Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 77: Phiên ngoại 9




Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Vừa ở bệnh viện xác định tình hình của con rất ổn định, mang thai cũng được gần ba tháng rồi, huống chi tình cảnh tối nay náo loạn lớn như vậy, Dụ Dao vốn định không khai thừa nhận, không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.

Cô cho rằng A Dã sẽ trực tiếp nói ra, kết quả anh hoàn toàn không cần giá trị của bản thân, ở trước mặt truyền thông nói vợ quản nghiêm một cách thẳng thắn tự nhiên như thế, hận không thể dứt khoát treo tấm bảng lên người, trêи đó viết “Bà xã tôi đứng nhất cả thế giới”, đi đến đâu khoe đến đó, tay nâng cô đưa lên trêи mây.

Dụ Dao kéo chặt cánh tay anh, mỉm cười nói: “Hiện tại cô giáo Tiểu Dụ cho phép, mời anh đây trực tiếp trả lời.”

Dung Dã giơ tay lên đặt ở trước trán cô, che đi tuyết mịn rơi xuống đầy trời, tránh cho thấm ướt khuôn mặt cô, sau đó mới đối mặt với một đám phóng viên và ống kính, gật đầu cho tên nhóc con một danh phận: “Phải, vợ tôi đã mang thai, chúng tôi có con rồi.”

Tin tức người trong cuộc chính miệng thừa nhận vừa được công bố, đám quần chúng hóng chuyện và người hâm mộ trông mong chờ đợi đều kϊƈɦ động, từ khóa lên top tìm kiếm trước đó nhanh chóng bị cái mới đẩy xuống, vào hôm Giáng sinh đó không nghi ngờ chút nào mà đứng vị trí đầu bảng.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Dụ Dao nhớ tới mình còn có tài khoản clone “Dung Dã là chó”, rất lâu rồi cô không dùng, cũng vẫn chưa kịp đổi tên.

Cô đăng nhập vào, đổi “Chó” thành “Cún con”.

Mọi người đều biết, hai từ này là giống loài khác nhau một trời một vực, một tên đáng giết ngàn đao cũng không đủ, một tên là ngọt nhất tốt nhất vô địch vũ trụ.

Dụ Dao vừa lòng thỏa ý dùng tên mới lướt Weibo, đầy màn hình đều là ảnh chụp được ở cửa bệnh viện, đủ các góc độ và biểu cảm, lúc này cô cũng vừa chú ý tới, mặc kệ khuôn mặt cô hướng về nơi nào, ánh mắt của A Dã từ đầu tới cuối đều đuổi theo cô, gần như không sót một khoảnh khắc nào.

Cô nằm trêи giường, phía sau lưng chống lấy ngực Dung Dã, được anh ôm lấy, cô nhấn vào trong siêu thoại của CP Vinh Dự xem, suýt chút nữa bị một chữ “Aaa” lóe lên làm mờ mắt.

Mà trong một bài Weibo đứng đầu, số lượt bình luận đã mấy ngày rồi.

“CP tôi chèo thuyền thật sự có con trai rồi! Đến đặt cược xem cuối cùng là con trai hay con gái! Tối muốn một đứa con trai dáng dấp giống Dao Dao, có phải tôi biến thái không! Chỉ muốn nhìn dáng vẻ Dung Dã muốn tranh giành tình cảm nhưng đối diện với gương mặt kia thì lại không đành lòng ra tay ha ha ha ---”

Bên dưới là câu trả lời náo nhiệt.

“Vậy chẳng phải là con gái tốt hơn sao? Dao Dao phiên bản thu nhỏ, anh ấy không biết phải cưng chiều thế nào.”

“Đúng không, con gái vừa biết làm nũng lại chu đáo, ngẫm lại liền thấy đáng yêu tan chảy, bố tuyệt đối không có sức chống cự, tôi muốn bỏ một phiếu cho con gái!”

“Giơ tay kháng nghị, Dao Dao chính là Dao Dao, chỉ có một người, vì sao phải ví von con gái thành phiên bản thu nhỏ, vậy thì Dung tổng cưng chiều ai mới đúng, chẳng phải là tình yêu của Dao Dao nhà chúng ta bị chia sẻ rồi à, lòng dạ tôi rất nhỏ, không vui.”

“Không vui +10086.”

“Nói đến thì hôm nay tôi còn xem được một video, dáng dấp con gái siêu xinh đẹp, siêu ỷ lại vào bố, ôm không buông tay, ngay cả mẹ muốn dắt tay chồng cũng không cho, vừa khóc vừa gào, ông bố chỉ có thể dỗ dành nó thôi, trong chỗ bình luận còn có một đám người kêu đáng yêu, trời ạ tôi quả thật sắp điên rồi, đổi lại là Dao Dao thì tôi sụp đổ mất.”

