Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 17




Trong phòng khách, Thời Hàm kể lại quá trình mình bị Chu Thanh đùa cợt không đáng một đồng.

Thời Nhan ngồi bên cạnh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế sofa, mu bàn tay trùng xuống, đầu cũng hướng xuống dưới. Thời Hàm còn chưa nói xong, cô đã ngáp không biết bao nhiêu lần, hai mắt đỏ hồng rưng rưng nước mắt. Cô vừa chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy xuống theo.

Cô thật sự rất muốn vỗ tay cho Chu Thanh, cũng rất muốn cười, nhưng vì lòng tự trọng của anh trai nhà mình mà từ bỏ. Cô buồn ngủ đến mức vừa nghe vừa ngủ gật. Thời Hàm đã nói chuyện sôi nổi gần hai mươi phút rồi, Thời Nhan thật sự không thể nhịn được nữa, mí mắt nặng trĩu đến mức cô phải dùng tay để đỡ nó lên. Cô đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt, chờ đến lúc Thời Hàm quay lưng về phía cô thì cô vội bỏ của chạy lấy người.

Vừa mới đi lên phòng, cô liền nghe được Thời Hàm ở bên dưới gọi với lên, cô cười trộm, rồi hét xuống bên dưới.

“Anh, anh yên tâm, lúc nào rảnh em sẽ nghe anh kể chuyện về chị Chu Thanh.”

Nói xong, cô chạy vào trong phòng, đóng cửa “rầm” một cái rồi tiện thể khóa trái lại.

Khóa cửa lại, cô bước đến bên giường, hét “A” một tiếng, rồi quăng mình xuống giường thành hình chữ “Đại” (大): “Buồn ngủ quá!”

Cô đá dép xuống giường, chui vào trong ổ chăn. Vừa định nhắm mắt lại đi ngủ thì nhạc chuông điện thoại lại vang lên, là âm báo tin nhắn. Cô lấy điện thoại ra, mở khóa, là tin nhắn của Chu Mục.

“Không biết tìm mình có chuyện gì nữa!” Cô lẩm bẩm, rồi mở tin nhắn ra.

Chu Mục: [Anh trai cô đắc tội gì với bà chị già nhà tôi sao?]

Thời Nhan sững sờ một lúc, sau đó trả lời lại bằng một đống dấu hỏi chấm. Chu Mục cũng nhanh chóng trả lời lại.

Chu Mục: [Bà chị già nhà tôi mắng nhiếc anh trai cô không biết thành cái gì nữa. Mấy lời kì quái đều nói ra, chỉ thiếu chút lôi cả tổ tông nhà cô ra để chửi.]

Sau khi đọc nó, Thời Nhan lập tức bật cười, lăn lộn vài vòng trên giường.

Lăn lộn xong, cô mới nhớ ra phải trả lời Chu Mục.

Thời Nhan: [Anh biết không? Vừa rồi em cũng nghe anh trai em lên án chị gái anh một cách dõng dạc và nhiệt huyết sôi trào như vậy. May mà em chạy đi rồi, nếu không giờ vẫn còn đang phải nghe!]

Gửi xong, cô lại gửi cho Chu Mục một cái biểu cảm đáng thương.

Chu Mục: [Tôi cũng phải nghe khá nhiều, và bây giờ vẫn đang nghe đây.]

Thời Nhan: [Ha ha ha.]

Khoảng mười giây sau, Chu Mục gửi tới cho cô một đoạn video ngắn, Thời Nhan mở ra xem.

“Chị nói cho em biết, nếu không phải anh ta là anh trai ruột của Thời Nhan thì chị đã băm anh ta làm tám phần rồi. Có tiền thì ghê gớm lắm sao! Đẹp trai thì ghê gớm lắm sao! Không phải cũng chỉ như chó đớp cứt hay sao, không, không đúng, ít nhất còn tốt hơn anh ta, anh ta còn không bằng con heo chó…”

Đoạn video chỉ đến đây thì dừng, nhưng Thời Nhan không cần nghe tiếp cũng biết Chu Thanh mắng Thời Hàm là đồ chó, à không, thậm chí còn không phải là chó.

Thời Nhan lại không nhịn được mà lăn lộn trên giường bật cười. Không phải là cô không muốn giúp anh trai mình, nhưng anh trai cô không biết cố gắng như vậy, cô còn có thể làm gì chứ?

Thời Hàm: [Bác sĩ Chu, bệnh nhân của anh có phải bị chị Chu Thanh làm cho sợ hãi rồi không!]

Thời Nhan chỉ nói đùa, cũng không nghĩ Chu Mục sẽ trả lời lại. Không ngờ, Chu Mục lại gửi lại cho cô cái biểu cảm đáng thương mà cô gửi lúc nãy.

Thời Nhan nhìn biểu cảm đó sững sờ trong vài giây, sau đó cô khẽ cười.

Không ngờ bác sĩ Chu của chúng ta cũng đáng yêu như vậy.

Thời Nhan: [Oa oa! Anh trai nhỏ của chúng ta thật dễ thương.]

