Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 22




Hôm nay, một ngày hoàn toàn mới lại bắt đầu.

Có thể là giường ở nhà quá thoải mái, không có người kia vậy mà Lý Nhĩ Lạc vẫn ngủ rất ổn định, theo thói quen ngủ tới 12 giờ, rất hoàn mỹ bỏ lỡ bữa sáng tình yêu Lý Nghiên Thu cố tình làm cho cô.

Ăn xong một bữa cơm trưa phong phú, Lý Nhĩ Lạc cũng hoài nghi rằng ba cô có phải muốn dựa vào vài bữa cơm này khiến cái cằm nhọn của cô biến thành cằm tròn hay không, bất đắc dĩ đồng thời, trái tim cũng rất ấm áp.

Lý Nhĩ Lạc mượn điện thoại của mẹ, lục tìm số điện thoại của Lưu Hạ.

“Tiếp giá [1] đi!” Điện thoại vừa nối được, không đợi bên kia Lưu Hạ có phản ứng, Lý Nhĩ Lạc đã nói ra ba chữ này.

[1]: Từ này ở thời Cổ đại, dùng để chào đón những người cao quý.

Không phải giọng nữ dịu dàng như mong đợi, Lưu Hạ sửng sốt một hồi, đè nén sự kích động trong lòng: “Cậu… Đã trở lại rồi!”

Đừng tưởng rằng giọng điệu tình thâm ý thiết [2], Lưu Hạ vốn đang muốn nói những lời thô bạo để bóp chết cô.

[2]: Thiết tha, thật lòng.

Đương nhiên là Lý Nhĩ Lạc nghe ra sức mạnh hung hăng trong giọng nói kia, chỉ vui vẻ cười: “Đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ cho cậu cơ hội này.”

Hai người trực tiếp hẹn gặp ở một trung tâm thương mại, khi mua điện thoại, ăn cơm thì cũng sẽ không cần phải tìm một nơi khác.

“Con có tiền không?” Thấy con gái muốn đi ra ngoài, Lý Nghiên Thu lên tiếng hỏi.

Cái tay mở cửa của Lý Nhĩ Lạc dừng ở đó, quay đầu nhìn ông cười: “Thứ này con sẽ không thiếu đâu.”

Sau khi Lưu Hạ đến điểm hẹn, nhìn nhìn tứ phía không thấy được người, trong lúc chờ Lý Nhĩ Lạc vài phút, cô vẫn rất lo lắng, lần trước lúc tách ra, cậu ấy mới vừa thoát khỏi cái chết.

Nghĩ đến đây, trong ngực Lưu Hạ giống như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu.

Mà một tháng nay, ngoại trừ lần liên lạc bằng mail đó ra, cô không nhận được tin tức nào của Lý Nhĩ Lạc nữa, Lưu Hạ còn đang đắm chìm trong nỗi u buồn, đột nhiên cảm giác một chút nhột trên eo.

Cô nàng xoay người lại, chỉ thấy một người mặc áo lông màu hồng mềm mại, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc quần jeans ôm sát người màu xanh nhạt đứng trước mặt mình.

Ừm, còn buộc tóc đuôi ngựa.

“Bao nhiêu tuổi rồi, giả trang non mềm hả!” Lưu Hạ nhìn bộ trang phục này của cô, lo lắng trong lòng phai nhạt vài phần, bởi vì dưới rất nhiều tình huống, cách ăn mặc của một người phản ánh tâm trạng của người đó.

Mà Lý Nhĩ Lạc cũng đạt tới hiệu quả như cô mong muốn.

“Cái đó còn cần giả trang à?” Mái tóc vừa qua khỏi vai của Lý Nhĩ Lạc vốn dĩ cũng không phải rất dài, bây giờ cột lên càng lộ ra sức sống hoạt bát, nói cô 15, 16 tuổi cũng không quá đáng, “Được rồi, đi mua điện thoại thôi.”

Nhan sắc xinh đẹp này của Lý Nhĩ Lạc ở mùa đông nặng nề phương Bắc, vô cùng nổi bật, huống chi bên cạnh còn có Lưu Hạ một cái tiểu mỹ nhân như vậy nữa.

Hai người đẹp cùng đi chung với nhau, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.

Lý Nhĩ Lạc đi thẳng đến cửa hàng bán điện thoại, dứt khoát chọn mẫu mới nhất của hãng ban đầu cô dùng, sau đó đi sang phòng kinh doanh bên cạnh mua một tấm thẻ SIM mới, chuyện thứ nhất hiệu suất cao cứ như vậy xong xuôi.