Dụ Dao xem đến mức vui vẻ, cô tin tưởng chuyện như vậy sẽ không xảy đến với cô, nhưng tất cả mọi người thật lòng thật dạ quan tâm cô, cô không khỏi dán về phía sau, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà cố ý hỏi: “A Dã, nếu thật sự có con gái thì anh làm thế nào, cưng em hay là cưng nó?”

Giọng nói của Dung Dã áp vào sau tai cô, trầm thấp từ từ vang lên: “Nếu như là con gái, em phải vất vả, thương nó nhiều hơn.”

“Anh thì sao?”

“Có thể anh sẽ nghiêm khắc, có lẽ nó sẽ có chút sợ anh,” Âm lượng của anh không cao, tốc độ nói chậm chạp: “Từ nhỏ để nó hiểu rõ, bố có thể bảo vệ nó, thay nó giải quyết vấn đề, nhưng nhiều tình cảm hơn thì chỉ có thể đi tìm mẹ.”

Dụ Dao xoay người nhìn anh: “Nếu như dáng dấp con gái vô cùng giống em khi còn bé, anh cũng nhẫn tâm sao?”

Dung Dã nhướng mày, mang theo một chút ý cười: “Em lẫn lộn khái niệm rồi, em khi còn bé cũng chỉ là chính em, không phải bất kỳ người nào giống là có thể thay thế được, từ lúc em là cô nhóc con anh đã quen biết em rồi, mỗi ngày nhớ đến mức chết đi sống lại, thật không dễ gì nhẫn nhịn nhiều năm như vậy mới cưới được, còn cần một phiên bản giống như vậy để nhớ lại?”

Dụ Dao lẳng lặng nhìn anh chăm chú.

Anh dán qua hôn lên thái dương của cô: “Anh xin lỗi Dao Dao, bệnh này của anh rất khó chữa rồi, có lẽ không dành được nhiều tình yêu thương cho con cái như những người bố khác, em bao dung anh có được không, em cưng chiều con gái, anh cưng chiều em.”

Dụ Dao ôm eo anh.

Cô hiểu rồi, nếu như là con trai, A Dã có thể không lo lắng đến việc tranh đoạt địa vị gia đình, là con gái, anh đã tự mình chuẩn bị nhượng bộ, nhất định phải chấp nhận tình yêu của cô bị cắt xén, chia nhiều hơn cho con.

Tai Dụ Dao chống trêи ngực anh, nghe trai tim anh rung động.

Cô muốn để A Dã được yêu thương, không muốn để anh cô độc.

Đôi vợ chồng trẻ làm qua mấy lần kiểm tra nhưng chưa từng cố ý hỏi giới tính của con.

Mãi đến giai đoạn giữa của thời kỳ mang thai, một lần kiểm tra theo thông lệ, lúc bác sĩ siêu âm sắp kết thúc thì trong bệnh viện điều động khẩn cấp, bà ấy thấy chỉ còn lại hai số liệu đơn giản, thế là giao cho học trò vẫn luôn theo bên cạnh đến xem cho Dụ Dao.

Những thứ quan trọng đã được hoàn thành, chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể, Dụ Dao đương nhiên là không có ý kiến, cũng rất vui lòng hỗ trợ người mới.

Học trò hết sức nghiêm túc làm xong những phần kiểm tra còn lại cho Dụ Dao, rất cảm ơn cô, nhất thời kϊƈɦ động nên chủ động nói: “Chị Dao Dao là công chúa nhỏ siêu đáng yêu, cực kỳ khỏe mạnh.”

Lần này thì mọi thứ đều kết thúc.

Dung Dã nhận mệnh, bỗng nhiên cảm giác cấp bách tới gần, anh giành giật từng giây hưởng thù thời gian độc chiếm bà xã, cả đêm ngủ không ngon, nhưng anh giỏi che đậy, ban ngày cũng không nhìn ra được sự khác thường, như thường mà cùng Dụ Dao đi chọn vật dụng cho trẻ con, ánh mắt anh phức tạp nhìn về phía một loạt đồ màu hồng đáng yêu trong xe đẩy.

Quần áo nhỏ, giày nhỏ, đồ chơi vật dụng, ngay cả bình sữa cũng có màu hồng, phía trêи đó vẽ cô bé buộc tóc sừng dê.

