc lên đầu gối, sau đó lấy băng vải băng bó lại, mới nhẹ nhàng đặt chân cô lại xuống mặt đất.

Cất đồ đi, Chu Mục đi rửa tay trong phòng nghỉ rồi quay lại liền nhìn thấy Thời Nhan nhảy lò cò tới đây. Sắc mặt anh trầm xuống, bước nhanh tới, vươn tay ra trực tiếp bế cô lên đi về phía phòng nghỉ.

Anh đặt cô xuống mép giường, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày giúp cô, rồi giày của chính mình. Anh duỗi cánh tay ra, kéo cô ôm vào lòng rồi nằm xuống giường, lại cẩn thận không chạm vào tay và đầu gối cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

“Sao anh không ăn gì trước đi?” Thời Nhan nói nhỏ.

Chu Mục lắc đầu: “Anh không muốn ăn.”

Thấy anh nói vậy, Thời Nhan cũng không miễn cưỡng anh. Cô đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ đặt vào vị trí trái tim anh, cảm nhận nhịp đập đều đặn của nó. Một lúc lâu sau, cô cúi người hôn lên đó qua lớp áo sơ mi mỏng. Hôm nay cô đánh son màu hồng nude, nụ hôn này đã để lại một dấu hôn mờ nhạt trên đó.

Đột nhiên, cảm thấy có chút tội lỗi.

“Chết rồi, em quên không lau son đi.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, đáng thương nói: “Quần áo anh phải làm sao bây giờ?”

Chu Mục cúi đầu, hôn lên đôi mắt của Thời Nhan: “Không sao, anh thích.”

Thời Nhan chớp mắt rồi lại vùi đầu vào ngực anh. Một lúc lâu sau, một giọng nói như bị bóp nghẹt lại vang lên từ trong lòng Chu Mục.

“Mục Mục, Gia Bảo… Con bé rời đi có đau không?” Thời Nhan nghẹn một lúc lâu mới dám hỏi.

Chu Mục không trả lời ngay, thật lâu sau mới nói: “Người qua đời trong quá trình phẫu thuật đã được gây mê toàn thân nên không có cảm giác gì. Nếu phải nói, anh sẽ nói con bé không phải chịu đau, nhưng hơn hết, đó chỉ là miễn cưỡng thôi.”

Cổ họng đột nhiên như bị sự chua xót che lấp lại, Chu Mục không nói được gì nữa. Anh bình tĩnh lại một lúc mới tiếp tục nói: “Ngày hôm qua, con bé còn nói với anh là sau khi làm phẫu thuật xong, con bé muốn đi công viên chơi, muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, muốn đi chơi cùng với các bạn học ở ngoại thành, còn rất nhiều, rất nhiều khao khát tốt đẹp khác, nhưng…”

Giọng nói của anh dần yếu đi: “Nhan Nhan, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa thôi, mọi ước mơ của con bé đều có thể trở thành hiện thực. Anh đã cứu rất nhiều người, nhưng tại sao lại không thể cứu được con bé chứ? Con bé vẫn còn trẻ như vậy, lại vẫn còn là một đứa bé, tại sao ông trời lại đối xử với con bé như vậy chứ? Tại sao…”

Lời nói của anh đột nhiên dừng lại, Thời Nhan đau lòng ôm lấy đầu anh, dùng sức hôn lên bờ môi anh, không cho anh tiếp tục nói tiếp.

Thời Nhan mở mắt, cô vừa hôn anh, vừa dùng ngón tay lướt qua mắt anh, mang theo sự ướt át trên hàng mi dài của anh đi.

Hồi lâu, cô áp lên môi anh, thì thầm nói: “Không sao đâu, không phải là lỗi của anh. Anh đã cố gắng hết sức rồi, Gia Bảo sẽ không trách anh, ba mẹ con bé cũng sẽ không trách anh đâu. Mục Mục, anh đừng khóc.”

“Nhan Nhan…”

Thời Nhan nói “Vâng”, sau đó hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Anh nói đi.”

“Chỉ cần đợi vài ngày nữa thôi, đợi vài ngày nữa là con bé sẽ có một trái tim khỏe mạnh, em biết không? Con bé Gia Bảo chính là đứa bé thứ hai mà anh nhìn thấy phải rời khỏi cõi đời này. Lần thứ hai, anh vẫn chưa có khả năng cứu người khác. Nhan Nhan… Em nghĩ anh thật sự thích hợp làm bác sĩ sao?

Thời Nhan rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh lại như vậy, thì ra chuyện như này đã từng xảy ra, lúc này, dù có an ủi anh như nào cũng đều uổng công vô ích.

Nhưng, cô vẫn muốn nói.

“Thích hợp, tại sao lại không thích hợp chứ.” Thời Nhan đau lòng ôm lấy gương mặt anh: “Nếu một người đã được định sẵn là sẽ phải chết, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không giúp ích được gì cả. Anh là người, chứ không phải thần thánh.”

“Chu Mục, anh chỉ là một người bình thường, mạnh mẽ lên, sẽ không ai trách anh cả.” Thời Nhan lại nói.

