Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 30-2




Mấy hôm nay, họ hàng trong nhà của Giang Tây Triết vẫn còn rất nhiều, anh cũng không thể cái gì cũng mặc kệ như trước đây, cho nên trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn rất bận rộn.

Điều này có nghĩa là, anh và Phương Thuần đã gần một tuần không gặp nhau.

“Anh đang ở dưới nhà em.” Xe Giang Tây Triết ngừng cách đó không xa, nhìn tầng trệt, anh vốn muốn chúc tết ba mẹ của Phương Thuần, nhưng nghĩ lại mối quan hệ này, bát tự còn chưa xem [6], có chút không thích hợp.

[6]: Bát tự là một phương pháp xem số mệnh của Trung Quốc, câu này có nghĩa là chưa có chuyện gì xảy ra hết.

Lúc này, đã rất thành công làm tiểu bạch thỏ Phương Thuần phải kinh sợ.

“Sao lại không nói cho em biết trước, anh chờ một lát…” Em thay quần áo.

“Được, không sao cả anh không sốt ruột.” Bây giờ ‘không sốt ruột’ nhất định là ba chữ Giang Tây Triết ghét cay ghét đắng hận thấu xương nhất.

Anh sốt ruột!

Rất sốt ruột!

Vô cùng sốt ruột!!!

Bỏ đi, có ích lợi gì chứ, cô ấy lại không nghe thấy, ôi…

Giang Tây Triết đợi hơn mười phút, Phương Thuần mới đi xuống, thật ra thì tốc độ như vậy cũng rất nhanh rồi, nếu là trước đây thì phải chờ tận một giờ.

Anh mượn ánh đèn trong xe nhìn cô một chút, đúng thật là chưa trang điểm, không biết nên vui hay nên buồn nữa!

Con gái ra gặp người mình thích không phải đều trang điểm tỉ mỉ một chút sao?

“Sao thế?” Phương Thuần cảm giác được Giang Tây Triết vẫn luôn nhìn cô, trước khi đỏ mặt cô mở miệng hỏi.

“Sao em không trang điểm?” Giang Tây Triết hỏi.

Hiển nhiên là Phương Thuần không nghĩ đến vấn đề này, sững sờ một lát xong mới nói, “Không phải đã sắp 8 giờ…” Nếu không một hồi về nhà còn phải tẩy trang, rất phiền phức.

Có điều cô nghĩ đến một hướng khác lập tức phản ứng lại, “Không đẹp sao…”

“Đẹp! Bộ dáng nào của em cũng đều đẹp nhất!” Những lời như vậy Giang Tây Triết há mồm là ra ngay, Phương Thuần nghe xong vui vẻ hơn nhưng lại có một thứ tình cảm mơ hồ khác nữa.

“Hôm nay anh đến là có chuyện gì à?” Phương Thuần hỏi.

“Sắp một tuần chưa gặp nhau rồi, anh muốn nhìn em một chút.” Giang Tây Triết nói, cũng ngồi rất ngay ngắn, tính đến nay đã lâu như vậy rồi, anh chỉ mới nắm qua tay cô.

Những lời này chuyển động trong trái tim của Phương Thuần, cô cảm thấy rất ngọt ngào, bởi vì cô có thể cảm nhận được anh đang nghiêm túc, không giống như vừa nãy: “Vâng, Tết ở nhà rất bận bịu.”

Những lời này qua đi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, sau đó Giang Tây Triết chậm rãi mở miệng: “Tại sao Lễ tình nhân lại không đi chơi với anh?”

Phương Thuần chỉ cảm thấy đề tài biến chuyển quá nhanh, nhưng vẫn dựa theo ý nghĩ thật sự của mình mà nói, “Chúng ta…… Không phải tình nhân.”

Vốn dĩ Giang Tây Triết rất nghiêm túc nhìn cô, muốn nghe xem rốt cuộc là vì sao, thế nhưng câu trả lời này xông vào tai, anh không nhịn được mà vui vẻ, “Chúng ta không phải tình nhân, chúng ta là người yêu!”

Không biết sự tự tin từ đâu mà ra!

Phương Thuần nhìn đôi mắt đen láy của anh, tràn ngập sức hấp dẫn, nhưng vẫn gằn từng chữ: “Chúng ta…… Không phải người yêu.”

