Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 35




Chu Mục tưởng cô đến trung tâm mua sắm để mua quần áo cho mình, dù sao con gái thường thích mua gì là cứ mua. Nhưng không ngờ rằng, cô lại muốn đi mua đồ dôi. Chu Mục nhìn cô đi đi lại lại trong cửa hàng chuyên bán đồ đôi và lựa chọn cẩn thận, đột nhiên có cái ảo giác trông thật giống người vợ đi chọn mua quần áo cho chồng mình.

“Nhan Nhan…” Anh gọi cô.

Thời Nhan đang so sánh hai cái áo hoodie một đen một đỏ trên tay, nghe vậy thì quay đầu lại nhìn người ở phía sau: “Sao vậy ạ?”

“Đây là chuyện em muốn làm sao?” Chu Mục vươn tay ra cầm lấy chiếc áo hoodie màu đen: “Mua đồ đôi?”

Thời Nhan cầm lại cái áo, nói: “Nhìn bộ dạng của anh kìa, trông như rất ghét bỏ nó ý.”

Chu Mục cười, lắc đầu phủ nhận: “Không, không ghét.”

“Ha!” Thời Nhan lại cầm hai cái áo lên so sánh một hồi, cau mày nói: “Cái nào đẹp hơn ạ?”

Nói xong, cô ướm cả hai cái áo lên người Chu Mục, lẩm bẩm: “Sao tất cả đều đẹp chứ!”

“Đều đẹp sao?” Chu Mục cười hỏi.

Thời Nhan nói “Vâng”: “Ai bảo bạn trai em vừa cao lại vừa đẹp trai như vậy chứ! Mặc cái nào cũng đều đẹp.”

Chu Mục mỉm cười, vươn tay ra cầm lấy hai cái áo trong tay cô: “Đều mua hết.”

Nói xong, anh vẫy tay ra hiệu với nhân viên bán hàng bên cạnh. Sau khi nhân viên đó đi tới, anh nói kích cỡ của hai người ra, sau đó chỉ vào một chiếc áo khoác bông ở cách đó không xa: “Kiểu đó cũng lấy hai chiếc, kích cỡ như cái vừa rồi.”

Lúc thanh toán xong lại nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm, Chu Mục lại yêu cầu nhân viên tính tiền thêm hai chiếc giống hệt nhau.

Mua xong, Chu Mục lấy cái áo hoodie màu đỏ ra, đưa cho Thời Nhan một cái.

Thời Nhan cầm lấy, không hiểu rõ ý của anh, hỏi: “Làm gì vậy ạ?”

Chu Mục cười, cầm lấy cái áo của mình: “Bây giờ thay chứ?”

Thời Nhan nghe vậy lập tức vui vẻ: “Vâng!”

Thời Nhan cởi áo khoác ra, trực tiếp tròng cái áo hoodie lên trên váy, Chu Mục cũng vậy, trực tiếp tròng lên trên áo sơ mi. Quả nhiên, những người có giá trị nhan sắc cao thì mặc gì trông cũng đẹp, kể cả đó là một chiếc áo đơn giản.

Hai người mặc đồ đôi màu đỏ bắt mắt, ngọt ngọt ngào ngào nép vào nhau, không khỏi thu hút sự chú ý của những người khác.

Sau khi đi dạo một vòng, nhét chiến lợi phẩm đầy cả cốp xe, hai người mới đi tìm chỗ để ăn tối. Ăn tối xong, Thời Nhan lại nói muốn đi xem phim.

Gần đây có một số phim bom tấn mới ra rạp, trong rạp chiếu phim đặc biệt nhiều người. Mấy bộ phim tình cảm đã không còn vé, vì thế Thời Nhan đã chọn một bộ phim ma.

“Em thích xem cái này sao?” Chu Mục cười hỏi.

Thời Nhan không lắc đầu cũng không gật đầu, cô suy nghĩ rồi nói: “Một mình thì không dám ạ.”

Cô ôm lấy cánh tay anh, cọ cọ: “Bây giờ không phải có anh sao? Có anh ở đây, cái gì em cũng không sợ.”

