Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Tây Triết nghe điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc ‘Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…’

Anh ngưng lại sự giãy giụa, như một con cá chết nằm trên giường, ngược lại gọi một cuộc điện thoại khác.

“Đang ở đâu vậy?” Giang Tây Triết uể oải, giống như một cái bong bóng bị xẹp.

“Nhà.”

“Ra ngoài ăn Tết nào!”

“Với tớ?” Ngôn Bỉnh Sơ cười, có chút không rõ nguyên do.

“Đúng vậy, với cậu!” Giang Tây Triết cho rằng Ngôn Bỉnh Sơ đang cười nhạo anh, tức giận nói.



Một giờ sau, trong một nhà hàng Âu, Giang Tây Triết và Ngôn Bỉnh Sơ ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ.

“Không nghĩ tới mẹ tớ sẽ thiết kế một kế hoạch chiến đấu trên người tớ, thật ra kế hoạch này rất tốt, nhưng kế hoạch này dùng trên người cậu thì không đúng chút nào!” Tay Giang Tây Triết đang cắt bò bít tết, than ngắn thở dài.

“Bây giờ cậu cứ đi tìm người mà nên lên kế hoạch đi, đi đi tớ không tiễn.” Ngôn Bỉnh Sơ vẫn cười nhạt như cũ, không có một chút ý nghĩ đồng tình.

Giang Tây Triết muốn phản bác lại, nhưng chú ý đến một cô gái ngồi bên trái thường thường nhìn về bên này, “Sơ Sơ, có người đang nhìn hai chúng ta kìa!”

Tay Ngôn Bỉnh Sơ cầm cái ly đế cao dừng một chút, ngược lại mà nói: “Không phải là cậu hẳn nên quen rồi sao.”

“Nói cũng phải.”

Dao nĩa chia nhỏ thức ăn trong cái dĩa tao nhã, Ngôn Bỉnh Sơ vẫn hơi tò mò vì sao bản thân anh lại ngồi chỗ này, “Hai người các cậu…”

Câu nói kế tiếp của Ngôn Bỉnh Sơ chưa hỏi xong, nhưng Giang Tây Triết biết anh muốn hỏi cái gì, vì thế không khỏi thở dài một hơi: “Tớ nói cho cậu nghe, tớ còn đang phải nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân!”

“Đúng là nên nghi ngờ.” Ánh mắt của Ngôn Bỉnh Sơ rõ ràng mang theo ý trêu đùa.

Mà Giang Tây Triết trừng anh một cái, tiếp tục nói: “Vốn dĩ tớ cảm thấy hôm nay cô ấy nhất định sẽ cùng tớ đi chơi, nhưng mà lần đầu tiên gọi cô ấy nói sẽ suy nghĩ lại, kết quả lần thứ hai thì ấp a ấp úng, lần thứ ba thì trực tiếp từ chối, không có lần thứ tư, sau đó cô ấy không nghe điện thoại của tớ nữa. Đã một tháng trôi qua, tớ có ý gì với cô ấy từ ngày đầu tiên tớ đã biểu đạt rất rõ ràng rồi, khi đó tớ mà không nói ra ngoài ăn một bữa cơm, chuyện nên xảy ra đã sớm xảy ra rồi!”

“Không phải là cậu thích cô ấy như vậy sao.” Ngôn Bỉnh Sơ nói xa xôi.

Giang Tây Triết bị một câu nhẹ như bay của Ngôn Bỉnh Sơ làm cho nghẹn lời không trả lời được, sau đó hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, cô ấy không giống với những cô gái một tháng đó, tớ không thể nóng vội, phải từ từ, thả dây dài câu cá lớn…”

Ngôn Bỉnh Sơ nghe anh chàng lẩm bẩm, khóe miệng gợi lên một độ cong: “Phục vụ, lên một phần cá tuyết chiên [1].”

“Vâng, xin anh chờ một lát.” Người phục vụ đứng cách đó không xa mỉm cười nói.

“Sao thế, những món này chưa đủ ăn hả?” Trên đầu Giang Tây Triết đội vài dấu chấm hỏi, trong lòng nghĩ gần đây sức ăn của Ngôn Bỉnh Sơ tăng lên à.