Dụ Dao đã lộ rõ bụng rồi, càng ngày càng lười biếng nhưng thân hình vẫn tinh tế, người khác nhìn mà đều hâm mộ rơi lệ, chỉ có Dung Dã nhíu mày đau lòng, cô càng gầy thì càng lộ ra cái bụng chướng mắt, nặng nề vất vả không ai thay thế được.

Bất kể Dụ Dao giải thích với anh thế nào, phản ứng của cô trong lúc mang thai thật sự rất nhỏ, ngoại trừ không thích động đậy ra thì cơ bản không có thay đổi gì khác, ngay cả nôn nghén cũng ít càng thêm ít, anh cũng không thể tin tưởng, cô mang thai nhẹ nhàng lười biếng, mỗi ngày anh lại như mang trái tim nặng hơn mấy chục lần, có đôi khi cũng không cần đầu bếp riêng mà tự mình xuống bếp, thay đổi các loại bổ sung dinh dưỡng cho cô.

Dụ Dao ngồi trong phòng khách nhìn bóng lưng Dung Dã, mũi không khỏi có chút chua xót, cô sờ lấy con gái nhỏ trong bụng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong bếp, muốn từ phía sau ôm lấy anh.

Nhưng tiếc rằng bụng dưới ưỡn đến nỗi hơi cao, cô chỉ có thể khó xử nắm chặt áo anh, tư thế vô cùng ngốc.

Dung Dã quay người lại ôm cô ngồi lên bàn nấu ăn, chống hai tay sang hai bên người cô, khuôn mặt hai người dán vào nhau rất gần, hô hấp giao hòa, môi như chạm như không, quấy nhiễu lòng người rối loạn, anh chỉ duy trì khoảng cách như vậy, nhìn thẳng vào cô hỏi: “Muốn làm gì?”

Dụ Dao chớp mắt, lông mi cũng lướt nhanh qua anh, cô dứt khoát nói thẳng: “Muốn hôn.”

Dung Dã trấn định nhướng mày lên: “Muốn hôn ai?”

Dụ Dao “A” một tiếng: “Vấn đề này đủ nghiêm túc, em suy nghĩ một chút --- trước tiên cùng A Dã, được không?”

Dung Dã không lên tiếng, bỗng nhiên đè lên, như gió táp mưa rào mà xâm nhập, Dụ Dao không tự chủ được mà ngửa về phía sau, bị anh giữ lại, nâng ót lên đưa đến bên môi mình.

Trong nồi bên cạnh đang hầm canh, tỏa ra bọt khí sôi sùng sục, Dụ Dao cảm thấy trái tim mình cũng như ở trong nồi nước, cuồn cuộn sôi trào.

Cô khẽ thở hổn hển, câu lấy cằm anh nói: “Người tiếp theo, đổi sang Nặc Nặc nhà em.”

Trong cổ họng Dung Dã tràn ra tiếng cười rất thấp, anh nhắm mắt lại, lúc lại mở ra đã là vẻ trong vắt sạch sẽ mà cô quen thuộc nhất.

Anh áp tới, chóp mũi khẽ cọ vào gò má cô, giống như đã loại bỏ đi chút rụt rè nào đó, nói lời mà bình thường Dung Dã sẽ không nói: “Chủ nhân, con cún nhỏ sắp ra rồi, đến lúc nó có đáng yêu hơn nữa thì em cũng đừng lơ là một con chó tinh lớn như thế, được không.”

Dụ Dao mổ hôn bên môi anh, chững chạc đàng hoàng trả lời: “Con nhỏ thuộc về sản phẩm cuộc thông hôn của yêu tinh và con người, pháp lực vẫn thấp hơn một chút, nếu như bàn về đáng yêu, ai có thể hơn được cún con nhà em xem phim Tây Du Ký liền có thể thành tinh tại chỗ.”

Hai tay cô vòng qua lưng Dung Dã, cô biết trong lòng anh thấp thỏm, khẽ nói: “A Dã, tên thì vẫn không vội, anh lấy tên mụ cho cục cưng trước đi.”

Cô muốn gia tăng lòng cảm mến của A Dã đối với con.

Dung Dã cúi đầu, hôn vào vết thương hình cánh hoa nhỏ trêи hõm vai cô.

Dụ Dao hiểu ra, quyết định tại chỗ: “Được, gọi là Hoa Đào Nhỏ.”

Dung Dã mím môi.

… Không phải.

Thật ra anh muốn nói, kêu là gì cũng được, dù sao cũng không gọi tên liên quan đến hoa đào, hoa đào đại biểu cho tuổi thơ của Dao Dao và anh.