Chu Mục cười, xoa đầu cô: “Hay là… Xem phim hoạt hình?”

“Cái gì?” Thời Nhan kêu lên, rồi lắc đầu: “Không, em đâu phải trẻ con đâu.”

“Thôi được.” Chu Mục thỏa hiệp: “Không phải trẻ con.”

Rơi vào đường cùng, Chu Mục vẫn quyết định mua vé xem phim ma. Phim còn nửa tiếng nữa mới chiếu, hai người mua đồ uống và bỏng ngô rồi ngồi chờ ở một bên, đợi đến giờ chiếu thì đi vào.

Tỷ lệ lấp đầy phòng chiếu của bộ phim ma này vẫn khá cao, bọn họ lại còn ngồi ở khá gần hàng đầu. Lúc đầu, Thời Nhan vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng càng đi về phía cuối, cô lại càng sợ hãi, thu mình vào trong vòng tay của Chu Mục. Chu Mục ở một bên trêu chọc cô, nhưng cánh tay anh lại ôm chặt lấy cô để an ủi.

“Thì ra lá gan của em cũng nhỏ như vậy!”

Thời Nhan không tranh luận, chỉ hừ hừ hai tiếng.

Cuối phim, Thời Nhan chỉ thiếu không treo trên người Chu Mục. Đèn trong phòng chiếu bật sáng, Chu Mục vỗ vỗ bả vai cô, cười nói: “Được rồi, không cần nữa.”

Thời Nhan nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, nhìn thấy màn hình chỉ còn lại phụ đề mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhanh chóng đứng dậy kéo Chu Mục chạy ra ngoài.

“Đi đi đi.”

Chu Mục cười bất lực. Anh nhìn cầu thang, nói: “Chậm một chút không ngã bây giờ.”

Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người đi tới bãi đỗ xe để lấy xe.

Trên đường về nhà, Thời Nhan lôi kéo vạt áo anh cả một đường, cho đến khi về đến cửa nhà mới chịu buông ra.

Chu Mục cười, nghiêng người cởi dây an toàn giúp cô, nhanh chóng hôn lên khóe miệng cô rồi nói: “Vào đi!”

Thời Nhan gật đầu: “Anh lái xe cẩn thận nhé!”

Cô mở cửa xuống xe. Cửa sổ hạ xuống, Chu Mục thò đầu ra, mỉm cười nhìn cô: “Quần áo còn chưa lấy này!”

Thời Nhan như vừa mới thoát ra khỏi giấc mộng: “À vâng!”

Chu Mục cười, anh xuống xe ở phía bên này, mở cửa ghế sau ra lấy quần áo của cô cất vào một chiếc túi mua hàng, rồi vòng qua bên kia dừng trước mặt cô, đưa túi qua, Thời Nhan vươn tay ra cầm lấy.

“Vào đi!” Chu Mục nói.

“Vâng! Hẹn gặp lại anh!”

“Tạm biệt.”

Chu Mục đứng ở bên cạnh xe, thấy cô vào nhà rồi mới rời đi.

……

Hai tuần sau khi trở về, Thời Nhan vẫn chưa tính tìm công việc. Ngày nào cô cũng nấu ăn, mang đồ ăn trưa tới cho ba con họ Thời, cho Chu Mục và Chu Thanh, hoặc là đi hẹn hò với Chu Mục.

Từ sau khi Chu Mục và Thời Nhan ở bên nhau, không chỉ Chu Thanh mà ngay cả y tá và các bác sĩ trong bệnh viện đều nói rằng anh đã thay đôi. Tuy rằng không phải là bình dị dễ gần, nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Trước đây hiếm lắm mới thấy anh cười, vậy mà bây giờ, chỉ cần vừa nói đến Thời Nhan, anh luôn mỉm cười, biểu cảm dịu dàng đến mức ai cũng thấy hâm mộ.

Chỉ có thể nói, ma lực của tình yêu thật sự tuyệt vời.