“Cứ mặc kệ mọi thứ ăn trước một ít cá đi, nếu không trước khi câu được cá lớn thì cậu đã chết đói rồi.” Ngôn Bỉnh Sơ vẫn cười nhạt như cũ, lại giết người trong vô hình.

“Cậu…” Giang Tây Triết bị Ngôn Bỉnh Sơ làm nghẹn họng không biết nói gì, qua vài giây mới nói: “Dạo gần đây công lực tăng trưởng nha đạo trưởng.”

Ngôn Bỉnh Sơ chỉ cho anh chàng một ánh mắt, không để ý đến anh chàng nữa, yên tĩnh ăn cơm.

“Không biết một lát nữa đạo trưởng có thể cùng tớ đi dạo một vòng nơi tầm hoa vấn liễu [2]!” Nếu bây giờ Giang Tây Triết có trong tay một chiếc quạt xếp, vậy thì tuyệt đối là một công tử phong lưu phóng khoáng thanh (ăn) lịch (chơi).

[2]: Tầm hoa vấn liễu: Đi ngắm phong cảnh, ý nói tìm phụ nữ.

“Để làm gì?”

“Câu cá.”

Ngôn Bỉnh Sơ ngẩng đầu nhìn Giang Tây Triết ở đối diện, đôi mắt nhiều thêm vài phần nghiêm túc, sau đó nặng nề mở miệng: “ Nếu như cậu nghiêm túc với cô ấy thì đừng đi.”

Giang Tây Triết cảm thấy không thể giấu được gì trước ánh nhìn của Ngôn Bỉnh Sơ, “Tớ chỉ nói thế thôi, trong lòng tớ biết rõ tớ muốn gì.”

Ngôn Bỉnh Sơ cũng chỉ nhắc nhở Giang Tây Triết, anh biết trong lòng Giang Tây Triết có chừng mực.

“Một lát chúng ta cũng đi thả lỏng một chút, uống rượu nhìn người khác câu cá, được không Sơ Sơ!” Giang Tây Triết năn nỉ.

Ngôn Bỉnh Sơ theo thói quen muốn từ chối, anh không thích một nơi ồn ào như vậy, nhưng nhìn những cặp trai gái xung quanh… Một bóng hình lại không khống chế được mà xuất hiện trong đầu anh, không gạt đi được.

“Được.”



Trước mặt bày ra mấy ly rượu đủ màu sắc, người pha chế rượu nhẹ nhàng lắc lư thân thể, điều chế ra một ly rượu Cocktail năm màu cực kì đẹp mắt, mà ở sàn nhảy cách đó không xa, càng điên loạn hơn.

Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trước quầy bar, rót chất lỏng màu hổ phách vào cổ họng, độ cồn chậm rãi dâng đến đầu.

Không khí xung quanh nồng nàn tựa hồ có thể bốc cháy, nhưng Ngôn Bỉnh Sơ lại càng thêm tỉnh táo, trên người anh như có một lá chắn, tách mình khỏi xung quanh.

Rất nhiều thời điểm là như vậy đó, trong một đám người điên loạn, người cô đơn mới càng nổi bật hơn.

Một chút đau thương trong lòng sẽ không khống chế được mà điên cuồng sinh trưởng, càng thêm điên cuồng càn quét bạn, không chút nể mặt mà kích thích cảm giác đau lòng trong bạn.

Tay của Ngôn Bỉnh Sơ không thể khống chế mà cầm lấy ly rượu muốn uống một hơi cạn sạch, lại bị Giang Tây Triết đoạt lấy.

Giang Tây Triết nhìn mấy ly rượu trống rỗng trước mắt, hoang mang trong lòng tạo thành một lớp bụi xám xịt, “Cậu ra chơi với tớ hay mượn rượu giải sầu vậy!”

Ngôn Bỉnh Sơ không động vào ly rượu nữa, mắt không có tiêu cự nhìn nơi nào đó, một lúc lâu chậm rãi mở miệng: “Tây Triết, chúng ta không giống nhau, Phương Thuần vẫn đang ở đây.”