Nụ cười nơi khóe miệng của Giang Tây Triết từ từ thu lại, nghe hơi thở nhẹ nhàng của bản thân, “Thuần Nhi, từ lúc mới bắt đầu anh đã biểu đạt tấm lòng của mình rất rõ ràng, anh muốn em làm bạn gái của anh, loại mà lấy kết hôn là mục tiêu, anh muốn đối xử tốt với em, loại mà tốt cả đời, em hiểu không?”

Giang Tây Triết đặt tay cô lên ngực mình rất dịu dàng. Phương Thuần cảm nhận được cảm giác từng câu từng chữ kia quanh quẩn trái tim cô, cùng với tay trái chạm vào từng nhịp rõ ràng của trái tim anh.

Những lời này rất tốt đẹp, nhưng mà thiếu một ít đồ vật hết sức quan trọng.

Đột nhiên Phương Thuần cảm thấy cô rất tủi thân, không tự chủ được mà đỏ hốc mắt, “Tây Triết, em hiểu tấm lòng của anh, em không muốn từ chối tấm lòng của anh, em…”

Ánh đèn trong xe rất u ám, Giang Tây Triết cũng không nhìn thấy sự khác thường trong đôi mắt cô, nhưng đợi đến khi cô mở miệng mới nhận thấy được cảm xúc dao động của cô, anh nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy cô vội vàng nói: “Xin lỗi Thuần Nhi, là anh không tốt, anh quá nóng vội.”

Một lát sau, Giang Tây Triết hơi buông cô ra, nhìn vào đôi mắt của nhau, “Có điều, khoảng thời gian rất dài về sau, em đồng ý cho anh cơ hội tiếp tục theo đuổi em được không?”

Cô gật đầu, đương nhiên là cô đồng ý.

Vừa rồi Phương Thuần cũng không khóc, chỉ cảm giác cái mũi hơi chua xót mà thôi, có lẽ tính cách của cô tương đối rụt rè, nhưng cô chưa bao giờ là một người nhát gan, cũng chính vì thế nên cô đặc biệt nhạy cảm với chuyện tình cảm.

Giang Tây Triết lại nói một vài lời với cô, nhìn thấy cô cười vui vẻ, tựa như không nhớ rõ chuyện vừa xảy ra, lúc này mới để cô trở về.

Nhìn bóng lưng cô biến mất, Giang Tây Triết thở dài một hơi thật mạnh.

Hôm nay là anh hấp tấp.

Có thể do trong xe quá tĩnh lặng, bầu không khí của hai người khi bên nhau tốt quá, anh có chút không khống chế được, không, là không khống chế được. Có điều vẫn còn may, cô cũng không bài xích anh.

Hơn nữa nhìn phản ứng của cô, không chỉ không bài xích, khả năng cao còn có một ít hảo cảm.

Giang Tây Triết lại nhìn thoáng qua nơi nào đó ở tầng trệt, mang theo ngọn lửa tự tin đang bùng cháy trong anh, bay như tên bắn.

Sau khi Phương Thuần về đến nhà, ba mẹ còn đang xem TV trong phòng khách, Phương Thuần cũng không về phòng ngay, ngồi trên sô pha cùng hai người.

Một lát sau, mẹ của Phương Thuần lên tiếng: “Thuần Nhi.”

“Vâng ạ? Mẹ.” Phương Thuần đáp lời.

“Người kia… Muốn theo đuổi con hả.” Mẹ Thuần biết con gái mình dễ thẹn thùng, hơi do dự hỏi.

Quả nhiên, Phương Thuần đỏ mặt, chậm rãi gật gật đầu.

“Đưa con về nhà hình như đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ.” Mẹ Thuần tiếp tục nói.

Phương Thuần lại gật gật đầu.

Ba Thuần lúc này lên tiếng, “Ba thấy người nọ hơi quen mặt, nhưng mà không nghĩ ra đã gặp ở đâu.”

Buổi tối của một ngày trước đây, thời tiết rất lạnh, ba mẹ Phương Thuần ở nhà hơi buồn chán, liền muốn đến tiệm nhìn một chút và đón Phương Thuần về nhà, chẳng qua xe còn chưa dừng trước cửa tiệm, đã thấy một người đàn ông đi ra cùng với con gái mình.

Từ đó về sau, khi trời tối thời gian mà Phương Thuần về nhà, mẹ Thuần ở trong nhà nhìn xuống dưới lầu, có đôi khi còn kéo theo ba Thuần cùng nhau xem.

