Về chuyện cô đến đại học A, Lý Nhĩ Lạc không muốn tiết lộ bất cứ tin tức nào cả, bởi vì cô muốn làm Lưu Hạ bất ngờ.
Để cho Lưu Hạ kinh ngạc đan xen ngoan ngoãn mà kêu mình một tiếng đàn chị.
Hì hì hì!
Nghĩ thôi cũng thấy hết sức tuyệt vời rồi!
Nhưng mà tối qua, Lý Nhĩ Lạc mạo hiểm có nguy cơ bị Lưu Hạ phát hiện, hỏi ngày khai giảng của cô nàng, đại học A rất tùy hứng, khai giảng muộn hơn khoảng 10 ngày so với những trường khác.
Ngày 12 tháng 3! Vẫn còn 2 ngày.
Thế nhưng khoảng cách cô và ba cô nói về chuyện này đều đã qua gần nửa tháng rồi, bên phía ba cô còn chưa có động tĩnh gì, vì thế cô không thể không nhắc lại chuyện này với phụ thân đại nhân thân yêu.
“Ba thân yêu, chuyện chung thân đại sự của con gái ba đã quên rồi sao?” Lý Nhĩ Lạc nói.
Hôm nay là một ngày thứ sáu vui vẻ, ba mẹ tan tầm khá sớm, Lý Nhĩ Lạc cắn hạt dưa ở phòng khách, bắt chéo chân bị Ôn Kỳ nữ sĩ xem thường, “Thục nữ lại!”
Lý Nhĩ Lạc không vấn đề gì để chân xuống, có chút không tình nguyện.
“Con gái mến yêu, lần này ba không thể giúp được con.” Lý Nghiên Thu nhìn về Ôn Kỳ một cách sâu xa, “Mau làm nũng với mẹ con đi!”
Lý Nhĩ Lạc không hiểu vì sao, nhìn về phía Ôn Kỳ, “Dạ?”
Ôn Kỳ cũng không để ý đến ánh mắt của Lý Nhĩ Lạc, chỉ nhìn Lý Nghiên Thu, cho ông một nụ cười ‘hừ’, sau đó chuyển ánh mắt đến TV.
“Nếu vì chuyện này mà hai người cãi nhau, thì lỗi của con lớn lắm!” Lý Nhĩ Lạc biết hai người bọn họ chắc chắn không cãi nhau, nhưng khẳng định là có chuyện gì đó.
Không ai nói chuyện.
“Nào,” Lý Nhĩ Lạc kêu một tiếng, “Ba mẹ ruột thân yêu, có thể để ý con gái ruột mến yêu của hai người được không?”
Lý Nghiên Thu vuốt ve đầu của Lý Nhĩ Lạc như đang sờ chú chó cưng, sau đó nói: “Con gái ruột, thật ra chuyện này vô cùng dễ xử lý.”
“Dạ?” Lý Nhĩ Lạc chờ câu tiếp theo của ba.
“Con biết hiệu trưởng là ai không?” Lý Nghiên Thu không để ý cái nhìn chăm chăm nóng rực của Ôn Kỳ nữ sĩ, còn tràn trề hứng thú mà gây tò mò cho Lý Nhĩ Lạc.
“Không biết ạ.” Lý Nhĩ Lạc rất ngoan ngoãn đi theo lời nói của ba mình.
“Người yêu của mẹ con đó! Còn là mối tình đầu nữa!” Lý Nghiên Thu hơi khoe khoang, nhưng mà loại khoe khoang này sinh ra thêm một chút màu sắc khác thường.
Mà lúc này, Ôn Kỳ nữ sĩ cũng không nhìn chăm chăm rực cháy nữa, trực tiếp quăng một cái gối qua!
“Ồ! Thì ra là cha nuôi à!” Óc heo của Lý Nhĩ Lạc xoay chuyển rất nhanh.
Lý Nghiên Thu nghe vậy trực tiếp thay đổi phương hướng của cái gối đang bay tới, quăng vào con gái ruột của mình!