Chu Mục nhìn cô, im lặng một hồi sau đó khẽ nói “Ừ”. Anh nắm lấy tay cô, vây thật chặt trong lòng bàn tay mình, anh cúi xuống, hôn lên đôi môi gần trong gang tấc của cô.

Anh hôn rất nhẹ, dịu dàng như dòng nước chảy.

Thời Nhan chủ động đáp lại, khẽ mở môi ra, đầu lưỡi anh liền dò xét tiến vào, quấn lấy dây dưa với cô. Giữa nụ hôn say đắm, Thời Nhan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang từ từ tăng lên, bàn tay nắm lấy tay cô cũng buông lỏng ra, đặt ở trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thời Nhan hơi giật mình, khẽ “Ưm” hai tiếng. Chu Mục đột nhiên dừng lại, lồng ngực nhấp nhô không ngừng. Anh buông cô ra, áp trán lên trán cô, hít một hơi thật sâu.

“Nhan Nhan, cảm ơn em.”

Thời Nhan đỏ mặt, ngước mắt lên nhìn anh: “Em là ai?”

“Hả?”

“Em nói, em là gì của anh?”

Chu Mục sửng sốt, sau đó nghiêm túc trả lời: “Bạn gái, em là bạn gái của anh.”

Thời Nhan cong môi: “Đúng rồi, quan hệ của chúng ta như vậy còn phải dùng tới lời cảm ơn sao?”

Hồi lâu sau, Chu Mục nói “Ừ”.

Cảm xúc đã được xoa dịu, Chu Mục ăn chút gì đó đơn giản rồi đi tới phòng bệnh.

Thời Nhan đã gặp Chu Thanh lúc cô chuẩn bị rời đi. Chu Thanh hỏi cô về tình hình của Chu Mục, nghe được những lời Thời Nhan nói thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thời Nhan không về nhà mà một mình đi tới siêu thị gần căn hộ của Chu Mục, mua hai túi nguyên liệu lớn, sau đó một mình đi về căn hộ của Chu Mục.

Những cái khác cô không làm được, nhưng cô có thể ở bên anh khi anh về nhà sau giờ làm, mang tới cho anh sự ấm áp.

Thời Nhan tính toán thời gian, nếu không phải trực đêm thì 5 rưỡi là anh sẽ tan làm. Từ bệnh viện về đến căn hộ mất khoảng nửa tiếng, cô có thể nấu canh trước, sau đó nấu cà ri cua, rồi làm hai món xào, thời gian vừa đủ.

Bởi vì tay bị thương, Thời Nhan đã đặc biệt chuẩn bị găng tay cao su để nấu ăn. Cô trần qua xương heo bằng nước nóng cho sạch sẽ rồi cho vào nồi, đậy nắp lại để ninh nhừ, vặn lửa vừa phải.

Sau khi nấu canh xong, cô đi làm cua, mở nắp mai cua ra, rửa sạch rồi cắt thành nhiều phần. Mấy con cua rất nhanh được xử lý xong, sau đó cô đem cua đi chiên qua rồi bắt đầu nấu cà ri, điều chỉnh hương vị rồi cho cua vào. Sau đó cô đi rửa rau, thái thịt ra.

Chuẩn bị xong nguyên liệu, cô nhìn thời gian, thấy vẫn còn thời gian nên vào phòng ngủ xem thử, thấy trên giường có hai chiếc áo sơ mi có mấy nếp nhăn, hẳn là anh thường xuyên mặc nó. Thời Nhan mang vào phòng tắm giặt sạch, sau đó mang ra ban công phơi rồi lại nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ, cô vào bếp nhìn nồi cà ri cua, lại nếm thử hương vị, sau đó mới bày cua lên đĩa.

Sau khi chuẩn bị cua xong, cô rửa sạch nồi rồi bắt đầu nấu món tiếp theo. Chưa đầy 15 phút sau, cô đã xào xong một đĩa thịt bò xào với hành tây, một đĩa xà lách xào với tỏi.

Đồ ăn vừa mới bày ra bàn xong thì cô nghe thấy tiếng động chỗ hành lang cửa ra vào.

Thời Nhan đeo tạp đề đi tới, nghiêng đầu nhìn anh: “Mục Mục, anh đã về rồi.”

Chu Mục đang khom lưng thay giày, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên, anh không nói gì, chỉ nhếch khóe miệng với Thời Nhan.

Thời Nhan bĩu môi: “Sao trông anh chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên vậy?”

Chu Mục thay giày xong đi dép lê vào. Anh đi tới kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: “Còn không phải vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi sao, còn ngạc nhiên gì nữa chứ?”

“…” Thời Nhan giậm chân, cắn lên cằm anh một cái: “Người đàn ông thẳng thắn.”

“Nhỡ ở bên cạnh nấu ăn thì sao!” Thời Nhan lại nói.

Chu Mục khẽ cười, ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói.

“Nhưng nhà bên cạnh sẽ không có một người con gái xinh đẹp biết nấu ăn.”