Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 2




Buổi sáng Ngôn Bỉnh Sơ từ nhà của cậu đi ra, thở ra một hơi nặng nề.

Ngày hôm qua xuống máy bay vừa mới đem hành lý đặt ở nhà, anh đã bị cuộc gọi của mợ thúc giục đến đây, buổi tối còn cố ý thu dọn gian phòng cho anh.

Anh lái xe chậm rãi chạy ở khu chung cư, xem vết bánh xe, tuyết có vẻ hơi sâu.

Trắng xóa một mảnh, đột nhiên có một mảnh vải đỏ đập vào mắt anh, là khăn quàng cổ sao?

Vốn dĩ khoảng cách không xa, anh lại lái xe đến gần hơn.

Càng ngày càng gần.

Đến trước mắt.

Không chỉ có một cái khăn quàng cổ mà còn có cả một người!!

Ngôn Bỉnh Sơ dừng xe ngay lập tức, giày da đạp lên trên nền tuyết in sâu xuống. Từ độ dày của tuyết trên người cô có thể thấy thời gian cô ngã trên mặt đất là không ngắn.

Anh lật người cô trở lại, sờ sờ cái trán của cô, nhiệt độ trên tay làm cho anh hoảng sợ.

Toàn thân tỏa ra khí lạnh, không còn một tí độ ấm, cái trán lại nóng gay gắt, anh lập tức ôm cô lên xe, bật lò sưởi.

Cả người cô toàn là tuyết, trên quần áo, trên tóc, trên lông mi… Nhìn thấy cô như vậy, Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy nhiệt độ trong xe thấp thêm vài độ.

Sáng sớm rất ít người, để mà tìm người nhà của cô dường như có đôi chút khó khăn, mà nơi ở của anh cách nơi này chỉ cần 10 phút lái xe, anh tự hỏi một giây liền chọn phương án thứ hai.

Thật ra thì anh rất sợ phiền phức, thế nhưng tình huống trước mắt làm anh không thể chú ý được nhiều đến như vậy.

Xe chạy không chậm như vừa nãy nữa, anh tăng tốc trên con đường gần như không có bao nhiêu người, lộ trình 10 phút đã đến rồi.

Anh không kịp thay dép lê, ôm cô lên ghế sô-pha, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên mức cao nhất, hàng loạt hành động được làm rất lưu loát. Ngôn Bỉnh Sơ nhìn cô đang bất tỉnh, cứ để như thế cũng không phải là cách.

Anh buộc lòng phải gọi đện thoại cho bạn bác sĩ của anh tên là Kevin.

“Có một… người bạn của tôi đang sốt cao, cậu hãy mau đến đây đi.” Ngôn Bỉnh Sơ thản nhiên mở lời, đối với quan hệ của cả hai thì không cần nói quá nhiều.

“Cậu biết bây giờ là mấy giờ không?” Một giọng nói uể oải từ bên đầu dây bên kia truyền tới, nghe là biết mới bị điện thoại đánh thức.

“Cậu đến chậm một chút là người sẽ mất mạng.” Anh nhìn về phía người đang nằm trên sô-pha, mặt mày đỏ bừng, cái trán trằng nõn đã xuất hiện một lớp mồ hôi, anh không tự chủ được mà nhíu mày một cái, rồi lại tiếp tục thúc giục cái người vừa mới cúp điện thoại.

Nhiệt độ trong nhà thực sự rất cao, Ngôn Bỉnh Sơ cởi áo khoác đen, lộ ra cái áo lông dê màu vàng nhạt, làn da trắng làm cho cả người anh nhìn có vẻ rất ấm áp.

Anh đi đến bên cạnh ghế sô-pha, do dự xem có nên cởi áo lông của cô ra không, nghĩ một lát sau vẫn là không cởi.

Anh khom lưng đặt tay lên trán cô, vẫn còn rất nóng, so với vừa nãy lại càng nóng hơn, anh lại gọi điện thoại hối thúc.

“Lạch cạch!” Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Tầm mắt nhìn xuống cánh tay cô, phát hiện có một cái hộp trang sức tinh xảo màu xanh đậm, cái nắp đã rơi bên cạnh, bên trong có một đôi hoa tai để ở dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.