Lý Nhĩ Lạc vô cùng nhạy bén chộp lấy, cười với Lý Nghiên Thu, “Ba à, như thế không giống ba chút nào! Rõ là một chút cũng không tự tin, tu dưỡng đâu? Phong độ đâu? Hiệu trưởng thì thế nào, hiệu trưởng đều hói đầu như nhau mà! Nếu không mẹ con có thể chia tay ông ấy yêu ba sao?”
“Con gái ruột!” Lý Nghiên Thu nghe những lời này thấy vui vẻ, còn dựng một ngón tay cái cho Lý Nhĩ Lạc, nhưng mà câu tiếp theo ông tương đối buồn bực, “Có điều mẹ con chia tay ông ta xong vẫn chưa đi theo ba.”
Nói thật, Lý Nhĩ Lạc có chút hoảng sợ nho nhỏ, mang theo ánh mắt kinh ngạc nho nhỏ này nhìn về Ôn Kỳ nữ sĩ, “Nhìn không ra nha mẫu thân đại nhân, lúc còn trẻ người cũng là người thân kinh bách chiến [1]!”
[1]: Là người trải qua nhiều sóng gió, người có nhiều kinh nghiệm.
Ôn Kỳ lấy cái gối trong lòng của Lý Nhĩ Lạc ra, ôm vào trong ngực: “Thế nào, muốn mẫu thân đại nhân của con thực hiện một cái mỹ nhân kế hay không?”
“Chuyện này sao lại phiền mẹ thi hành mỹ nhân kế! Mặt ông ấy to lắm hả? Chuyện này con làm thì tốt rồi…” Lý Nhĩ Lạc không tự chủ mà bắt chéo chân ông lớn, “Mẹ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thật đó, mẹ phải tin tưởng vào sức quyến rũ của mình.”
Ôn Kỳ thật đúng là cầm lấy điện thoại lướt một hồi, sau đó tìm được một số điện thoại gọi qua, đợi một lát bên kia bắt máy: “Thế An, em là Tiểu Kỳ…”
“Thế An… Gọi cũng thật là thân thiết!” Lý Nghiên Thu nhỏ giọng nói thầm với con gái mình.
“Tiểu Kỳ… Thật là thân thiết!” Lý Nhĩ Lạc hoàn toàn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tung hứng cùng ba mình.
…
Sáng thứ bảy, lúc Ngôn Bỉnh Sơ đang đọc sách ở thư phòng, không, nói đúng hơn là lúc như đi vào cõi thần tiên, điện thoại vang lên, anh nhìn biểu thị trên màn hình điện thoại, hơi ngây người một chút.
“Hiệu trưởng.” Ngôn Bỉnh Sơ nhận điện thoại.
“Tết vui vẻ! Bỉnh Sơ, ở nhà có bận không?” Vương Thế An hỏi han.
Mà hiển nhiên Ngôn Bỉnh Sơ không quá thích lòng vòng, “Ngài có chuyện gì sao?”
“Là thế này, trường của chúng ta khai giảng có một cuộc tuyển sinh đặc biệt, lớp của cậu đó, cậu xem có muốn đến trấn cửa ải hay không?” Hiệu trưởng Vương bên kia nói rất hòa nhã.
Ngôn Bỉnh Sơ trầm mặc vài giây hỏi: “Khi nào ạ?”
“Trưa mai, còn có mấy thầy cô khác cùng nhau ăn một bữa cơm.” Vương Thế An nói.
“Ngày mai?” Ngôn Bỉnh Sơ hỏi lại một lần, sau đó không quá do dự nói, “Thật ngại quá ngày mai em có chút việc.”
Hiệu trưởng Vương nghe câu trả lời của anh xong cũng không bất ngờ lắm, nhưng hơi bất đắc dĩ nói: “Bỉnh Sơ à, cậu nói cậu… Haiz…”
Thật ra hiệu trưởng Vương rất coi trọng Ngôn Bỉnh Sơ, đối với anh còn có chút ý nghĩ như muốn bồi dưỡng người nối nghiệp, nhưng ông cũng biết, tính tình của Ngôn Bỉnh Sơ không thích những bữa tiệc kiểu này.