“Không nghĩ đến nhanh đến vậy.” Lý Nhĩ Lạc nhìn chiếc điện thoại trong tay, hơi giải thích nguyên nhân với Lưu Hạ.

Lưu Hạ ném một cái xem thường qua, một vẻ mặt tớ biết ngay là thế mà, sau đó hỏi cô: “Cậu ăn cơm trưa chưa?”

“Tớ ăn rồi.” Lý Nhĩ Lạc nói.

“Vậy đi uống trà sữa?”

Bây giờ vẫn chưa phải là thời gian để đi dạo phố, hai người đều có rất nhiều lời muốn nói, cho nên với lời đề nghị này của Lưu Hạ Lý Nhĩ Lạc vui vẻ đồng ý.

“Cậu về lúc nào vậy?” Vẫn là Lưu Hạ mở miệng trước.

“Hôm qua.” Lý Nhĩ Lạc vui cười, “Nhìn xem tớ có đủ thành ý chưa, hôm qua vừa về hôm nay đã hẹn cậu ngay.”

“Vậy thì đúng thật là tớ phải cảm ơn cậu rồi.”

Nghe lời nói mười phần châm chọc của Lưu Hạ, trong lòng Lý Nhĩ Lạc cảm thấy tốt đẹp, dù sao một người bạn chỉ bằng một cuộc gọi không thể hiểu được lại bay đến New York tìm cô, thật sự mười phần trân quý.

Ông trời đối xử với cô khá tốt.

“Được rồi, cậu nói một chút đi.” Lưu Hạ nhìn mí mắt của Lý Nhĩ Lạc, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.

Hôm nay nhất định cô nàng phải biết nguyên nhân, bởi vì ngoại trừ bản thân cô nàng, Lý Nhĩ Lạc không có khả năng tâm sự cho người khác biết, Lưu Hạ không muốn cô đem đau thương ngấm vào trong lòng mình, từ từ lên men thành vết sẹo.

Lý Nhĩ Lạc nhàn nhạt cười.

“Tớ qua New York cùng đón Giáng sinh với anh ta, thấy anh ta… Anh ta đi lên lầu với một người phụ nữ khác.” Giọng điệu từ tốn, một chữ lại một chữ tạo thành câu.

Đột nhiên trong lòng Lý Nhĩ Lạc nhẹ một chút, có điều như thế sao, một câu ngắn ngủi là kết quả đoạn tình cảm bảy năm của bọn họ, cây dao đâm vào tim bản thân cô nhiều ngày qua cũng chỉ như thế thôi.

Tay Lưu Hạ dưới bàn nắm thật chặt, cũng không có phẫn nộ ngập trời, bởi vì cô nàng đã ít nhiều đoán được, chẳng qua điều cô muốn biết không ngừng ở đây, “Cậu thì sao? Vì sao cậu phải nằm viện.”

“Tớ đứng dưới lầu nhà anh ta cả một đêm, đêm hôm đó New York tuyết rơi dày đặc.” Máy sưởi trong tiệm rất đầy đủ, Lý Nhĩ Lạc hút một ngụm trà sữa bỏ thêm đá vào, cảm thấy trong lòng hơi chút khoan khoái, “Người phụ nữ kia cả đêm cũng không đi ra.”

“Mẹ nó cậu bị ngốc hả!” Hốc mắt Lưu Hạ đõ trong nháy mắt, cô nàng không để bụng người phụ nữ kia bao lâu không đi ra, cô nàng chỉ biết là đồ ngốc Lý Nhĩ Lạc kia đứng bên ngoài dưới trời tuyết âm mười mấy độ cả một đêm!

“Cậu đừng khóc, người khác còn tưởng là tớ bắt nạt cậu kìa, bây giờ không phải tớ rất ổn sao.” Lý Nhĩ Lạc vẫn mang nét cười, có điều thấy Lưu Hạ khóc, trong lòng cô rất hụt hẫng.

Vẫn là câu nói kia, cô không muốn để những người từ nay về sau không quan trọng kia làm hao mòn bản thân, sau đó làm hại những người quan tâm mình phải lo lắng.

“Đúng vậy, bây giờ cậu đang ổn mà, nhưng mà khi đó cậu suýt chút nữa là chết rồi!” Lưu Hạ nhận khăn giấy trên tay Lý Nhĩ Lạc, hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.