Dụ Dao càng đọc càng thích, trực tiếp ôm anh một cái: “Hoa Đào Nhỏ điểm tuyệt đối, quyết định rồi! Chính là nó!”

Dung Dã tủi thân, nhưng anh không nói, bà xã quyết định rồi, không được cũng phải được.

Một tuần trước ngày sinh dự tính, Dụ Dao được ông xã dỗ đến bệnh viện, chỉ sợ cô có bất kỳ sơ xuất nào, Dụ Dao cũng tuyệt đối không để anh lo lắng một chút nào, ở trong phòng bệnh ăn uống ngủ nghỉ bảy ngày, uể oải hưởng thụ toàn bộ sự phục vụ của ông xã, đến chiều hôm dự tính sinh, cô vốn cho rằng nhóc con muốn kéo dài điểm danh rồi, không nghĩ tới đột nhiên lại có cảm giác đau.

Dụ Dao đã sớm xác định với các bác sĩ, một khi cô bắt đầu đau bụng thì mau chóng đưa cô vào phòng chờ sinh, đừng để Dung Dã thấy tận mắt quá trình cô bị giày vò.

Một đám y tá và bác sĩ đỡ đẻ vây quanh xe giường bệnh của cô, trước khi đẩy vào phòng chờ sinh, Dụ Dao phí sức nâng lên hàng lông mi đã bị mồ hôi thấm ướt, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng ứ máu của Dung Dã.

Anh bị ngăn bên ngoài cửa thủy tinh, càng ngày càng xa, yên lặng đứng ở nơi đó, rõ ràng xung quanh anh cũng có rất nhiều người vây quanh nhưng anh vẫn cô đơn đến mức làm cho cô muốn khóc.

Anh dựa theo lời dặn dò của cô, không cho phép dùng đặc quyền, không cho phép xông vào, ngoan ngoãn chờ cô, nhưng trong khoảnh khắc trước khi tầm mắt bị ngăn cản, Dụ Dao đột nhiên đau lòng đến ngạt thở, bao trùm lên cơn đau liên miên.

A Dã đã đi qua núi đao biển lửa, thứ anh còn lại chỉ là bản thân chồng chất vết thương, tất cả những gì anh cầu chỉ là một mình cô.

Đây là một lần duy nhất, một lần cuối cùng, cô sẽ không để anh có giờ phút bất lực như thế nữa.

Trước đó Dụ Dao đã xem rất nhiều nhật ký sinh con, kinh hồn bạt vía mà làm xong các loại chuẩn bị, kết quả nhóc con một trăm phần trăm là thiên sứ, sau khi được tiêm thuốc giảm đau, cô trực tiếp giống như rơi vào bông gòn, cảm thấy cơn đau chỉ còn lại rất nhỏ, dựa vào các bài tập đã làm và sự chỉ đạo của bác sĩ, sau khi cô nằm lên giường sinh thì được giải quyết siêu nhanh trong mười lăm phút.

Lúc tiếng khóc của đứa trẻ vang dội truyền đến, trong đầu Dụ Dao còn ʍôиɠ lung, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mẹ nó, đây là sinh rồi?! Hoa Đào Nhỏ ra rồi?

Không cần có quá trình gian nan dài dằng dặc chịu đủ tra tấn nữa?!

Trong phòng sinh, bầu không khí nhẹ nhõm, bác sĩ vệ sinh đơn giản cho nhóc con rồi ôm đến bên người cho cô xem, vui vẻ nói: “Chúc mừng, khỏe mạnh đủ tháng, con trai trắng nõn nà.”

Dụ Dao nhẹ nhàng ngập ngừng gọi một tiếng “Hoa Đào Nhỏ”, nghe thấy lời bác sĩ thì sửng sốt, mấy giây sau, cô mới trợn to đôi mắt bị nước mắt sinh lý bao trùm, khàn giọng nói: “... Cái gì, con trai?”

Bác sĩ gật đầu, đặc biệt cho cô xem bộ phận quan trọng: “Đúng, bé trai vô cùng xinh đẹp.”

Dụ Dao hoàn toàn ngơ ngẩn.

Người học trò lúc trước chủ động báo giới tính cho Dụ Dao cũng ở trong phòng sinh, cô ấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi, vội vàng giải thích: “Siêu âm nhìn giới tính dễ có sai sót, không nhất định sẽ đúng trăm phần trăm, lúc đó nhìn gấp, thật sự cho rằng là con gái, tôi, tôi xin lỗi…”

Dụ Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt tròn trịa non nớt của con trai.

