Trước kia khi Dụ Dao chạm vào anh, đều chỉ là qua loa cho xong. Đây là lần đầu tiên cô thực sự chạm vào anh theo nghĩa đen.
Nặc Nặc vuốt ve cô hai cái thì nghiện, sinh ra mê luyến đối với loại tiếp xúc da thịt này. Cặp mắt phượng kia của anh không nhịn được khẽ nheo lại, đầu nghiêng nghiêng hưởng thụ cảm giác này, đặt khuôn mặt của mình lên tay của cô, rất cẩn thận mà dựa vào.
Được… Được Dao Dao gần gũi rồi.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, vốn lúc đầu vẫn còn mát lạnh, do dán sát vào mặt anh nên nhanh chóng ấm lên.
Hơi nóng kích thích Dụ Dao, lông mi cô khẽ động đậy, hô hấp rõ ràng đã không còn ổn định.
Toàn bộ cánh tay và vai của cô bây giờ giống như bị quả bom nhỏ – Nặc Nặc – đột nhiên rớt xuống, nổ đến mất luôn cả cảm giác. Nếu như cứ tê như vậy thì vẫn còn ổn, cô vẫn khống chế được bản thân.
Thế nhưng mặt anh lại nhất định phải cọ cọ, mọi giác quan đều khôi phục hoàn toàn, đường cong quai hàm, xúc cảm, cùng với hơi thở ấm nóng trong vô thức của anh, tất cả đều giống như một chiếc thuyền có sinh mệnh đi khắp nơi gây chuyện vậy.
Dụ Dao ngồi ngây ra như tượng gỗ, nhất thời có chút hoảng hốt, không biết bản thân phải tiêu hao bao nhiêu là định lực mới có thể kiên trì được, mới không trực tiếp lôi anh ra xoa vò một hồi.
Trước khi vào đây, cô còn thề thốt son sắt cái gì mà trong vòng một trăm ngày nhất định sẽ không dao động vì anh.
Giờ thì hay rồi, không cần đến một ngày, mới mấy giây thôi mà đã bị công phá.
Thật sự là ngoan quá đi mất. Cô thừa nhận, kinh nghiệm đời sống của cô còn ít, nên có chút không chống đỡ được.
Dụ Dao muốn nhân lúc lý trí của mình vẫn còn, vội vàng kéo dãn khoảng cách với Nặc Nặc. Thế nhưng cô mới chỉ hơi lộ ra chút ý định muốn né tránh, Nặc Nặc liền hoảng loạn với với về phía trước, bắt lấy cánh tay của cô, càng cố gắng dán chặt vào cô hơn, luyến tiếc không nỡ buông, giọng nói mơ hồ lẩm bẩm một tiếng: “Dao Dao.”
… ĐM!
Dụ Dao tuyên bố sự nhẫn nại của cô đã cạn kiệt, ai bảo cún con đáng yêu là ấu trĩ hả?! Đồ đáng yêu này rõ ràng lợi hại nhất mà.
Cô cắn răng, nhanh như chớp đưa tay lên đầu Nặc Nặc, tận tình xoa vò mái tóc đen dài của anh, ngọn lửa trong lòng cô rốt cuộc cũng vơi đi phần nào. Nhưng khi nhìn đến những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn luồn vào giữa những ngọn tóc đen, lại sinh ra một cảm giác ướt át dị thường khiến dây thần kinh của cô khẽ giật giật.
Đủ rồi, đủ rồi, dừng lại.
Dụ Dao cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, cương quyết rút tay về, chọc vào bả vai của Nặc Nặc, đẩy anh ra xa.
Nặc Nặc còn đang đắm chìm trong sự thân mật vừa rồi, trong mắt hiện lên sự mờ mịt, đôi môi còn đỏ hơn so với lúc bình thường ba phần. Anh cũng biết chính mình chơi xấu, bèn nhìn cô rồi nói: “Dao Dao, đừng tức giận.”