Tin nhắn được gửi đi xong, phải rất lâu sau Chu Mục mới trả lời lại. Thời Nhan còn nghĩ, anh nhất định sẽ thấy xấu hổ khi nhìn câu nói kia của cô.

Chu Mục: […]

Thời Nhan nhìn đống dấu ba chấm kia, cười tươi như hoa nở.

Bác sĩ Chu này thật không có khiếu hài hước gì cả.

……

Thời gian trôi qua khá nhanh, đã một tháng trôi qua kể từ ngày Thời Nhan xuất viện. Từ sau lần xuất viện đó, Thời Hàm đã sắp xếp cho cô gặp bác sĩ tâm lý mà Chu Mục giới thiệu. Tình hình của Thời Nhan không quá nghiêm trọng, sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý vài lần, cơn đau chân của cô cũng hiếm khi xuất hiện hơn, tần suất gặp ác mộng của giảm dần.

Lúc này, Thời Hàm đang đợi Thời Nhan ở bên dưới phòng tư vấn tâm lý. Anh ta đỗ xe vào trong bãi đỗ ở bên đường, lẳng lặng nhìn về phía cửa tòa nhà. Vài phút sau, Thời Nhan từ bên trong đi ra. Anh ta nhìn cô, để lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Nhớ trước đây Thời Nhan vẫn còn kháng cự việc gặp bác sĩ tâm lý, như bây giờ thật tốt.

Thời Nhan chạy chậm tới, mở cửa ghế phụ ra ngồi xuống, vừa cài dây an toàn, vừa hỏi: “Anh, anh đợi lâu chưa?”

Thời Hàm lắc đầu: “Không lâu lắm, mới chỉ một lúc thôi.”

“Đúng rồi, cái này cho em.” Thời Hàm đưa cho cô một tập folder. Thời Nhan đón lấy, mở ra nhìn: “Sao anh lại tìm nhiều tài liệu về xe hơi vậy?”

Thời Hàm liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy không có xe mới bắt đầu lùi xe ra đường, vừa lái xe vừa nói: “Không phải em nói không muốn lái con xe thể thao của anh sao? Anh cho em một số tài liệu, mấy cái này đều thích hợp cho con gái lái. Em nhìn xem thích cái nào, thích màu gì, anh mua cho em.”

Thời Nhan tùy ý lật lướt qua tập folder hai lần rồi gấp lại. Cô đột nhiên mỉm cười đưa tay về phía Thời Hàm, xoè lòng bàn tay ra.

Thời Hàm liếc nhìn cô, rồi tiếp tục lái xe: “Sao vậy?”

Thời Nhan cười tủm tỉm: “Anh, anh cứ trực tiếp đưa tiền cho em! Em muốn tới cửa hàng xem.”

Thời Hàm chỉ cười, không nói gì.

Thời Nhan thấy anh ta không từ chối cũng không đồng ý thì có chút nóng nảy, cô làm nũng.

“Anh, cho em đi mà!”

Thấy cô làm nũng, Thời Hàm không thể kìm lòng được, anh ta mỉm cười, quay đầu nhìn về phía chiếc ví màu đen mà anh ta đặt giữa hai chiếc ghế ngồi, nói: “Mở ra đi, ở trong xấp tiền ý.”

Thời Nhan nghi ngờ liếc nhìn anh ta, cô cầm ví tiền lên, mở ra, thấy một chiếc thẻ ngân hàng ở mặt trước của xấp tiền giấy màu đỏ. Cô lấy thẻ ra, nhìn anh ta cười, hỏi: “Đây là cho em sao?”

“Em nói xem?” Thời Hàm nhướng mày.

“Em nói đúng.”

Thời Hàm cười gật đầu: “Em nói của em thì là của em.”

Thời Nhan đặt ví lại chỗ cũ, cầm tấm thẻ nghiêng về phía Thời Nhan: “Anh, trong thẻ có bao nhiêu tiền vậy?”

“Đoán xem?”

“Một chiếc xe thể thao?”

“Nhiều hơn.”

“Hai chiếc xe thể theo?”

“Nhiều hơn.”

Thời Nhan kinh ngạc: “Vậy… Mười chiếc xe thể thao sao?”

Thời Hàm nhìn gương mặt kinh ngạc đang tươi cười của cô, đưa tay ra xoa đầu cô: “Gần như vậy.”

Thời Nhan kêu lên: “Chênh lệch bao nhiêu?”

“Khoảng 90%.” Nói xong, không chờ người vốn đang vui sướng ngồi ở ghế phụ phản ứng lại thì anh ta đã bật cười trước.

“…” Thời Nhan xụ mặt, trợn tròn mắt với Thời Hàm: “Không buồn cười chút nào.”

“Được rồi, không trêu em nữa.” Thời Hàm liếc nhìn tấm thẻ, nghiêm túc nói: “Tấm thẻ này đủ mua một căn biệt thự nhỏ.”

Thời Nhan không cười, ngược lại còn “Xì” một tiếng: “Đồ tư bản.”

“…” Thời Hàm.

……

Ở bên này, Chu Mục vừa từ phòng bệnh trở về. Anh lấy điện thoại trong túi ra, nãy giờ điện thoại rung liên tục trong lúc anh khám bệnh.

