Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 33




Thời Nhan cắn miếng tôm xong đỏ mặt chạy ra ngoài, trong lúc chạy còn nghe được tiếng người con trai ở phía sau cười vui vẻ.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ở đằng trước ôm một cái gối ôm, vùi hơn nửa gương mặt vào trong gối, trên tay cô cầm điều khiển từ xa, mở TV lên dò kênh phim. Một hồi lâu sau bình tĩnh lại, cô nghiêng đầu lén nhìn phòng bếp, Chu Mục đã nấu đồ ăn xong. Anh bưng đĩa đồ ăn đi ra ngoài phòng bếp, vừa bước tới bàn ăn, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt thăm dò của Thời Nhan.

Thời Nhan không ngờ anh sẽ đột nhiên nhìn qua như vậy, cô sửng sốt vội quay đầu đi, Chu Mục nhìn cô khẽ cười: “Đến ăn cơm thôi!”

“Ồ… Vâng.”

Thời Nhan đặt gối ôm xuống, bước từng bước chậm rì giống như ốc sên, kéo ghế ra ngồi xuống. Đột nhiên, một bát cơm trắng còn đang bốc khói được đặt xuống trước mặt cô, một bát to đầy ụ.

Thời Nhan mếu máo, ngẩng đầu nhìn người con trai đang ngồi ở đối diện: “Có thể không ăn cơm được không ạ?”

Chu Mục liếc nhìn cô một cái, sau một hồi im lặng, anh đột nhiên duỗi tay ra, cầm bát cơm kia lên, xới một nửa vào bát của mình, xếp thành một hòn núi nhỏ, sau đó đặt nửa còn lại trở lại trước mặt Thời Nhan.

“Ngoan, ăn một chút thôi, em quá gầy.” Chu Mục nhẹ giọng dỗ dành.

Cô quả thật rất nhẹ, khi anh ôm cô, anh như có thể chạm vào bộ xương dưới lớp da thịt của cô. Chu Mục hoài nghi, đến lúc gió thổi mạnh hơn một chút, có phải cô sẽ bị thổi bay đi không.

Thời Nhan cầm lấy đũa, chọc chọc vài cái: “Thôi được ạ!”

Dưới sự giám sát của Chu Mục, Thời Nhan đã ăn hết nửa bát cơm và rất nhiều món ăn nữa. Cô ăn xong thì ngả người xuống ghế xoa xoa bụng, giơ ngón tay cái với Chu Mục.

“Bác sĩ Chu, rất ngon.” Thời Nhan nhếch khóe miệng, dừng một chút rồi nói thêm: “Nhưng cũng không bằng em.”

Chu Mục cũng đã ăn xong, anh lấy khăn giấy lau miệng, đặt tờ giấy xuống, cười gật đầu: “Ừ! Không bằng em.”

Thời gian không còn sớm nữa, Chu Mục còn phải chuẩn bị đi làm, cũng không nói chuyện khoa trương với cô nữa. Anh đuổi Thời Nhan ra ghế sofa, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, rửa bát xong cũng không đến mười lăm phút. Lúc đi ra, anh nói với cô một tiếng rồi vào phòng thay quần áo. Sau khi thay quần áo xong, Thời Nhan cũng đã mặc áo khoác, đang ngồi ở hành lang cửa ra vào để thay giày.

Tối hôm qua lúc vào nhà còn phải đỡ Chu Mục, lúc đó cô cởi giày bằng một tay, không hiểu sao lại kéo nhầm dây giày thành một cái nút thắt, lúc này, cô đang cẩn thận cởi cái nút thắt kia ra.

Giày được đặt trên đầu gối, nút thắt còn chưa được cởi ra thì đột nhiên bị cầm đi mất. Lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Chu Mục đang đứng trước mặt cô, trong tay cầm giày của cô, không đến hai động tác đã cởi được nút thắt ra. Thời Nhan vừa định vươn tay ra cầm lấy thì anh đột nhiên ngồi xổm xuống, nới lỏng dây giày một chút rồi đặt ở dưới chân cô.

“Để em tự…”

Lời nói còn chưa dứt, Chu Mục đã cắt ngang: “Xỏ chân vào đi.”

Thời Nhan do dự, có chút xấu hổ nói: “Không cần đâu mà.”

Nói xong, cô định lấy lại đôi giày thì Chu Mục lại càng giữ chặt hơn. Cô đành phải thỏa hiệp, xỏ chân vào. Cô cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của Chu Mục chuyển động hai ba lần rồi thắt dây giày lại thành một chiếc nơ xinh đẹp.

Thời Nhan cười vui vẻ, sau đó lại ghét bỏ nhìn chính bản thân mình.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Chu Mục giống như biết cách đọc được suy nghĩ của người khác, anh tháo dây giày cong queo của cô ở bên kia rồi buộc lại, lại một chiếc nơ xinh đẹp nữa, cân xứng trái phải.

“Chà! Bác sĩ Chu, đôi tay này của anh không những cầm dao phẫu thuật lợi hại mà đến thắt dây giày cũng giỏi như vậy!”