Một cái là cây thông được được đính đá màu xanh lá, một cái là mũ Giáng sinh đính đá màu đỏ.

Anh đã nhìn thấy qua rồi.

Hai ngày trước có một cô đồng nghiệp trẻ tuổi có một cái giống y như đúc, còn một cái khác là để dành cho bạn trai cô ta.

Ngôn Bỉnh Sơ lại một lần nữa nhìn cô, quan sát một cách tinh tế.

Mái tóc đen dài che mất nửa gương mặt, vẻ mặt cô có chút đau khổ, không biết là do bị bệnh hay còn một lý do khác, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ, rất rõ ràng là đã khóc.

Vừa nãy do chuyện cấp bách, Ngôn Bỉnh Sơ chưa kịp suy nghĩ đến tình huống lúc ấy: Quà Giáng sinh, hai mắt sưng đỏ, ngất xỉu ở dưới chung cư,…

Ngọn ngành câu chuyện đã rõ ràng trong đầu anh.

Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.

“Cậu chậm qua.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.

“Bạn tôi ơi! Từ lúc cậu cúp máy đến bây giờ chỉ mới qua 20 phút thôi!” Kevin vì chính mình mà bất bình.

“Đi xem một chút đi.”

“Thế nào?” Ngôn Bỉnh Sơ hỏi

“Có chút phiền phức.” Kevin trở nên nghiêm túc hẳn lên cùng với dáng vẻ vừa nãy hoàn toàn tương phản, “Toàn thân cô ấy đều đông cứng, sốt rất cao.”

Ngôn Bỉnh Sơ không khỏi nắm chặt tay lại, cô gái này dù sao cũng là người mà anh cứu, hơn nữa trông tuổi cô ấy thật sự rất nhỏ, có khả năng xấp xỉ học sinh của anh thôi.

“Tôi sẽ truyền nước biển hạ sốt cho cô ấy trước, rồi lại kê đơn thuốc một vài ngày, nếu không ổn nữa thì mới đi bệnh viện.” Kevin mở hòm thuốc ra, lấy ra một số chai lọ bắt đầu trộn lẫn.

“Cậu chăm sóc người ta sao thế, thê thảm đến mức này, có phải đã làm việc gì có lỗi với người ta…”

Ngôn Bỉnh Sơ không giải thích.

Cuối cùng anh ta đem thuốc kê xong rồi, nước biển cũng đã treo lên, “Cậu hãy chăm sóc kĩ lưỡng, tôi về nhà ngủ thêm một lát đây.”

Nói xong còn ngáp một cái, thu dọn xong hòm thuốc, liền đi ra ngoài.

Ngôn Bỉnh Sơ ra ngoài tiễn anh ta, nhìn anh ta lái xe lại đây, “Lái xe cẩn thận một chút, đường rất trơn trượt.”

“Được thôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Ngay lúc cửa xe sắp đóng lại, Kevin dường như nhớ đến điều gì đó, “Đúng rồi, lát nữa truyền nước biển xong thì tốt nhất pha nước nóng cho cô ấy tắm, cô ấy đã lạnh cóng rồi.”

Lúc này đây Ngôn Bỉnh Sơ không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nhẹ hàng đáp, “Tôi biết rồi.”

Trở lại phòng khách, thấy chất lỏng trong bình nước biển chảy với tốc độ rất chậm, anh lên lầu đi tắm trước.

Lâm Cảnh ngơ ngẩn nhìn di động, trên màn hình còn đang dừng lại ở cái số điện thoại không gọi được, đêm qua không gọi được anh nghĩ cô có thể là đi ra ngoài chơi với bạn bè, Lâm Cảnh không nghĩ nhiều.

Hôm nay anh ta phải bắt đầu nghiên cứu một bài học với giáo sư, trong một tuần này có khả năng thời gian nghe điện thoại cũng không có, tuy rằng trong lòng có một chút bất an, nhưng anh ta cũng không biết là cơn bất an này đến từ đâu.