Làm ba mẹ, ai cũng đều hy vọng con gái mình có thể tìm được hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng sợ con bị tổn thương, đặc biệt là người vừa nhìn đã thấy là dễ bắt nạt giống như Phương Thuần, ba mẹ càng không yên tâm.

Nhưng mà chuyện lén lút này không thể để Phương Thuần biết, nếu không thì có thể rán bánh trên mặt cô luôn.

Đang trong trạng thái hoảng hốt, Phương Thuần chưa phản ứng kịp tại sao ba mẹ lại thấy được anh, phải trả lời câu hỏi của ba mình, “Anh ấy là ông chủ của Nhân Diện Hoa Đào.”

“Thảo nào!” Mẹ Thuần nói.

Ba mẹ của Phương Thuần đều làm việc trong đơn vị hành chính, những buổi liên hoan là không thể thiếu, có thể đi ngang Nhân Diện Hoa Đào trùng hợp thấy Giang Tây Triết.

“Vậy con… Cảm thấy cậu ấy như thế nào?” Mẹ Thuần vẫn cứ hỏi những câu có sức sát thương.

Vì thế Phương Thuần đã bị thương rồi, không biết trả lời thế nào thì hơi làm nũng kêu: “Mẹ…”

“Tuy rằng ba mẹ không thúc giục con kết hôn, nhưng cũng hy vọng con được hạnh phúc. Sẽ có một ngày nào đó ba mẹ phải già đi, không thể ở cùng con cả đời…” Ba Thuần tận tình khuyên bảo nói.

“Ba……” Giọng của Phương Thuần kéo dài.

“Ba thấy người nọ cũng không tệ lắm, có thể nhà chúng ta không có tiền như nhà bọn họ, nhưng chúng ta cũng không kém lắm, cho nên Thuần Nhi nếu như con thích cậu ta, cũng không cần phải cân nhắc quá nhiều.” Ba mẹ Phương Thuần làm việc đã nhiều năm như thế, tiền tích trữ vẫn có chút đỉnh.

“Ba con nói đúng lắm, nếu con thích thì thử xem, ba mẹ cũng không phải không cho con yêu đương, cảm thấy không hợp thì đổi người khác, ba mẹ không thúc giục con kết hôn, cùng lắm thì ba mẹ nuôi con cả đời…” Mẹ Thuần nói.

Phương Thuần nghe ba mẹ thao thao bất tuyệt [7], cảm thấy không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể tiếp tục kéo dài giọng.

[7]: Nói liên hồi, hết cái này sang cái kia, như không bao giờ dứt.

“Ba mẹ……”



Lưu Hạ ngồi ở quầy bar, gọi một ly rượu có độ cồn khá thấp, sau đó tầm mắt thổi đến người đang hát trên sân khấu.

Cô đến đây đã được một thời gian, trước khi Lý Nhĩ Lạc xảy ra chuyện làm cô phải đến New York, Lưu Hạ thỉnh thoảng vẫn đến đây.

Không tại sao cả, chỉ vì người ca sĩ kia.

Suy cho cùng, ai cũng có tình yêu cái đẹp, thấy người đẹp tâm trạng sẽ tốt lên, mà giới hạn của chữ “đẹp” này không phân biệt nam hay nữ.

Người đang trên sân khấu kia, hát rất mê hoặc, giọng hát rất sạch sẽ đồng thời tràn ngập sức hấp dẫn, trên tai đeo một cái khuyên tai màu xanh đậm, nở rộ tia sáng rực rỡ cùng anh.

Thật ra cái quán bar này theo hướng yên tĩnh, bên trong không phải rất ồn ào, cảnh vật tương đối thoải mái, vì thế anh ấy ở đây cũng không hiện lên dáng vẻ lưu manh, ngược lại có chút cảm giác như ánh mặt trời.

“Đàn chị.” Không biết khi nào Trình Trạch đã hát xong rồi, ngồi bên cạnh cô, lấy ly rượu của cô uống ngay.

Thấy hành động của anh, khóe miệng Lưu Hạ khơi lên một độ cong với hứng thú không rõ, “Ừ, đàn em.”

Đối với câu trả lời của Lưu Hạ, Trình Trạch cười cười.