Chu Mục nghe vậy thì ngẩng đầu, bởi vì ngồi xổm nên tầm mắt của anh ngang với mắt Thời Nhan. Anh khó chịu nheo mắt lại, nụ cười tươi trên khóe miệng Thời Nhan lập tức cứng lại: “Sao… Sao vậy ạ?”

Sau một lúc lâu, Chu Mục mới mở miệng: “Em gọi anh là gì vậy?”

“Hả?” Thời Nhan nghĩ lại rồi nói: “Mục Mục.”

“Nhưng mà anh có chắc muốn em gọi anh như vậy ở bên ngoài không? Anh không sợ làm hỏng hình tượng bác sĩ Chu lạnh lùng của mình sao?” Thời Nhan lại hỏi.

Chu Mục dừng lại, đột nhiên nở nụ cười: “Cũng phải, vậy sau này lúc không có người ngoài thì em gọi anh là Mục Mục.”

“Được!” Thời Nhan vui vẻ trả lời.

Chờ Chu Mục thay giày xong, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài. Thời gian không quá sớm cũng không quá muộn, Chu Mục định sẽ đưa Thời Nhan về nhà trước rồi mới quay lại bệnh viện.

Trên đường đi, Thời Nhan vui vẻ ngâm nga hát ca, về đến nhà mới không hát nữa.

“Nhan Nhan.”

Thời Nhan đang cởi dây đai an toàn ra chuẩn bị xuống xe, nghe thấy Chu Mục ở bên cạnh gọi tên mình, cô lập tức quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng lại thì một cái bóng đen đã đè lên người cô, hôn lên môi cô. Lần này đã có kinh nghiệm hơn, cô lập tức nhắm hai mắt lại, chủ động đón ý anh.

Nụ hôn này kéo dài chừng năm phút thì Chu Mục mới nhẹ nhàng buông cô nhóc bị hôn đến đỏ bừng mặt mũi ra. Anh khẽ cười, xoa đầu cô vô cùng sủng nịnh, nói: “Vào nhà đi! Anh đến bệnh viện sẽ gọi điện cho em.”

Thời Nhan xoa mặt, nói “Vâng”, mở cửa ra chạy vào trong nhà mà không ngoảnh đầu lại.

Chu Mục dừng lại vài phút rồi mới khởi động lại xe rời đi.

Đèn đuốc trong nhà vẫn còn sáng rực, Thời Nhan mặc kệ hai ba con đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV mà chạy thẳng lên tầng, sau đó “cạch” một tiếng, cửa phòng được đóng lại, lại “xoạch” một tiếng khóa cửa lại.

Ở bên dưới, hai ba con nhà họ Thời nhìn nhau hai lần mới hoàn hồn lại, không hẹn mà cùng nhau bước lên trên tầng, lén lút đứng bên ngoài cửa phòng Thời Nhan.

Đột nhiên, bên trong phát ra vài tiếng hét chói tai, sau đó là cười to.

“Con gái ba uống lộn thuốc ạ?” Thời Hàm hỏi.

“Em gái con không uống thuốc à?” Ba Thời hỏi.

……

Buổi tối, Thời Nhan vui sướng nằm trên giường trằn trọc mãi không thể nhắm mắt lại được. Mãi đến nửa đêm mới chợp mắt được, lúc ngủ say vẫn còn cầm điện thoại trong tay, trên điện thoại còn dừng lại ở cửa sổ trò chuyện với Chu Mục.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là 10 giờ trưa. Thời Nhan bò dậy khỏi giường, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào gương mặt còn ngái ngủ của cô, như thể làn da của cô đã được trang điểm thêm một lớp phấn mỏng, trắng bóng tỏa sáng. Cô dùng tay vuốt tóc rồi chậm rãi đi vào phòng tắm, sửa sang lại đầu tóc rồi thay quần áo. Một chiếc váy liền áo màu đỏ tươi, quần tất màu đen cùng với áo khoác bên ngoài cũng màu đen, gương mặt không cần trang điểm. Trông cô năng động một cách lạ thường.

Trước khi đi ra ngoài, cô đã gọi điện cho Chu Mục, xác nhận anh đang ở bệnh viện mở mới cửa ô tô ra, vui vẻ đi tới bệnh viện.

Sau khi đỗ xe, cô lấy thỏi son trong túi ra tô một lớp nhẹ lên đôi môi hồng, sắc mặt cô càng thêm hồng hào hơn.

Cầm túi xách lên, cô xuống xe, vui vẻ nhảy nhót đi về phía tòa nhà Chu Mục đang làm việc.

Trong phòng khám bệnh, Chu Mục đang chăm chú xem ảnh chụp CT trong máy tính, càng xem lông mày càng nhăn chặt lại. Có lẽ là do quá chú tâm, có người ở bên ngoài gõ cửa anh cũng không nghe thấy. Người ở bên ngoài thấy không có ai trả lời lại thì nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Thời Nhan thò đầu vào, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Mục, hiếm khi mới thấy bộ dạng này của anh nên cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh. Cất điện thoại đi, cô bước vào, cố tình đóng cửa thật mạnh. Chu Mục bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên định chửi bới, kết quả nhìn thấy người bước vào, những lời vừa tới miệng lập tức bị nuốt xuống.