Cô và A Dã vốn cũng không muốn biết trước, cho enne lúc đầu nghe xong liền chưa xác nhận lại, càng đừng nói đến việc làm kiểm tra kỹ hơn.

Nhóc con khóc xong, miệng phun bong bóng phì phì.

Dụ Dao kiên trì một hồi, thực sự không nhịn được mà bật cười.

Cho nên…

Hoa Đào Nhỏ nhà cô có được cái môi màu hồng, quần áo trẻ con màu hồng, nguyên bộ vật dụng trẻ em màu hồng, còn bị bố xoắn xuýt hơn mấy tháng không biết xử lý thế nào.

Lại là bé trai hàng thật giá thật.

Dụ Dao vươn tay, đụng vào gương mặt nhẵn mịn của con, nó không khóc, mở to mắt một cái ngắn ngủi, cô nhìn thấy hai vệt ánh sáng lấp lánh trong trẻo, bỗng nhiên hốc mắt ẩm ướt.

Nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, nhưng trong khoảnh khắc đối diện với hai mắt của nó, cô lại dường như trông thấy Dung Dã của ngày trước, trong khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy, anh một mình cắn răng, lăn lộn bụi đất đầy mình, một mình bước đi.

Dụ Dao ôm lấy nó, lệ như suối trào.

Từ đây trong thần điện tư hữu của cô không chỉ nuôi dưỡng tượng thần che khuất bầu trời này.

Còn có thiên sứ nhỏ tuổi ở bên chân anh, có thể thỏa thích dựa vào anh ngước nhìn anh.

Sau đó Dụ Dao trải qua sự hoảng loạn, không biết là mệt nhọc hay do tác dụng của thuốc, cô mê man không tỉnh táo lắm, được đẩy đi ra nhìn thấy Dung Dã, cô cũng chỉ có thể nắm ngón tay lạnh như băng của anh, ngay cả việc ngoài ý muốn sinh con trai cũng không thể nói ra được.

Chờ đến khi ý thức Dụ Dao hoàn toàn tỉnh táo thì cô đã nằm trong phòng bệnh, bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng dặn dò, cô đã đổ không ít một hồi, tốt nhất là có thể thay cho cô một quần áo ở nhà sau sinh sạch sẽ thoải mái.

Dung Dã không cần bất kỳ người nào nhúng tay, ở trong ngăn tủ bưng ra mấy cái hộp vuông lớn cao nửa mét rồi lập tức chạy về bên giường, không dám để bà xã rời khỏi tầm mắt của anh.

Sau đó anh liền đối diện với đôi mắt mở ra của Dụ Dao.

“A Dã…”

Dụ Dao nhẹ nhàng gọi một tiếng, anh đè nén sự nghẹn ngào mà đáp lại, cúi người hôn lên chóp mũi đỏ ửng của cô.

Cô chuyên tâm cùng anh cọ lấy nhau, dần dần nhớ tới, vừa rồi khóe mắt cô quét đến cái nôi bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy nhóc con ở trong đó, từ đầu đến chân mặc một thân màu hồng phấn, trêи đồng còn đội mũ con thỏ màu hồng, chăn mền cũng là màu hồng thiếu nữ.

… Là đồ là trước đó cô tự tay chọn cho con gái.

Dụ Dao dán vào gương mặt của ông xã, không quá xác định mà hỏi: “Em sinh con trai, bác sĩ nói cho anh biết chưa?”

Dung Dã khàn giọng “Ừm” một tiếng.

Dụ Dao cong mày: “Màu hồng đó, anh còn mặc cho nó.”

Cô sinh xong cũng được một lúc rồi, muốn đưa đến hai bộ đồ con trai vẫn là dư sức có thừa.

Dung Dã không đưa ánh mắt về bên kia chút nào, anh vuốt tóc cô nói: “Có mặc là rất tốt rồi, nó còn chọn cái gì.”

Hoa Đào Nhỏ oa oa khóc lớn.

Dung Dã cuối cùng cũng qua loa nhìn nó một cái, Hoa Đào Nhỏ trở nên ngoan ngoãn thành thật, nắm lấy chăn nhỏ nước mắt đầm đìa.

Ngay sau đó Dung Dã cầm mấy cái hộp lớn kia tới trước mắt Dụ Dao, lần lượt mở ra, cầm quần áo ở nhà với các kiểu dáng hoa văn trong đó lên, không thấy mệt mỏi mà cho cô xem, dỗ dành hỏi: “Dao Dao, anh đã mua khoảng mười bộ, em xem xem, thích cái nào, ông xã thay cho em.”