Mà Lý Nhĩ Lạc thì lại như gió, không thấy nữa.

Giang Tây Triết nghe câu nói của anh, uống cạn ly rượu cầm trong tay, đè nén sự khó chịu mãnh liệt trong lòng.

“Sơ Tử, hôm qua tớ nhìn thấy cô ấy.”

Ánh mắt Ngôn Bỉnh Sơ khẽ nhúc nhích, lại không nhìn về phía Giang Tây Triết, đôi khi hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

“Hôm qua lúc tớ đưa cô tớ ra sân bay, thật sự chỉ suýt chút nữa thôi, là tớ có thể bắt cô ấy lại rồi.” Đến tận bây giờ, nỗi tiếc nuối và buồn bã ngày hôm qua của Giang Tây Triết vẫn chưa bình thường lại, “Cô ấy xuất ngoại rồi.”

Cái tay đang cầm ly rượu của Ngôn Bỉnh Sơ, không tự giác mà buộc chặt, khớp xương rõ rệt.

Con cá bơi từ biển ra đến đại dương.

Cho dù không gặp được ở thành phố A, nhưng chỉ cần biết rằng cô đang ở cái thành phố này, anh sẽ cảm thấy hơi chút an ủi. Nhưng mà hiện giờ, nơi mà cô ở anh hoàn toàn không biết gì cả, tựa như hai trái tim cách hai vũ trụ.

Cô xuất ngoại rồi?

Cô ra nước ngoài vào ngày này, là đi với ai khác cùng nhau trải qua lễ tình nhân sao? Ngôn Bỉnh Sơ không muốn nghĩ tiếp.

Giang Tây Triết nhìn sắc mặt của Ngôn Bỉnh Sơ càng ngày càng khó coi, tiếp tục nói: “Cậu không biết đâu, lúc ấy tốc độ khi tớ đuổi theo cô ấy có thể trở thành quán quân của cuộc thi chạy 100 mét, thấy cô ấy đi vào cửa an ninh, đầu óc tớ nóng lên liền muốn trèo qua lan can, kết quả chú an ninh sân bay lại động tay động chân với tớ, mất mặt khỏi phải nói luôn, nhưng mà tớ nghĩ đây là hạnh phúc cả đời của cậu! Sao có thể dễ dàng buông tay như vậy, sau đó tớ mua một tấm vé máy bay đi vào cửa an ninh để tìm, tuy cuối cùng vẫn không tìm được. Nhưng mà vé máy bay cũng tốn mấy nghìn đó! Cho nên rượu hôm nay cậu phải mời!”

Ngôn Bỉnh Sơ nghe Giang Tây Triết nói xong một đoạn dài, nếu nói trong lòng không xúc động là giả, vì thế tri kỉ đưa cho anh chàng một ly rượu: “Uống đỡ khát.”

Nói một đoạn dài như vậy thực sự Giang Tây Triết cũng hơi khát, không khách sáo nhận lấy, sau đó lại thay một giọng điệu khác: “Sơ Tử, không được thì… Thì thôi bỏ đi, những chuyện tình cảm này đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, lúc này mới hơn một tháng, sẽ không quá khó để quên đi.”

Nhưng Giang Tây Triết nói xong rất lâu sau vẫn không thấy anh trả lời.

“Nếu không thì vậy đi, sau này hai ta cứ như hình với bóng là được, vì sao mà tớ luôn gặp được cô ấy, tớ gặp được cũng không thể bắt lấy cô ấy mà!”

Ngôn Bỉnh Sơ chỉ cười cười, có thể thực sự giữa hai người không có duyên nhỉ.

“Thầy ơi?”

Giang Tây Triết còn muốn nói thêm chút gì nữa, lại nghe được một giọng nữ mềm mại, anh chàng xoay đầu lại, thấy một gương mặt xinh đẹp đứng phía sau bọn anh, đang nhìn Ngôn Bỉnh Sơ.

Trong mắt mang theo ánh sáng.

Chú thích:

[1]: Cá tuyết chiên.