Thời Nhan mang theo hộp cơm bước vào tòa nhà, cô vốn định là mang tới cho Chu Thanh trước rồi tới gặp Chu Mục, kết quả y tá lại nói buổi sáng nay có một bệnh nhi phải cấp cứu, cả hai người bọn họ đều đã vào phòng phẫu thuật, không biết bao giờ mới kết thúc.

Thời Nhan hiểu, cô cũng không hỏi gì thêm, xoay người đi về phía phòng khám bệnh của Chu Mục. Lúc đi được nửa đường rồi, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại chạy trở lại trạm y tá.

“Xảo Xảo.” Thời Nhan gọi.

Cô gái tên Xảo Xảo đang thu dọn túi thuốc nghe vậy thì quay lại: “Có chuyện gì thế?”

Vẻ mặt của cô có chút bối rối, nhưng cô đã cố gắng trấn tĩnh lại.

“Chuyện đó… Bệnh nhi kia có phải tên là Gia Bảo đúng không? Họ Gia, tên là Bảo.”

Xảo Xảo đặt thứ đang cầm trên tay xuống, đi đến máy tính ở bên cạnh kiểm tra, sau đó gật đầu với Thời Nhan: “Đúng vậy! Sao em biết?”

Thời Nhan sững sờ, khóe miệng đang cười hạ xuống: “Lúc trước tham gia hoạt động tình nguyên em đã gặp cô bé đó mấy lần rồi. Cô bé đó rất đáng yêu, nên em mới nhớ kỹ.”

“Ồ!”

“Chuyện đó… Em không quấy rầy chị làm việc nữa.”

“Ừ!”

Tạm biệt cô ấy xong, Thời Nhan xách hộp cơm bước vào phòng khám bệnh của Chu Mục. Cô đặt túi đựng cơm xuống rồi ngồi xuống ghế, lơ đãng không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô sững người một hồi lâu, đột nhiên cô đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng khám bệnh. Cô chạy tới trạm y tá, hỏi vị trí phòng phẫu thuật rồi chạy tới đó.

Đi được nửa đường, cô bị té ngã, lòng bàn tay bị trầy da một chút, đầu gối có lẽ cũng bị thương nên có chút đau nhói, nhưng may mà cô đang mặc quần jeans nên cũng không nghiêm trọng lắm.

Thời Nhan nghiến răng. Lúc cô chạy đến cửa phòng phẫu thuật, cô nhìn thấy một cặp vợ chồng đang ngồi ở bên ngoài. Trông bọn họ khoảng 40 tuổi, người phụ nữ đang dựa vào vai người đàn ông mà khóc nức nở, người đàn ông ôm vai cô ấy an ủi. Thời Nhan đoán rằng đây là ba mẹ của Gia Bảo.

Cô không bước tới đó mà chỉ ngồi xuống một chiếc ghế cách xa bọn họ nhất, hai bàn tay run rẩy nắm chặt đầu gối, đôi mắt nhìn về phía đèn đỏ phía trên phòng phẫu thuật, hồi lâu, cho đến khi mỏi mắt, cô mới cúi xuống, ánh mắt rơi vào một góc lạnh lẽo.

Giống như bọn họ, cô không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.

Cái lạnh lẽo bao trùm lấy cô, không khí lạnh, cơ thể lạnh, trái tim… Cũng lạnh theo.

Khuôn mặt tươi cười dễ thương đó dường như mới chỉ nhìn thấy ngày hôm qua, tiếng cười ngày hôm đó thật sự giống như đang văng vẳng bên tai cô. Cô đau lòng cho cô bé đó, đau lòng vì sự hiểu chuyện của cô bé đó, đau lòng vì cô bé đó còn quá nhỏ tuổi mà phải chịu đựng bệnh tật như vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cứ như là đã qua nửa thế kỷ, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Thời Nhan cũng hoàn hồn, cô đứng dậy đi lại gần.

Người bước ra không phải Chu Mục mà là một bác sĩ trung niên, Thời Nhan nhận ra người đó là trưởng khoa tim mạch.