Nói tới đây, thực ra trong lòng Lý Nhĩ Lạc nghĩ lại mà sợ, bản thân cô suýt chút nữa là chết, nếu cô chết, ba mẹ phải làm sao bây giờ? Cho nên thật sự phải cảm ơn người đàn ông đó.

Lưu Hạ hồi phục tâm trạng của mình, “Liên lạc với Lâm Cảnh chưa?”

Lý Nhĩ Lạc lắc lắc đầu, “Trong khoảng thời gian này anh ta hẳn là có bài luận rất quan trọng.”

“Lúc này mà cậu còn suy nghĩ cho anh ta.” Mặc dù bản thân Lưu Hạ cũng không tin, nhưng cô nàng vẫn hỏi, “Anh ta có gọi cho tớ mấy cuộc điện thoại, các cậu… Có phải là đang hiểu lầm gì không?”

Khóe mắt Lý Nhĩ Lạc nhếch lên, cười tự giễu, giọng điệu nhàn nhạt lộ ra vài phần xót xa: “Lưu Hạ, lúc mới đầu tớ cũng tự lừa bản thân như vậy, tớ lừa gạt mình nói bọn họ có thể là hàng xóm, thế nhưng vậy thì thế nào? Lưu Hạ, vậy thì thế nào! Cậu biết tớ hiểu rõ Lâm Cảnh tới bao nhiêu không? Một ánh mắt của anh ta nhìn qua tớ đã biết anh ta muốn uống nước hay muốn uống trà rồi. Còn có bầu không khí quanh quẩn khi hai người bọn họ ở chung, cậu biết đó là gì không? Đó là bầu không khí mà tớ và Lâm Cảnh ở cùng nhau từ lúc nồng nàn đến giờ dần dần tan biến, mà hiện tại, hiện tại lại xuất hiện trên người anh ta và người phụ nữ khác.”

Lưu Hạ nhìn mặt trời rũ bóng xuống cánh mũi của cô, rũ xuống đôi mắt ẩn giấu cảm xúc hơi mất không chế vừa rồi, trong lòng Lưu Hạ ngũ vị tạp trần [3].

[3]: Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Cô không nên có bộ dạng này, cô phải là người vui vẻ, làm một cô công chúa được mọi người nuông chiều, nhưng mà, trưởng thành đòi hỏi phải trả một cái giá quá đắt.

“Lạc Lạc, trong đời của mỗi người sẽ gặp phải rất nhiều người, có người có thể đi cùng cậu đến cuối con đường, mà sứ mệnh của một số người, chỉ là lớn lên cùng cậu, cậu hiểu không?”

Lý Nhĩ Lạc điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trên mặt khôi phục lại nụ cười: “Đi thôi! Cậu ở đây giảng cho tớ nghe triết lý cuộc sống ư!”

Lưu Hạ liếc cô một cái, đứa nhỏ không có lương tâm!

“Anh ấy đâu?” Lưu Hạ hỏi tiếp.

Mà Lý Nhĩ Lạc nghe câu hỏi của Lưu Hạ, theo bản năng rũ đôi mắt xuống, đương nhiên cô biết ‘Anh ấy’ mà Lưu Hạ nói là ai: “Coi như là tình một đêm đi.”

Nói ra ba chữ đó, trái tim Lý Nhĩ Lạc đột nhiên hơi đau.

Anh đối xử với cô tốt đến vậy, thế nhưng bị cô định nghĩa thành cái loại quan hệ này, haiz! Bản thân cô đúng là một cô gái xấu xa không có lương tâm mà!

Lưu Hạ không chú ý tới sự khác thường của Lý Nhĩ Lạc, tiếp tục nói chuyện: “Một tháng nay cậu vẫn luôn ở chỗ của anh ta?”

Lý Nhĩ Lạc gật gật đầu.

“Nhà anh ấy ở đâu vậy? Nếu biết thì tớ đã đến tìm cậu rồi.” Lưu Hạ một bộ dáng tiếc nuối.

Mà hiển nhiên Lý Nhĩ Lạc bị Lưu Hạ hỏi đứng hình, đờ đẫn một lát nhẹ nhàng lắc đầu: “Tớ không biết.”

“Ôi trời Lý Nhĩ Lạc cậu thật sự bị ngốc hả! Bản thân mình ở nơi đó hơn một tháng cũng không biết ở đâu?” Hiển nhiên Lưu Hạ ngây người trước sự ngu ngốc của Lý Nhĩ Lạc.

“Tớ thực sự không biết.” Lý Nhĩ Lạc ngưng mày.