Anh ngồi dưới đất, tóc bị cô vò dựng hết cả lên, anh chỉ chỉ vào cái túi ngủ của mình: “Em ngủ, ở đó, cùng, Dao Dao.”
Xoài theo dõi cả quá trình hiện đã ngây người, hoàn toàn không giận dỗi nữa, thấy thời khắc lựa chọn sinh tử đã tới, vội ngậm lấy cái ổ của mình, “Áu” ra hiệu cho Dụ Dao rằng, nó, mới là người đến trước.
“Tôi không có tức giận.” Dụ Dao dở khóc dở cười, hơi cúi người xuống nhìn Nặc Nặc, trịnh trọng phổ cập kiến thức cho anh: “Xoài là một con chó, nó có thể ở cùng với tôi, nhưng anh là một con người, anh không thể, anh bắt buộc phải ngủ một mình.”
“Với lại. ” Cô kiên nhẫn nói với anh: “Về sau, bất kể lúc nào, nếu như không được sự đồng ý, anh không được tuỳ tiện vào phòng của con gái, nhớ chưa?”
Cô còn muốn nhắc lại “Không được tiếp xúc thân thể” cơ, nhưng vừa nghĩ đến lúc nãy bản thân cũng mất khống chế mà vò đầu anh một trận, cũng có chút đuối lý, chỉ có thể lựa chọn im miệng.
Ánh sáng trong mắt Nặc Nặc dần dần tắt ngấm, anh cúi đầu, lộ ra làn da trắng như tuyết sau cổ, cô đơn nhìn như người mất hồn.
Dụ Dao ít nhiều gì cũng có thể lý giải anh, tâm trí anh không đủ, bên trong anh vẫn là một đứa trẻ, vô cùng không có cảm giác an toàn. Nhất là khi màn đêm buông xuống, anh muốn ngủ cùng cô cũng xem như là chuyện bình thường.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng có cơ thể của một người trưởng thành, là một người đàn ông hàng thật giá thật. Cô muốn xây dựng cho anh ý thức về giới tính cũng không có gì là sai, có đáng thương đến mấy cũng không thể mềm lòng.
Dụ Dao đứng dậy nhặt chăn bông đã được anh trải tử tế lên, phá đi cái ổ nhỏ đã thành hình dạng, sải bước lớn đến phòng khách. Nặc Nặc ở phía sau loạng choạng đi theo, nức nở một tiếng vô cùng yếu ớt.
Mặc dù trong phòng khách không quá rộng, nhưng mặt tường chỗ phòng ngủ của Dụ Dao vẫn để trống, cô xắn tay áo lên, vẫy tay với Nặc Nặc, người như bị toàn thế giới bỏ rơi: “Qua đây giúp tôi một tay, đẩy sô pha đến bên tường, như thế thì anh với tôi chỉ cách nhau có một bức tường thôi, có tốt hơn chút nào không?”
Nặc Nặc vội chạy đến, không cần Dụ Dao ra tay, một mình anh đẩy sô pha đến bên tường.
Anh đặt sô pha sát sàn sạt cửa phòng cô, còn đẩy thêm một tấc nữa thì cửa cũng không mở nổi, thật sự không thể gần thêm, hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh rủ xuống, nói rất nhỏ: “Dao Dao, em cũng là chó mà.”
Tại sao những con chó khác được.
Em lại không được.
Dụ Dao không nghe rõ, đơn thuần cho rằng anh đang cầu xin sự thương xót, cô tiến lên phía trước trải gọn gàng chăn gối sạch sẽ cho anh, nói với anh: “Trong nhà rất an toàn, anh không cần phải sợ. Trong khoảng thời gian chúng ta ở cùng nhau này, tôi sẽ cố hết sức chăm sóc tốt cho anh, anh yên tâm.”