- Lạc Lạc, từ hôm nay đến hết tuần này anh sẽ cùng giáo sư nghiên cứu bài học, có thể là sẽ không có thời gian để nghe điện thoại của em, có chuyện gì thì hãy nhắn tin cho anh.

Gửi tin nhắn này xong, anh ta ra khỏi nhà.

Anh ta giẫm lên nền tuyết, cái nền tuyết mà đã cô ngất xỉu, cái nền tuyết đã hủy diệt toàn bộ tình yêu của cô.

Nhưng mà, anh ta không biết chuyện gì cả.

Ngôn Bỉnh Sơ tắm rửa xong, mặc một bộ quần áo ở nhà sẫm màu, ấm áp mang theo vài phần chững chạc.

Trên tay cầm một cái khăn lông lau nước trên tóc, dáng vẻ không có tí gì kiên nhẫn của anh, lau vài cái liền đem khăn lông để ở một bên.

Mặt của cô vẫn đang đo đỏ, đỏ bất thường, trắng bất thường.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên cắt ngang ánh nhìn của anh ----- di động của cô.

Anh đang do dự xem có nên nghe máy hay không.

Tùy tiện nghe điện thoại của người khác tuy rằng không lịch sự, nhưng mà tình trạng hiện tại của cô cần phải liên hệ với bạn bè và người thân của cô.

Đang lúc đối phương vẫn gọi không ngừng, anh bắt máy.

“Cậu sao thế! Đêm qua làm đến muộn cỡ nào mà bây giờ mới nghe máy?” Giọng nói sinh động của Lưu Hạ với vẻ mặt như đang xem kịch vui, chẳng qua khóe miệng đang cười ở một giây sau liền dừng lại.

Một giọng nói chững chạc của một người đàn ông dịu dàng mang theo một tia thu hút phát ra.

“Xin chào.”

“Anh là ai?” Lưu Hạ thể hiện ra một thái độ thù địch, tại vì… giọng nói này không phải là của Lâm Cảnh.

“Sáng hôm nay cô gái này ngất xỉu ở dưới khu chung cư, bây giờ đang sốt cao bất tỉnh, nếu như thuận tiện xin hãy thông báo cho cha mẹ cô ấy.” Ngôn Bỉnh Sơ không giải thích anh là ai, người qua đường? Nghe kiểu nào cũng không có ý tốt.

Tim của Lưu Hạ nắm chặt lại trong nháy mắt, giọng nói cũng có chút không thể khống chế, “Anh là ai? Lâm Cảnh đâu?”

Lưu Hạ không khống chế được mà lại lần nữa hỏi về thân phận của anh, quả thực, cô đang lo là anh không phải người tốt.

“Lúc tôi đi ngang qua thấy được cô ấy, bây giờ cô ấy ở nhà tôi và đã khám bác sĩ rồi.” Ngôn Bỉnh Sơ không nhanh không chậm kiên nhẫn giải thích, cũng không vì thái độ thù địch của đối phương mà không thích, “Về cái người Lâm Cảnh mà cô nói, tôi cũng không biết là ai.”

Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Lâm Cảnh đã ở trong ánh nắt của Lưu Hạ mà chết rất nhiều lần.

“Xin lỗi anh.” Lưu Hạ gấp gáp nói, “Phiền anh có thể gửi địa chỉ cho tôi được chứ? Tôi sẽ chạy đến ngay lập tức.”

Ngôn Bỉnh Sơ gửi địa chỉ nhà cho cô nàng.

“Hiện tại tôi sẽ mua vé máy bay sớm nhất cũng là ngày mai mới đến được, phiền anh nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng cho cậu ấy!” Lúc này Lưu Hạ đã sốt ruột đến nỗi tiếc là bản thân không thể mọc một đôi cánh bay qua đó.

Không hiểu sao Ngôn Bỉnh Sơ có chút buồn cười, khóe miệng cong cong, “Được.”

Lưu Hạ nói vô số cái cảm ơn, bởi vì ngoài hai chữ này không còn câu nào khác chân thành hơn.

Thời điểm mà Ngôn Bỉnh Sơ nói “Không có gì” rồi cúp máy, không chần chờ một giây nào cả, cô lập tức gọi một đến một số điện thoại khác, kết quả là nghe được một giọng nữ máy móc.