Ở nơi đó hơn một tháng, cô đi ra ngoài tổng cộng được hai lần, một lần là bệnh viện, lần thứ hai là đi rút tiền, trong tiểu khu của anh có máy ATM 24 giờ, lúc đi tâm trạng cũng không được tốt lắm, không chú ý là cái tiểu khu nào.

Nghĩ đến đây, Lý Nhĩ Lạc cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Đâu chỉ là không biết địa chỉ, thậm chí là tên của anh, tuổi anh, nghề nghiệp của anh, phương thức liên hệ của anh, toàn bộ đều không có…

Hai người bọn họ… Thật sự không có cơ hội nào để liên lạc lại.

“Lý Nhĩ Lạc, cậu sẽ không đối với anh ấy…” Lưu Hạ nhìn vẻ mặt buồn bã mất mát của cô, lại một lần nữa kinh sợ trước suy đoán của mình.

“Cậu nghĩ sao thế.” Lý Nhĩ Lạc cười khẽ.

“Nghe nói con gái sẽ có tình cảm đặc thù với người đàn ông đầu tiên của mình… Nhớ mãi không quên.” Khóe miệng Lưu Hạ nghiền ngẫm nói.

“Cái này mà cậu cũng đoán được.” Lý Nhĩ Lạc không có chút nào xấu hổ, hào phóng thừa nhận, giữa cô và Lưu Hạ không cần giấu giếm điều gì cả.

“Đương nhiên rồi, hãy gọi tớ là Lưu Hạ Holmes.” Lưu Hạ nhún vai.

“Lẽ nào trên người tớ tỏa ra một sức quyến rũ nữ tính thành thục?” Vai Lý Nhĩ Lạc hơi lỏng.

“Nói không biết xấu hổ.” Lưu Hạ uống một ngụm trà sữa, “Có điều tớ nói thật, cậu kiềm chế lại chút đi.”

Lưu Hạ lo lắng cô vừa mới trải qua một đoạn tình cảm bị tổn thương, sẽ bị mù quáng đi vào một đoạn tình cảm khác, tuy rằng người đàn ông kia thoạt nhìn khá tốt, nhưng bây giờ không phải là lúc.

“Yên tâm đi.” Có đôi khi Lý Nhĩ Lạc cảm thấy Lưu Hạ giống như một người mẹ già, có điều cô cũng vui vẻ chấp thuận, “Đúng rồi, ngày mốt tớ đi Lon Don cùng với ba mẹ.”

“Để làm gì?” Nụ cười trên mặt Lưu Hạ thu lại trong nháy mắt, vừa mới trở về lại muốn đi.

“Nghỉ phép.”

“Nói lại một lần nữa.”

“Ha ha ha, đợi tớ về tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Quả nhiên không thể gạt được Lưu Hạ, lần này cô đi nước Anh là có mục đích.

Hai người nói chuyện xong, chuẩn bị đi dạo ở một nơi gần đó, thời gian Lý Nhĩ Lạc sống ở trong nước không dài, hơn nữa thành phố A phát triển rất nhanh, rất nhiều nơi cô không biết.

Hai người vừa đi ra từ một cửa hàng bán quần áo, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi cô.

Không, chính xác mà nói cũng không phải gọi cô.

“Yêu nghiệt, tôi gọi cô ba tiếng sao cô lại không đáp lại?” Giang Tây Triết nhanh chóng đi đến trước mặt cô.

Lý Nhĩ Lạc xoay người, nhìn xung quanh anh chàng, lại không nhìn thấy người đàn ông quen thuộc kia, trong ngực có chút mất mát.

“Tiên sinh, anh nhận lầm người rồi.” Lý Nhĩ Lạc cười nhạt, nói xong liền lôi kéo Lưu Hạ đi.

Giang Tây Triết sững sờ ở đó, thật lâu không phản ứng lại, “Gì chứ?!”

“Anh sao vậy?” Phương Thuần bên cạnh mềm mại hỏi, chẳng qua là lộ ra một tia ghen tuông nhỏ đến mức khó phát hiện.

“Thuần Nhi em chờ anh một chút, anh đi gọi điện thoại.”

Giang Tây Triết lấy điện thoại ra thật nhanh, ở danh bạ tìm vạch phân cách A nhảy ra số điện thoại của Ngôn Bỉnh Sơ, đợi bên kia bắt máy đã gấp không chờ nổi thét lên: “Đạo trưởng! Yêu nghiệt nhà cậu ra ngoài gây họa cho chúng sinh kìa!”