Sợ bản thân ở lâu thêm chút nữa sẽ bị Nặc Nặc mê hoặc rồi lại đồng ý với yêu cầu ngây thơ nào đó của anh, Dụ Dao không ở lại lâu, cô tắt đèn chùm trên trần nhà rồi quay về phòng ngủ của mình. Trước khi bước vào trong, cô không nhịn được mà liếc nhìn Nặc Nặc thêm một cái. Nặc Nặc đang ôm lấy chăn, dựa vào tường, ngồi trong bóng tối, cơ thể dưới bộ quần áo ngủ mỏng manh đến mức khiến người ta đau lòng.
Dụ Dao do dự trong chốc lát, cuối cùng sợ anh đau lòng nên không khoá cửa. Cô nằm ngửa trên giường che mắt lại, lòng bàn tay như thể vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Nặc Nặc.
Cô nằm nghĩ lung tung, cho dù mối quan hệ này có mỏng manh đến đâu, chỉ có hai ba tháng, thậm chí có thể ít hơn rồi sẽ dừng lại. Nhưng chỉ cần cô vẫn đang nuôi Nặc Nặc, vậy thì không thể bạc đãi anh được.
Trước kia khi chơi game mobile, cô còn tiêu tiền nuôi mấy đứa nhóc ở trong đó, huống hồ Nặc Nặc lại ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, làm gì có nhân vật ảo nào có thể sánh bằng chứ.
Cô không thể cứ để cho Nặc Nặc ngủ trên sô pha mãi như vậy được, phải nhanh chóng mua một chiếc giường đơn thật thoải mái. Anh cũng rất cần bổ sung dinh dưỡng, cứ ăn đồ ăn nhanh như thế sao được. Càng không thể để anh ăn mấy cái đồ ăn thừa với đồ gọi bên ngoài được, hiện tại cô cũng đã là một người nuôi trẻ con chính thức rồi, phải luyện tập nâng cao tay nghề nấu nướng lên thôi. Tốt xấu gì cũng phải vỗ cho anh có chút thịt thà mới được, ngoài ra còn phải dạy cho anh một số những kỹ năng trong cuộc sống——
Nói đến học tập, Dụ Dao tự dưng dừng mất một lúc, cô đột nhiên mở to mắt ra, lông mày dần dần nhíu lại, ánh mắt rơi đến trên người Xoài.
Đợi chút…
Là trùng hợp sao? Tại sao Nặc Nặc mở miệng nói chuyện, sắp ổ ở bên tường để ngủ, cọ cằm và má vào tay của cô… Những động tác này dường như như đang sao chép các hành động của Xoài vậy?!
Trái tim Dụ Dao khẽ trùng xuống, một ý niệm khó hình thành cứ hiện lên trong lồng ngực cô.
Cô ngồi thẳng người, qua ánh đèn mỏng manh, cô nhìn thấy một tờ giấy được luồn vào từ khe hở hẹp giữa cửa phòng ngủ và sàn nhà một cách ngượng ngùng như sợ làm phiền, yên lặng không tiếng động.
Cô nhón chân đi tới, khẽ nhặt nó lên.
Trên giấy là những nét vẽ đơn giản của Nặc Nặc. Góc trên bên phải có một hình mặt trăng cong cong, mà ở giữa bức tranh là hình ảnh một cô gái tóc dài quen thuộc đang khép đôi mắt, bên cạnh cô là một chú chó con dịu dàng quyến luyến nằm cuộn tròn ở đó.
Một cảm giác không rõ đột nhiên dâng lên trong lòng cô, sắc mặt cô cũng theo đó mà biến đổi. Cô không trì hoãn thêm một giây nào, cầm điện thoại lên, nhìn thấy thời gian bây giờ đã quá muộn, không tiện gọi điện thoại, trong lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ có thể gửi tin nhắn cho đối phương.
Cô vừa gửi đi được nửa phút thì đối phương đã trực tiếp gọi điện qua.