Ngôn Bỉnh Sơ nghe tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, thấp giọng cười: “Hiệu trưởng mọi người đến là được rồi.”
“Vậy được thôi, cậu biết chuyện này là được rồi, cô ấy hẳn là không có vấn đề gì lớn.” Hiệu trưởng Vương nói.
“Vâng ạ.” Ngôn Bỉnh Sơ đáp lời, sau đó lại nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn ra cửa sổ tập trung suy nghĩ.
Đương nhiên là anh biết không có vấn đề gì lớn, những học sinh như vậy, không phải có thực lực, thì là có quan hệ, cho nên mặc kệ là loại nào, vấn đề cũng sẽ không lớn.
Dưới tình huống này, ý kiến của anh cũng không quá quan trọng, mà ăn cơm, cùng lắm chỉ là phần phụ thôi.
Nếu đã vậy, anh không muốn tham gia vào bữa ăn đó.
Tầm mắt Ngôn Bỉnh Sơ rơi xuống bìa của quyển sách trên bàn, quyển sách này anh đã lật một tháng rồi, lý do rất đơn giản, bởi vì cô đã lật qua.
Thở ra một hơi thật dài, lông mi trên mặt chiếu xuống một bóng râm.
Một tháng.
Một tháng sinh ra rung động, một tháng vẫn không quên được.
Mà cảm giác trống rỗng trong lòng lại hết sức rõ ràng, bất cứ đồ vật nào trong phòng đều không lúc nào không kích thích thần kinh của anh, làm anh tỉnh táo lại, Ngôn Bỉnh Sơ nở một nụ cười khổ.
Lý Nhĩ Lạc.
Thật tàn nhẫn.
Ngày mốt là phải khai giảng rồi, anh muốn gửi hy vọng vào công việc, hy vọng tất cả mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, hoặc là trong lúc bận rộn nhàn nhạt quên mất đi sự xâm nhập của cô…
Không quá có thể.
Hoặc là nói, anh không muốn quên, anh muốn nhớ kỹ.
…
Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi ba người nhà Lý Nhĩ Lạc đến quán ăn, không nghĩ tới hiệu trưởng Vương đã ngồi trong phòng riêng.
Lý Nhĩ Lạc lập tức nhìn về ba mình, người này cũng không trọc đầu, vả lại còn khá tươi trẻ!
Thật ra hiệu trưởng Vương mới hơn 50, cũng chỉ lớn hơn Ôn Kỳ mấy tuổi. Có thể quanh năm bận về việc học thuật nghiên cứu, cho nên thoại nhìn có vẻ già hơn Lý Nghiên Thu và Ôn Kỳ vài phần, nhiều thêm vài phần vết tích của năm tháng.
Lúc ấy Ôn Kỳ mới vào đại học, bà quen biết Vương Thế An khi làm thêm ở quán cà phê.
Hiệu trưởng Vương khi đó còn chưa dạy học ở trường, làm công việc về dân sự, bình thường thích đi uống cà phê trong quán, sau đó viết một ít thứ, số lần đi cà phê nhiều hơn, hai người dần quen thuộc, một thời gian dài thì ở bên nhau một cách tự nhiên.
Nhưng cũng chỉ được nửa năm, do công việc nên Vương Thế An phải rời khỏi thành phố S, tình cảm vốn dĩ không nóng không lạnh của hai người cũng như vậy mà kết thúc.
Còn về phần người thứ yêu hai sao… Đơn thuần là ngoài ý muốn, có thể bỏ qua.
Sau đó Lý Nghiên Thu lên sân khấu, mà bây giờ vẫn còn lấp lánh bên dưới ánh đèn!
Xem ra sức hấp dẫn của Ôn Kỳ nữ sĩ vẫn là khá lớn, nhưng đồng thời hôm nay cũng hơi ngượng ngùng, dù sao cũng là có việc nhờ người ta, còn để người ta chờ mình.
Nhưng trong phòng riêng cũng chỉ có Hiệu trưởng Vương, những người khác vẫn chưa đến.
“Thế An.” Ôn Kỳ cười chào hỏi ông ấy.