Lưu Hạ cũng là sau này mới biết, Trình Trạch học cùng trường với cô, học viện Âm nhạc, còn nhỏ hơn cô một khóa, cách học viện Chính trị và pháp luật của cô không gần lắm, nhưng vẫn ‘ngẫu nhiên gặp được’ ở bên ngoài học viện của cô.

Có thể những người đẹp đều tự mang theo hào quang, lần thứ hai Lưu Hạ đến, Trình Trạch đã chú ý tới, không giống với nét đẹp của những cô gái khác đến đây, sự xinh đẹp của Lưu Hạ mang theo một ít kiêu ngạo.

“Đã lâu không thấy chị đến rồi.” Trình Trạch nói.

“Ừ, Tết rất bận.” Lưu Hạ không dừng lại một giây nào mà nói dối, trong nhà chỉ có cô và Mẫu thân đại nhân Lưu Á Nam, họ hàng cũng rất ít, cũng không bận gì nhiều.

Trình Trạch chỉ cười cười không nói, anh gọi một ly rượu giống Lưu Hạ. Tuy anh hát ở quán bar, nhưng mà anh rất ít khi uống rượu, vì để bảo vệ giọng.

“Muốn nghe gì?” Trình Trạch xoay qua nhìn Lưu Hạ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng.

“Gì cũng được.” Thật ra Lưu Hạ không ở cùng Lý Nhĩ Lạc hay những người quen, nói rất ít, có thể nói hai chữ tuyệt đối không nói ba chữ.

Đôi mắt Trình Trạch chuyển động, sau đó khóe mắt cong lên, “Nghe cho kỹ đấy.”

Nói xong anh lại lần nữa đi về phía sân khấu, người kia đúng lúc hát xong, anh đi tới lên tiếng chào hỏi ban nhạc của anh.

Sau đó, ánh đèn sáng lên, tiếng nhạc vang lên.

Hai tay của Trình Trạch nắm lấy cái micro đứng trước mặt, đôi mắt không rời khỏi người của Lưu Hạ.

“Ngồi bên cạnh em là thử nghiệm qua đủ loại thỏa mãn.”

“Nhìn bức tranh em xem.”

“Trải qua thời gian em trải.”

“Bầu trời cũng trở nên trong trẻo hoa cũng nở.”

Giọng hát của Trình Trạch tràn ngập trong không gian tương đối kín, giai điệu quen thuộc cộng thêm vui vẻ, làm khách càng cảm thấy tâm trạng thêm thoải mái.

Chẳng qua vài người trong ban nhạc, nhìn nhìn Trình Trạch, lại liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra ý cười vốn đã sâu xa, sau đó, nhịp trống càng mãnh liệt hơn, người đàn ghi-ta cũng càng ra sức hơn.

“Gió nhẹ cũng say mê.”

“Mặc dù em không nói câu nào.”

“Nhưng sớm đã vạn nghìn lời nói.”

“Từng phút từng giây hiện lên vẻ trong trẻo lại quý giá.”

“Chỉ có em mới có thể đem đến cho anh thứ cảm giác này.”

Thật ra Lưu Hạ cũng nghe nhạc nhiều lắm, nhưng bài hát này là một bài trong số lượng bài không nhiều lắm mà cô từng nghe qua, lúc giai điệu vang lên cô còn chưa cảm thấy quen thuộc, nhưng nghe đến đây, anh mắt nồng nhiệt trắng trợn kia của Trình Trạch cùng với lời bài hát không thể rõ ràng hơn nữa.

Lưu Hạ không ngốc, ngược lại, cô rất thông minh, cô cầm ly rượu trong tay nhấp môi.

Ừm, có chút ngọt.

“Cho dù tim có mỏi mệt giấc mơ có xa đến đâu đi nữa.”

“Có em làm bạn tất cả đều không sao cả.”

“Anh muốn cùng em lau chùi những ngày trước đây.”

“Tấm ảnh nhật ký thẻ sách.”

“Có tình cảm ấm áp từ từ hiện lên.”

“Anh muốn yên lặng chăm sóc em.”

“Để em mở hai mắt ra.”

Dần dần, những người khách uống rượu dường như đã nhận ra được chút gì đó, ai cũng quay lại nhìn chỗ ngồi của Lưu Hạ, nhưng Lưu Hạ không có chút nào ngượng ngùng, vẫn tao nhã ngồi uống rượu, tâm trạng tốt thì nhìn một cái về phía sân khấu.