Mở khóa màn hình, anh nhấp vào tin nhắn, liếc nhìn nó rồi mỉm cười.

Người gửi tin nhắn tới là bác sĩ tâm lý mà anh giới thiệu cho Thời Nhan, cũng là một người bạn của anh, Đường Liễu. Anh đã đề cập đến cô một vài lần, cũng nhờ cô ấy giúp đỡ cô nhóc Thời Nhan này một chút. Mỗi lần gặp Thời Nhan xong cô ấy đều báo cáo tình hình của cô cho anh, dường như cô ấy khá vui, nhưng vẫn còn che giấu một vài chuyện.

Chu Mục biết cô ấy đang hiểu lầm, nhưng anh cũng lười giải thích.

Chu Mục: [Cảm ơn.]

Chu Mục cười nhạo một tiếng, bắt đầu chơi mấy đường “Thái Cực Quyền”. Mới nói mấy câu, Đường Liễu đã bại trận.

Đường Liễu: [Con thuyền tình bạn đã lật (tạm biệt).]

……

Buổi chiều giao ban xong, Chu Mục hiếm khi thấy có ý định ở lại. Anh thay áo blouse trắng ra, chuẩn bị về nhà. Vừa mới đi đến bãi đỗ xe liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh lấy ra xem, là Thời Nhan.

“Alo!”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lanh lảnh của cô gái đó, so với ngày thường cao hơn vài độ.

“Bác sĩ Chu, bây giờ anh có rảnh không?”

Chu Mục nhìn đồng hồ, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Bác sĩ Chu, nếu bây giờ anh có thời gian rảnh, vậy anh có thể bớt chút thời gian cùng em đi xem xe được không?” Thời Nhan làm nũng.

Xem xe?

Chu Mục lập tức bật cười, anh che miệng lại để ngăn tiếng cười lọt ra ngoài.

Cô là đứa trẻ mới lên ba hay sao? Còn đi xem xe nữa.

Thấy anh không trả lời, Thời Nhan nôn nóng hỏi lại, giọng điệu khiến người ta nổi cả da gà: “Bác sĩ Chu, được không!”

Chu Mục khẽ rùng mình, ra vẻ nghiêm túc nói: “Thời Nhan, nói chuyện bình thường đi.”

Giây tiếp theo, Thời Nhan ở đầu dây bên kia nói chuyện vô cùng nghiêm túc, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ Chu, xin hỏi anh có thể dành một chút thời gian đi cùng với cô gái nhỏ xinh đẹp là tôi không!”

Chu Mục khẽ cười, nhẹ đáp: “Được.”

Vừa dứt lời, Thời Nhan liền nói: “Vậy em tới bênh viện tìm anh nhé?”

“Không cần, tôi đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện rồi, tôi đi tìm cô!”

“Vâng!” Thời Nhan vui vẻ đáp lại, lập tức gửi định vị tới cho Chu Mục: “Em ở đây chờ anh!”

Buông điện thoại xuống, Chu Mục lại không nhịn được cười.

Trước kia anh từng cảm thấy rất đau đầu khi nhìn thấy cô, nhưng bây giờ, vừa nghe thấy giọng nói của cô, anh lại muốn bật cười!

Cũng không biết từ bao giờ, cô đã bắt đầu biết làm nũng với anh, mà anh cũng đã quen với việc cô làm nũng với mình.

Anh nghĩ rằng, có thể là do anh đã biết chi tiết về vụ tai nạn xe hơi trước đây của cô qua Đường Liễu nên anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về cô!

Nhìn bộ dạng của cô, ai có thể biết được cô đã từng trải qua những chuyện gì chứ. Làm anh không kìm lòng được mà muốn quan tâm đến cô.

Chu Mục mở định vị ra, bật hướng dẫn sau đó khởi động xe lái theo chỉ dẫn trên định vị.

Gần tới nơi, anh lái xe chậm rãi dọc theo ven đường, rất nhanh liền tìm thấy Thời Nhan. Cô nhóc này đang ngồi ở ven đường, thân mình co lại thành một nhúm, cô cúi đầu, trong tay đang cầm một hòn đá nhỏ, không biết đang viết cái gì.

Cô rất tập trung, tập trung đến nỗi những người xung quanh đang làm gì cô cũng không biết.

Chu Mục đặc biệt dừng xe ở bãi đỗ xe công cộng cách đó không xa, sau đó xuống xe, cẩn thận đi đến bên cạnh cô. Anh liếc nhìn những thứ mà cô đang viết ra ở trên mặt đường, sau đó từ từ ngồi xổm xuống.

“Đang vẽ cái gì vậy?”

“A…” Thời Nhan hoảng sợ vì giọng nói đột nhiên vang lên, hòn đá trong tay cũng rơi xuống. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, vuốt vuốt ngực, than thở: “Bác sĩ Chu, anh có biết vừa rồi anh dọa em sợ chết khiếp không.”

Chu Mục mím chặt môi, anh đứng lên đồng thời cũng nhấc Thời Nhan lên theo.

“Trẻ con sao? Còn tùy tiện ngồi ở ven đường nữa.”