Chỉ thấy ông ấy tháo mặt nạ che nửa khuôn mặt xuống, thở dài rồi lắc đầu. Giây tiếp theo, tiếng khóc của người phụ nữ vang vọng khắp hành lang, còn có tiếng nức nở của người đàn ông.

Điều này có nghĩa là gì, Thời Nhan cũng đã quá quen thuộc. Năm đó, cảnh tượng tương tự lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô. Tuy nhiên, cô bây giờ đã không còn là cô của năm đó.

Cô rất buồn, cũng rất muốn khóc, nhưng cô cảm thấy có người còn buồn hơn mình.

Giường bệnh được đẩy ra, người nằm ở trên đó đã được đắp một tấm vải trắng, người đàn ông và người phụ nữ đó ghé vào mép giường khóc một hồi. Y tá ở bên cạnh an ủi bọn họ, một hồi lâu sau, y tá cùng với một người đàn ông đẩy chiếc giường bệnh rời đi, hai vợ chồng kia cũng theo sát.

Khi chiếc giường bệnh lướt qua trước mặt, hai mắt Thời Nhan đã đỏ bừng, môi cô cong lên một cách yêu ớt, thầm nói một câu “Tạm biệt”. Nhìn bọn họ đi xa, Thời Nhan quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Thanh đi ra. Thấy người ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Chu Thanh sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn lại thì đi tới vỗ vai Thời Nhan, thấp giọng nói: “Thật ra cuộc phẫu thuật của Gia Bảo đã được lên kế hoạch vào tuần tới. Chỉ cần ca phẫu thuật thành công, qua được thời kỳ đào thải và nhiễm trùng thì cô bé đó sẽ có thể vui chơi như những đứa trẻ bình thường khác trong tương tai. Nhưng không ai ngờ rằng cô bé lại không đợi được đến ngày đó.”

Chu Thanh mím môi, lại nói: “Chờ thằng bé một chút! Ở bên cạnh nó, nó đã dành rất nhiều công sức và tình cảm đối với Gia Bảo. Đừng nhìn bình thường nó kiên cường như vậy, nhưng thật ra nó còn nhạy cảm hơn người khác rất nhiều.”

“Vâng!”

Chuyện này Thời Nhan biết.

Sau khi Chu Thanh rời đi, Thời Nhan vẫn luôn đợi ở bên ngoài phòng mổ. Mấy phút sau có vài y tá đi ra, nhưng người cô đợi vẫn chưa thấy đâu. Cô không thể đi vào nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Cô cắn môi, nhịn cơn đau ở đầu gối mà đứng đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Đợi được một lúc, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.

Người đó rũ đầu xuống, bước chân chậm rãi, trong tay còn cầm chiếc mũ phẫu thuật, toàn thân ngoại trừ sự mệt mỏi ra còn bao trùm một bầu không khí thâm trầm.

Anh không nhìn thấy bên ngoài phòng phẫu thuật có người, cúi đầu định đi qua. Thời Nhan vươn tay ra, đột nhiên lao vào vòng tay anh, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc mà mịn màng dưới lớp áo phẫu thuật rộng rãi của anh.

Cơ thể Chu Mục chấn động rõ ràng, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới Thời Nhan sẽ ở đây. Một lúc sau, anh mới giơ tay lên ôm lấy cô, ôm thật sự rất chặt, cằm đặt trên vai cô. Giống như đã tìm được một bến đỗ có thể an tâm dừng lại nghỉ ngơi, anh từ từ nhắm đôi mắt mệt mỏi lại.

Bên ngoài phòng phẫu thuật không có một bóng người, hai người ôm nhau trong không gian yên tĩnh, tìm kiếm sự an ủi.

Dường như thật lâu sau, Thời Nhan đột nhiên nghe thấy bên tai mình có một tiếng thở rất nhẹ.

Thời Nhan đưa tay lên, lòng bàn tay ở một bên từ thắt lưng của anh di chuyển lên trên, dịu dàng vỗ vỗ vào lưng anh.

“Mục Mục, đừng buồn.”