Dụ Dao lập tức chỉnh thành im lặng, trốn xuống dưới gối bắt máy: “Dì Từ, dì thấy tin nhắn con gửi cho dì chưa, anh ấy rốt cuộc sao vậy ạ?! Là do con nghĩ nhiều rồi sao?!”
Chủ nhiệm Từ ở đầu bên kia khẽ thở dài vài hơi, bà đã nói rồi mà, bệnh trạng khác thường quả nhiên vẫn đến rồi.
“Dì đã đoán được sẽ còn tiếp tục, chỉ là không ngờ sẽ đến nhanh như vậy… Lần trước dì cũng đã nói qua rồi, người mắc chứng mất đi tri thức còn có khả năng gây ra một số những khuyết tật khác, ví dụ như là có chướng ngại nhận thức ở một số phương diện.”
“Chướng ngại… Nhận thức?”
“Từ những tình huống mà cháu miêu tả cho dì mà nói, cậu ta hoàn toàn không có khái niệm rõ ràng về thuộc tính của bản thân mình.” Chủ nhiệm Từ giải thích một cách hàm súc: “Nói một cách đơn giản thì chính là— nhận thức của cậu ta đối với thế giới này quá ít ỏi, trong lòng cậu ta hy vọng bản thân mình là thứ gì, thì hiện tại cậu ta sẽ coi bản thân mình là thứ đó.”
Cách một lúc lâu sau Dụ Dao mới khàn khàn hỏi: “Vậy nên là anh ấy… Hy vọng bản thân là một chú chó con?!”
“Dao Dao, con vẫn chưa hiểu sao? Chính bởi vì con đối xử tốt với chú chó nhỏ trong nhà, gần gũi với nó, cười với nó. Mà cậu ta đã tận mắt nhìn thấy những điều này, cậu ta cũng muốn được con đối xử như vậy.”
Dụ Dao cắn chặt môi, hồi tưởng lại từng cảnh tượng, đột nhiên trong lòng có một sự chát đắng khó nói.
Tuy chủ nhiệm Từ không tán thành việc cô quan tâm nhiều thứ như vậy, nhưng sau khi nghĩ thông nguyên nhân kết quả của sự việc, vẫn là cảm khái một câu: “Theo như bình thường mà nói, con người đều có sự nhận thức cơ bản, trời sinh đã biết bản thân ở vị trí cao hơn so với những sinh vật khác. Nguyên nhân khiến cậu ta biến thành tình trạng như hiện tại—”
Bà ngừng một lúc: “ Là bởi vì đối với cậu ta mà nói, chỉ cần được con đối xử tử tế, cho dù là làm sủng vật, làm một chú chó con, cậu ta cũng sẽ cảm thấy đây là chuyện tốt nhất trên đời này.”
Dụ Dao chống đỡ thân thể đang dần mềm nhũn ra của mình, chôn ở trên giường, hốc mắt chua xót không thôi.
Cô khàn giọng hỏi: “Cũng may con phát hiện kịp thời, chắc là vẫn kịp xoay xở đúng không ạ? Con muốn để anh ấy làm một người bình thường.”
Chủ nhiệm Từ nói: “Hy vọng vẫn còn rất lớn, trước tiên con thử chọn rồi cho cậu ta xem hai bộ phim khoa học, phổ cập kiến thức cho cậu ta, xem xem hiệu quả thế nào.”
Dụ Dao tìm thấy nguồn phim xong, xem sơ qua một lượt, đây đều là những kiến thức khoa học về giống loài rất cơ bản, rất thích hợp để dạy học.
Cô mất ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới đợi được trời sáng, tinh thần phấn chấn mà rời giường, tóm Nặc Nặc ngủ đến mơ mơ màng màng rời giường, vứt đến trước TV.
“Mau qua đây, lên lớp học buổi sáng với tôi.”
Nặc Nặc trợn tròn mắt chó, căng thẳng nhìn chằm chằm cô.