“Tiểu Kỳ, đã lâu không gặp.” Hiệu trưởng Vương cười rất thân thiết.
“Hiệu trưởng Vương.” Lý Nghiên Thu cũng mỉm cười bắt tay ông ấy, rất lịch sự, rất rộng lượng, rất không giống tối hôm qua!
“Nghiên Thu đừng khách sáo, kêu tôi Thế An là được rồi, đây là Lạc Lạc đúng chứ!” Hiệu trưởng Vương không hổ là hiệu trưởng, thái độ rất đúng mực, vô cùng hòa nhã.
Lý Nhĩ Lạc nghe thấy mình bị điểm danh, vội vàng chào hỏi: “Chào hiệu trưởng Vương, con là Lạc Lạc.”
Ngoan ngoãn jpg.
“Lạc Lạc đều đã lớn đến vậy rồi à, gọi chú Vương là được rồi, xa lạ như thế làm gì!” Vương Thế An ý cười đầy mặt.
“Chào chú Vương ạ.” Lý Nhĩ Lạc lại nói một lần.
Ngoan ngoãn jpg.
“Ngồi xuống đi, cũng không phải người ngoài.” Lý Nghiên Thu nói, bốn người đang đứng đều ngồi xuống, đồng thời ở trong góc tối không ai nhìn thấy, bóp cánh tay con gái ruột của mình.
Lý Nhĩ Lạc mỉm cười nhìn ông ba già mình một cái, sau đó nói với hiệu trưởng Vương đang ngồi ở đối diện: “Chú Vương, con cảm thấy con với chú rất giống nhau!”
Vương Thế An: “…”
Lý Nghiên Thu: “…”
Ôn Kỳ: “…”
“Đều giỏi giang giống nhau!” Lý Nhĩ Lạc mỉm cười nói, “… Mọi người đừng nghĩ nhiều!”
Câu sau đúng thật là giấu đầu lòi đuôi, đúng thế, cô là đang cố ý.
Lý Nhĩ Lạc yên lặng xoa cánh tay bị trúng thủ đoạn thâm độc của ba mình.
Vương Thế An bị lời nói của cô hù dọa thở mạnh, phản ứng một hồi lâu, sau đó cười nói: “Lạc Lạc đúng là thông minh tinh nghịch, chú thấy con không giống cả ba và mẹ con, ha ha ha!”
“Nhặt.” Lần này, hai vợ chồng trái lại cùng đồng thanh nói.
Lý Nhĩ Lạc không thèm để ý chút nào, lấy một cái hộp màu đen đã chuẩn bị sẵn ra, nói với hiệu trưởng Vương: “Chú Vương, đây là món quà mà ba mẹ con đem đến để chuẩn bị hối lộ, chú nhận đi ạ!”
“Chà! Hối lộ trắng trợn đến vậy à! Cẩn thận một chút đừng để người khác nhìn thấy!” Phối hợp với diễn xuất của Lý Nhĩ Lạc, hiệu trưởng Vương vẫn là nhận lấy món đồ.
Bởi vì ông biết đây là một ít lòng thành của Ôn Kỳ và Lý Nghiên Thu, không liên quan đến chuyện hôm nay.
Thực ra quan hệ của bọn họ cũng không xấu hổ như người bình thường nghĩ, dù sao lúc ấy Ôn Kỳ và Vương Thế An cũng chia tay hòa bình, thái độ và tình cảm để yên ở nơi đó rồi, cho nên bây giờ ba người càng giống những người bạn cũ hơn.
Ba người ôn lại chuyện cũ, những người khác còn chưa đến, tuy còn một chút nữa mới đến thời gian hẹn trước, nhưng trong lòng Lý Nhĩ Lạc vẫn đốt ngọn nến cho những giáo viên ấy.
Quả nhiên, sau khi những giáo viên ấy lần lượt từng người vào phòng, thấy hiệu trưởng Vương đã ở đó, trong một lúc biểu cảm trên mặt từng người đều rất đặc sắc.
Bữa cơm này rất vui vẻ, giống như trong tưởng tượng của Lý Nhĩ Lạc.
Ngày mai là có thể đi học rồi!