Lo lắng xen lẫn tức giận dường như xông đến đỉnh đầu cô, tình huống hiện tại không biết là nên hay không nên nói cho cô chú.

Cô nàng thu dọn hành lý một cách đơn giản, kêu taxi đi sân bay, tài xế đã tăng tốc hết cỡ, cô vẫn cảm thấy chậm, lại thúc giục vô số lần.

Đến sân bay, Lưu Hạ vội vàng xuống xe, gấp gáp mở cửa xe, khăn quàng cổ còn chưa kịp mang, gió thổi vù vù không chút khách sáo chui vào cổ áo cô, thật là lạnh.

Nhưng cô cũng đành phải vậy, bởi vì Lý Nhĩ Lạc còn đang đợi cô.

Ngôn Bỉnh Sơ đặt di động của cô bàn, thầm nghĩ cô quen người bạn này đúng là không uổng công, một cuộc điện thoại là có thể làm đối phương vượt qua mấy vạn dặm đi đến đây.

Chất lỏng trong bình nước biển không còn nhiều, Ngôn Bỉnh Sơ nhẹ nhàng nâng tay cô lên một chút, chuẩn bị đem kim tiêm rút ra, thế nhưng là chạm vào tay cô, lạnh ngắt, điều này làm cho hành động của anh dừng một chút.

Nếu như nằm ở đây là bản thân, anh có thể dựa vào một ít kinh nghiệm của chính mình, thế nào cũng có thể rút kim ra được.

Thế nhưng cô gái trước mặt anh, tiếng hít thở như dòng suối chảy, da môi khô nứt có chút tróc da……

Dường như cô có thể biến mất bất cứ lúc nào…

Ngôn Bỉnh Sơ lo lắng mình vô ý phạm sai lầm dậu đổ bìm leo, anh lại gọi điện thoại cho Kevin.

Một lần nữa Kevin lại bị Ngôn Bỉnh Sơ đánh thức trong lúc ngủ mơ, còn tưởng rằng có chuyện gì vô cùng khẩn cấp chứ, anh ấy tức đến bật cười, “Tôi nói này cậu ơi, cậu thật sự là Ngôn Bỉnh Sơ sao?”

Ngôn Bỉnh Sơ cũng cảm thấy hành vi của chính mình có chút ngu ngốc, cười nhẹ nói: “Đây không phải khác nghề như cách núi[1] sao.”

[1]: Không trong nghề không biết tình hình nghề đó.

Sau đó Kevin nói bằng cái giọng mờ mịt đơn giản dặn dò anh một ít lại một lần nữa đi gặp Chu Công.

Ngôn Bỉnh Sơ kéo tay áo lông vũ của cô lên, lộ ra cổ tay tinh tế, mu bàn tay gân xanh hiện lên trên da thịt trắng nõn vô cùng rõ rệt.

Một tay của anh nắm lấy cổ tay cô, một tay khác chậm rãi xé băng dính dùng để cố định kim tiêm, cuối cùng không chần chờ mà đem kim rút ra.

Làm xong một loạt hành động này, Ngôn Bỉnh Sơ chậm rãi thở ra một hơi.

Nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, 10 giờ.

Hội thảo sẽ diễn ra vào lúc 3 giờ chiều mỗi ngày, liên tục ba ngày, anh muốn đi thư phòng xem tư liệu.

Thời điểm Ngôn Bỉnh Sơ xoay người lên lầu ánh mắt lướt qua người nằm trên sô-pha, tuy rằng anh không thích phòng ngủ của anh xuất hiện người xa lạ, nhưng mà để người bệnh ngủ trên sô-pha có chút khắc khe rồi.

Anh lại quay trở lại nhẹ nhàng bế cô lên lầu vào phòng ngủ của chính mình, cởi áo lông của cô ra, đắp chăn lên người cô.

Ngay lúc anh định đi ra ngoài, câu nói của Kevin quanh quẩn ở bên tai.

“Tốt nhất là pha nước ấm cho cô ấy tắm.”