Dụ Dao càng nhìn càng thấy thương anh: “Nặc Nặc, anh có biết bản thân là gì không?”
Nặc Nặc vội gật đầu liên tục, giọng nói lúc sáng sớm có chút khàn khàn khiêu gợi màng nhĩ của người khác: “Chó… Chó chó.”
Anh phát âm còn chưa được chuẩn lắm, chữ “Chó”* thứ hai cứ bay bổng lên, vô cùng đáng yêu.
(*Nguyên văn là “Cẩu câu” á quý dị)
Đầu của Dụ Dao muốn nổ tung luôn rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, gắng sức để cho bản thân bình tâm lại, nghiêm túc nói: “Anh cao như vậy, không giống Xoài chút nào. Anh với tôi, với tất cả những người khác ở ngoài kia, đều là người, nếu như anh vẫn chưa hiểu thì xem bộ phim này.”
Dụ Dao kết nối điện thoại với TV, mở bộ phim đầu tiên, đây là một phim lấy các thành viên trong một gia đình làm cơ sở để giảng giải, trong nhà cũng có một chú chó samoyed.
Chính lúc cô còn đang nâng ly chúc mừng bộ phim này không tồi, rất sát với tình huống hiện giờ, giúp Nặc Nặc càng dễ hiểu được hơn. Chỉ là trăm lần ngàn lần không ngờ đến, người ở trong tv lại vẫy tay tới chỗ con samoyed, hét lên với nó: “Nặc Nặc!”
Dụ Dao:????
Bà nội nó!
Tên cô đặt giống tên cho chó đến thế à?!
Trên mặt của Nặc Nặc tỏ vẻ quả nhiên là thế, chững chạc đàng hoàng chỉ vào chóp mũi mình: “Là chó.”
Dụ Dao vội vàng tắt nó đi, đổi sang bộ phim còn lại, cực kỳ nghiêm túc xem tận 10 phút, chắc chắn lần này cũng được coi là một bộ phim bình thường. Là một bộ phim tài liệu giáo dục rất phổ thông và dễ hiểu, nhận thức bị bẻ cong của Nặc Nặc nhất định sẽ nắn lại được.
Cô có chút yên tâm, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, máy hút khói ong ong vang lên khiến cho cô không thể nghe hết toàn bộ âm thanh ngoài phòng khách, nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng liếc ra ngoài, Nặc Nặc vẫn luôn thành thành thật thật ngồi im ở chỗ đó.
Có điều, sao mắt của anh… Càng ngày mở càng to thế nhỉ, còn cả cái kiểu ngơ ngác, hoang mang sau đó lại như bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc là sao vậy chứ?
Dụ Dao tắt bếp, trong lòng ngập tràn hy vọng bước ra định nghiệm chứng thành quả, nhưng vừa đặt chân ra khỏi phòng bếp, đột nhiên có một loại dự cảm không lành, như sắp chệch khỏi đường ray ập đến.
Đoạn phim chiếu xong rồi… Sau đó… Tự động nhảy đến…
Tây Du Ký?!
Dụ Dao nín thở, nhìn chăm chú phản ứng của Nặc Nặc, dùng giọng điệu bình thường hỏi anh: “Nặc Nặc, hiện tại anh biết bản thân là cái gì chưa?”
Nặc Nặc liếm khoé môi, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
“… Nói tôi nghe xem nào.”
Dưới ánh sáng vàng nhẹ của nắng sớm, trên lông mi như chấm điểm từng tia ánh sáng nhỏ, anh vô cùng ngoan ngoãn trả lời: “Em là— một con— ”
Dụ Dao hoảng hốt cảm thấy lượng từ này không đúng, muốn ngăn cản anh lại nhưng đã quá muộn.
Đôi mắt Nặc Nặc cong lên, cười đến ngọt lịm, hai tai đo đỏ, kiên định tuyên bố với cô: “Một con— chó đã thành tinh.”