Anh đặt con chuột xuống, đứng lên bước hai bước, sau đó vươn hai tay ra với Thời Nhan. Thấy vậy, Thời Nhan mỉm cười chạy tới, lập tức vùi vào trong lồng ngực anh, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, đầu cọ cọ vài cái vào ngực anh.

“Mục Mục, em rất nhớ anh!” Thời Nhan làm nũng.

Chu Mục ôm eo cô, nghe cô nói vậy thì không kìm lòng được mà bật cười: “Ngày hôm qua đã ở bên nhau cả một ngày, buổi tối em mới rời đi mà? Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi sao?”

“Anh không nhớ em sao!” Thời Nhan ngẩng đầu trừng mắt với anh. Thấy anh chỉ cười không nói gì, có chút bực tức: “Anh nói đi, anh có nhớ em.”

Chu Mục bất lực, đành phải gật đầu: “Nhớ.”

Thời Nhan bĩu môi: “Có lệ quá.”

Chu Mục cười, dịu dàng nói: “Rất nhớ.”

Thời Nhan vẫn không bỏ qua, cô lắc đầu: “Quá có lệ.”

“Có lệ?” Chu Mục nhướng mày.

Thời Nhan nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu: “Đúng! Quá có lệ, đàn ông các anh đều như vậy… Này… Ưm…”

Vài giây sau, ở nơi này không còn chút âm thanh nào. Cô nhóc vừa rồi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ không còn thể nói gì được nữa, miệng bị lấp kín lại, cả người bị ép ở trên vách tường. Người con trai nghịch ngợm khẽ cắn môi cô, sau đó, mới dịu dàng hôn nhẹ lên môi. Hôn một hồi lâu, người con trai dùng đầu lưỡi cạy đôi môi đỏ mọng của cô ra, thăm dò đi vào, môi lưỡi hòa quyện vào nhau.

Như mọi ngày thì buổi trưa không có bệnh nhân, cũng không có người tới làm phiền, Chu Mục càng hôn càng thêm làm càn.

Nụ hôn này giằng co tầm mười mấy đến hai mươi phút, từ phòng khám bệnh chuyển vào trong phòng nghỉ nhỏ. Chu Mục giữ vững bản thân, không có một chút hành động nào quá mức, trước sau chỉ dừng lại trên môi cô.

Chờ đến khi buông cô ra, cả hai đều hít thở sâu vài lần mới tỉnh táo lại được.

Chu Mục ôm Thời Nhan nằm ở trên giường, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi ngồi dậy, thuận tiện kéo cô lên, hai tay ôm lấy cô, áp cô vào trong lòng mình.

“Đã ăn chưa?” Chu Mục nhẹ giọng hỏi. Nói xong liền hôn lên mái tóc mềm mại của cô.

Thời Nhan trợn trừng mắt: “Anh đoán xem?”

“Được! Đưa em đi ăn.” Chu Mục nói.

Thời Nhan từ chối: “Không cần.”

“Tại sao?” Chu Mục nghi hoặc hỏi, liền thấy Thời Nhanh chỉ vào miệng mình: “Anh nhìn miệng em đi, chắc chắn rất đỏ, làm sao đi được?”

Chu Mục cười, vươn tay ra nhéo cằm cô. Sau khi nhìn kỹ, anh lại cúi xuống mổ nhẹ lên đó, lại rước lấy một trận kháng nghị của Thời Nhan.

“Chu Mục.”

Chu Mục nói “Ừ”, sau đó lại ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, vậy thì nghỉ chốc lát rồi đi.”

“Hừ…”

Lúc này, bọn họ đều không biết rằng trạm y tá ở bên ngoài đã nổ tung. Vừa rồi có một cô y tá vô tình mở cửa phòng khám của Chu Mục ra nên đã vô tình bắt gặp cảnh hôn môi nồng nhiệt của hai người bên trong. Người bên trong hôn quá nhập tâm, hôn quá sâu, có người đến rồi lại đi cũng không phát hiện ra. Cô y tá đỏ trở lại trạm y tá với vẻ mặt kinh hãi, rồi mô tả những gì cô ấy nhìn thấy bằng ngôn ngữ cơ thể phóng đại và sống động nhất.

Sau đó không đến nửa giờ, tất cả y tá yêu thầm anh trong bệnh viện đều biết, bác sĩ Chu Mục lạnh lùng đã có bạn gái, lại còn hôn môi nồng nhiệt với bạn gái trong phòng làm việc riêng của mình trong giờ nghỉ trưa.

Trong lúc các cô y tá đang thở dài về đoạn tình yêu thầm này của bọn họ thì chỉ có một người vui mừng đến phát điên.

Sau khi bị bao vây và trấn áp bởi các y tá trẻ, Chu Thanh trốn trong phòng tắm, báo cáo với các vị phụ huynh lớn tuổi trong gia đình đang lo lắng về hôn nhân của thế hệ trẻ trong nhà.